Bách Luyện Thành Tiên

Quyển 6 - Chương 604: Cắn nuốt thần thức




Đạt thành hiệp định, Nguyên Anh giao nhanh chóng giao ra hồn một phách. Lâm Hiên đem cấm hồn bài thu vào bên hông.

"Chủ nhân yên tâm, đã đến bước này, lão nô nhất định sẽ tụ tập toàn phái, máu chảy đầu rơi cũng tìm được bảo vật người cần." Nguyên Anh ủ rũ nói.

"Cảnh giới của đạo hữu còn hơn hẳn Lâm mỗ một bậc, chúng ta ngang hàng luận giao là được, không cần xưng chủ nhân." Tâm tình Lâm Hiên rất tốt, vẻ mặt ôn hòa nói.

Nguyên Anh gật đầu, đương nhiên không muốn phải xưng lão nô như vậy.

"Được rồi, ngươi có thể trở về, trên mấy tấm phù này có khí tức của Lâm mỗ, khi cần ngươi có thể dùng phi kiếm truyền thư cho ta" Lâm Hiên đưa tới vài tấm phù có lưu lại khí tức của hắn cho Nguyên Anh.

"Tìm kiếm các loại tài liệu phải nhanh một chút, Lâm mỗ biết không dễ nhưng với thế lực Sát Dương Tông vẫn có cơ hội, tốt nhất người đừng nghĩ đến trở mặt, nếu không… " Lâm Hiên chợt cảnh cáo một câu.

"Đạo hữu yên tâm, lão phu hiểu rõ, tuyệt không để ngươi thất vọng." Nguyên Anh liền vội cung kính nói.

"Đạo hữu hiểu được là tốt rồi, ngươi có thể đi."

Nguyên Anh cười khổ thở dài, lần này thật sự là trộm gà không được còn mất nắm thóc. Toàn thân nổi ô quang, hóa thành một đạo kinh hồng bay đi.

Nửa tuần trà sau Lâm Hiên đã về tới chỗ Hồng Diệp tiên tử ẩn thân. Đang rất lo lắng, lúc này thấy hắn an toàn thì Hồng Diệp cao hứng có thể nghĩ.

"Đại ca, người bình an vô sự thật sự là quá tốt."

"Ha ha, ta có thể có chuyện gì sao" Lâm Hiên mỉm cười nói.

"Lão quái Động Huyền Kỳ kia đi nơi nào rồi?" Hồng Diệp lại có điểm hiếu kỳ mở miệng.

"Lão gia hỏa kia? Nói thì rất dài dòng. Đi thôi, Hồng Diệp, sao muội không ở tại Hồng Diệp đảo mà đến Hỗn Loạn Hải Vực này làm gì?"

"Hồng Diệp đảo đã bị Độc Long lão tổ chiếm cứ." Như gãi đúng chỗ ngứa, Hồng Diệp Tiên Tử lên tiếng thì mặt đầy hận ý.

Nửa canh giờ rất nhanh trôi qua. Nghe nàng êm tai giảng thuật, Lâm Hiên cũng không quá ngạc nhiên. Một khi Độc Long Lão Tổ đã trăm phương ngàn kế thì Hồng Diệp Đảo thật khó thoát khỏi tay lão.

"Tiểu muội, cũng đừng quá mức để tâm, tiền tài là vật ngoại thân, cơ nghiệp tổ tiên truyền thừa mất cũng mất rồi. Tu tiên giả nên nhìn xa trông rộng, mục đích truy tìm chính là thiên đạo chi lộ, đừng quá để ý việc được hay mất một hòn đảo"

"Ừm." Hồng Diệp Tiên Tử thở dài. Địch nhân là tu tiên giả Động Huyền Kỳ, thù này thật không có cơ hội báo. Nàng vuốt lại mái tóc, trong mắt có phần tò mò:

"Đúng rồi, đại ca làm sao có thể thoát hiểm ?"

"Thoát hiểm? Là ta xảo hợp mà thôi" Lâm Hiên mỉm cười hàm hồ, rất nhanh lảng sang chuyện khác: "Tiểu muội, có một việc ta vẫn thấy khó hiểu."

"Đại ca, mời nói."

