Nửa tuần trăng sau một đạo độn quang nhanh như điện chớp bay đi. Ở bên trong quang hoa, trên mặt Lâm Hiên tràn đầy vẻ lo lắng, tìm hiểu lâu như vậy cũng chưa có chút manh mối về nơi hạ lạc của hai nha đầu.
Tuy không biết tình hình Bái Hiên Các ra sao nhưng trên đường đi hắn nghe được một số tin tức.
Hôm nay nơi Vân châu gió giục mây vần trước cơn bão, chưa kể là Nhân Yêu hai tộc mà thất đại thế lực đã bất đồng ý kiến. Nghe nói Vạn Phật Tông cùng xảy ra xung đột Thiên Nhai Hải Các.
Tuy rằng xung đột quy mô không lớn, đám tu tiên giả ngã xuống chỉ dưới Ngưng Đan Kỳ nhưng trăm vạn năm qua. Không quản trong nội tình thất phái có việc gì xấu xa thì bên ngoài luôn tỏ ra như thể tay chân, cùng một hơi thở.
Tin tức về xung đột bị tu sĩ cấp cao song phương khống chế nhưng rất nhanh vẫn truyền ra khiến Lâm Hiên có chút vui mừng.
Hắn với Vạn Phật Tông sớm đã không đợi trời chung, tuyệt không thể hóa giải. Vạn Phật Tông trở mặt cùng Thiên Nhai Hải Các sẽ là cơ hội cho hắn.
Lâm Hiên nhíu mày suy tư, hiện tại tung tích của bọn Doanh nhi mới là quan trọng hơn. Đang còn nghĩ ngợi thì lúc này có mấy đạo kinh hồng xuất hiện tại trong tầm mắt.
Lâm Hiên vốn không để ý nhưng qua một lát thì phát hiện đối phương như muốn vây hắn lại. Đem thần thức đảo qua thì Lâm Hiên khẽ nhếch môi, từ linh lực dao động thì đám này chỉ là tu sĩ Ngưng Đan Kỳ.
Đang thi triển Liễm khí thuật, tu vị chỉ ở Ngưng Đan Kỳ, Lâm Hiên độn quang chầm chậm rồi ngừng lại.
Rất nhanh ba đạo kinh hồng hai nam một nữ đã tới trước mặt. Có điều nữ tử lại có tu vị cao nhất, đã tới hậu kỳ, còn hai người kia là Ngưng Đan trung kỳ.
"Ba vị đạo hữu ngăn cản đường Lâm mỗ để làm gì?" Lâm Hiên mặt không đổi sắc mở miệng.
"Không có gì, trong túi chúng ta trống rỗng đành phải mượn tạm vị đạo hữu đây mấy món bảo vật" Nữ tử thân vận hồng y dáng người vô cùng nóng bỏng, khóe miệng lộ ra nụ cười ngọt ngào.
Lâm Hiên dở khóc dở cười, không ngờ là bị chặn đường khất thực, chỉ tiếc nhãn quang của ba vị này cũng quá kém, cướp ai không cướp lại cố tình trêu chọc đến hắn.
"Ha ha, thì ra là đạo hữu đồng hành, Lâm mỗ cũng vốn ưu sát nhân đoạt bảo, một khi ba vị chủ động tới cửa, vậy đem thủ cấp của bọn ngươi lưu lại."
Lâm Hiên không lạm sát kẻ vô tội song cũng chẳng phải thành phần thiện nam tín nữ gì, hắn cũng không có hứng thú đùa giỡn với mấy tên tiểu tu sĩ này. Tay áo bào phất một cái, hai đạo kiếm quang như cá bơi ra rồi lóe lên quỉ dị. Hai gã nam tử Ngưng Đan trung kỳ còn chưa biết nếp tẻ đã hồn quy địa phủ.
Thấy thế hồng y nữ quá sợ hãi, biết mình có mắt không tròng trêu chọc phải sát thần, hai đầu gối ả mềm nhũn quỳ xuống:"Tiền bối tha mạng, vãn bối có mắt không thấy Thái Sơn nên vô ý mạo phạm, người đại nhân không chấp phận nhi nữ tiểu nhân. Chỉ cần tha cho ta, người muốn đòi hỏi thế nào tiểu nữ tử cũng nguyện lấy thân thỏa mãn." Nói tới đây, ả cố nén sự sợ hãi, đưa ánh mắt lả lơi cùng tình ý vạn trượng liếc sang Lâm Hiên.
Đê tiện! Lâm Hiên không nín được thầm mắng, loại nữ tử nhan sắc tầm thường hành vi vô sỉ này mà cũng muốn câu dẫn hắn. Hắn chưa tiễn ả đi không phải là thương hương tiếc ngọc mà là còn muốn thi triển sưu hồn thuật, trong ba người hồng y nữ tử này tu vị cao nhất, khả năng biết được nhiều tin tức hữu ích hơn.
Lâm Hiên nâng tay bắn nhanh ra một đạo thanh quang trùm thấy thân thể ả. Hồng Y nữ tử sợ tới mức bủn rủn tay chân, muốn tránh nhưng phát hiện không thể động thân, sau đó liền mất đi ý thức. Lâm Hiên duỗi tay nhẹ nhàng đích đặt ở trên trán ả. Sau thời gian hơn nửa tuần trà, Lâm Hiên phát ra hỏa quang đưa Hồng Y nữ tử xuống âm tào đi làm cường đạo cùng hai đồng bạn.
"Đúng là đi mòn thiết hài tìm chẳng thấy, đến khi tìm được chẳng tốn chút công phu." Đột nhiên Lâm Hiên mở miệng lầm bầm, trên mặt tràn đầy vẻ vui mừng.
"Thiếu gia, sao vậy?"
"Trịnh Tuyền và Doanh nhi vẫn còn sống"
"Cái gì, thiếu gia sao mà biết được?" Nguyệt Nhi ngẩn ngơ sau đó tỉnh ngộ nói: "Chẳng lẽ là khi sưu hồn thuật..."
"Không sai."
