Bách Luyện Thành Tiên

Quyển 4 - Chương 253: Thượng cổ cấm chế




"Ở đây sao?" Nguyệt Nhi ngẩn ngơ cảm thấy kì lạ. Gần đây chỉ có một ngọn núi nhỏ cao chừng trăm trượng lác đác cây cỏ. Kỳ Lân là thượng cổ yêu thú làm sao có thể chọn một huyệt động ở nơi đây? Hơn nữa có thể cảm ứng ở đây không có chút hỏa linh lực nào....

Lâm Hiên cũng không giải thích cái gì, lắc đầu chậm rãi đi về phía trước chừng bảy tám bước, dừng lại trước một khối băng lớn. Hắn vươn tay ra vỗ vào bên hông, hắc khí cuồn cuộn tuôn ra rồi Thi Ma lập tức xuất hiện.

"Phá!" Theo tiếng quát của Lâm Hiên trên mặt Thi Ma xuất hiện vẻ hung tợn, không chút do dự đi đến khối băng nham lớn, hai tay ôm lấy mạnh mẽ nhấc lên.

Thanh âm rầm rầm truyền vào tai, khối băng nham này tối thiểu cũng nặng mấy vạn cân, man lực của Thi Ma Nguyên Anh kỳ cực lớn nhưng muốn nhấc lên cũng không dễ dàng.

Lâm Hiên bấm hai tay thi triển Cự Lực thuật.

Thi Ma rống to một tiếng đem khối băng nham như quả núi nhỏ nhấc lên sau đó ném qua một bên. Toàn bộ vùng đất xung quanh bị chấn động. Chỉ thấy sau khi khối băng nham dịch chuyển thì lộ ra một cửa động đường kính hơn một trượng.

Động này tối tăm lại rất sâu. Trên mặt Nguyệt Nhi lộ ra vẻ mừng rỡ: "Thiếu gia chẳng lẽ đây là động phủ của Kỳ Lân"

"Không sai!" Lâm Hiên gật nhẹ đầu: "Đây hẳn là lối vào di tích"

"Cửa vào di tích?"

"Đúng vậy!" Lâm Hiên vừa nói vừa thả thần thức ra, nhưng mới chỉ xâm nhập vào động mấy trượng đã bị bắn trở về. Lâm Hiên biến sắc nhưng rất nhanh khôi phục vẻ thong dong. Sau đó hắn phát ra thần niệm cho Thi Ma.

"Đi!"

Thi Ma không chút do dự hóa thành một đoàn thi khí màu trắng bắn thẳng xuống dưới động, Lâm Hiên thì nhắm mắt thông qua tâm thần liên hệ với Thi Ma, bắt đầu cảm ứng huyệt động từ thời thượng cổ này.

Nguyệt Nhi tuy hiếu kỳ nhưng cũng hiểu lúc này không thể quấy rầy thiếu gia.

Sau thời gian một bữa cơm Lâm Hiên mới mở mắt. Hắc Mãng phu nhân đã từng dò xét qua nơi này nhưng Lâm Hiên không muốn gặp phải sự tình không may.

Có Thi Ma dò đường, Lâm Hiên chậm rãi bước vào động.

Khác hẳn với vẻ giá lạnh ở phía trên, vừa bước vào động hắn đã cảm nhận được từng luồng gió nóng thổi tới. Trong lòng Lâm Hiên vui mừng, xem ra nơi này quả thật có tồn tại hỏa mạch.

Dọc theo thềm đá hắn chầm chậm bước xuống.

Bốn phía là bóng tối, lúc này Lâm Hiên thi triển Chiếu Minh thuật mới có thể thấy rõ cảnh vật xung quanh.

Trên tường đá cũng không có gì kì lạ nhưng Lâm Hiên vẫn cẩn thận đánh giá xung quanh.

"Rộp!" Đột nhiên Lâm Hiên cảm thấy mình dẫm lên vật gì cúi đầu nhìn xuống, thì ra là một đoạn xương trắng, phụ cận còn có mấy bộ khô lâu nữa. Hắn dừng bước cẩn thận đánh giá, có nhân tộc cũng có yêu tộc. Suy tư một lát thì Lâm Hiên tiếp tục đi xuống dưới.

