Bách Luyện Thành Tiên

Quyển 7 - Chương 2327: Gặp lại Thông Vũ chân nhân




Đảo mắt một cái gần nửa ngày đã trôi qua, lúc này Lâm Hiên mới ly khai phòng ốc, hóa thành một đạo kinh hồng bay về phía Linh Nguyên Cốc.

Trên đường đi quả nhiên vắng vẻ hơn rất nhiều. Giờ này, đại bộ phận cổ ma cũng đã nhập cốc, tuy nhiên Lâm Hiên vẫn đem thần thức thả ra, dù sao nơi này cũng không biết có bao nhiêu cao giai cổ ma ra vào, hắn tuyệt đối không thể chủ quan được.

Nói tóm lại, cẩn thận nhất định không thừa.

Lâm Hiên phi hành ước chừng một nén nhang thì đã tiếp cận Linh Nguyên Cốc. Đột nhiên, một hồi thanh âm đấu pháp truyền tới, nhưng thần sắc Lâm Hiên lại không có nửa phần kinh ngạc, hôm nay thế lực khắp nơi tụ hội tại đây, trong sơn cốc nhất định là tràn đầy gió tanh mưa máu. Cho dù có không nhập cốc đi chăng nữa thì cừu nhân bên ngoài cũng không thể buông tha.

Lâm Hiên đương nhiên không có ý định xen vào việc của người khác, nhưng hắn cũng không có ý định bay đường vòng, người không phạm ta, ta không phạm người, từ một bên bay qua là được rồi.

Với độn thuật của Lâm Hiên rất nhanh đã tới chỗ đấu pháp. Chỉ thấy phía trước ánh sáng chói mắt, tiếng bạo liệt vang lên liên tiếp, ma khí cuồn cuộn xông tận trời, phạm vi vài dặm xung quanh đã bị san phẳng. Trận tranh đấu này quả nhiên vô cùng kịch liệt.

Bất quá cũng chẳng có liên can gì tới hắn, Lâm Hiên đang định bay vượt qua, nhưng đã là con người thì ai cũng có tính hiếu kỳ, hắn chỉ liếc qua một cái cũng chẳng có hại gì cả. Lâm Hiên quay đầu sang bên trái, bỗng nhiên ánh mắt hắn ngừng lại, cả người ngẩn ra, lộ vẻ kinh ngạc vô cùng.

Chỉ thấy cách chỗ Lâm Hiên mấy trăm trượng là hai gã tu sĩ Ma tộc đang kịch liệt đấu pháp. Bên trái là một cổ ma hai đầu bốn tay, thân hình cao lớn vô cùng, gương mặt trên hai cái đầu lâu đều dữ tợn ghê tởm. Bốn cánh tay tráng kiện của gã cầm các loại bảo vật khác nhau, theo thứ tự là đao, kiếm, hoàn, còn có một cái tựa hồ là lệnh bài. Tu vi của gã không ngờ lại là Ly Hợp trung kỳ, giơ tay nhấc chân đã tạo thành lực phá hoại kinh khủng, thậm chí có thể nói là làm cho người ta trợn mắt líu lưỡi. Ma phong cuồn cuộn tràn ra tứ phía, mặt đất vốn dĩ là bùn đất mà nay đã bị cày lên từng đạo khe rãnh, khắp nơi đều là những hố sâu lớn nhỏ không đều nhau.

Không chỉ có thế, một đạo ma hỏa đỏ thẫm từ trong miệng của gã phun ra, nhìn đầu nhìn đuôi trông giống độc xà như đúc, nó đang loay hoay tìm sơ hở, tựa hồ muốn đưa địch nhân vào chỗ chết.

Mà cùng cổ ma đối kháng lại là một lão giả tráng kiện mặc đạo bào, dáng dấp tiên phong đạo cốt, nếu như không phải kinh mạch toàn thân lão đều lưu động ma khí cực kỳ tinh thuần thì bất luận như thế nào, Lâm Hiên cũng sẽ không nghĩ lão có liên quan gì với Ma tộc cả. Cũng không phải là trông mặt mà bắt hình dong, chẳng qua vì dáng người và ngũ quan của người này đối với Lâm Hiên vô cùng quen thuộc. Người kia làm sao hắn có thể quên được.

