Bách Luyện Thành Tiên

Quyển 7 - Chương 2324: Linh Nguyên cốc




Biểu lộ như vậy thì xem ra bọn họ còn cấp bách hơn cả Lâm Hiên.

Mà quả thật đúng như thế, Tiên Vân Tông tuy được truyền thừa từ thượng cổ nhưng vẫn vô cùng nhỏ yếu, chưa từng đản sinh được một vị đại năng nào.

Quá trình Lâm Hiên nhập tông khá ly kỳ nhưng bất kể thế nào cũng là thái thượng trưởng lão của bổn môn, nếu có thể tấn cấp thành công thì việc bổn môn hưng thịnh không còn là mộng nưởng nữa.

“Đúng vậy, đại sư huynh của ngươi nói rất có lý, hiện tại chúng ta không có manh mối nào về linh mạch cả, ngươi cũng không cần phải cố kỵ làm gì, cứ nói ra nếu có gì không ổn thì cũng ta lại bàn bạc lại.” Thanh âm Lâm Hiên mang theo vài phần ôn nhu cổ vũ vang lên.

“Vâng, nếu sư thúc đã nói như vậy thì sư điệt cũng xin thưa, quả thực ta có nghĩ đến một nơi, chính là Linh Nguyên cốc ở cực tây của Thiên Hạc Châu.” Cung trang nữ tử chậm rãi mở miệng.

"Linh Nguyên Cốc?"

Sắc mặt mập mạp cùng trung niên nhân khẽ biến nhưng vẻ mặt Lâm Hiên lại mờ mịt, hắn tuy cũng xem qua không ít sách cổ, bất quá vẫn không thể so sánh được với những cổ ma sinh trưởng ở đây.

Linh Nguyên cốc là gì, Lâm Hiên thật không hiểu vì sao ba người lại biểu hiện kỳ lạ như thế, chẳng nhẽ có gì không muốn người khác biết sao? Trong lòng Lâm Hiên tràn đầy nghi hoặc nhưng nét mặt hắn vẫn bảo trì thần thái thong dong, từ từ hỏi kỹ ba người kia.

Bọn hắn tất nhiên không có việc gì cần giấu diếm, liền đem mọi thứ mình biết nói cho Lâm Hiên nghe.

Linh nguyên cốc nằm ở cực tây của Thiên Hạc châu. Nó là một nơi khá nổi danh ở Thiên Hạc châu…Chỗ đó khá nguy hiểm nhưng cũng không thể nói nó là cấm địa được.

Linh nguyên cốc là tên của một sơn cốc, nhưng diện tích của nó lớn đến nỗi khó có thể miêu tả bằng ngôn ngữ được. Đại sơn nối tiếp đại sơn, uốn lượn trập trùng bao tỏa lên diện tích cả ngàn vạn dặm.

Mà địa hình nơi này cũng rất kỳ lạ.

Hoàn cảnh bên ngoài Linh nguyên cốc giống với các địa phương khác ở Ma giới, mà chỗ sâu trong cốc những lúc bình thường cũng vậy, song cứ cách 30 năm sẽ có vài nơi xuất hiện dị biến.

Đúng vậy, là dị biến!

Nói thí dụ một ngọn núi trước đó vài khắc chỉ có lượng linh khí mỏng manh cùng thảm thực vật nghèo nàn, nhưng đột nhiên như có phép thuật vậy, từ dưới lòng đất phun ra lượng linh khí vô cùng nồng đậm ...

Nếu dùng thần thức điều tra sẽ phát hiện ra địa phương ấy nguyên vốn không có linh mạch nhưng giờ nó lại nằm ở đó. Trên núi chỉ toàn bùn đất, bây giờ khắp nơi toàn là thực vật quý hiếm.

Nghe ba gã cổ ma nói, Lâm hiên rất ngạc nhiên, hắn cũng coi là một người kiến thức uyên bác nhưng sự tình quỷ dị như thế thì đúng là chưa từng nghe qua.

Có lầm hay không vậy, một nơi vốn không có linh mạch lại chỉ trong nháy mắt liền xuất hiện một cái, mà ba người này cũng tuyệt không dám gạt mình nên Lâm Hiên không hề hoài nghi bọn họ nói bậy.

Lâm Hiên chỉ có thể cảm thán thế giới này thật quá rộng lớn không thiếu những thứ kỳ lạ, dù thực lực bản thân khá mạnh nhưng trên thế giới vẫn không thiếu thứ mình không hiểu.

Lâm Hiện vội hỏi phẩm chất linh mạch nơi đó như thế nào mà kết quả cũng khiến hắn vô cùng hài lòng.

Có mạnh có yếu!

Những linh mạch đột nhiên xuất hiện đa phần chỉ là đồ bỏ đi, thực vật sinh trưởng ở đó không tính là quý hiếm.

