Bách Luyện Thành Tiên

Quyển 6 - Chương 509: Sơ nhập Linh Giới




Trên tu tiên chi lộ, Lâm Hiên đã từng truyền tống cự lý siêu xa nhiều lần. Nhưng lần này là Phá Toái Hư Không, vượt qua Thiên kiếp phi thăng đến Linh giới. Ngoài lực cách giới thì bên trong còn có những pháp tắc thiên địa khác, rõ ràng rất nguy hiểm.

Khi bắt đầu truyền tống, Lâm Hiên cảm giác áp lực bốn phía lên thân thể cực lớn. Nếu là Nguyên Anh kỳ tu tiên giả thì đã bị cách giới chi lực bạo nổ tan xác. Cũng may ba người đều là Ly Hợp, nhưng dù vậy Lâm Hiên phải đem hết toàn lực chống đỡ. Như Yên tiên tử cũng bị hư hỏng mất mấy kiện bảo vật...

Cũng may không có gặp không gian loạn lưu, thuận lợi hoàn thành truyền tống.

Nhưng đến thời khắc cuối thì không gian đột ngột chấn động, với thần thức mạnh mẽ mà Lâm Hiên cũng bị chấn đến đầu choáng não chướng, cuối cùng ngất đi.

***

"Đầu đau quá!"

Đây là cảm giác đầu tiên sau hắn tỉnh lại, phát hiện không chỉ là đầu mà toàn như muốn rã rời từng mảnh.

Khóe miệng Lâm Hiên nhếch lên lộ nụ cười khổ. Thời khắc đối mặt không gian chấn động, hắn động thân che trước người hai nàng.

Chống đỡ đại bộ phận sức mạnh, có di chứng cũng là bình thường.

Đúng rồi, Nguyệt Nhi cùng tỷ tỷ đâu?

Hiện tại đã thuận lợi tới Linh giới hay thân ta đang ở nơi nào?

Truyền tống hoàn thành nhưng thời khắc cuối có chút sai lầm, có lẽ là do tu bổ không được thập toàn thập mỹ chăng?

Quan trọng nhất là an nguy của Nguyệt Nhi!

Lâm Hiên cắn chặt răng, mặc cho cả người đau nhức miễn cưỡng chuyển đầu, phát hiện hắn đang nằm trên một đống loạn thạch. Bên cạnh ngoài các tảng đá thì nào thấy tung tích Nguyệt Nhi cùng Mộng Như Yên.

Sắc mặt Lâm Hiên không khỏi âm trầm, muốn đem thần thức thả ra thì trong đầu truyền đến một hồi đau đớn thiếu chút nữa lại hôn mê.

Chẳng lẽ ..

Sắc mặt hắn càng lo lắng, nghỉ ngơi một lát miễn cưỡng thi triển Nội Thị Thuật.

Hoàn hảo!

Một lát sau hắn nhẹ nhàng thở ra, chỉ là pháp lực cạn kiệt cùng thần thức tổn hao nhiều mà thôi, kinh mạch vẫn bình thường.

Nhưng lúc này chỉ một con yêu thú bậc thấp cũng có thể gây nguy hiểm cho hắn. Chần chừ một lát Lâm Hiên duỗi tay, lấy ra một cái bình ngọc từ trong túi trữ vật.

Nắp bình vừa mở, hương khí thấm vào ruột gan. Lâm Hiên đem một giọt Vạn Niên Linh Nhũ nhỏ vào miệng.

Linh dược vào bụng, một cỗ nhiệt khí từ đan điền tỏa ra. Như trăm sông đổ về biển nhanh chóng chảy khắp tứ chi bách hài. Thoáng chốc, cảm giác pháp lực đã khôi phục.

Hắn hít vào một hơi, toàn thân nổi thanh quang bay lên trên bầu trời.

Thần thức tuy chưa khôi phục nhưng Thiên Phượng thần nhãn vẫn còn uy lực, hai mắt hóa thành ngũ sắc, lập tức thấy rõ cảnh vật trong vòng hơn mười dặm.