Lâm Hiên gật đầu, kết quả này hắn hoàn toàn không nghĩ tới. Thực ra hắn chỉ muốn từ Hồng Y nữ tử hiểu thêm một chút tin tức chung quanh, không nghĩ lại giải quyết được nan đề. Lâm Hiên không chậm trễ hóa thành một đạo kinh hồng bay vút về phía trước.
Cửu Lăng Sơn ở phía tây Vân Châu, thế núi kéo dài tới ngàn dặm, phẩm chất linh mạch tuy không cao song là nơi có vị trí vô cùng trọng yếu.
Phía đông là sông Hoài còn hướng bắc là giáp Yêu tộc, từ hướng đông kéo dài vào trong là trung tâm Vân châu. Chung quanh ba mặt có Ngự Linh tông, Lệ Hồn cốc cùng với Ly Dược cung là mấy siêu cấp tông môn. Nếu ở thế tục thì chính là chỗ yết hầu xung yếu, vùng giao tranh của binh gia.
Chẳng qua tu tiên giả thì không coi trọng, giao thông tiện lợi thì tác dụng gì, nên Cửu lăng sơn chỉ có một môn phái chiếm cứ.
Huyết Ảnh Tông!
Tên nghe rất phong cách, chẳng qua thực lực tại Vân châu chỉ là hạng bét. Song dù vậy môn phái này vẫn có tu sĩ Nguyên anh. Vân châu vốn là tu luyện Thánh địa, thực lực tông môn gia tộc vượt xa các Châu khác.
Giờ này khắc này tổng đàn tại Huyết Ảnh Tông, trên trời dưới đất có chừng ngàn tu sĩ đang đấu pháp chém giết.
"Tiện tỳ ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói, lão phu có thể tha cho ngươi một mạng, vừa lúc ta tu luyện Huyết Ảnh Cửu La Công, lại đang thiếu một đỉnh lô cao cấp như ngươi, hắc hắc." Vừa lên tiếng là một lão giả tráng kiện, trong mắt lại tràn đầy ánh dâm dật, ánh mắt chẳng chút kiêng dè đảo qua đảo lại khắp toàn thân một thiếu nữ.
Không ngờ nữ tử đó lại chính Lục Doanh Nhi, chỉ thấy lúc này nàng khẽ cắn hàm răng, sắc mặt nhợt nhạt, trong lòng thầm hối hận không thôi. Hôm nay có kết cục này tất cả đều phải tự trách nàng.
Sau khi Bái Hiên Các hùng bá nơi U Châu, nàng liền nghĩ đến thành lập phân đà nơi Vân châu, đã mang đến nơi nơi đây một lượng lớn nhân thủ tâm phúc, nguyên vốn là muốn chậm rãi phát triển song Hiên Viên Thành lại có biến, may là Lục Doanh Nhi biết chọn thời cơ rời đi.
Lúc này cấp bách cần tìm một nơi dừng chân cho đám tu sĩ thủ hai, trải qua một phen cuối cùng nàng lựa chọn Cửu Lăng Sơn, tuy rằng linh mạch nơi đây không tốt lắm nhưng giao thông tiện lợi cho giao dịch sinh ý.
Có điều sơn dãy này đang bị một môn phái tu ma giả là Huyết Ảnh Tông chiếm cứ.
Đối phương có hai gã Nguyên Anh kỳ tu tiên giả, nếu có thiếu gia tại đây thì không tính gì nhưng hiện tại Lâm Hiên sinh tử chưa rõ, Lục Doanh Nhi cũng chỉ đành tự nghĩ biện pháp.
Lần này Bái Hiên Các mang đến chừng hơn một trăm tu sĩ Ngưng Đan song lại không có lão quái Nguyên Anh. Cảnh giới của nàng cùng đối phương chênh lệch quá xa, cũng may có tài phú thì có thể sai khiến được quỷ thần, điều này tại tu tiên giới cũng không sai.
Lục Doanh Nhi trải qua một phen chuẩn bị, ra giá cao mời được hai gã Nguyên anh kỳ làm khách khanh trưởng lão, thầm nghĩ đối phó Huyết Ảnh Tông thì không có vấn đề, lúc này mới dẫn người tới đây.
Có điều kẻ trí nghĩ đến nghìn điều cũng có điều sơ sót. Tính tình nàng vốn cẩn trọng song đã phạm vào sai lầm mấu chốt là không tìm hiểu thân phận hai gã khách khanh, khi lâm trận đối phương đột nhiên phản chiến, thì ra đối phương vốn có quan hệ cùng Huyết Ảnh Tông.
Chỗ dựa vững chắc quay ngoắt biến thành địch nhân, không có tu sĩ Nguyên Anh chống lưng, Bái Hiên Các binh bại như núi đổ, thương vong thảm trọng vô số mà Các chủ Lục Doanh Nhi hiện tại cũng bị đối phương chặn kín đường thoát.
Âm thanh ầm ầm bạo liệt không ngừng truyền vào tai, Bái Hiên Các bại trận chẳng qua là thời gian mà thôi. Môn phái tranh chấp thì chiến lực của tu sĩ cấp cao là chính yếu tố quyết định.
"Tiểu liễu đầu ngoan ngoãn thúc thủ thì lão phu có thể tha cho một đường sống." Trên mặt lão giả tráng kiện tràn đầy vẻ dâm tà kiên nhẫn nhắc lại.
Lúc này sắc mặt Lục Doanh Nhi cực kỳ khó coi, nàng đương nhiên đánh không lại song bó tay chịu trói thì nàng thà chết còn hơn. Bị coi như đỉnh lô thì còn nhục nhã hơn là hồn phi phách tán. Chỉ hận nàng nhất thời nóng vội đem tu sĩ Bái Hiên Các rơi vào cảnh hữu tử vô sinh này.
Chỉ thấy Lục Doanh Nhi phất tay ngọc một cái, một cái vòng ngọc tinh xảo hình dáng cổ xưa bay vút ra, nó được chế bằng noãn ngọc mà ẩn hàm những đường vân màu xanh nhạt, nhìn từ góc độ trang sức chính là một bảo vật trân hiếm.
Ngọc Bích Thanh Quang Trạc!