Song vẫn có vài chỗ rất được, ngay cả đại năng Phân Thần kỳ muốn tu luyện hay đột phá bình cảnh đều được, thậm chí còn có lời đồn rằng có người nhìn thấy linh mạch phù hợp cho các thánh tổ đại nhân tu luyện.

Đương nhiên không thể xác minh được những lời đồn này là thật hay giả, có ngươi tin mà cũng có kẻ cho rằng đó là lời nói vô căn cứ. Nhưng bất kể thế nào thì bên trong chắc chắn xuất hiện địa phương thích hợp để Lâm Hiên đột phá bình cảnh.

Điều này là hoàn toàn chính xác!

Lâm Hiên nghe xong tất nhiên là vô cùng vui mừng. Chỉ cần không xuất hiện sai lầm gì, hắn tin tưởng mình nhất định bước được vào cảnh giới Phân Thần kỳ.

Nhưng đúng lúc này, cung trang nữ tử lại nói tiếp: “Bất quá, sư thúc cũng không nên chủ quan, mỗi lần nương theo linh mạch xuất hiện đều xuất hiện không ít thiên tài địa bảo, cho nên vào thời kỳ này sẽ có rất nhiều tu sĩ tiến nhập Linh Nguyên cốc.”

“Đúng vậy, thiên tài địa bảo luôn là thứ khiến người ta thèm khát, cả Linh Nguyên cốc trong mấy ngày đó sẽ tràn ngập gió tanh mưa máu.” Mập mạp cũng lên tiếng tán đồng, trong giọng nói mang theo chút lo lắng: “Nếu sư thúc muốn vào đó tầm bảo thì với thực lực của ngài cùng ba người sư điệt thì tất nhiên không vấn đề gì, nhưng mục đích của ngài là muốn đột phá…”

Lâm Hiên nghe đến đó cũng lâm vào trầm mặc.

Xác thực việc đột phá bình cảnh vô cùng khó khăn cùng khốn khổ. Nó không thể chịu nổi sự quấy rầy của ngoại giới, chỉ cần một tia ảnh hưởng cũng khiến người ta vốn đang có khả năng đột phá liền thất bại trong gang tấc, hơn nữa còn có nguy cơ tẩu hỏa nhập ma. Những nguy hiểm trong đó thật khó miêu tả bằng lời.

Cho nên khi tu sĩ đột phá bình cảnh thường lựa chọn làm việc đó tại tổng đà của môn phái, như vậy mới có thể nhận được sự bảo vệ từ tông môn. Nếu bản thân ngươi là nhân vật trọng yếu trong môn thì khi ngươi đột phá, tông môn thậm chí phong bế tổng đà cùng mở ra hộ phái đại trận…

Cho dù là tán tu không có chỗ dựa một khi muốn đột phá thì bình thường sẽ chọn một trong hai cách, hoặc là tìm nơi vắng vẻ ít dấu chân ngươi, dù không có thủ hộ nhưng cũng không sợ địch nhân quấy rầy, hoặc là mời 3~5 vị hảo hữu đến tương trợ…Đương nhiên không phải hảo hữu bình thường mà những người có giao tình sinh tử với mình.

Bất quá, những người này phải hoàn toàn tin được, dù sao loại tình huống thỉnh bằng hữu hộ pháp kia chẳng khác nào giao tính mạng mình cho đối phương.

Lâm Hiên nếu đột phá ở tổng đà Tiên Vân Tông thì chúng đệ tử trong phái nhất định sẽ đem hết khả năng ra bảo vệ nghiêm mật cho hắn, nhưng nếu lựa chọn Linh Nguyên cốc thì thật sự là ngoài tầm với của bọn họ.

Giết người đoạt bảo đối với tu sĩ mà nói bất quá chỉ là chuyện bình thường, càng đứng nhắc đến đám Cổ ma. Khi bế quan đột phá thì bản thân sẽ không có chút lực hoàn thủ nào, nếu vị trí linh mạch Lâm Hiên lựa chọn bị đánh vỡ thì bản thân hắn chẳng khác nào một khối thịt mỡ bày ra trước miệng đám ác lang, đối phương trừ phi là tên đầu bã đậu mới không lao lên cắn một miếng.

Nguy hiểm trong đó tất nhiên là có thể dự đoán được. Bất quá ngoại trừ nơi này ra, bọn họ thật không nghĩ tới chỗ nào có linh mạch tốt hơn.

“Sư thúc, nếu không thì ba người chúng ta sẽ đi theo hộ pháp cho ngài, không biết ý sư thúc thế nào?” Cân nhắc một lúc, trung niên nhân kia mở miệng, kỳ thật hắn cũng biết làm vậy sẽ đẩy mình vào vòng phong hiểm, song hắn cũng không còn lựa chọn nào tốt hơn.

“Hảo ý của các ngươi, Lâm mỗ tâm lính, bất quá các ngươi không cần quá lo lắng, cho dù tại lúc đột phá bình cảnh thì Lâm mỗ cũng có thủ đoạn tự bảo vệ mình…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.