Càng đi xuống độ nhiệt càng cao, khuôn mặt Lâm Hiên trở thành vẻ rạng rỡ. Từ trong không khí hắn đã bắt đầu cảm nhận được sự tinh thuần của hỏa linh lực, chắc chắn là ở đây có cực phẩm hỏa mạch, chỉ là bị cấm chế cường đại nào đó niêm phong để bảo tồn.

Chừng nửa canh giờ sau Lâm Hiên đã đến đáy. Một hang động vô cùng rộng lớn hiện ra trước mặt, diện tích tối thiểu cũng phải mấy trăm trượng vuông. Bên trong động có những thạch trụ lớn nhỏ phân bố không đều, trên mặt đất cũng một ít xương cốt của nhân tộc cùng yêu tộc.

Lâm Hiên chỉ đánh giá sơ qua sau đó thì đi thẳng về phía trước. Rất nhanh đi tới cuối, trước mặt là vách núi kín mít không có bất cứ cái gì.

Khóe miệng của Lâm Hiên lại lộ ra nét cười, chỉ là chút huyễn thuật mà cũng muốn ngăn cản hắn sao? Hắn phất tay áo một cái bắn ra mấy đạo kiếm quang.

"Ầm!" Âm thanh trong trẻo truyền vào tai, chỉ thấy một vầng hồng quang lóe lên đem kiếm quang cản lại.

Vẻ mặt của Lâm Hiên trở nên ngưng trọng, tiếp tục phất tay bắn ra kiếm quang. Cấm chế này khá cường đại nhưng sau trận công kích của hắn thì huyễn thuật cũng bị bài trừ, chỉ thấy vách núi lắc lư như gợn sóng rồi cảnh vật lập tức biến đổi.

Phía trước ước chừng hơn mười trượng xuất hiện một kiến trúc rất kỳ lạ. Là một lầu gác bằng ngọc xa hoa đầy khác lạ, đây hẳn là Kỳ Lân động phủ nhưng lại được một vòng bảo hộ màu hỏa hồng bao quanh.

Vòng bảo hộ tuy rất mỏng nhưng phát ra linh lực kinh người, quả thật Hắc Mãng phu nhân không nói ngoa. Lâm Hiên bắt đầu hoài nghi thực lực của hắn có thể phá chế hay không.

Loại cấm chế này chưa bao giờ thấy qua. Hắn lấy ra từ trong lòng một cái ngọc giản đem thần thức nhập vào trong.

Xem xét vài canh giờ, cuối cùng Lâm Hiên cũng ngẩng đầu lên nhưng đôi mày vẫn nhíu chặt.

"Sao rồi thiếu gia? Không có manh mối gì ư?" Nguyệt Nhi quan tâm mở miệng hỏi.

"Ừm!" Lâm Hiên gật nhẹ đầu, khóe miệng gượng cười: "E là ta đã quá tự đại, bản ghi chép trận pháp của Tuyền Cơ tán nhân mặc dù rất huyền diệu nhưng không thấy nhắc qua cấm chế trước mặt"

Lâm Hiên vừa nói vừa đưa tay trái lên, thần niệm khẽ động thì một đoàn hỏa diễm màu xanh biếc xuất hiện trong tay.

Bích Huyễn U hỏa!

Hắn biết rằng cấm chế này phải cần tới ba lão quái vật Nguyên Anh kỳ hợp lực mới có thể cương cường phá giải nên chỉ có thể nghĩ phương pháp khác.

Cấm chế này có thuộc tính hỏa, hắn muốn thử xem độc hỏa tác dụng hay không. Hỏa diễm màu xanh biếc bốc lên trong lòng bàn tay. Lâm Hiên lưỡng lự một chút rồi duỗi tay kia ra đấm mạnh vào ngực há to miệng phun ra một ngụm tinh huyết.

Sau khi tinh huyết ra khỏi miệng thì giống như là có sinh mạng bị hỏa diễm hấp thu.

"Bùng!" Độc hỏa tăng vọt hừng hực thiêu đốt, từ trong xuất hiện một con tiểu điểu dài hơn một tấc.

