Bách Luyện Thành Tiên

Quyển 6 - Chương 629: Ngẫu ngộ lão giả




Mấy ngày sau Lâm Hiên xuất hiện ở một hòn đảo hoang vắng, thuộc hải vực là cổ chiến trường khi xưa.

Không ngờ cấm chế mà hắn bày ra quanh đảo đã không còn.

Thi Ma chưa được lệnh thì không thể giải trừ. Lâm Hiên liền trở nên cảnh giác bay vào hòn đảo. So với hơn hai trăm năm trước, sương mù ở đây không giảm bớt mà càng dày đặc.

Thần thức Lâm hiên đảo qua thì phát hiện Thi Ma không còn trên đảo. Hắn liền tới hạp cốc nọ, dấu vết lưu lại chứng minh đối phương chỉ tạm thời rời khỏi. Lâm Hiên quyết định ở lại chờ nó.

Quả nhiên, sau một lúc thì hắn phát hiện tung tích Thi Ma ở ngoài vạn dặm, đối phương đang nhanh như chớp trở lại nơi này.

Rất nhanh Thi Ma trở về nhưng không phát hiện ra Lâm Hiên, ngoài cảnh giới phản phác quy chân của hắn thì một phần là do Thi Ma không ngờ có người tới hoang đảo này.

Khi nó trở về hạp cốc, thấy Lâm Hiên thì biến sắc la lên: “Ngươi là ai, sao lại ở đây?”

Vừa nói nói nó vừa thả thần thức ra quét qua Lâm Hiên, vẻ mặt càng thêm âm trầm: “Ngươi là... tu tiên giả Động Huyền kỳ?”

Lâm Hiên cũng kinh ngạc không thôi. Thần thức của Bệnh Ma rõ ràng đã hắn bị xóa đi. Thi Ma vốn chỉ là một khôi lỗi. Không ngờ lúc này lại có linh trí không thấp.

“Không đúng!”

Lâm Hiên quan sát một hồi thì nhíu mày, không phải bản thân Thi Ma xảo hợp mở ra linh trí.

Đoạt xá!

Kẻ trước mắt có dung mạo rất khác Thi Ma. Là một lão giả đầu quấn khăn vuông vận bộ trường bào bạc màu, mang giày cỏ khiến cho người có cảm giác như đây là một học giả uyên thâm.

Đối phương rất giỏi che giấu nhưng trên người vẫn phảng phất còn sót lại thi khí, khẳng định chính là Thi Ma.

Lâm Hiên đang quan sát thì Thi Ma đã ra tay, thi khí âm phong biến thành một con bạch cốt yêu xà có hai cánh đánh về phía hắn.

“Hừ, không ngờ Mạc mỗ trốn tới hoang đảo này mà các ngươi vẫn tìm tới, nhưng chẳng lẽ các ngươi cho rằng Mạc mỗ là kẻ cùng đường mặc cho người chém giết, các ngươi thật quá coi thường ta rồi...”

Lời lẽ cùng hành động của đối phương khiến Lâm Hiên dở khóc dở cười. Hiện tại đáng ra phải là hắn hưng sư vấn tội phải. Nhưng cũng tốt, vừa lúc hắn muốn xem thực lực của bản thân sau khi tiến giai Động Huyền kì.

Lâm Hiên liền phất tay áo một cái, một đạo thanh hà bay ra hóa thành một con mãnh hổ to tới năm trượng đấu với bạch cốt yêu xà.

Nhất thời cát bụi mù trời, lão hổ chiếm thế thượng phong khiến bạch cốt yêu xà liên tiếp thối lui.

“Ồ” Lão giả quấn khăn vuông kinh ngạc, không ngờ hô to một tiếng: “Khoan hãy động thủ, rốt cục ngươi là ai?”

Lâm Hiên chần chừ một lát rồi cũng ngừng công kích, lạnh lùng nói: “Hừ, đạo hữu hỏi thì ta cũng muốn hỏi ngươi, vì sao ngươi chiếm cứ thân thể Thi Ma của ta?”

“Thi Ma là của ngươi?”

“Đương nhiên, nếu không ngươi cho rằng Lâm mỗ rảnh hơi chạy tới hoang đảo này làm gì? Ta tới là để đem Thi Ma trở về. Không ngờ kết quả thành ra thế này, đạo hữu nói ta phải làm gì đây?”