Lâm Hiên vốn đối với Lục Doanh Nhi tán thưởng vô cùng, bảo vật ban cho nàng tự nhiên là nhất đẳng. Luận độ trân quý của nó thì cho dù là Nguyên anh kỳ lão quái thấy cũng sẽ đỏ mắt thèm khát.
Thấy bảo vật thì lão giả ngẩn ngơ rồi trên mặt hiện vẻ tham lam.
Không ngờ một tu tiên giả Ngưng Đan trung kỳ lại có bảo vật như vậy! Lần này lão thiên thật không tệ, không chỉ tìm được một đỉnh lô thượng cấp mà bảo vật kia cũng sắp về tay.
"Tiểu nha đầu, một khi đã ngươi không nghe giáo hóa thì đừng trách lão phu lạt thủ tồi hoa, cho ngươi chiêm ngưỡng sự cường đại của tu sĩ Nguyên Anh"
Lời còn chưa dứt lão quái đã xuất thủ, không hiểu có phải muốn khoe tài trước mỹ nhân hay không mà vẫn chưa tế ra bảo vật. Lão đánh ra một đạo pháp quyết, giữa không trung lóe ra linh quang rồi một đại thủ màu vàng nhạt to cỡ hiện ra, mang theo uy áp cường đại hung hăng chụp xuống đầu thiếu nữ.
Lục Doanh Nhi cắn răng, dù biết không địch lại song không thể khoanh tay chịu chết, cũng đánh ra một đạo pháp quyết đồng thời môi anh đào hé mở quát khẽ một tiếng:
"Biến!"
Ngọc Bích Thanh Quang Trạc lóe ra linh quang, liên tiếp phát ra những tia sáng màu xanh, đây là bảo vật thủy thuộc tính, Lục Doanh Nhi phối hợp cổ bảo này cùng Ngọc Nữ Thất Tâm Quyết. Chỉ thấy vô số mũi Băng Tinh xuất hiện giữa không trung. Nhìn qua thì thấy có phần giống Băng Vũ Thuật song uy lực thì mạnh hơn nhiều.
Vù vù những tiếng xé gió truyền vào tai, Băng Tinh giống bị lắp trên các dàn cường cung nỏ cứng, gào thét bắn qua đối phương.
Không ngờ đại thủ màu vàng nhạt bị bắn cho vỡ nát khiến thần tình lão nhân háo sắc không khỏi kinh ngạc.
Rất nhanh trên mặt lão hiện vẻ phẫn nộ, đường đường Nguyên Anh kỳ tu tiên giả đấu pháp với Ngưng Đan tu sĩ nho nhỏ mà lại rơi vào thế hạ phong, khiến lão hận không nơi đây không có cái lỗ mà chui xuống song trong lòng lại càng thêm sự tham lam, Ngọc Bích Thanh Quang Trạc kia quả nhiên không phải bảo vật tầm thường.
"Đúng là tiện tỳ vô tri, lão phu có tâm thương hoa tiếc ngọc nhưng ngươi không biết sống chết dám động thủ. Được, để ta cho ngươi nếm thủ mùi vị trừu hồn luyện phách."
Chỉ thấy trên mặt lão giả hiện tầng hắc khí nhàn nhạt, hai tròng mắt trở nên đỏ như máu, càng đáng sợ là trên trán lão lại mọc ra một cái sừng nhọn dài gần một tấc, thi triển một loại ma công tà thuật quỷ dị nào đó.
Sắc mặt Lục Doanh Nhi trở nên trắng bệch thì đúng lúc này một thanh âm quen thuộc truyền vào tai nàng: "Các hạ cũng bất quá chỉ là một phế vật mà dám múa mép khua môi. Đối phó một Ngưng Đan Kỳ tu tiên giả mà phải mượn tới ma khí trên ma giới. Lâm mỗ thật chưa từng qua một tu sĩ Nguyên Anh ăn hại như ngươi."
Những lời này cực kỳ cay độc, thanh âm như xa tận chân trời nhưng toàn thân Lục Doanh Nhi như được tiếp thêm một luồng sinh khí cực lớn, thần tình nàng kinh hỉ vội quay đầu kêu lên:"Thiếu gia."
Chỉ thấy xa xa nơi chân trời chợt lóe thanh quang, độn quang rõ ràng cách hơn mười dặm mà loáng một cái đã hiện trước mắt đám tu sĩ.
Thần thông đến cỡ này quả thực kẻ khác xanh mặt cứng lưỡi, hào quang thu liễm lộ ra một thiếu niên dung mạo bình thường vận thanh sam, hình dáng bình thường song uy áp từ hắn trên người phóng ra khiến nhâm tâm kinh hãi.
"Tên gia hỏa nào dám trêu đùa lão phu" Lão đầu háo sắc đang tức giận nhưng khi thần thức trên người thiếu niên thì sắc mặt đại biến.
Nguyên Anh hậu kỳ tu tiên giả?
Trên mặt lão lộ vẻ không thể tin, toàn thân chấn động. Vừa mới kia ả tiểu liễu đầu kia gọi hắn là... Thiếu gia? Chẳng lẽ đối phương tới đây để giúp đỡ ả?
Sơ kỳ cùng hậu kỳ cách biệt một trời một vực. Trong lòng lão đầu háo sắc phát khổ một trận, chỉ e lần này bổn môn lâm vào đại nạn.
Lâm Hiên chưa động thủ nhưng uy áp đáng sợ đã bao trùm toàn bộ sơn đỉnh. Lúc này những âm thanh ầm ầm do đấu pháp đã ngưng lại. Đối mặt với uy thế của hậu kỳ đại tu sĩ, Ngưng Đan Kỳ tu tiên giả cảm giác hô hấp dồn dập, còn như đám Trúc Cơ kỳ thì đang trên không trung uỳnh uỳnh rơi thẳng xuống đất.
"Thiếu gia, người không sao thật sự là quá tốt."
Lục Doanh Nhi vừa mừng vừa sợ nhanh chóng chuyển thân thi lễ với Lâm Hiên, nàng vốn trong tuyệt cảnh lại trở nên vô cùng cao hứng. Thời khắc này sĩ khí của đám tu sĩ Bái Hiên Các đại tăng.