Tiểu điểu vỗ nhẹ cánh bay quanh đỉnh đầu Lâm Hiên sau đó lao nhanh về phía vòng bảo hộ.

"Rẹt...." Một tiếng vang nhỏ truyền tới, chỉ nhìn thấy hồng quang tiếp tục lóe lên nhưng Bích Huyễn U hỏa nào phải tầm thường. Tiểu điểu tỏa ra hào quang màu lục, hai loại linh lực có thuộc tính khác nhau đối chọi tạo ra khí thế mạnh mẽ.

Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ khẩn trương. Lưỡng lự một chút hắn khoanh chân ngồi xuống nhắm mắt, một hài nhi màu đen cao chưa đến một tấc xuất hiện trên đỉnh đầu. Ma Anh sau khi xuất hiện thì lập tức mở miệng phun ra một đạo Anh hỏa.

Có được sự trợ giúp của Ma Anh, độc hỏa cuối cùng cũng chiếm được thượng phong, vòng bảo hộ màu hồng bắt đầu có những vết rạn nhỏ.

Trên mặt Ma Anh hiện vẻ vui mừng khôn xiết, thời khắc này bất chấp tiêu hao tinh lực, miệng phồng lên lại phun ra một ngụm Anh hỏa.

Tiểu điểu do độc hỏa biến thành lại càng ra sức tấn công. Vết nứt mở rộng dần, lúc đầu chỉ như sợi tơ sau đó lại rộng bằng đầu ngón tay.

Ma Anh chăm chú quan sát chỉ cần lớn hơn chút nữa thì nó có thể dùng bí pháp bay vào, nhưng chưa kịp cao hứng thì hỏa diễm màu hồng bùng lên lập tức nuốt hết Bích Huyễn U hỏa.

"A..!"

Ma Anh cảm giác thức hải chợt đau nhói, dường như bị người dùng kim nhọn chích vào, tâm thần liên lạc cùng với ma hỏa cũng trở nên lúc có lúc không.

Sắc mặt nó khỏi đại biến, hắc quang chợt lóe đã nhập vào thiên linh cái của Lâm Hiên.

Lâm Hiên mở hai mắt, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng nhanh chóng đưa hai tay bắt quyết. Lúc này tiểu điểu đang liều mạng giãy dua, Bích Huyễn U Hỏa tiêu tốn vô số tâm huyết của Lâm Hiên. Hắn đương nhiên không muốn nó bị đồng hóa.

Nhưng lúc này không dễ thoát ra!

Cấm chế này phát động phản lực vượt xa tưởng tượng của Lâm Hiên. Hai tay hắn biến ảo bắt pháp quyết không ngừng nhưng ma hỏa vẫn không thể từ trong vòng vây thoát ra.

Vẻ mặt Lâm Hiên càng lúc càng lo lắng.

Bạch quang chợt lóe một nữ tử xinh đẹp xuất hiện trước mắt.

"Nguyệt nhi, nàng đừng ra tay"

Tu vị của Nguyệt Nhi quá thấp, có động thủ cũng bị cấm chế phản phệ. Song động tác của nha đầu cũng đã đề tỉnh Lâm Hiên, hắn phát ra thần niệm đối với Thi Ma bên cạnh.

Luyện thi nhận được mệnh lệnh chủ nhân lập tức sải từng bước lớn. Trong mắt chiếu ra những tia sáng quỉ dị, tiếng xương cốt bạo mở vang lên ầm ầm.

Móng tay Thi Ma duỗi dài ra như móc câu cùng với một tầng thi hỏa màu trắng xám bao bọc toàn thân. Thi Ma vung hai lợi trảo mạnh mẽ đánh vào hồng quang chói mắt phía trước.

Trong tiếng vang ầm ầm, hỏa linh lực trong vòng bảo hộ nhất thời điên cuồng phản về phía lợi trảo của ma thi. Áp lực lên Bích Huyễn U Hỏa nhất thời được giảm bớt. Lâm Hiên nhanh chóng há miệng phun ra một ngụm tinh khí. Tiểu điểu sau khi hấp thu thì mạnh mẽ vẫy cánh rốt cuộc từ trong giam cầm thoát ra ngoài.