Lâm Hiên tức giận mà nói. Lão giả nghe xong thì thở dài: “Đạo hữu cho rằng ta thật muốn đoạt xá một khối Thi Ma sao? Nếu trước lúc bị tặc tử mưu hại, không kể ngươi muốn bồi thường gì thì với thân phận của ta, chỉ cần một câu là xong, nhưng bây giờ...”

“Bớt nói nhảm đi. Không cần quản thân phận của ngươi, chiếm cứ khôi lỗi của ta thì phải xem làm sao bồi thường cho Lâm mỗ.”

Lão giả nghe xong thì vẻ mặt trở nên khó coi. Thân phận của lão vô cùng tôn quý. Nếu không phải bị Cổ Ma ám toán thì dù Tam yêu hoàng, Lục hải vương cũng chẳng dám nói như vậy trước mặt lão.

Đúng là hổ lạc đồng bằng bị chó khinh, lão giả chỉ biết nén giận:

“Tùy ngươi, hôm nay lão phu ra nông nỗi này thì nói gì cũng vô dụng, đạo hữu muốn ta đền bù tổn thất nhưng giờ ta không còn vật gì, cố gắng lắm mới dung hợp được hồn phách với Thi Ma. Ngươi muốn ta trả lại Thi Ma là việc không thể, đạo hữu muốn ép người thì đành chiến một phen vậy”

Lão giả nói đến đây liền cười lạnh. Hiện tại cảnh giới của lão bị giảm xuống Động Huyền trung kỳ, trong tay lại không có bảo vật nhưng không phải dễ dàng bị ức hiếp.

Chẳng qua lão cảm giác được gã tu tiên giả Động Huyền sơ kì này có điểm thần bí, không phải vạn nhất thì không cần trở mặt.

Nghe đối phương nói vậy thì Lâm Khiên lắc đầu. Hiện tại Thi Ma đã bị kẻ này đoạt xá, hồn phách của đối phương đã dung hợp vào Nguyên Anh Thi Ma, không thể bức ra được nữa. Đây là pháp tắc thiên địa không thể nghịch chuyển.

Lâm Hiên đang nghĩ ngợi thì chợt ngẩng đầu nhìn về phía chân trời u ám. Vẻ mặt lão giả cũng trở nên khó coi.

Chỉ thấy một đám mây đỏ thẫm chừng vài mẫu ầm ầm kéo tới, tản đi thì lộ ra một nam một nữ.

Nam thân cao tám thước, bộ dáng chừng tam tuần, đầu trọc chân trần mặt mũi dữ tợn. Nữ tử bên cạnh thì khoảng hơn hai mươi, thân hình mảnh mai. Dung mạo có phần xinh đẹp nhưng lộ vẻ yêu dị, ăn vận kì quái mà hai chân cũng để trần.

Ánh mắt đảo qua cặp nam nữ này thì bộ dáng Lâm Hiên khẽ động. Là hai tồn tại Động Huyền trung kỳ thực lực không kém tam Yêu hoàng, lục Hải Vương.

Chẳng phải Đông Hải chỉ là một tiểu giới diện bỏ đi sao, sao lại xuất hiện nhiều cao thủ đến như vậy. Trong lòng có điểm hiếu kì nhưng Lâm Hiên liền trầm mặc theo dõi.

“Là hai người các ngươi, hai tên đáng chết, không ngờ tìm đến nhanh như vậy” Khác với Lâm Hiên thì lão giả nghiến răng, bộ dáng đầy phẫn hận nhưng ẩn ẩn vẻ sợ hãi.

“Hừ, lần trước tuy ngươi may mắn trốn được nhưng vẫn còn ấn kí đại nhân lưu lại trên người. Ngươi cho rằng thay đổi hình dạng là chúng ta sẽ không tìm ra sao? Thức thời thì mau ngoan ngoãn chịu trói, đường đường là Thánh Thành chi chủ mà cùng đường đến mức phải nhập vào một Thi Ma. Thật là nhục nhã, vậy mà còn không tự bạo đi sao! Hắc hắc”

Đại hán mở miệng đầy vẻ chê cười. Lâm Hiên nghe xong liền biến sắc. Có lầm không, lão giả kia là Thánh Thành chi chủ? Khó trách lúc nãy đối phương lớn lối đến vậy.

“Ồ, dường như Mạc thành chủ tìm được người giúp đỡ, vị tiểu huynh đệ sơ kì này trông khá lạ lẫm, có thể giúp ngươi trốn thoát sao?”