Nguyên Anh hậu kỳ tu tiên giả! Một mình có đủ thực lực xoay chuyển càn khôn.
"Tuyền nhi tham kiến sư tổ."
Linh quang hiện lên, một thiếu nữ mỹ miều như hoa hiện ra, lúc này trên người nàng loang lổ vết máu nhất là trên đùi, giữa làn da trắng bóng như ngọc nổi lên một vết thương dài tới tấc đập vào mắt.
"Tuyền nhi, ngươi sao rồi?"
Lâm Hiên còn chưa mở miệng thì thanh âm duyên dáng truyền ra, thân hình Nguyệt nhi thoảng qua như gió hiện ra trước mắt Trịnh Tuyền, hai người tuy có danh sư đồ nhưng lại tình như tỷ muội.
Đồ đệ bảo bối chỉ có một người, Nguyệt Nhi lật tay một cái, hiện ra hai cái bình ngọc.
"Bình màu trắng dùng để uống còn màu xanh lục thì thoa ngoài da, kẻ nào dám đả thương ngươi! Ngoan, mau nói cho sư phụ." Lời này khiến Lâm Hiên phì cười song không thể không nói tiểu nha đầu quả thật là một vị hảo lão sư.
"Hắn!" Trịnh Tuyền hướng qua bên cạnh mà chỉ, đó là một tu sĩ đen gầy chừng tam tuần, có khuôn mặt rỗ đầy như nở hoa.
"Tên gia hỏa này?" Đôi mi thanh tú Nguyệt Nhi khẽ nhíu, trên khuôn mặt tuyệt mỹ bao phủ một tầng sát khí nhàn nhạt khiến sắc mặt tu sĩ đen gầy lập tức trở nên trắng nhợt.
"Một khi dám đả thương ái đồ của ta, vậy ngươi có thể an tâm đi tìm chết! "
Tay ngọc phất một cái, quỷ vụ đen như mực cuồn cuộn ra, trong khoảnh khắc tựu ngưng kết một Khô Lâu, trong hai hốc mắt bắn ra hai đạo Quỷ hỏa về phía tu tiên giả kia.
"Lão tổ cứu ta!"
Tu sĩ đen gầy vừa sợ vừa giận, tu vị của hắn chẳng qua chỉ là Trúc cơ trung kỳ, sao dám đối địch cùng cao thủ Ngưng Đan Kỳ, phát ra âm thanh hoảng hốt rồi vội lui về phía sau.
Cách hắn hơn hai mươi trượng có một lão giả mặt đỏ, tu vị cũng đến Nguyên anh sơ kỳ. Chính là Huyết Ảnh Tông chi chủ.
Đối với môn hạ đệ tử, lão tự nhiên là phải che chở. Có điều lúc này bên cạnh còn có một vị đại tu sĩ như hổ rình mồi. Lão do dự nhưng rốt cục không có động tác gì.
Chỉ nghe tiếng kêu thê lương thảm thiết truyền vào tai, tu sĩ đen gầy xui xẻo đã nằm xuống. Trên mặt đám tu sĩ Huyết Ảnh Tông lộ vẻ vô cùng căng thẳng.
Quang hoa chợt lóe, lão giả mặt đỏ đã chuyển thân bay tới.
"Huyết Ảnh Tông Mã Dung ra mắt đạo hữu, không biết vì sao đạo hữu lại có nhã hứng quản nhàn sự của bổn phái vậy?" Lão giả mặt đỏ thi lễ đối với Lâm Hiên, trên mặt ẩn hiện vài phần kinh hãi.
"Nhàn sự?" Khóe miệng Lâm Hiên lộ nét cười mỉm: "Tại hạ là Bái Hiên Các chi chủ, ngươi nói này xem nhàn sự này ta có thể quản được không?"
"Cái gì?" Mã Dung ngạc nhiên, trên mặt toát ra vẻ không thể tin. Lão đã tìm hiểu qua, Bái Hiên Các chẳng qua chỉ là một thương minh nho nhỏ đến từ U Châu, loại thâm sơn cùng cốc này còn không có mấy tu sĩ Nguyên Anh, sao lại xuất hiện hậu kỳ đại tu tiên giả?
Trong lòng kinh nghi nhưng lão không dám chậm trễ, vội vàng hướng về Lâm Hiên vái dài một cái: "Thì ra là thế, xin thứ cho Mã mỗ không biết, sớm biết quý phái có cao thủ như các hạ thì Huyết Ảnh Tông nho nhỏ của chúng ta sao dám đối địch. Ta sẽ lập tức hiệu lệnh cho môn hạ đệ tử rút khỏi Cửu Lăng Sơn này, mặt khác còn dâng hơn mười vạn tinh thạch xem như bồi thường tổn thất của quý phái"
"Hừm.."
Lâm Hiên lấy tay vuốt trán, trên mặt cũng lộ vài phần ngạc nhiên. Hiện tại trong mắt hắn, tu tiên giả nguyên anh sơ kỳ không tính là gì nhưng phong cách hành sự của đối phương khiến Lâm Hiên khá tán thưởng.
Đối mặt với lựa chọn sinh tử, có thể làm được việc dũng phu tự đoạn tay chân để toàn mạng cũng không nhiều, tổng đàn chính là địa phương trụ cột của tông môn gia tộc, không thể nói bỏ là bỏ. Có thể xem xét thời thế thì Mã Dung cũng không thẹn là nhất đại kiêu hùng.
Lại chủ động đưa ra bồi thường tổn thất đương nhiên đã giữ thể diện cho đại tu sĩ. Về tình về lý mà nói, hắn cũng nên buông tha bọn họ.
Có điều khóe miệng Lâm Hiên lộ một tia cười khổ. Nhân tại giang hồ thân bất do kỷ, tuy rằng Mã Dung này biết tiến thối nhưng hắn không thể làm ra cái chuyện thả hổ về rừng.
Không phải Lâm Hiên sợ bọn họ quay lại tâm cừu, chỉ một Huyết Ảnh Tông nho nhỏ này hắn còn không để trong mắt.