"Thứ cho ta nói thẳng, Hồng Diệp Đảo là nơi hẻo lánh, vì sao Độc Long Lão Tổ trăm phương ngàn kế muốn thôn tính?" Lâm Hiên nói tới đây, trên mặt lộ vẻ nghi hoặc. Nếu hắn đoán không sai. Thêm cả Đông Phương Minh Ngọc là quận chúa của Cự Kình Vương cũng chạy đến đó ẩn nấp.

Sự tình này có điểm quỉ dị, trên Hồng Diệp Đảo không có đại bí mật nào đó, đánh chết Lâm Hiên cũng không tin.

"Điều này. . . Muội cũng không rõ."

Hồng Diệp Tiên Tử lắc đầu, từ nhỏ nàng lớn lên tại đó. Từng cây ngọn cỏ đều phi thường quen thuộc. Thực không hiểu vì sao Hồng Diệp Đảo nho nhỏ lại đưa tới nhiều đại nhân vật như vậy.

Lâm Hiên chợt thở dài: "Tiểu muội, sau này muội tính đi đâu?"

"Đại ca yên tâm, Hồng Diệp tới Hỗn Loạn Hải Vực đã hơn trăm năm, cũng quen được một số hảo hữu, trong đó có Bích Ba Tiên Tử là chấp sự của Cửu Tiên Cung. Gần đây nàng dùng phi kiếm truyền thư mời muội đến làm khách, thậm chí gia nhập Cửu Tiên Cung" Hồng Diệp Tiên Tử mỉm cười.

Lâm Hiên khẽ gật đầu: "Tiểu muội đã có nơi tốt để đi, vi huynh cũng không đa sự nữa"

Với tình huống Đông hải hiện tại, nàng có thể gia nhập Cửu Tiên Cung đương nhiên tốt hơn theo hắn đi phiêu bạt.

"Đại ca, hay là người cũng cùng đi, với thực lực của huynh. Khẳng định Cửu Tiên Cung sẽ rất hoan nghênh." Hồng Diệp Tiên Tử dịu dàng lên tiếng, đương nhiên hy vọng có người đại ca này luôn ở bên.

"Không cần, vi huynh không thích hợp bị câu thúc, không hứng thú gia nhập Cửu Tiên Cung"

Trong mắt Hồng Diệp thoáng hiện tia thất vọng nhưng vẫn khẽ gật đầu. Mỗi người có một lựa chọn riêng, chuyện này không thể cưỡng cầu.

Hai người lại hàn huyên trong chốc lát. Sau đó Lâm Hiên duỗi tay lấy ra hai cái bình ngọc cùng một kiện pháp bảo.

"Tiểu muội, vi huynh còn chuyện quan trọng muốn cáo từ, tin rằng hữu duyên thì chúng ta sẽ gặp lại. Ta không có vật gì trân quý. Hai bình Ngọc Linh Đan có thể tăng tiến pháp lực cảnh giới Ly Hợp Kỳ, tặng cho muội"

"Cái gì, Ngọc Linh Đan?" Hồng Diệp nghe thì thất sắc. Tuy Linh Giới tài nguyên phong phú nhưng giá cả đan dược tăng tiến pháp lực Ly Hợp Kỳ trong phường thị làm người trố mắt. Hơn nữa phẩm chất cũng không cao.

Ngọc Linh Đan chính là thượng cổ đan dược trân quý, có hiệu quả tăng tiến pháp lực vượt xa linh dược bình thường. Nghĩ đến đây trên mặt nàng tràn đầy hưng phấn thu nhận.

"Đa tạ đại ca."

"Thanh phi kiếm cũng có điểm bất phàm, tặng cho muội làm vật phòng thân." Hồng Diệp tiếp nhận phi kiếm, chỉ thấy thân kiếm như một dải thu thủy sáng bóng chớp lóe.

"Muội thật cảm kích đến không biết nói gì. Huynh trưởng có rảnh mời đến Cửu Tiên Cung làm khách" Trên mặt nữ tử lộ vẻ lưu luyến, bịn rịn một lúc rồi mới cáo từ.

***

Mấy ngày sau Lâm Hiên đã về tới Hắc Phong Đảo. Hoàn cảnh nơi đây vẫn yên tĩnh khiến hắn nhẹ nhàng thở ra.