Âm thanh kiều mị của nữ tử truyền tới. Ánh mắt nàng liếc Lâm Hiên thì khóe miệng khẽ cười, chỉ không hiểu sao nụ cười đó khiến người ớn lạnh.

Cổ Ma!

Với thần thức mạnh hơn cả tu sĩ Động Huyền hậu kì, Lâm Hiên liếc mắt liền nhận ra thân phận của đối phương. Nữ tử này che giấu không tồi nhưng vẫn bị hắn phát hiện ma khí trên người.

“Tại hạ chỉ là kẻ qua đường, không liên quan gì với Mạc đạo hữu này cả.” Lâm Hiên chậm rãi nói, trên mặt chợt lộ vẻ sợ hãi.

Nữ tử ngẩn ngơ một thoáng, sau đó nở nụ cười rung hết cả người:"Hi hi, ngang qua thật sao? Cũng được, ngươi đã tới chỗ này thì chỉ có thể trách vận khí không tốt, chỉ có kết cục duy nhất là hồn phi phách tán."

Nữ tử chưa dứt lời thì đã nâng tay trái, lập tức hương vụ màu hồng phấn tỏa khắp, cuồn cuộn cuốn về Lâm Hiên. Mục đích là muốn giết người diệt khẩu.

Lâm Hiên nhướng mày, trên mặt lộ vẻ tức giận.

Trong chớp mắt, tầng sương đỏ đã cuốn tới rồi tụ thành một bộ Khô lâu quỷ dị màu hồng phấn. Nó mở miệng loạn nhai một hồi rồi phun ra một đạo ma hỏa.

Lâm Hiên thấy thì cười lạnh, phất tay một cái. Mấy đạo kiếm khí bay vút ra tụ thành một cự kiếm bảy tám trượng, tung hoành ngang dọc không xem ma hỏa ra gì. Nhất thời khó phân thắng bại cùng Hồng Phấn Khô Lâu.

"Không tồi, chỉ là một tu tiên giả Động Huyền sơ kỳ mà thực lực còn có điểm đặc biệt." Tiếng cười khúc khích truyền vào tai. Trước mắt nổi một trận ma phong, nữ tử liền hiện nguyên hình cổ ma.

Cũng không phải quái vật ba đầu sáu tay hoặc mặt xanh nanh vàng gì, thân thể nữ tử không cải biến gì. Chỉ có điều trên má, trên trán cùng tay chân hiện ra những đường ma vân thần bí mà tinh mỹ.

Lúc này theo ma khí phát ra trên người nàng, cảnh giới vẫn là Động Huyền trung kỳ nhưng Lâm Hiên có cảm giác thực lực đối phương đã đề cao hơn nhiều.

Ở một bên khác, tiếng bạo liệt ầm ầm không ngừng truyền ra. Cổ ma đầu trọc đã khai chiến cùng lão giả.

Cổ ma biến hóa uy mãnh hơn rất nhiều. Hiện ra là một quái vật hai đầu bốn tay vô cùng vạm vỡ. Diện tích ma vân bao trùm toàn thân còn vượt cả nữ tử, mỗi một kích đều mang theo lệ khí vô tận.

Lão giả cũng không yếu thế nhưng lúc này không có bảo vật tiện tay, bất đắc dĩ đành hiện nguyên hình Thi Ma.

Vì vậy, chỉ thấy một Thi Ma quanh thân thi sương trắng bệch, một quái vật mặt xanh nanh vàng bao phủ trong ma phong màu đen, hung hăng đại chiến long trời lở đất.

Tiếng bạo liệt liên tục nổ ra. Quyền ảnh lợi trảo cao thấp bay múa, thỉnh thoảng còn kèm theo thiểm điện lôi hỏa, hai tồn tại Động Huyền trung kỳ đấu pháp uy lực vô cùng. Trong thời gian ngắn rất khó phân ra thắng bại.

Lại nói nữ tử Ma tộc biến thân rồi thì nhìn Lâm Hiên với vẻ khinh thường. Bàn tay vung vẩy thì một thanh Ma Nhận hình dạng kỳ lạ bay vút ra.

Ma phong chợt khởi, bảo vật này lóe lên rồi hung hăng chém tới. Lâm Hiên đương nhiên không yếu thế, Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn bay vút ra.

Lập tức trong những tiếng bạo liệt, hai kiện pháp bảo ầm ầm đối oanh. Nhìn thì như bất phân thắng phụ nhưng Lâm Hiên liền có cảm giác không ổn.

Tròng mắt hắn co lại, phát hiện không gian trước người ba thước chợt chấn động. Một thanh Ma Nhận quỷ dị hiện ra rồi chém tới.