Song nếu tha những người này, quan hệ của hắn với Bái Hiên Các có thể bị công khai khắp thiên hạ. Khi đó Vạn Phật Tông có thể hành sự như thế nào, dùng chút tâm cơ cũng có thể nghĩ đến.
Hắn sao có thể vì bản thân mà gây họa cho bọn Doanh nhi, có trách thì trách vận khí Huyết Ảnh Tông không được tốt. Tình thế này không sát nhân diệt khẩu là không ổn. Tu tiên giới thực sự là tàn khốc cá lớn nuốt cá bé.
Nghĩ đến đây hắn thở dài, cũng không muốn nghĩ ngợi thêm nữa, tay áo bào phất một cái, mấy chục đạo kiếm quang như cá trong lạch lội ra. Thanh quang như mưa bắn sang tu sĩ Huyết Ảnh Tông.
"Đạo hữu.. ngươi… ngươi.." Mã Dung vừa sợ vừa giận, lão đã giữ thể diện cho đối phương đến nước này mà không ngờ hắn còn muốn chém tận giết tuyệt.
Trong mắt Mã Dung hiện một tia oán độc, hoảng hốt duỗi tay vỗ vào bên hông, đem một kiện pháp bảo như Thanh La của đám Lạt Ma thế tục tế lên. Nhưng không phải là tiếp chiến mà thân hình vừa chuyển, nhân khí hợp nhất hóa thành một đạo hắc khí bay vụt về phía sau.
Liên tiếp những tiếng kêu thảm thiết truyền vào tai, ngắn ngủn có một lát đã có mấy chục tu sĩ Huyết Ảnh Tông ngã xuống, lão giả háo sắc cũng bị Lâm Hiên một kiếm chém bay thủ cấp.
Lão gia hỏa này từng kiêu ngạo xem Lục Doanh Nhi là đỉnh lô trong túi, mà lúc này Nguyên Anh cũng chưa kịp chạy ra đã bị hóa thành khói mây.
Mã Dung vừa quay đầu lại thì sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, lập tức nắm tay đấm mạnh vào lồng ngực phun ra mấy đạo máu huyết. Độn quang của lão lập tức biến thành màu đỏ, tốc độ như sấm sét bạo tăng hơn gấp đôi khi nãy.
Lâm Hiên thấy vậy trên mặt không tỏ vẻ gì, chỉ nâng tay phải lên nhìn như chậm mà cực nhanh điểm về phía trước.
"Đi!" Kiếm khí màu xanh chợt lóe, các đạo kiếm quang tức khắc hợp lại thành đường xanh biếc, thế như cự tiễn rời cường cung bắn thẳng về phía trước.
Khoảng cách song phương nhanh chóng ngắn lại, chỉ một thoáng sau tiếng kêu thảm thiết vang dội, Huyết Ảnh Tông chi chủ đã bị nhất kiếm phân thây.
Lúc này một Nguyên Anh độn xuất ra muốn thi triển thuấn di thuật song thật đáng tiếc. Cho dù là hậu kỳ đại tu sĩ muốn chạy trước mặt Lâm Hiên cũng đâu dễ. Thần niệm hắn khẽ động, kiếm quang lóe lên đem Nguyên Anh chẻ làm đôi.
Hai tu tiên giả Nguyên Anh kỳ của Huyết Ảnh Tông đồng thời cũng là khách khanh trưởng lão mới gia nhập của Bái Hiên Các đã như tờ giấy hồ ngã xuống, đám tu sĩ cấp thấp thì càng không cần phải nói. Như nghé non tan đàn dáo dác cướp ra bốn phía mà chạy .
Lâm Hiên thở dài một tiếng, đưa tay vào hông tế lênmột cái Linh Thú túi.
Chỉ thấy vô số Ngọc La Phong từ bên trong chen chúc bay ra, trong khoảnh khắc hóa thành một đóa trùng vân màu tím hồng rộng phạm vi vài trượng nhìn qua vô cùng đáng sợ.
"Đi!"
Lâm Hiên cong ngón tay búng một chỉ, hàng vạn Ngọc La Phong tản ra về bốn phương tám hướng, tuy rằng chưa trưởng thành song nhưng dư sức đối phó đám tu sĩ cấp thấp.
Ngắn ngủn hơn nửa tuần trà, toàn bộ tu sĩ Huyết Ảnh Tông đã ngã xuống, ngay cả Linh động kỳ đệ tử cũng không chạy thoát. Hoặc là không làm đã làm thì phải tuyệt, một khi đã kết thù hạ oán thì gà chó cũng không tha.
Lâm Hiên nhắm hai mắt đem thần thức cường đại phóng ra, xác định không còn cá tạp chạy thoát vẻ mặt mới trầm tĩnh lại.
"Tạ ơn thiếu gia."
Lục Doanh Nhi cung kính thi lễ, những tu tiên giả còn lại hiện vẻ kính sợ vô cùng, đa phần bọn họ chưa từng tận mắt thấy Lâm Hiên mà chỉ từng nghe nói bổn môn có một vị Thái thượng trưởng lão thần thông quảng đại, hai vị Các chủ bất quá chỉ là thị nữ của lão.
Khi trước còn nửa tin nửa ngờ, song phát hiện Lâm Hiên còn lợi hại hơn trong truyền thuyết rất nhiều. Đám tu tiên giả U Châu tự nhiên không thể bằng tu sĩ vân châu bản thổ. Lúc này nhìn đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, trên mặt hiện vẻ sùng bái. Tức khắc cả đám rào rào như mưa bái xuống.
"Không cần đa lễ, các ngươi đứng lên đi!" Lâm Hiên tâm ngoan thủ lạt với địch nhân nhưng với người một nhà thì ôn hòa, phất nhẹ tay mỉm cười nói.
Huyết Ảnh Tông ngã xuống không một ai đào thoát. Đám tu sĩ Bái Hiên Các đi tới một khu kiến trúc quỳnh lâu điện ngọc vô cùng mỹ lệ, chính là tổng đàn Huyết Ảnh Tông.