Lâm Hiên phát hiện mình đang ở một hoang đảo.

Đảo này chạy dài theo hướng bắc nam. Diện tích không lớn chỉ hơn mười dặm, chỉ có một số cỏ dại sinh trưởng.

Liếc mắt bốn phía nơi xa đều nước biển màu xanh lam như trải dài vô tận.

Nhưng rất nhanh như phát hiện điều gì, trên mặt hắn lộ vẻ vừa mừng vừa sợ.

"Đúng vậy, nơi này phải là Linh giới! Trên đảo cùng đáy biển đều không có linh mạch nhưng nồng độ linh khí lại như một linh mạch trung phẩm nơi Thiên Vân Thập Nhị Châu." Lâm Hiên thì thào tự nói.

Tình huống này hắn chỉ gặp tại Bồng Lai sơn, mà nồng độ linh khí chỗ này còn vượt trên Bồng Lai một bậc.

Nhân giới mặc dù có chín nơi nhưng bất luận như thế nào cũng tuyệt không có điều này.

Lâm Hiên kinh hỉ không thôi. Từ thời thượng cổ đã có không biết bao nhiêu tu sĩ Nhân giới dùng tinh lực cả đời, mục tiêu chỉ là vì phi thăng tới nơi này.

Mà mới ngắn ngủi hơn bốn trăm năm đã đạt thành nguyện vọng này. Có trả giá tất có hồi báo, ngẫm lại vất vả đã qua, Lâm Hiên cảm khái vô vàn.

Có điều rất nhanh vẻ mặt hắn lại trở nên lo lắng. Dựa vào Thiên phượng thần nhãn, hắn đã quan sát cả đảo nhỏ này nhưng vẫn không thấy Nguyệt Nhi cùng Như Yên tiên tử.

Khẳng định hai nàng cũng đã hoàn thành truyền tống. Chỉ là không biết sẽ xuất hiện ở nơi nào trên Linh giới này?

Lâm Hiên nghiền ngẫm một lát, việc cấp bách lúc này là khôi phục thần thức. Hắn không mở động phủ tạm thời mà bay xuống một ngọn núi nhỏ ở trung tâm hoang đảo.

Hắn duỗi tay vỗ vào túi trữ vật, hai cái bình ngọc bay vút ra. Nắp bình mở thì ngửa đầu đem đan dược dốc vào miệng, sau đó hai tay bấm niệm pháp chú bắt đầu đả tọa.

Thời gian lẳng lặng trôi qua, rất nhanh thái dương đã hạ xuống triền núi. Lâm Hiên vẫn không nhúc nhích.

Ba ngày sau rốt cục hắn mở mắt.

Cảm giác sự dư thừa linh lực lưu chuyển trong thể nội. Trải qua đả tọa lâu như vậy, rốt cục thực lực đã khôi phục.

Lâm Hiên phóng xuất thần thức bao quát phạm vi cả ngàn dặm, thử tìm tung tích hai người một lần nữa.

"Ai "

Tiếng thở dài truyền vào bên tai, hắn uể oải mở hai mắt. Thần thông đã khôi phục, các loại hành động trong ngàn dặm đã rõ như lòng bàn tay.

Nhưng biển rộng bát ngát này không có lấy một bóng người chứ đừng nói tung tích của tỷ tỷ cùng Nguyệt Nhi.

"Nguyệt Nhi."

Lâm Hiên từng nghe qua sự tình Truyền Tống trận xuất hiện sai lệch.

Cái gọi là sai một ly, những người đồng thời truyền tống bị truyền tới địa điểm cách xa nhau tới hơn mười ngàn dặm là bình thường. Huống hồ đây còn là truyền tống đi Linh Giới.

Hắn lại sờ sờ trán, hồng quang chợt lóe, một đạo phù văn cổ quái đỏ sẫm như máu hiện lên.

Chủ tớ huyết khế!

Trên thực tế hai người đã là song tu đạo lữ. Khế ước này sớm không còn tác dụng chỉ có điều vẫn chưa giải trừ.