Không ngờ Ma Nhận kia một phân thành hai, Lâm Hiên không khỏi biến sắc. Muốn tránh cũng không được, không kịp tế ra bảo vật nên đành giơ tay phải lên.

Bành!

Tay phải chịu một kích thì máu tươi chảy ròng ròng, Lâm Hiên ăn đau khổ không nhỏ nhưng miễn được họa sát thân.

Ma tộc nữ tử trừng lớn mắt, trên mặt tràn đầy vẻ khó tin.

"Không thể nào, thân thể của ngươi sao cứng cỏi đến độ này, chỉ là nhục thể mà có thể ngăn trở ma bảo của ta."

Lúc này Lâm Hiên cũng đổ mồ hôi lạnh đầm đìa. Có thể nói vừa rồi hắn đã đến cửa Quỷ Môn quan.

Hắn ngẩng đầu thì nở nụ cười trở nên băng hàn thấu xương, sát ý lãnh liệt tuôn ra:"Dám tập kích lão tử, tìm chết."

Tay áo phất một cái, mấy chục đạo kiếm khí như gió táp mưa sa bắn tới đối phương. Theo liền sau là một con phượng hoàng mỹ lệ cỡ một tấc bao phủ trong linh quang tứ sắc.

Nhưng còn chưa hết, Ma Duyên Kiếm đã hiện trong tay Lâm Hiên, hắn thật sự đã bị đối phương chọc giận. Chuẩn bị tiễn đưa nữ tử này xuống âm tào địa phủ.

Lại nói lúc này nữ tử Ma tộc cũng biết đã đá phải thiết bản rồi. Bàn tay khẽ vẫy thì ma khí đen thùi như những xúc tua cuồn cuộn ra, rất nhanh liền ngăn cản kiếm khí.

Chỉ nghe những tiếng đùng đùng truyền vào tai. Chẳng qua Huyễn Linh Thiên Hỏa tới sau thì không dễ đối phó. Nữ tử tế ra một tấm thuẫn bài định ngăn cản nhưng liền bị Phượng Hoàng mỹ lệ xuyên qua.

Nữ tử thấy thế thì biến sắc, vội vươn tay ra vỗ vào ngực. Há miệng nhả ra một viên châu màu đen có ma khí chung quanh nồng đậm đến cực điểm.

Cổ ma vốn có nhiều chủng loại. Có loại đến Nguyên Anh kỳ thì có thể ngưng kết Nguyên Anh giống như tu tiên giả nhân tộc, cũng có loại lại sinh ra yêu đan giống như Yêu Tộc.

Nữ tử này ở trường hợp thứ hai. Vật này có tên là Nguyên Châu do bổn mạng chân nguyên khổ tu nhiều năm tạo thành, miễn cưỡng có thể ngăn cản được Huyễn Linh Thiên Hỏa.

Chẳng qua nguy cơ chưa kết thúc, nữ tử chỉ thấy trước mắt lóe sáng ngân quang. Một đạo kiếm khí dài tới hai ba mươi trượng cực kỳ kinh người chém tới.

Ma nữ sợ đến hoa dung thất sắc, bật thốt kinh hô:"Thông Thiên Linh Bảo!”

Bàn tay ngọc liên tục vung vẩy, liên tiếp mấy chục kiện bảo vật bay vút ra. Chẳng qua vô dụng, cuối cùng toàn bộ đều bị kiếm khí bẻ gãy nghiền nát.

Rốt cục vẻ mặt ma nữ cũng đại biến. Đối phương là tu tiên giả sơ kỳ mà một kích này còn mạnh không kém lão quái vật hậu kỳ.

Trong lòng ma nữ thầm hối hận bản thân quá mức khinh địch nhưng tuyệt không chờ chết. Hai tay huy vũ thì tầng ma vân trên người đại phóng linh quang, theo sau một Pháp tướng đen thùi xuất hiện.

Pháp tướng này có điểm kỳ lạ, không ngờ là một con nhện trên lưng có một mặt người cao hơn một trượng, nhìn qua cực kỳ hung ác.

Nhân Diện Tri Thù chớp lóe một chút liền nhào tới trên người nữ tử. Theo sau hóa thành một vật tương tự như một bộ chiến giáp. Chẳng qua không phải thực thể mà chỉ là hư ảnh.