Thượng Quan Mộ Vũ được tin thì vội cùng hai nữ nhi ra nghênh tiếp. Qua một phen chào hỏi thì bốn người về tới tổng đà.

"Sư tôn, sao lần này người đi lâu như vậy, đã gặp phiền toái gì chăng?" Trên mặt Thượng Quan Nhạn tràn đầy quan tâm.

"Đúng vậy, sư tôn, ta cùng với tỷ tỷ thực sự lo lắng, không biết người đã gặp chuyện gì!" Thượng Quan Linh cũng lên tiếng.

"Ừm, lần này quả thật gặp một chút phiền toái." Lâm Hiên thản nhiên hỏi: "Thời gian này trên đảo không phát sinh sự tình ngoài ý muốn?"

"Không có." Thượng Quan Mộ Vũ cung kính: "Theo tiền bối phân phó, thời gian này bản môn không để đệ tử ra ngoài, cũng không có người đến, trên đảo hết thảy yên ổn ."

Lâm Hiên gật đầu phất tay áo. Một đạo quang hà cuốn qua, bảy tám túi trữ vật xuất hiện.

" Những đan dược mà chúng đệ tử cần cùng những tài liệu khác đã bên trong. Có thể dùng trong một thời gian dài."

"Đa tạ tiền bối, người đại ân đại đức, Mộ Vũ nhất định ghi nhớ."

Sau đó Lâm Hiên lại chỉ điểm về tu luyện cho hai đồ đệ một phen. Ngày hôm sau hắn mới trở lại động phủ.

Tới phòng luyện công thì hắn tế ra một cái linh quỷ túi. Miệng túi vừa mở, từ bên trong tỏa ra sương mù dày đặc, sương mù tản đi thì lộ ra một quái vật cực kỳ đáng sợ, hình dung khô héo.

Thi ma! Chính xác là một khối xác không, bởi vì Thi Anh đã bị Lâm Hiên diệt sát.

Nhìn nó thì hắn khép hờ đôi mắt. Tuy rằng đã rất lâu không dùng Khống Thi thuật nhưng vẫn còn nhớ rõ uy lực của nó. Trước mắt là thi ma cấp bậc Động Huyền, nếu có thể khống chế thì chỗ tốt không cần phải nói.

Hắn đem thần thức chìm vào túi Tu Du, lấy ra một cái một ngọc giản tối đen. Trong này có ghi lại một bí pháp tế luyện ma thi.

Ba ngày sau thì Lâm Hiên ngẩng đầu với vẻ vui mừng. Dường như bí thuật này có tham khảo một chút tâm đắc của Kim Nguyệt Thi Vương, một trong Âm Ty Lục Vương.

Bí pháp này rất huyền ảo, điều kiện luyện chế cũng vô cùng hà khắc.

Đầu tiên cần một thể xác thi ma có tu vị thấp nhất là Ly Hợp Trung kỳ. Điều kiện này đương nhiên thỏa mãn.

Thứ hai là Thi Ma này phải là vật thông linh có được Thi Anh. Nếu không có Thi Anh thì có thể dùng Nguyên Anh của tu tiên giả.

Đương nhiên phải trải qua một phen tế luyện. Đầu tiên phải xóa đi thần thức của Nguyên Anh, sau đó dùng bí thuật lần nữa tế luyện chuyển sang Thi Anh.

Quá trình này đương nhiên không đơn giản, cần lượng lớn tài liệu quý báu là phụ trợ vật, hơn nữa còn có nguy hiểm nhất định.

Điều kiện tiên quyết cuối cùng chính là, tu vị của Nguyên Anh phải đồng cấp với thể xác Thi Ma. Nếu không khi dung hợp sẽ xuất hiện tượng bài trừ.

Xem qua thì sắc mặt Lâm Hiên không khỏi âm trầm. Bất quá rất nhanh ngẩng đầu. Muốn tu tiên sao lại không có mạo hiểm?

Điều kiện dù hà khắc nhưng hắn đã có đủ tài vật thích hợp. Về phần Nguyên Anh thì đã có lão quái vật Sa tộc hoàn toàn đáp ứng.

Nghĩ tới đây khóe miệng Lâm Hiên lộ phần vui vẻ. Khoanh chân đả tọa, thân thể khôi phục đến trạng thái đỉnh phong hắn mới đem đủ loại phụ trợ tài liệu bày ra chiếc người.