Lâm Hiên nhắm mắt, phù văn đỏ sẫm như máu không ngừng lóe ra trên trán.

Thật lâu sau hắn thở dài mở mắt thì thào tự nói: "Ngay cả huyết khế cũng xác định không được vị trí Nguyệt Nhi, xem ra nàng không ở gần đây."

Tuy là thế nhưng hiện có thể xác định, giờ phút này tiểu nha đầu vẫn bình an.

"Ngọc bất trác bất thành khí. Thực lực Nguyệt Nhi không kém ta bao nhiêu, chỉ là thiếu một phần đảm lượng cùng ma luyện ma thôi. Chỉ mong…" Lâm Hiên khẽ thở dài, hắn tin tưởng rằng chia lìa chỉ là tạm thời, nhất định sau này sẽ đoàn tụ cùng nàng.

Sắc mặt Lâm Hiên dần dần bình tĩnh lại.

Hao hết thiên tân vạn khổ rốt cục đã tới Linh giới! Là một sự khiêu chiến mới, đồng thời cũng là kỳ ngộ mới!

Trong lòng Lâm Hiên dâng lên sự hưng phấn không thể lý giải.

Khi trước thông qua Hạ Hầu Lan, hắn đã nghe nói qua về Tán tiên. Tán tiên, kỳ danh đã tự nhiên đã thoát ly khỏi phạm trù tu tiên giả.

Truyền thuyết rằng tu tiên giả có cảnh giới Độ Kiếp Kỳ đỉnh phong, nghênh đón Cửu Cửu Đại Thiên kiếp có uy lực mạnh hủy thiên diệt địa.

Nếu có thể vượt qua sẽ phi thăng thành tiên, nhưng nếu ngưng lại ở Linh giới thì chỉ trở thành Tán tiên mà thôi.

Tán tiên đã độ qua Cửu cửu chi kiếp trong cơ thể đã có tiên linh khí, thực lực vượt xa Độ Kiếp hậu kỳ.

Tại Nhân giới, Lâm Hiên cũng tìm hiểu tin tức về Linh Giới nhưng trong thượng cổ điển tịch cũng không có bao nhiêu.

Sau đó hắn bay quanh bầu trời đảo nhỏ một lát, xác định chuẩn phương hướng từ vầng thái dương, hóa thành một đạo thanh hồng bay đi.

Hải dương này thật rộng lớn, căn bản không biết diện tích. Nhưng thân là Ly Hợp Kỳ tu tiên giả. Với linh khí phong phú nơi đây, chỉ cần không phải toàn lực độn thuật thì pháp lực tiêu hao khi phi hành sẽ tự khôi phục lại.

Cho nên Lâm Hiên không cần vội vàng, Hải dương rộng lớn cỡ nào cũng có giới hạn, hơn nữa xảo hợp thì có thể gặp tu sĩ nơi đây.

Hai ngày sau, Lâm Hiên đang bay trên mặt biển thì đột nhiên nhướng mày như cảm ứng được điều gì. Thanh quang trên thân hắn chợt tắt ngừng độn quang.

Vừa rồi hắn cảm ứng được bên trái chừng ngàn dặm, truyền đến linh lực chấn động.

Xem ra rất nhanh đã gặp được tu sĩ Linh giới!

Nhưng cẩn thận cảm ứng thì vẻ mặt Lâm Hiên lại trở nên cổ quái.

"Có lầm hay không, không ngờ chỉ là tiểu gia hỏa Trúc Cơ Kỳ, tu vị cũng quá thấp a!"

Tuy kinh ngạc nhưng nhớ tới điều gì, Lâm Hiên không khỏi cười lên khanh khách.

Ngoài trừ tu sĩ Nhân giới phi thăng tới. Linh giới cũng có cư dân bản xứ tồn tại.

Những người này đi trên Tiên đạo cũng bắt đầu từ tu sĩ Linh Động Kỳ.