Ma tộc công pháp quả thật quỷ dị, có điều trong ngân quang chói mắt, đạo kiếm khí đáng sợ đã bổ tới. Cho dù phía trước có một ngọn núi cũng bị chém thành hai nửa.

Đối mặt với nguy cơ nhưng lúc này nữ tử lại có vẻ trầm tĩnh. Tay ngọc vươn ra vẽ trên hư không những quỹ tích kỳ dị, miệng thơm hé mở phun ra chú ngữ thần bí cổ xưa.

Chỉ thấy ma phong đại phóng, tám lợi trảo của con Tri Thù biến thành những cánh tay đen nhánh, năm ngón co lại thì tám thanh Ma Nhận hiển hiện ra.

Theo sau tám cánh tay đã ma hóa múa may. Hắc quang đại phóng rồi tám thanh Quang Nhận nọ tụ thành một động xoáy ngăm đen chừng hơn trượng, sâu không thấy đáy.

"Đây là thần thông quỷ dị gì?"

Lâm Hiên thấy thì lộ vẻ kinh ngạc. Đây là lần đầu hắn đại chiến cùng Cổ Ma cấp bậc Động Huyền.

Sau một khắc thì thanh âm bạo liệt vang lên. Kiếm khí cùng động xoáy hung hăng va chạm.

Động xoáy lập tức bị vỡ tan nhưng tỏa ra ma khí tinh thuần cực hạn có hiệu quả ăn mòn, lập tức bao bọc kiếm khí rồi cùng biến thành hư vô.

Phù!

Nữ ma thấy thì thở phào một cái. Miễn cưỡng mới hóa giải nguy cơ thì trong lòng đã có ý lùi bước.

Chẳng qua thân hình Lâm Hiên chợt lóe, biến mất vô tung vô ảnh. Khi tu luyện Mặc Nguyệt Thiên Vu Quyết, không biết có phải trùng hợp hay không mà Cửu Thiên Vi Bộ trở nên càng thần diệu. Không chỉ thuấn di được cự ly xa hơn mà càng thêm bí mật.

Một chút mơ hồ thì thân hình Lâm Hiên liền xuất hiện trước người nữ tử ba thước. Theo sau vươn tay, trong tay đã xuất hiện một cây trận kỳ.

Chính là một trong Ngũ Hành Uẩn Linh trận nhưng có màu hồng đại biểu cho hỏa. Mặt trên phiên kỳ tầng tầng lớp lớp phù văn. Chỉ thấy hồng quang chớp lóe liên hồi, hào quang thôn vân nhả vụ, vừa nhìn đã biết là vật bất phàm.

Lâm Hiên đem pháp lực truyền vào rồi khẽ vẫy. Hỏa nguyên khí điên cuồng tụ tập. Một quái vật xuất hiện trong tầm mắt, không phải sư tử mà cũng không phải lão hổ. Nhìn kỹ có vài phần tương tự như Thần Thú Kỳ Lân trong truyền thuyết.

Quái thú vừa hiện thân liền mở cái mồm máu, hung hăng cắn qua đối phương.

Ma tộc nữ tử lộ vẻ kinh hãi, chưa có động tác thì áo giáp do pháp tướng hóa thành liền có phản ứng.

Chỉ thấy ma khí chợt lóe. Áo giáp từ trên người thị thoát ra hóa thành con Tri Chu ban nãy. Không ngờ là khuôn mặt nữ tử trên lưng nó chợt sống lại. Cái miệng nhỏ nhắn liền phun ra vô số tơ nhện màu trắng.

Tầng tầng những sợi tơ định vây nhốt quái thú nhưng không có hiệu quả. Chỉ khiến đối phương thêm tức giận. Kỳ Lân liền phát ra tiếng rống to rung trời, thổi phù một tiếng thì phun ra liệt hỏa hòa tan sạch những tơ nhện. Còn chưa hết, thể hình của nó trong giây lát liền tăng vọt mấy lần. Mở cái mồm máu phun ra một đạo hồng hà bao phủ con tri thù kia, kéo lại rồi một đớp nuốt vào bụng.

"Này. . . "

Ma nữ trợn to mắt kinh hãi, không ngờ pháp tướng khổ tu nhiều năm bị hủy dễ dàng như vậy. Đang còn kinh hoàng thì trận kỳ trong tay Lâm Hiên đã vang lên những tiếng xé gió. Hơn mười ánh đao bao trùm trong liệt hỏa kích bắn qua.

Nữ tử hít sâu một hơi, ma khí toàn thân liền ngưng tụ thành một tấm thuẫn bài. Những ma vân trên thân chợt mất đi do tổn hao nguyên khí.