Theo sau lại tế ra một cái hộp ngọc, đem bóc cấm chế phù triện thì một khối cầu cỡ hai tấc xuất hiện. Mặt ngoài lưu chuyển ngũ sắc quang hoa, một tiểu nhân cỡ một tấc ẩn hiện bên trong.

Phốc! Quang cầu vừa vụn vỡ thì huyết quang chợt lóe, một đạo kinh hồng từ bên trong kích bắn ra. Có điều Lâm Hiên đã sớm dự liệu, tay phải giơ lên hư không một trảo.

Không gian dao động cùng thanh quang chớp lóe. Một cự trảo hiện ra, không chút do dự chụp lấy đạo kinh hồng nọ.

"Tiểu tử, rốt cuộc là ngươi muốn sao. Ta đã từng trợ giúp các ngươi thoát hiểm. Ngươi nuốt lời mà không sợ trời phạt?" Tiếng thét chói tai truyền ra, trên mặt Bệnh Ma đầy vẻ phẫn nộ cùng sợ hãi.

"Trời phạt? Chẳng lẽ đạo hữu còn chưa tỉnh ngủ sao? Chúng ta là tu tiên giả, vốn đã đi nghịch pháp tắc thiên địa, còn sợ trời phạt nữa sao?"

"Ngươi …" Nguyên Anh Bệnh Ma thở hồng hộc thì Lâm Hiên đã phất tay áo một cái, quang thủ chớp lóe biến thành một khối cầu giam chặt nó ở trong.

"Ngươi…Ngươi muốn làm gì?"

Nguyên Anh lộ vẻ kinh hoàng. Bị giam cầm lâu như vậy, lúc này pháp lực toàn thân đã phi thường suy yếu, không bằng hai thành ở thời kỳ toàn thịnh.

Lâm Hiên lại cười lạnh không nói, theo sau hé miệng đến phun ra một đạo quang hà.

Phốc!

Quang hà hóa thành một chùm châm nhỏ bắn vào các đại huyệt Nguyên Anh, tiếng kêu của lão ma cũng ngừng lại, hoàn toàn không thể động đậy.

Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ vừa lòng, theo sau dùng các loại tài liệu bắt đầu bố trí trận pháp.

Quá trình này có thể nói phi thường phức tạp. Dựa theo ngọc giản, mất một ngày đêm hắn mới bố trí xong trận pháp tế luyện thi anh.

Kiểm tra thêm một lần, Lâm Hiên phất tay áo tế ra năm viên tinh thạch cỡ quả táo màu sắc khác nhau. Tức thời linh khí dư thừa tràn ngập cả động phủ.

Phải dùng tới cực phẩm tinh thạch Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ. Từ đây có thể thấy chỗ bất phàm của trận pháp này.

Sau khi khởi động pháp trận, quang cầu chứa Nguyên Anh được Lâm Hiên thao túng đặt vào giữa pháp trận.

Trong lòng Bệnh Ma có dự cảm mãnh liệt về nguy cơ nhưng đáng tiếc lúc này hắn quá mức suy yếu. muốn tự bạo cũng không được, pháp lực hoàn toàn bị phong bế.

Chỉ thấy hai tay Lâm Hiên kết quyết, mười ngón tay liên tiếp búng ra các pháp quyết. Năm cột sáng cỡ cánh tay màu sắc khác nhau chợt bốc lên, chớp lóe một chút liền thành hình một pháp trận trên không.

Theo sau quang hoa lưu chuyển. Một khối cầu ngũ sắc đường kính chừng hơn tấc dần hiện ra. Bên trong lưu chuyển các loại linh lực đại biểu Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, luận độ tinh thuần đã đến cực hạn.

Tiếp theo là ngũ sắc quang hoa lưu chuyển, biến thành một Thái Cực Đồ.

Ngũ sắc tan thành hư vô, chỉ còn hai màu đen nhánh cùng trắng khiết đối lập. Đại đạo sơ thủy, đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật, vạn vật sinh âm dương…

Trên mặt Lâm Hiên đầy vẻ ngưng trọng, Linh quang chợt lóe thì cả hai Nguyên Anh đã hiện trên đỉnh đầu, trong khí hải chỉ còn lại Yêu Đan.