Hô! Lâm Hiên kinh hô lên rồi thở phào nhẹ nhõm.

Nguy hiểm thật. Thượng cổ cấm chế quả nhiên bất phàm, thiếu chút nữa Bích Huyễn U Hỏa đã mất. Lúc này Thi Ma phát ra một tiếng rống to cùng vẻ mặt đầy thống khổ, chỉ trong chốc lát thi hỏa bao phủ toàn thân đã bị đánh tan, hỏa diễm màu đỏ bắt vào tay rồi mau chóng lan ra toàn thân.

Lâm Hiên biến sắc nhưng không còn thời gian nghĩ ngợi. Bích Huyễn U Hỏa dĩ nhiên quan trọng nhưng hắn cũng không muốn Thi Ma vất vả luyện chế được bị hủy ở đây.

Tay áo phất một cái hai đạo kiếm khí màu xanh bay ra. Thanh quang chợt lóe, kiếm khí đã chặt đứt hai cánh tay Thi Ma mới thoát khỏi hỏa diễm.

Thương tích này với luyện thi không mấy quan trọng. Tu luyện một thời gian thì có thể mọc ra cánh tay mới. Lâm Hiên đem Thi Ma thu vào linh quỷ túi, vẻ mặt trở nên trầm trọng.

Chẳng lẽ không thể bài trừ cấm chế này sao?

Với tính tình lì lợm của hắn, đã hành sự thì tuyệt không rút lui.

Lâm Hiên im lặng lần nữa đem thần thức chìm vào cấm chế trước mắt, phá núi tầm được ngọc, Ngu Công di sơn .(1) Lâm Hiên hy vọng từ trong đó có thể tìm ra một manh mối.

Lần này mất khoảng mấy canh giờ. Rốt cuộc Lâm Hiên mệt mỏi ngẩng đầu lên, hai hàng lông mày nhíu chặt nhưng vẫn không thể tìm ra cái gì.

"Thiếu gia, ngươi không cần gấp!" Âm thanh êm ái của Nguyệt nhi truyền đến an ủi.

Lâm Hiên thở dài nếu như có thể vận dụng pháp bảo thì có lẽ còn có một chút hy vọng.

Hắn vươn tay ra vỗ vào túi trữ vật, ngân quang chợt lóe hai ngân hoàn tinh xảo xuất hiện, xoay tròn trên đỉnh đầu.

"Ơ…"

Lâm Hiên ngẩn ngơ lập tức trở nên mừng như điên. Nguyên bản đó chỉ là bản năng của hắn, không ngờ thật sự có thể tế ra Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn.

Mặc dù cao hứng nhưng hắn vẫn chưa quên. Chẳng lẽ tại Kỳ Lân Cổ động này không hề bài xích ngũ hành chi bảo?

Trong trí nhớ Hắc Mãng phu nhân không hề nhắc đến, chắc là yêu phụ kia không hề biết.

Trong mắt Lâm Hiên hiện lên một tia hỏa nhiệt, hắn rất tự tin đối với uy lực của Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn liền đánh ra một đạo pháp quyết, linh lực toàn thân điên cuồng được truyền vào song hoàn.

Linh quang chói mắt, Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn lúc hàn lúc nhiệt, các nhũ băng dài ngắn không đồng nhất vô cùng bén nhọn xuất hiện giữa không trung.

Lâm Hiên điểm ra một cái.

"Hiện!"

Bùng một cái trên mặt nhũ băng xuất hiện thêm một tầng hỏa diễm, hai thuộc tính trái ngược khi dung hợp sinh ra uy lực cực kỳ đáng sợ.

Lâm Hiên liên tiếp đánh ra vài đạo pháp quyết, số lượng nhũ băng càng ngày càng nhiều lấp đầy khoảng không gian chung quanh.

Với thần thức mạnh mẽ của Lâm Hiên nhưng thời khắc này cũng phải dụng toàn lực. Dưới sự khu động của thần niệm, các nhũ băng vẽ ra một đường vòng cung mỹ lệ bắn về phía trước.

Đây chính là một kích toàn lực của Lâm Hiên hắn tin tưởng cho dù là lão quái Nguyên Anh Trung Kỳ cũng không có dũng khí đón đỡ.