Đáng tiếc chỉ phí công. Sau một khắc thì tiếng vỡ vụn truyền vài tai. Rốt cục viên bổn mạng ma châu đã ngăn không được Huyễn Linh Thiên Hỏa, bị Phượng Hoàng một ngụm nuốt trọn.

"Phốc. . ." Nữ tử liền phun ra một ngụm máu màu đen.

Cơ hội tốt như vậy, Lâm Hiên đương nhiên sẽ không bỏ qua. Lần nữa đem pháp lực truyền vào trận kỳ trong tay, lại thêm những đao ảnh liên tiếp bắn ra.

Lần này thuẫn bài bị dễ dàng đánh tan. Còn lại hơn nửa số đao ảnh điên cuồng kích bắn tới cương khí hộ thể của đối phương.

Ma tộc nữ tử hoa dung thất sắc. Bổn mạng nguyên châu đã bị phá nên pháp lực toàn thân còn không bao nhiêu. Hồng quang chói mắt lóe lên thì thân thể nữ tử đã bị chém thành hai nửa.

Không có Nguyên Anh từ bên trong thoát ra. Lâm Hiên khẽ múa phiên kỳ, tầng tầng hỏa diễm cuồn cuộn ra bao phủ tàn thi, triệt để thiêu đốt nó thành tro tàn.

Ngao!

Chợt bên kia truyền tới tiếng gầm kinh thiên động địa, trên mặt biển bốc lên sóng dữ ngập trời. Lâm Hiên quay đầu thì thấy Ma tộc đầu trọc đang đầy vẻ kinh nộ.

Đồng bọn đã ngã xuống khiến cổ ma này thất kinh. Chỉ nghe hắn hét lớn một tiếng, hai cánh tay trên lưng liền rời thân. Một biến thành lão hổ, một biến thành độc xà, hung dữ bổ nhào qua lão giả.

Đồng thời thân hình hắn chớp động biến mất tại chỗ.

Thần thông Thuấn di! Đối với độn thuật của bản thân, ma tộc đầu trọc có vài phần tin tưởng.

Có điều một ánh đao tuyết trắng lóe lên rồi Ma tộc lảo đảo hiện thân. Chẳng biết từ lúc nào Lâm Hiên đã cầm một cây cổ trường mâu, chắn trước người hắn.

Vẻ mặt Ma tộc liền âm trầm đến cực điểm.

"Đã đến thì đừng mong rời khỏi nơi này." Lâm Hiên liền đem những lời khi nãy trả lại cho đối phương.

"Các ngươi không nên hiếp người quá đáng" Cổ ma hung bạo gầm lên để che dấu sự sợ hãi.

"Hiếp người thì sao?" Lâm Hiên lạnh lùng nói rồi phất tay áo tế ra một kiện bảo vật. Cổ ma vừa sợ vừa giận nhưng đành phải kiên trì tiếp chiến.

Nhất thời lệ quang nổi lên, tiếng bạo liệt truyền vào tai. Các loại vầng sáng xuyên không bay lượn.

Thực lực của Ma tộc này chỉ sàn sàn như nữ ma kia. Lâm Hiên cùng lão giả liên thủ thì mất nửa tuần trà đã thu thập được đối phương.

Nguyên Anh không thể chạy thoát, trực tiếp bị thi hỏa biến thành hư vô.

"Đa tạ đạo hữu tương trợ, hôm nay nếu không có ngươi thì lão hủ đã trúng độc thủ của hai tặc tử này" Thánh Thành chi chủ vừa nói vừa thu liễm thi khí. Bạch quang chợt lóe liền khôi phục thành lão giả đầu quấn khăn vuông nọ.

Lão giả ôm quyền thi lễ với Lâm Hiên, đầy vẻ cảm kích nhưng đáy mắt ẩn ẩn có điểm kiêng kị.

"Đạo hữu không cần đa lễ, hai cổ ma nọ tự tìm chết. Lâm mỗ cũng chỉ tự bảo vệ bản thân mà thôi" Lâm Hiên khoát tay áo chuyển sang chuyện khác:"Các hạ là Thánh Thành chi chủ?"

"Đúng vậy, thật để cho đạo hữu chê cười." Lão giả lộ nụ cười khổ, hai cổ ma vừa rồi đã lộ ra thân phận của lão. Lúc này dấu diếm cũng vô nghĩa.