Hai Nguyên Anh liếc nhau, bốn bàn tay nhỏ bé đồng thời nắm chặt. Không gian vừa dao động thì thân ảnh chúng đã mất trên đỉnh đầu, chợt lóe hiện ra trên Thái Cực đồ.

Lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn của chúng có vẻ do dự. Theo sau lại cắn răng một cái, song song xông vào.

Oanh! Cả động phủ chợt rung lên dữ dội, nếu không phải có cấm chế gia cố thì đã sụp xuống.

Hai Nguyên Anh biến mất không thấy. Thái Cực đồ bắt đầu chuyển động rất nhanh, cuối cùng ngay cả hắc bạch nhị sắc đều quy về hư vô, lần nữa hóa thành trạng thái hỗn độn.

"Không. . ." Một tiếng hống bén nhọn của Nguyên Anh Bệnh Ma truyền ra.

Ngồi ở phía trước, Lâm Hiên đột nhiên giơ hai tay. Ngón trỏ và ngón giữa cùng duỗi thẳng dán chặt trên huyệt Thái Dương.

Một màn khó có thể tin nổi xuất hiện. Không ngờ tại giữa trán của hắn lộ ra một vết nứt.

Đầu tiên chỉ là một đường chỉ rồi mở rộng ra như một con mắt thứ ba, cùng lúc đó sau lưng hắn chợt lóe kim quang. Tiểu La Yêu Pháp Tướng hiện ra, mười tám cánh tay bày ra các tư thế khác nhau. Có duỗi thẳng, có gập lại, có giơ lên hướng về phía trước. Măm ngón tay cũng vòng tròn hoặc duỗi thẳng, bày ra đủ loại pháp quyết. . .

Chỉ thấy toàn thân Lâm Hiên lưu chuyển một luồng khí tức thần bí. Phốc một tiếng rất nhỏ, vết nứt giữa trán bắn ra một cột sáng vàng kim nhạt cỡ ngón cái nhập vào thân thể Nguyên Anh Bênh Ma.

"A!"

Tiếng kêu thảm thiết thê lương phát ra rồi rất nhanh ngừng lại. Thái Cực đồ vừa tan thành hư vô thì hai Nguyên Anh của Lâm Hiên như chậm mà nhanh, lóe chợt đã nhập vào thân thể Nguyên Anh Bệnh Ma.

Quá tình xoá đi thần thức có vài phần tương tự đoạt xá, có điều còn hung hiểm hơn nhiều.

Cũng may thần thức của Lâm Hiên cường đại hơn cả lão quái Động Huyền sơ kỳ. Mà thần thức của Bệnh Ma đã bị suy yếu rất nhiều.

Nguyên Anh Bệnh Ma không thể động đậy nhưng thần thức bên trong đang liều mạng phản kháng. Lâm Hiên mặc dù chiếm đủ loại tiên cơ nhưng trên trán vẫn chảy ra những giọt mồ hôi cỡ hạt đậu.

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Không có đấu pháp kịch liệt, cũng không thấy đao quang kiếm ảnh chớp lóe, tuy nhiên luận độ hung hiểm chỉ có hơn chớ không kém.

Lâm Hiên khai mở trận pháp là buổi sáng, lúc này vầng thái dương đã sắp khuất núi.

Đột nhiên dị biến nổi lên.

Ông. . .Cổ âm thê lương truyền ra trong miệng Nguyên Anh, theo sau đỉnh đầu nó chợt lóe quang hoa. Một đoàn khí vụ màu xám tro bay vút ra, nhanh chóng tụ lại cỡ nắm tay hài nhi.

Lâm Hiên trố mắt mà nhìn.

"Thần thức hóa hình, không ngờ là thần thức ly thể"

Tình huống này Lâm Hiên đã xem qua trên điển tịch. Nó có thể xuất hiện trong quá trình xóa đi thần thức. Tuy nhiên tỷ lệ cực thấp. còn chưa được một phần vạn.

Chẳng qua kinh ngạc hắn rồi mừng rỡ như điên. Thần thức của đối phương ly thể với hắn mà nói là chỗ tốt rất lớn.

Thứ nhất, nếu thần thức rời khỏi thì Nguyên Anh chỉ còn là cái xác không có linh trí, phù hợp yêu cầu làm tài liệu luyện chế Thi Anh.