Theo tiếng xé gió truyền đến, vòng bảo hộ màu đỏ kia lại phảng phất như có thông linh, trở nên chói mắt.

Bụp bụp….thanh âm như mưa rào không ngừng truyền đến.

Dưới sự công kích điên cuồng của mấy ngàn nhũ băng, vòng bảo hộ mặc dù lung lay nhưng chưa có dấu hiệu bị phá vỡ. Nguyệt nhi cũng ngồi không yên, tiểu nha đầu đảo người lấy ma phiên cầm ở tay rồi truyền linh lực vào, trong ma vụ cuồn cuộn xông ra hàng trăm thú hồn.

Dưới sự thao túng của Nguyệt nhi, các thú hồn mở to miệng đỏ lòm như máu từ bên trong phun ra các quang trụ màu sắc khác nhau.

Dưới công kích của hai người vòng bảo hộ có vẻ yếu đi nhưng vẫn không thể công phá.

Công kích như vậy cũng chỉ phí công. Lâm Hiên thở dài dừng tay. Lần này thì hắn đã tin lời của Hắc Mãng phu nhân.

Lâm Hiên chần chờ một chút rồi khoanh chân ngồi xuống, từ trong lòng lấy ra vài viên đan dược nuốt vào khôi phục pháp lực đã hao tổn. Cấm chế này không phải một sớm một chiều là có thể bài trừ.

Thời gian trôi qua đảo mắt Lâm Hiên ở cổ động đã ba ngày. Mấy ngày nay hắn thử đủ cách như pháp bảo công kích khí cụ phá trận, còn có các loại bí thuật chính đạo và ma đạo nhưng không thành công.

"Thiếu gia, tính sao bây giờ?"

Nguyệt nhi cũng rất sốt ruột nhưng cũng không nghĩ ra chủ ý gì. Uy năng vòng bảo hộ này cũng có chút biến thái. Thủy hỏa bất xâm lại kiên cố vô cùng. Muốn cậy sức một người thì Nguyệt nhi tin là phải đại tu sĩ Nguyên Anh Hậu Kỳ mới làm được.

Lâm Hiên không trả lời mà trong mắt lóe ra tia sáng kỳ lạ. Nguyệt nhi thấy thế thì cũng ngoan ngoãn im lặng.

Một lúc lâu sau lại thấy hắn thở dài.

"Thiếu gia, nghĩ ra phương pháp gì chưa? "

"Không có" Lâm Hiên lại lắc đầu: "Ta đã xem xét cấm chế rất cẩn thận, trong Cửu Thiên Huyền Công có ghi lại một vài loại bí thuật uy lực rất lớn nhưng phải là Nguyên Anh Trung Kỳ mới có thể tu tập "

Nhất thời Nguyệt nhi cũng rơi vào im lặng. Việc vào được Kỳ Lân hỏa mạch trước mắt này đã vô cùng khó khăn nói chi tiến giai đến Nguyên Anh trung kỳ, đúng là hư vô mờ mịt.

Mặc dù nói vậy nhưng Lâm Hiên vẫn không chịu thua tiếp tục lấy ra các loại bảo vật công kích vào vòng bảo hộ trước mắt.

Đảo mắt đã mấy ngày trôi qua, khi hắn vươn tay vỗ vào túi trữ vật thì bạch quang chợt lóe tại bàn tay liền xuất hiện một lệnh bài nhỏ.

Đây chính là lệnh phù chưởng môn nhân Ngọc Huyền Tông, tuy có thần thông huyền diệu nhưng quá thần bí, trong một khoảnh khắc hắn chợt nghĩ thử lấy nó ra xem sao.

Vừa lấy ra thì sắc mặt Lâm Hiên rúng động, mở tay ra thì mặt ngoài ngọc phù long lánh xuất hiện thêm một màu đỏ tươi diễm lệ.

"Hỏa linh lực!"

Lâm Hiên còn chưa kịp mở miệng thì Nguyệt nhi đã lấy tay che miệng, trên mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc: "Thiếu gia,dường như ngọc phù này có phản ứng với vòng bảo hộ. "

Lâm Hiên cũng giật mình, nhìn chăm chú vào dị bảo trong tay. Ý niệm trong đầu cấp tốc chuyển động. Chẳng lẽ vật này có quan hệ với Kỳ Lân cổ động trước mắt?