"Nói như vậy là Thánh Thành đã xảy biến cố, hơn nữa còn có quan hệ đến Yêu ma sao?"

"Đạo hữu đã cứu lão hủ, ta cũng không dám giấu. Chắc hẳn các hạ đã đoán được, hiện tại Thánh Thành đã thuộc về cổ ma dị giới, ta thì như chó nhà có tang mà thôi"

Lão giả thở dài rồi kể lại biến cố phát sinh ở Thánh Thành. Kỳ thật nói ra cũng khá đơn giản. Lão vốn là tu tiên giả Nho môn nhưng xảo hợp lại thu được một thượng cổ ma công có uy lực vô cùng thần kỳ, tu luyện thì có thể đột phá lên Phân Thần kỳ.

Lão vốn là tu tiên giả Động Huyền hậu kỳ đã gần vạn năm nay. Chuyện tốt như vậy há có thể bỏ qua. Ban đầu tu hành coi như thuận lợi, chẳng qua thời điểm trùng kích bình cảnh lại cần nghi thức đặc thù.

Nói đến đây lão giả thở dài, thanh âm tràn ngập oán độc: "Lão phu vốn tưởng rằng bản thân gặp vận may, nào biết đây chỉ là bẫy rập"

"Bẫy rập?" Lâm Hiên nghe thì khẽ nhíu mày.

"Ừm, đám cổ ma vì xâm lấn Linh giới chúng ta mà đã bố trí âm mưu không nhỏ"

Lâm Hiên càng nghe thì càng hứng thú: "Mời thành chủ nói rõ"

"Tu tập công pháp nọ xác thực có lợi thật lớn, nhưng ở thời điểm trùng kích bình cảnh, triệu hồi tới không phải là chân ma khí để quán thể, mà là dùng thân thể của chính ta làm vật dẫn, triệu hoán Ma hồn hàng lâm tới đây. Về điểm mấu chốt này đến khi đó lão phu mới nhận ra"

Trải qua đối phương giải thích một phen, cuối cùng Lâm Hiên đã rõ âm mưu của đám cổ ma.

Giữa Linh giới cùng Cổ Ma giới có lực cách giới phi thường cường đại. Dù là tồn tại Độ Kiếp kỳ cũng không dễ đi lại giữa hai giới.

Đối phương dùng Ma công làm mồi nhử thật điểm độc. Ma hồn vốn không có thực thể, tu sĩ tu luyện ma công liền trở thành đối tượng đoạt xá.

Lại nói khi đó hồn phách của đối phương cường đại hơn so với Thánh Thành chi chủ, hơn nữa thân thể lúc đó đã bị ma hóa. Chịu các điều kiện bất lợi như vậy, bị hồn phách tranh đoạt thân thể. Lão giả đành phải buông tha thân thể mà đem Nguyên Anh chạy thoát ra ngoài.

Hiện tại đối phương lại thay mận đổi đào, dùng ngay thân phận Thánh Thành chi chủ của lão.

"Thì ra Thánh Thành chi chủ hiện tại là Cổ ma" Nghe xong biến cố nơi Thánh Thành thì vẻ mặt Lâm Hiên cũng biến đổi.

Dị giới yêu ma làm vậy nhất định có mục đích to lớn. Phải chăng không chỉ Đông Hải mà còn những tiểu giới diện Linh giới khác cũng bị bố trí bẫy rập kiểu này? Đối phương làm vậy là muốn khơi mào phân tranh giữa hai giới?

"Không đúng, vừa rồi ngươi nói đoạt xá là chỉ một Cổ ma Động Huyền hậu kỳ đại thành, vậy hai Cổ ma vừa mới rồi tới từ đâu?" Lâm Hiên ngẫm nghĩ một hồi rồi chợt hỏi.

"Cái này có gì mà kỳ quái? Ma tộc kia đã giả mạo lão phu, tự nhiên có thể đem ma công đưa cho các trưởng lão Thánh Thành khác tu luyện, lại biến họ thành con mồi có đám Cổ ma khác”

"Đúng thế" Lâm Hiên bừng tỉnh đại ngộ. Nếu lời của đối phương là thật thì đúng là đuổi sói cửa trước, nghênh hổ cửa sau. Đông Hải tu tiên giới lại muốn rối loạn gấp bội.

"Tình cảnh của đạo hữu xác thực khiến người đồng tình. Có điều Lâm mỗ tiêu hao không ít khí lực mới có được Thi ma. Đạo hữu chiếm đi, phải chăng nên đền bù một ít tổn thất cho Lâm mỗ."