Tài nguyên tu luyện nơi Linh giới phong phú vượt xa hạ giới, tu sĩ cấp thấp nơi đây tiến giai dễ dàng hơn nhưng lên tới cảnh giới cao cũng nào có dễ.

Nếu vừa tới đây mà hắn gặp tu sĩ Động Huyền Kỳ, Phân Thần Kỳ mới là chuyện lạ.

Sắc mặt Lâm Hiên khôi phục như thường rồi thi triển Liễm Khí Thuật, uy áp cường đại nhanh chóng yếu đi, thu liễm thành một tu sĩ Ngưng Đan Kỳ. Hắn hóa thành một đạo kinh hồng bay vút tới.

Rất nhanh một đạo hồng quang xuất hiện trước mắt, phía sau còn có một cơn gió lốc màu xám nhạt theo đuổi không rời.

Trong kinh hồng là một lão giả dung mạo nhăn nheo, còn trong gió lốc là một con quái ngư to cỡ một trượng.

Quái ngư này có hàm răng sắc nhọn, vây đuôi cũng sắc bén như dao. Hai mắt đều là màu đỏ, là một Yêu tộc cấp hai nhưng phát ra khí tức cuồng bạo.

Lâm Hiên không che dấu hành tích nên lão giả Trúc Cơ Kỳ không khỏi mừng rỡ, vội vàng bay về phía hắn.

"Tiền bối cứu mạng, vãn bối nhất định làm trâu làm ngựa báo đáp."

"Không cần phải thế."

Lâm Hiên mỉm cười, đương nhiên không để lão giả này chết đi. Tay áo phất một cái, một thanh phi đao sáng như tuyết bắn nhanh mà ra. Quái ngư cảm ứng thấy thực lực cường đại của tu sĩ Ngưng đan thì trong mắt lộ một tia sợ hãi.

Không nói hai lời, nó liền quay đầu quẫy đuôi chạy đi.

Đáng tiếc chậm rồi. Bạch quang chợt lóe, thân hình quái ngư đã bị phi đao chẻ thành hai nửa, tinh huyết tanh hôi loang đỏ trên mặt biển.

"Đa tạ tiền bối tương trợ." Lão giả mừng rỡ, trên mặt tràn đầy vẻ cung kính hướng về Lâm Hiên vái chào.

Lâm Hiên nhẹ nhàng thở ra. Ngôn ngữ của đối phương không giống người ở Nhân giới. Chính là một loại cổ ngữ, cũng may tại thời điểm tu tập trận pháp thuật hắn từng học qua, nếu không thật là phiền phức.

"Ngươi tên là gì, nơi này là chỗ nào?" Lâm Hiên lạnh lùng mở miệng.

"Sao?" Lão giả không khỏi ngạc nhiên.

"Ta hỏi ngươi, nơi này là Linh giới sao?" Trong lòng đã nắm chắc nhưng Lâm Hiên muốn từ miệng đối phương xác định lại một lần.

"Chỗ này đương nhiên là Linh giới, sao tiền bối hỏi như vậy..."

Thần tình lão giả kinh ngạc, như là nhớ tới điều gì thì vẻ mặt càng thêm kinh nghi.

Trước kia lão từng nghe trưởng bối trong gia tộc nói qua. Có một số tu sĩ hạ giới trở thành lão tổ Ly Hợp Kỳ, có thực lực Phá Toái Hư Không phi thăng đến đây.

Nhưng trước mắt chỉ là tiền bối Ngưng Đan kỳ, sao có thể?

Thấy vẻ mặt đối phương, mơ hồ đoán được thì Lâm Hiên không khỏi thở dài, không ngờ một Trúc Cơ Kỳ tu sĩ nơi đây là có kiến thức như vậy.

Linh giới quả nhiên vượt xa Nhân giới a!

"Không sai, ta vốn là tu tiên giả Ngưng đan kỳ Nhân giới. Chỉ là cơ duyên xảo hợp mới đến đây. Thấy linh khí nồng đậm như thế, không ngờ thật sự là Linh giới." Lâm Hiên có chút hưng phấn nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.