Lâm Hiên ngồi xuống chủ vị còn Lục Doanh Nhi thì đứng gần đó, đám tu tiên giả còn lại đều cung kính đứng xuống ở một bên.
Trong lòng đám này còn đang thầm kêu may mắn, hôm nay nếu không phải Thái thượng trưởng lão tới kịp thì bọn họ sớm đã hồn quy địa phủ.
Lâm Hiên trước kia vốn Linh Dược Sơn Thiếu chủ, tự nhiên hiểu rõ các sự tình trong tông môn.
Ánh mắt hắn đảo qua trên người đám tu sĩ.
Khi tới Vân châu lập cơ nghiệp Lục Doanh Nhi đã đem hơn hơn phân nửa nhân thủ điều tới đây. Hiện tại U Châu các thế lực cường đại đều bị nhổ tận gốc, Bái Hiên Các ở nơi đó tuy còn chưa đầy một nửa nhân thủ nhưng đã có căn cơ, sau này có thể từ từ khôi phục lại thực lực.
Lúc ban đầu cùng tới tổng cộng là một trăm ba mươi tu sĩ Ngưng Đan. Trong chiến đấu vừa rồi đã có gần một nửa nhân thủ ngã xuống, còn lại tám mươi ba Ngưng Đan Kỳ tu tiên giả, đám người cũng có chút thương tích.
"Mọi người đã vất vả một phen." Lâm Hiên nhàn nhạt mở miệng, thanh âm không lớn nhưng rõ ràng truyền vào tai từng người.
"Đại trưởng lão khách khí rồi, có thể vì người mà tận lực thì chúng vãn bối muốn cầu còn không được." Vừa lên tiếng là một lão giả vận trường bào, trên mặt tràn đầy vẻ a dua.
"Không sai, đại trưởng lão thần thông cái thế, lại đã là Nguyên Anh hậu kỳ, có người tọa trấn Bái Hiên Các thì ngày chúng ta xưng bá Vân Châu cũng sắp tới." Một thanh âm nịnh nọt khác truyền vào tai.
Tròng mắt Lâm Hiên không khỏi co rút. Không biết tên nọ là hiểu hay không hiểu, hay là do thiên tính thích nói ngoa. ại Vân châu này nào phải chỗ U Châu hoang dã kia. Nguyên Anh hậu kỳ xưng bá một phương còn khó, muốn nhất thống sao? Đây không phải là đề tài cho thiên hạ đám tiếu sao?
Yêu tộc bên kia tạm chưa nói đến nhưng Lâm Hiên dám cam đoan, trong thất đại phái đều có Ly Hợp Kỳ Thái thượng trưởng lão và những cao thủ ẩn danh khác, tuy thần thông của hắn cường thịnh cũng tuyệt không dám coi khinh anh hùng thiên hạ.
Ánh mắt Lâm Hiên nhắm hờ, chờ đám tu sĩ nịnh nọt khoảng hơn nửa tuần trà mới khoát tay, Ngưng Đan Kỳ tu sĩ tốt xấu cũng sống trên mấy trăm năm, nhìn cử chỉ có thể hiểu nên tức khắc thanh âm trở nên câm lặng.
"Được rồi, sự trung tâm của Các vị đối với Bái Hiên Các như thế nào, lão phu trong lòng đã hiểu rõ"
Lâm Hiên mở miệng, ánh mắt sáng ngời lạnh lẽo đột nhiên chiếu vào đám người:"Ngươi, ngươi, ngươi, còn có ngươi danh xưng là gì?"
Lâm Hiên đưa tay phải hướng về đám người điểm mấy cái. Bốn người bị hắn chỉ trúng sắc mặt tức khắc trắng bệch, ánh mắt đám tu sĩ còn lại cũng dừng trên thân bọn họ.
"Thế nào, không lẽ còn muốn Lâm mỗ hỏi lần thứ hai?" Thanh âm Lâm Hiên rõ ràng mang theo vài phần giận dữ.
Mấy người kia vốn trong lòng không yên, nhưng tình huống này tránh đâu cho khỏi nắng, là phúc không phải họa, mà là họa thì tránh không khỏi. Cắn răng một cái đám này nơm nớp lo sợ từ trong đi ra.
Ba nam một nữ sắc mặt tái nhợt vội vàng bái xuống Lâm Hiên.
"Mạc Tuệ Thông, Thẩm Tòng Phóng, Lý Nhã Lan, Tô Kiến Sơn tham kiến trưởng lão, chẳng biết lão nhân gia có gì phân phó, chúng thuộc hạ nhất định liều chết đi làm." Bốn người trăm miệng huyên thuyên song thân thể run lên từng đợt.
"Các ngươi đang sợ cái gì sao?" Khóe miệng Lâm Hiên lộ ra vài phần chê cười.
"Không có... Chúng vãn bối đâu có sợ hãi cái gì" Đại hán kêu là Thẩm Tòng Phóng cười cười mở miệng.
"Thật không, các ngươi biết ta vì sao gọi các ngươi ra đây chăng?"
"Điều này... Còn mời trưởng lão minh giám."
"Hừ, bình sinh Lâm mỗ hận nhất chính là kẻ hai lòng ba ý, một khi đã vào Bái Hiên Các thì phải nhất mực trung kiên. Song vừa rồi thấy chiến cuộc bất lợi, các ngươi quỳ gối cầu xin địch nhân tha thứ, vì muốn bán mạng cho địch đã sát hại cả đệ tử đồng môn" Thanh âm Lâm Hiên băng lãnh vô cùng.
"Trưởng lão minh xét, ta không có." Nữ tu gọi là Lý Nhã Lan kia rét run thân thể mềm mại vội vàng chống chế, ba tu tiên giả còn lại thì bộ dáng sợ hãi mở miệng.
"Đại trưởng lão, thuộc hạ nhất mực trung tâm đối với Bái Hiên Các, thề chết mới thôi. Mới rồi... Người có phải là nhìn lầm rồi chăng?"
"Đúng vậy, trung thần không thờ hai chủ, thuộc hạ đã gia nhập Bái Hiên Các thì sao lại làm ra cái việc bội phản theo địch như thế." Tên còn lại cũng hiên ngang lẫm liệt mở miệng.