Lão giả nghe thì lộ tia xấu hổ: "Đạo hữu, nếu ta còn là Thánh Thành chi chủ, bất luận ngươi có yêu cầu gì thì ta cũng tận lực thỏa mãn. Có điều hiện tại lão phu khác nào là chó nhà có tang, biết lấy gì mà đền bù tổn thất cho ngươi?"

Lời này của lão giả cũng không sai, chẳng qua Lâm Hiên có suy tính khác.

"Đạo hữu cần gì phải tự coi nhẹ mình. Lâm mỗ không phải kẻ không hiểu đạo lý. Ta sẽ đưa ra một điều kiện, với đạo hữu có thể nói là tiện tay mà thôi."

"A?" Trên mặt lão giả lộ tia bất ngờ:"Đạo hữu, mời nói, nếu như vậy thì lão phu quyết không từ chối"

"Đạo hữu khi xưa là Thánh Thành chi chủ, chính là tồn tại cao cấp nhất ở Đông Hải này. Ta muốn hỏi đạo hữu về cách rời khỏi tiểu giới này"

"Đạo hữu nói là rời Đông Hải sao?"

"Ừm" Lâm Hiên gật đầu đầy chờ mong. Để tìm cách rời khỏi Đông Hải, khi trước suy đi tính lại thì hắn đã muốn đi Cửu Tiên Cung một chuyến. Không ngờ hôm nay xảo ngộ gặp Thánh Thành chi chủ ở chỗ này. Cơ hội tốt như vậy sao có thể bỏ qua.

"Ý nguyện của đạo hữu hiện tại quả thực rất khó thực hiện"

"Rất khó sao? Nếu Lâm mỗ đoán không sai thì sẽ có Truyền Tống Trận liên thông tới các tiểu giới diện khác"

"Đạo hữu nói đúng, trước kia xác thực là có những Truyền Tống Trận như vậy. Chẳng qua ba mươi vạn năm trước Đông Hải đại loạn. Truyền Tống Trận nơi Thánh Thành đã hủy. Mà theo ta được biết thì tình huống Yêu Tộc cùng Hải Tộc cũng giống như vậy. Muốn phá toái hư không mà đi, trừ phi nắm giữ pháp tắc không gian hoặc phải là tu tiên giả Độ Kiếp sơ kỳ"

Nghe đối phương nói vậy, Lâm Hiên trở nên trầm mặc. Suy nghĩ một chút thì mở miệng: "Đạo hữu, chẳng lẽ Truyền Tống Trận chỉ có ở ba khu vực trên?"

"Đương nhiên không phải, theo lão phu biết, tại thời điểm thượng cổ thì có năm chỗ. Chẳng qua đạo hữu không cần vọng tưởng."

"Vọng tưởng?" Lâm Hiên có điểm kỳ quái mở miệng.

"Hai cái kia. Một cái ở sâu nhất trong Di Tích Chi Hải, dù tu tiên giả Động Huyền hậu kỳ đi vào nơi đó cũng hữu tử vô sinh. Còn một cái thì đã thất lạc tung tích, vị trí cụ thể của đã không còn ai biết" Lão giả chậm rãi lên tiếng.

Lâm Hiên nghe xong thì nhíu chặt đôi mày.

"Kỳ thật với thực lực đạo hữu cần gì phải rời Đông Hải này, nếu ngươi trợ giúp lão phu diệt trừ cổ ma, lão phu nguyện kết nghĩa kim lan cùng ngươi, cùng nhau chưởng quản Thánh Thành" Nói đến đây trên mặt lão giả tràn đầy vẻ chờ mong: "Đạo hữu chắc cũng rõ, đứng đầu Thánh Thành sẽ có bao nhiêu tiện lợi cùng chỗ tốt. Sẽ có trợ giúp rất lớn khi đạo hữu tiến giai"

"Chỗ tốt lớn thì sao? Chẳng phải bao nhiêu vạn năm nay mà Đông Hải cũng không có nổi một tu tiên giả Phân Thần kỳ hay sao?" Lâm Hiên hỏi lại ngắn ngủn một câu.

"Đạo hữu thật hùng tâm tráng chí, chẳng qua cũng không đơn giản như ngươi tưởng. Đừng nói nơi Đông Hải tài nguyên thưa thớt mà dù ở các đại giới diện khác thì tu sĩ Phân Thần kỳ cũng rải rác không có bao nhiêu" Lão giả vẫn ân cần khuyên bảo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.