"Thông Vũ chân nhân, tại sao lão lại ở chỗ này..." Lâm Hiên lẩm bẩm tự nói, trên mặt hắn biểu lộ một vẻ bất khả tư nghị.

Thông Vũ chân nhân nguyên là chưởng môn Linh Dược Sơn, ngày xưa Lâm Hiên thậm chí đã từng bái làm môn hạ của lão để học nghệ. Hắn nằm mơ cũng thật không ngờ sẽ gặp lại lão ở Ma giới này. Lần trước cơ duyên xảo hợp, Lâm Hiên từ Đông Hải tu tiên giới truyền tống về Thiên Vân thập nhị châu, đã để tâm nghe ngóng qua tin tức của Linh Dược Sơn và Thông Vũ. Kết quả là Linh Dược Sơn đã bị cổ ma phá huỷ từ lâu, Thông Vũ chân nhân cũng đã biến mất vô tung vô ảnh, không ai biết lão ở nơi nào.

Ngày đó Lâm Hiên cũng có chút cảm khái trong lòng, hắn cho rằng Thông Vũ chân nhân đã tọa hóa hoặc vẫn lạc trong trận chiến với cổ ma rồi. Dù sao tuổi của lão lớn hơn Lâm Hiên rất nhiều, nếu không thể đột phá Ly Hợp thì thọ nguyên đã hết từ lâu. Mặc dù tư chất của Thông Vũ chân nhân cũng có thể coi là tốt, nhưng muốn bước vào Ly Hợp vẫn phải cần cơ duyên rất lớn, dù sao nếu nói về các phương diện tài nguyên thì Nhân giới quả thực quá mức đơn bạc, phóng mắt khắp Thiên Vân thập nhị châu thì có mấy tồn tại Ly Hợp kỳ đâu?

Tuy Lâm Hiên cũng hi vọng Thông Vũ chân nhân có thể đi được xa một chút trên con đường tiên đạo, nhưng khách quan mà nói thì tỉ lệ này thực sự không lớn. Lần này gặp lại Thông Vũ chân nhân không ngờ lão đã bước vào Ly Hợp kỳ, hơn nữa còn là trung kỳ, nhưng đáng tiếc lão lại ở Ma giới này.

Trong nội tâm Lâm Hiên trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Thần thức của Lâm Hiên mạnh hơn tồn tại cùng giai rất nhiều, hắn lại có Thiên Phượng Thần Mục, sở trường khám phá ngụy trang ảo thuật nên tự nhiên có thể phân biệt được lúc này trong nội thể của Thông Vũ chân nhân đều là ma khí cực kỳ tinh thuần, hôm nay Thông Vũ quả thực đã là một thành viên Ma tộc rồi.

Lâm Hiên thở dài, hắn không biết Thông Vũ trên con đường tu tiên gặp phải cái gì, nhưng hiển nhiên cuối cùng lão không lựa chọn độ thiên kiếp mà là phi thăng đến Ma giới. Ma khí quán thể thành công, lão đã chuyển từ Tu tiên giả nhân loại thành cổ ma rồi.

Trong lúc nhất thời, Lâm Hiên dường như rơi vào cảnh giới vong ngã, hết thảy cảm giác của hắn đều mơ hồ, hư hư ảo ảo. Đến tận khi một tiếng kinh lôi bạo liệt truyền vào lỗ tai, sau đó điện quang lập loè, Thông Vũ chân nhân phun ra một ngụm máu tươi, trông lão giống như một khối giẻ rách, bị ma phong của đối phương quẳng ra xa vài chục trượng, đâm ầm ầm vào vách núi đá phía đối diện. Đá vụn nhao nhao rơi xuống, khối thạch bích bị Thông Vũ chân nhân trực diện lao tới cũng đã hóa thành bột phấn, có thể thấy được uy lực một kích này hẳn là không phải chuyện đùa.