"Ý của các ngươi là Lâm mỗ đang cố ý vu oan phỏng?" Lâm Hiên thản nhiên nói. Trên mặt nhìn không ra hỷ nộ.
"Không, thuộc hạ tuyệt không có ý này."
"Đại trưởng lão công chính nghiêm minh, tuyệt không có ý vậy song lúc ấy tu sĩ đấu pháp cả ngàn người, cục diện vô cùng hỗn loạn nhất thời người nhìn lầm cũng là bình thường."
Nghe đến đây Lâm Hiên không khỏi mắng thầm, mấy tên gia hỏa này thật sự lá gan không nhỏ.
"Hừ, cho dù các ngươi hoa ngôn xảo ngữ thì cũng đừng nghĩ che dấu được, Lâm mỗ thân là Nguyên Anh hậu kỳ tu tiên giả, đừng nói cả ngàn tu sĩ đấu pháp mà mười vạn tu sĩ hỗn chiến ta cũng có thể nắm chắc hành động từng người, các ngươi đang tâm sát hại tiểu bối Trúc Cơ kỳ bổn môn, không cần xảo ngôn nữa. Toàn bộ có thể đi tìm chết."
Lâm Hiên nói xong thì phất tay áo một cái, một đạo thanh quang hiện lên, đám tu sĩ còn không biết hắn thi triển phát thuật gì thì bốn gã phản đồ đã thân đầu mỗi nơi.
Trong huyết vũ đầy trời, Lâm Hiên lại búng tay bắn ra vài khối hỏa cầu biến những thi thể kia thành khói bụi.
Thủ đoạn tàn nhẫn lạnh lùng trừng trị phản đồ của hắn khiến đám tu sĩ ở đây mặt mũi trắng bệch, không một ai dám thở mạnh.
Ánh mắt Lâm Hiên đảo qua đại điện một lần nữa, rất nhiều người cúi đầu song âm thanh ôn hòa của hắn lại truyền ra:
"Lúc bổn môn lâm vào nguy cơ cũng có nhiều kẻ chần chờ. Tuy thế Lâm mỗ niệm tình các ngươi vi phạm lần đầu, lần này chỉ tru đám ác đảng, những người còn lại lấy đó làm gương mà tự suy nghĩ".
"Tạ ân trưởng lão!"
Lời này vừa nói ra rất nhiều tu sĩ nhẹ nhàng thở ra, vội vàng khom bái xuống.
"Nhưng chỉ đúng một lần này, lần sau nếu còn có kẻ không phân phải trái thì cũng không đơn giản thế này, ta sẽ mời phản đồ kia thưởng thức mùi vị trừu hồn luyện phách xem thế nào".
Lâm Hiên lạnh lùng nói. Trước khi hắn hiện thân thì đám tu tiên giả Bái Hiên Các phần lớn vì tư lợi, tử chiến chỉ là số ít.
Lâm Hiên đương nhiên không thể giết sạch những kẻ tư lợi này. Dù sao Lục Doanh Nhi hiện đang cần nhân thủ. Hắn quyết định giết gà dọa khỉ, bốn người kia quả thật đáng chết, không chỉ theo địch mà còn lộ bộ mặt hung ác đối phó bổn môn đệ tử.
Tuy thế, trải qua biến cố lần này, đã biết phía sau màn trướng là Nguyên Anh hậu kỳ đại tu tiên giả thì tin rằng sự tâm trung của đám tu sĩ nơi đây tăng lên rất nhiều.
Lâm Hiên lại nâng tay chậm rãi chỉ về phía trước." Ngươi, ngươi, ngươi, còn có ngươi tên gì?" Lời lẽ tuy giống vừa nãy song ngữ khí vô cùng ôn hòa. Lúc này là ba nam một nữ liếc nhau hăng hái đi ra hô to:" Lý Phong, Lạc Tuyết, Tần Tùng, Chu Minh tham kiến trưởng lão".
"Hà. Tốt lắm, các ngươi mau đứng lên đi!"
Trên mặt Lâm Hiên nở nụ cười ôn hòa, mục quang đảo qua bốn người rồi duỗi tay vỗ vào bên hông.
Chỉ thấy linh quang chói mắt, một đao một kiếm, một thương và cuối cùng là một cây trường tiên đã xuất hiện trước mắt.
"Cổ bảo!" Chúng tu sĩ không khỏi lớn tiếng kinh hô, trên mặt hiện vẻ tham lam. Cổ bảo chính là bảo vật do cổ tu sĩ lưu lại.
Bình thường chỉ có trong tay tu sĩ Nguyên Anh, còn như Ngưng Đan Kỳ tu tiên giả phải có thân phận đặc biệt mới có. Hơn nữa phẩm chất của đám cổ bảo này cũng không được cao lắm.
Song tứ kiện bảo vật này hoàn toàn bất đồng, cho dù là Nguyên Anh kỳ lão quái nhìn thấy cũng phải thèm nhỏ dãi.
Chẳng lẽ Thái thượng trưởng lão định đem những bảo vật vô giá này…
Những người khác đang tràn đầy hâm mộ nghĩ thầm thì Lâm Hiên khẽ phất tay, đem mỗi kiện bắn tới trước mặt mỗi người khẽ nói:
"Cái ngươi thu vào đi"
Nhất thời đám Lạc Tuyết Tần Tùng bốn người ngây ngốc, bọn họ chưa từng có cơ hội gặp qua bảo vật trân quý như thế, huống chi nay lại đến tay. Cả bốn hưng phấn đến thần tình đỏ bừng quỳ xuống hướng Lâm Hiên dập đầu:"Đa tạ trưởng lão ban thưởng, chúng thuộc hạ nhất định tận tâm."
Được cổ bảo mà Nguyên Anh kỳ lão quái cũng phải đỏ mắt, thực lực bọn họ tự nhiên tăng lên, địa vị tại Bái Hiên Các cũng như thuyền theo nước. Còn những kẻ khác trong lòng nóng như lửa. Hối hận khi trước đã không tận lực. Thầm nghĩ sau này sẽ phải ra sức nhiều hơn.