Không thể nào!

Một cái chính là thượng cổ dị thú của Yêu Linh Đảo còn cái kia là vân hải thượng cổ tu, hẳn không có chút liên hệ mới đúng.

Nhưng lúc này không phải thời khắc để suy xét. Lâm Hiên truyền linh lực tinh thuần vào ngọc phù, quang hoa lưu chuyển rồi tất cả hoa điểu trùng ngư giống như sống lại.

Trên mặt Lâm Hiên ẩn hiện vẻ vui mừng nhanh chóng lấy một tấm khác ra. Vật ấy mặc dù cũng giống lệnh phù của chưởng môn nhân Ngọc Huyền Tông nhưng đây là cái Lâm Hiên đoạt được Khe Giản Dược nơi Duyện châu.

Hắn đánh ra phiêu phù thuật đem hai tấm ngọc phù nhất thời trôi nổi trên không.

Bình tâm mà nói thì Lâm Hiên cũng không biết cách sử dụng lệnh phù, cách đơn giản nhất chính là rót linh lực vào.

Không ngờ khả năng hấp thu linh lực của ngọc phù nhanh hơn nhiều so với tưởng tượng, đảo mắt mới nửa tuần trà mà sắc mặt Lâm Hiên bắt đầu trở nên trắng bệch. Pháp lực của hắn đã hao tám chín phần nhưng bên trong hai khối ngọc phù lại phảng phất như động không đáy.

Chần chừ một lát tay trái Lâm Hiên lật một cái, trong lòng bàn tay xuất hiện một cía đai ngọc. Vật này bản to một tấc, không biết dùng tài liệu gì luyện chế nhưng mặt ngoài có khắc rất nhiều phù văn, hiển nhiên là vật bất phàm.

Trữ Linh Đai!

Vật này do Lâm Hiên đoạt được ở Ngọc Huyền Tông, có hiệu quả tương tự như Tụ nguyên linh đan, trong nháy mắt có thể khôi phục pháp lực đã mất cho tu sĩ, đây chính là kỳ bảo nghịch thiên!

Song số lần sử dụng có hạn chế nên Lâm Hiên vẫn vô cùng quý trọng, lúc này bất đắc dĩ mới lấy bảo bối này ra sử dụng.

Lúc này pháp lực đã gần hết Lâm Hiên, tranh thủ vỗ lên Trữ Linh Đai mới được đeo vào bên hông.

Nhất thời một cỗ linh lực thừa thãi ầm ầm đổ vào đan điền rồi chảy khắp tất cả kinh mạch. Vẻ mặt Lâm Hiên trấn định, hai tay biến ảo không ngừng các loại pháp quyết. Hai ngọc phù càng lúc càng phát ra hồng quang chói mắt, không ngừng rung động rồi dần dần ép lại thành một. Bên trong mơ hồ có âm thanh cổ quái truyền ra.

Lâm Hiên mừng rỡ tiếp tục rót pháp lực vào. Từ trong hồng quang bay ra vài con tiểu ngư dài không quá một tấc. Tiếp theo là vài con tiểu điểu. Vẻ mặt Lâm Hiên trở nên cổ quái vươn tay điểm về phía bọn chúng một cái.

Chịu sự khu sử thần niệm của Lâm Hiên, tiểu ngư điểu cùng bay tới đâm vào quầng sáng trước mắt.

Lúc này vòng bảo hộ như bị một thạch tảng ném xuống mặt hồ yên tĩnh, liên tiếp các gợn sóng hiện ra dần dần càng ngày càng kịch liệt. Sau đó oành một tiếng, vòng bảo hộ biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

"Thiếu gia, thành công rồi!"

Nguyệt nhi mừng rỡ không nhịn được đưa tya ôm ngực. Vẻ mặt Lâm Hiên cũng lộ nụ cười.

Mất nhiều công phu như vậy cuối cùng cũng thành công.

Lâm Hiên vẫy tay, hai ngọc phù thu lại ánh hào quang rồi bay về tay hắn.