Phía bên kia, cổ ma hai đầu bốn tay cũng không có ý định buông tha, toàn thân gã lệ khí nổi lên, hai tay nhoáng một cái, bốn kiện ma bảo đao, kiếm, hoàn, lệnh bài đột nhiên biến mất không thấy gì nữa, thay vào đó là bốn chuôi chùy đồng ra hiện ra trong lòng bàn tay.

"Lão gia hỏa, ngươi có thể đi chết rồi đó."

Cổ ma hai đầu bốn tay hét lớn một tiếng, hai tay gã bay múa, chùy ảnh như mưa hung hăng đập xuống, tiếng nổ ầm ầm vang lên không dứt. Chỉ qua một lát công phu, một tòa núi lớn đã bị san thành đất bằng, ngay chỗ ngọn núi vừa biến mất là một cái hố to xuất hiện trong tầm mắt.

"Vèo" một tiếng, Thông Vũ chân nhân mặt mũi trắng bệch xuất hiện. Trải qua đợt công kích này, tuy lão chưa đến mức vẫn lạc nhưng tình hình không ổn một chút nào cả.

"Ngươi còn không muốn bó tay chịu trói ư? Càng kiên trì thì ngươi sẽ càng chịu nhiều khổ sở mà thôi, nếu thức thời ngươi nên lựa chọn sáng suốt hơn một chút..."

Thanh âm ngạo nghễ của Cổ ma truyền tới, luận về thực lực thì gã quả thực mạnh hơn tồn tại cùng giai rất nhiều, nếu không Thông Vũ chân nhân cũng đâu phải quả hồng mềm, nào có dễ dàng bị đánh cho chật vật không chịu nổi như vậy.

"Hãy bớt sàm ngôn đi."

Mặc dù biết rõ không địch lại nhưng Thông Vũ chân nhân không hề bó tay chịu trói, cho dù lão có vẫn lạc cũng phải để cho tên gia hỏa này lột da mới được. Liều mạng!

Thông Vũ chân nhân hét lớn một tiếng, lão vươn tay ra vỗ ót một cái, sau đó lại đánh một quyền vào lồng ngực của mình, ngay sau động tác của lão, một hạt châu nhỏ cỡ mắt rồng phun ra.

"Hừ, xem ra ngươi rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt rồi."

Cổ ma hai đầu bốn tay cười lạnh một tiếng, bốn cánh tay hợp lại trước ngực, đồng thời bốn chuôi đồng chùy cũng bị gã quẳng ra, chúng liền được ma quang bao khỏa xung quanh rồi bay tới lơ lửng bên người, sau đó từng đạo từng đạo pháp quyết liên tiếp được gã đánh ra.

"Sưu!"

Thông Vũ chân nhân điểm một ngón tay về phía hạt châu kia, ma quang đại phóng, một đạo cánh tay thô to màu đen từ mặt ngoài hạt châu hiện lên, sau đó lóe lên hóa thành một đạo lam mang. Tiếp đó lam mang nhoáng một cái, vô số quang nhận mỏng như cánh ve xuất hiện trước mắt. Những ma nhận có hình dạng kỳ lạ vô cùng, trông giống nguyệt nha loan đao như đúc, trong giây lát chúng lại biến hóa ra mấy trăm khẩu, thanh thế quả nhiên không nhỏ.

Tuy nhiên cổ ma hai đầu bốn tay lại không tỏ vẻ sợ hãi chút nào: "Cái này là thủ đoạn cuối cùng của ngươi sao, cũng không tệ lắm, bất quá cũng nên nhìn xem thần thông bổn Ma tôn như thế nào?"

Lời còn chưa dứt thì đã có tiếng cười cạc cạc cạc quái dị truyền vào lỗ tai, chỉ thấy ma bảo lơ lửng trước người gã lóe lên, sau đó biến mất không thấy gì nữa, thay vào đó là một hư ảnh màu đen cực lớn, cao hơn mười trượng, thân thể nó bị ma quang bao quanh, diện mục dữ tợn hung ác, tựa hồ một ma quỷ cự nhân xuất thế.

"Pháp tướng thần thông!"