Ở một bên, trong mắt Lục Doanh Nhi tràn đầy vẻ hâm mộ cùng khâm phục, thiếu gia thật sự quá lợi hại. Thân là tán tu song xử lý sự tình môn phái luôn cao thâm trắc mạc hơn nàng nhiều lắm.
Sau một lát thì Lâm Hiên phất tay:"Các ngươi có thể lui xuống."
"Vâng!" Chúng tu sĩ không dám chần chừ, vội hướng qua Lâm Hiên thi lễ sau đó cung kính lui ra,
Trong đại điện rộng lớn chỉ còn Lâm Hiên và một thiếu nữ dung mạo thanh tú.
Lúc này Nguyệt Nhi không ở bên Lâm Hiên. Nàng vất vả lắm mới tìm lại được đồ đệ yêu dấu nên đang cùng Trịnh Tuyền hảo hảo tâm sự một phen.
Nha đầu kia nào có chút dáng vẻ sư tôn chứ! Lâm Hiên lắc đầu thực không ngờ kiếp trước nàng lại là âm ty chi chủ, thống lĩnh hô hoán cả đám yêu quỷ kiêu ngạo hung tàn.
Lâm Hiên đang cảm thán thì thiếu nữ đã uyển chuyển bái lạy hắn.
"Doanh nhi, ngươi sao vậy?" Lâm Hiên nhướng mày hỏi.
"Tiểu tỳ lớn gan làm loạn, thiếu chút nữa đã đẩy Bái Hiên Các vào cảnh vạn kiếp bất phục. Xin thiếu gia nặng tay trừng phạt." Lục Doanh Nhi dập đầu, trong đôi mắt đẹp tràn đầy vẻ áy náy.
"Nha đầu ngốc, mưu sự tại nhân thành sự tại thiên, tuy có chỗ không được song cũng không nghiêm trọng như vậy, ta trừng phạt ngươi làm gì mau đứng lên đi." Lâm Hiên ôn hoà mở miệng.
"Nhưng …"
"Nhưng thế nào, không nghe ta sao?"
"Tiểu tỳ không dám." Lục Doanh Nhi vội ngoan ngoãn đứng lên.
"Được rồi, không cần câu nệ như vậy, ta cũng có một sự tình muốn nói. Hiện tại ngươi vẫn muốn thành lập phân đà tại Vân Châu?"
"Đúng vậy" Lục Doanh Nhi ngẩn ngơ, trên mặt lộ ra vài phần kinh ngạc:" Khi ở Hiên Viên thành tiểu tỳ từng bẩm báo qua thiếu gia, lúc ấy không phải người đã đồng ý rồi sao, chẳng lẽ bây giờ..."
Nàng nói tới đây thì có vài phần lo lắng, hiện tại tuy là loạn thế song là thời cơ thật tốt phát triển môn phái.
Có câu trong lửa dấu vàng, trải qua biến cố nơi Hiên Viên Thành, tình thế Vân Châu đã trở nên phi thường vi diệu. Trong gió thổi mưa giông trước cơn bão, nếu bạo phát đại chiến thì đám thương minh có thể lợi dụng phát tài.
"Doanh nhi ngươi hiểu lầm rồi, ta cũng không có ngăn cản mà ngược lại muốn làm lớn một phen." Lâm Hiên nhấp một ngụm trà, nói lời khiến trong lòng thiếu nữ chấn động.
Lại nói Lâm Hiên dù không phải khổ tu chi sĩ nhưng vì tâm nguyện trường sinh nên không chút hứng thú quyền thế, đã đem Bái Hiên Các giao cho hai nha đầu chưởng quản. Trước này tuy rằng quan tâm rất nhiều song không can thiệp tới định hướng phát triển của Bái Hiên Các.
Lần này thiếu gia đột nhiên thay đổi phong thái hành sự khiến Lục Doanh Nhi kinh ngạc nhưng bất mãn thì không. Nàng cũng không sợ hắn đoạt lại quyền. Đừng nói là tới nay mà khi xưa thiếu gia với nàng ơn sâu tựa biển. Nàng gây dựng nên Bái Hiên Các cũng không phải là để tưởng nhớ hắn sao?
Thực ra Lâm Hiên nghĩ vậy không phải nhất thời mà là lo về sâu xa.
Nguyên Anh hậu kỳ tu tiên giả tự nhiên là toàn tâm toàn ý tiến giai Ly hợp, sau đó nghĩ biện pháp vượt qua thiên kiếp phi thăng đi Linh giới.
Nhưng tình huống Lâm Hiên thì khác, hiện tại niên kỷ của hắn chẳng qua mới hơn hai trăm. Thọ nguyên còn dài vượt xa tại hậu kỳ tu sĩ khác.
Hơn nữa thân hắn mang đầy dị bảo, đặc biệt lam sắc tinh hải làm cho hắn tin tưởng mười phần, tiến giai ly hợp với hắn cơ hồ đã là ván đã đóng thuyền. Sau này có cơ hội phi thăng đi Linh giới.
Hiện tại mắt thấy đám tu sĩ phục thuộc hắn càng ngày càng nhiều, Lâm Hiên kẻ không phải bạc tình bạc ý nên muốn an bài cho bọn họ một chỗ tốt sau này.
Những người này phần lớn tu vị rất thấp, Doanh nhi Lưu tâm và đồ đệ của ái thê Cầm Tâm cũng chỉ là Ngưng Đan Kỳ.
Còn hắn thì đương nhiên không có người dám đến cửa mà khi dễ. Nhưng sau này nếu hắn phi thăng đi Linh giới thì mấy người này tính làm sao. Tu tiên giới nguy hiểm suy đồi. Nhớ khi xưa Bích Vân Sơn phong quang thế nào, còn có Nguyên Anh kỳ lão tổ mà hiện nay cũng thành mây khói, khi đó những tu sĩ theo hắn chẳng phải là thành đám lục bình trôi theo dòng nước sao?
Lâm Hiên tính thành lập một môn phái cường đại một chút để sau này các nàng có thực lực chống lưng.
Hiện tại là thời cơ để Bái Hiên Các mạnh mẽ phát triển một phen.