Thứ hai, thần thức ly thể đối với tu tiên giả là đại bổ. Nếu nó còn ở trong cơ thể hoặc Nguyên Anh thì chỉ có thể xóa đi mà không thể hấp thụ. Đây là thiên địa pháp tắc mà đến cả tán tiên cũng không thể làm trái. Tuy nhiên khi thần thức đã ly thể thì khác, nó chính là vật vô chủ có thể cắn nuốt.

Như vậy nếu hấp thu được bộ phận thần thức này, độ cường đại thần niệm của Lâm Hiên sẽ bạo tăng.

Từ thượng cổ tới giờ đã có mấy tu tiên giả gặp được cơ duyên làm người ao ước này. Lâm Hiên há có thể bỏ qua?

Thái Cực Đồ nọ lại vô thanh vô tức hiện lên ra. Theo sau quang hoa chợt lóe, hai Nguyên Anh của Lâm Hiên từ bên trong tách ra.

Mà lúc này đoàn khí vụ màu xám đã biến thành một khuôn mặt đầy vẻ oán độc, hoang mang chạy trốn ra ngoài.

"Còn muốn chạy, quá ngây thơ rồi."

Trên mặt Lâm Hiên lộ tia cười nhạo, song anh ly thể nhưng trong khí hải vẫn còn một viên Yêu Đan khống chế thân thể.

Hai tay hắn nắm chặt, từ ống tay áo bay ra một đạo pháp quyết. Quang hoa lưu chuyển, trận pháp cấp tốc mở ra, một quầng sáng ngũ sắc như sương ào ào hiện lên.

Khuôn mặt do khí vụ màu xám đụng phải tầng sương mù thì bị bắn ngược trở lại. Chỉ là thần thức mà thôi. Không có bất cứ pháp lực gì, không khác gì cừu con đợi vào lò mổ.

Khóe miệng Lâm Hiên khẽ nhếch. Yêu Đan cũng bay ra ngoài, trực tiếp tiến vào quầng sáng. Sau đó cùng hai Nguyên Anh đứng thành hình chữ phẩm, đem khí vụ màu xám vây lại.

Phía sau không có gì để nói. Song anh một đan không chút khách khí, trực tiếp cắn nuốt sạch sẽ thần thức của Bệnh Ma.

Lâm Hiên bất động không nhúc nhích, lúc này chỉ như một thi thể mà thôi. Bất quá rất nhanh quang hoa chợt lóe, toàn bộ song anh nhất đan đã bay vào trong đỉnh đầu.

Lâm Hiên chậm rãi mở mắt. Trên mặt đầy vẻ vui mừng. Hắn phất tay đánh ra vài đạo pháp quyết dừng trận pháp, theo sau lấy ra một cái hộp gỗ trực tiếp đem Nguyên Anh bỏ vào. Không cần dán cấm chế vì nó đã mất đi thần thức. Chỉ là một cái xác không hồn.

Theo sau Lâm Hiên rời khỏi luyện công phòng trở lại tĩnh thất. Khoanh chân mà ngồi bắt đầu luyện hóa thần thức vừa cắn nuốt được.

. . .

Thời gian trôi nhanh, thoáng cái đã qua hai tuần trăng. Rốt cục Lâm Hiên mở mắt rồi rời động phủ.

Thân hình lơ lửng tại giữa không trung. Hắn nhắm mắt đem thần thức vô cùng cường đại thả ra. Một lát sau thì ngẩng đầu đầy vẻ vui mừng.

Hiện tại hắn có thể cảm thụ được rõ ràng toàn bộ sự vật trong vòng năm nghìn năm trăm dặm, từng cọng cây ngọn cỏ cho tới con kiến đi động.

Ở cảnh giới Động Huyền. Thần thức của tu sĩ sơ kỳ thì chỉ rõ ràng được trong phạm vi ba ngàn dặm. Trung kỳ thì năm nghìn dặm, hậu kỳ thì khoảng tám nghìn dặm. Như vậy, tính thần thức hiện tại của Lâm Hiên, tuy không bằng tu sĩ hậu kỳ nhưng đã vượt qua tu sĩ trung kỳ đỉnh phong


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.