Thông Vũ chân nhân thét lên một tiếng kinh hãi, sắc mặt lão khó coi đến cực điểm. Trong nội tâm lão mơ hồ có cảm giác không ổn, nhưng sự tình đã đến bước này thì biến chiêu cũng không còn kịp nữa rồi. Chỉ thấy Thông Vũ hét lớn một tiếng, thanh âm sưu sưu vang lên, những nguyệt nha hình ma nhận kia hướng phía trước bắn đi.

Cổ ma hai đầu bốn tay vừa thấy thế, hai cánh tay phía trước ngay lập tức hợp lại, sau đó một cỗ linh áp trùng thiên phủ xuống người gã, một tầng trọng giáp hiện ra bảo vệ toàn thân mưa gió không lọt.

Đinh đinh đang đang, uy lực mấy trăm đạo ma nhận không phải chuyện đùa, nhưng hơn phân nửa số lượng đã bị cái trọng giáp kia ngăn trở, cho dù một số nhỏ có thể đột phá phòng ngự, đâm thủng vài chỗ trên ma tướng nhưng lại không phải vết thương trí mệnh, chỉ thấy ma khí tuôn ra, hư ảnh rất nhanh đã hoàn hảo như lúc ban đầu.

Có thể nói bảo vật bí mật của Thông Vũ chân nhân hoàn toàn không có chỗ hữu dụng.

Quả đúng là cường giả, có lẽ tồn tại đẳng cấp cao không để cổ ma hai đầu bốn tay này trong mắt, nhưng so với tồn tại cùng giai thì thật sự gã quá cường đại.

Trên mặt Thông Vũ chân nhân bắt đầu lộ ra một tia tuyệt vọng, đột nhiên lão giương một cánh tay lên, tế ra mấy phù lục rồi hóa thành một đạo kinh hồng, hẳn là muốn cướp đường đào tẩu. Ý định tuy không tệ nhưng đáng tiếc chỉ vô dụng mà thôi, cổ ma nọ đánh ra một chưởng, ma phong ầm ầm nổi lên, mấy phù lục kia lập tức bị đánh cho xơ xác, sau đó gã cũng không dừng tay mà trực tiếp trảo về phía Thông Vũ chân nhân.

Thông Vũ chân nhân đương nhiên không thể sở liệu được kết quả như vậy, nếu lão tránh không kịp thì ngay lập tức sẽ bị ma trảo chộp lấy.

Đáng giận!

Thông Vũ cắn răng, đã đến nước này thì chỉ còn cách buông bỏ nhục thân, đem Nguyên Anh xuất khiếu thôi, may ra còn có cơ hội đào thoát. Đương nhiên đây cũng là phương pháp cuối cùng rồi, nếu như có thể cứu vãn thì có ai nguyện ý buông tha nhục thân đây.

Nhưng đúng lúc này, một đạo thanh mang không chút dấu hiệu xuất hiện, sau đó hung hăng đập vào pháp tướng kia. Khi trước mấy trăm đạo ma nhận cũng không mảy may ảnh hưởng tới hư ảnh mà giờ khắc này nó lại phảng phất như con tò te giấy bình thường vậy, nhanh chóng tan rã rồi biến thành hư vô.

Biến cố như vậy khiến hai kẻ đang đấu pháp sợ ngây người.

Thông Vũ chân nhân vừa mừng vừa sợ, tuyệt xử phùng sinh, trên mặt lão mang vẻ hưng phấn vô cùng. Cổ ma hai đầu bốn tay thì ngược lại, gã vừa sợ vừa giận, tuy nhiên lại không dám phát tác, hôm nay Linh Nguyên Cốc ngọa hổ tàng long, đối phương có thể nhẹ nhàng bài trừ pháp tướng của mình như vậy thì chẳng lẽ là lão quái vật Động Huyền Kỳ?

Nghĩ tới đây, nét mặt gã càng thêm nghiêm túc. Ngay lập tức cổ ma hai đầu bốn tay đem thần thức thả ra nhưng lại không thu hoạch được gì. Gã chỉ là tồn tại cấp bậc Ly Hợp há có thể khám phá được Ẩn Nặc Thuật của Lâm Hiên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.