"Rốt cuộc đây là bảo vật gì? " Nguyệt nhi dò xét hỏi.

"Ta cũng không rõ."

Lâm Hiên biết hai ngọc phù này vô cùng thần bí. Có lẽ Hồng Lăng tiên tử hiểu rõ lai lịch nhưng muốn nàng nói ra thì không phải là chuyện dễ.

Chú thích: (1) Ngu Công di sơn

Điển này ghi chép trong “Liệt Tử thang vấn”, một cuốn sách do nhà triết học tên là Liệt Ngự Khấu viết vào khoảng thế kỷ V trước công nguyên.

Chuyện kể rằng có một ông lão tên là Ngu Công đã gần chín mươi. Trước nhà có hai ngọn núi lớn, một ngọn tên là Thái Hàng một ngọn là Vương Ốc khiến mọi người ra vào rất bất tiện.

Một hôm Ngu Công triệu tập tất cả người trong nhà lại nói: “Hai ngọn núi này đã ngăn cản trước cửa nhà ta, ta ra cửa phải đi nhiều đường vòng oan uổng. Chi bằng chúng ta cả nhà ra sức, di chuyển hai ngọn núi này mọi người thấy thế nào ?”.

Các con cháu Ngu Công nghe vậy đều nói: “Ông nói đúng, từ ngày mai chúng ta bắt tay vào làm”. Thế nhưng vợ Ngu Công cảm thấy dọn hai ngọn núi này khó quá, nên phản đối: “Chúng ta đã sống nhiều năm tại đây, làm sao lại không thể tiếp tục sống như thế này ? Huống chi hai ngọn núi lớn như vậy cho dù có thể di dời từng tí một, nhưng nơi nào có thể đổ nhiều đất đá xuống như vậy ?”. Lời nói của vợ Ngu Công lập tức khiến mọi người bàn luận đây quả thực là một vấn đề. Sau cùng họ quyết định: chuyển đất đá trên núi đổ xuống biển.

Ngày hôm sau, Ngu Công dẫn cả nhà bắt đầu dọn núi. Láng giềng của Ngu Công là một bà góa. Bà có một đứa con trai, mới mười bảy mười tám nghe nói dời núi cũng vui vẻ đến giúp. Nhưng công cụ di dời núi của nhà Ngu Công chỉ là cuốc và gùi địu trên lưng, hơn nữa giữa núi và biển cả cách nhau xa xôi, một người một ngày không đi được hai chuyến. Một tháng làm việc ngọn núi xem ra chẳng khác gì ban đầu.

Có một ông lão tên là Trí Tẩu ăn ở đối xử rất tinh ranh. Ông thấy cả nhà Ngu Công dọn núi thì cảm thấy nực cười. Có một hôm ông nói với Ngu Công rằng: “Ông đã nhiều tuổi như vậy, đi lại đã không dễ dàng làm sao có thể dọn được hai ngọn núi này?”.

Ngu Công trả lời rằng: “Tên ông là Trí Tẩu, nhưng tôi thấy ông còn không giỏi bằng con nít. Tôi tuy đã sắp chết, nhưng tôi còn có con trai, con trai tôi chết, còn có cháu, con cháu đời đời truyền cho nhau, vô cùng vô tận. Đất đá trên núi dọn đi chút nào thì ít đi chút ấy, không thể mọc thêm được. Chúng tôi ngày nào, tháng nào, năm nào cũng dọn, làm sao không thể dọn nổi ngọn núi ?”. Trí Tẩu tự cho là thông minh nghe Ngu Công nói vậy cũng không nói thêm được lời nào.

Ngu Công dẫn cả nhà, bất kể mùa hè nóng nực hay là mùa đông giá lạnh, hàng ngày đi sớm về tối không ngừng đào núi. Việc làm của họ cuối cùng đã cảm động Lão Thiên. Người đã cử hai vị thần tiên xuống trần gian dọn hai ngọn núi này. Từ đó đường đi không còn bị trở ngại.

Điển tích "Ngu Công dời núi" lưu truyền đến nay. Hàm ý rằng: bất kể gặp phải việc khó khăn ra sao miễn là có quyết tâm có nghị lực làm thì có thể thành công.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.