Bách Luyện Thành Tiên

Quyển 4 - Chương 193: Trọng tổ thân thể




Thạch sư còn lại thì đang bị mấy bộ Khô lâu cực lớn khoảng hai trượng vây quanh, trên mi tâm của khô lâu mọc ra sừng nhọn, trong hốc mắt lóa ra những tia huyết hồng.

Đây là do Khổ đại sư dùng pháp bảo huyễn hóa ra.

Khô lâu mở to cái mồm từ bên trong phun ra những con hỏa xà xanh biếc. Thạch sư liều mạng giãy dụa nhưng hỏa xà phảng phất như có sinh mệnh, đem thạch sư trói gô lại.

Mắt thấy Thạch sư đã không thể cử động, trên mặt Khổ đại sư hiện tia vui mừng, đầu vai rung nhẹ, một kiện pháp bảo quỷ dị được lão tế lên giữa không trung.

Bảo vật này có hình dạng kỳ lạ, giống như một cây Cự phủ phát ra ma khí lành lạnh.

"Đi! "

Lão ma chỉ tay điểm một cái, Cự phủ chợt lóe rồi biến mất tại chỗ, tiếp theo quỷ dị xuất hiện trên đầu thạch sư.

Rốp rốp...

Thanh âm vỡ vụn truyền vào tai, bộ dạng của Thạch sư lập tức cứng ngắc, tuyệt vọng không ngừng rống to, toàn thân bị chém thành hai mảnh.

Thấy thế Quy Yêu cau mày, Thạch Sư đượcluyện từ tài liệu đặc biệt, toàn thân cực kỳ cứng rắn, đối phương có thể tiêu diệt nó thoải mái như thế, quả nhiên không phải là tu sĩ Nguyên Anh Sơ Kỳ bình thường.

Trong lòng Quy Yêu sinh tâm kiêng kỵ nhưng trên mặt lại nở nụ cười thân thiết đầy xấu xí: "Thần thông của đạo hữu thật khiến người khâm phục, ta và ngươi liên thủ thì nhất định thuận lợi đoạt được bảo vật. "

“Ha ha, Quy huynh khách khí rồi.” Khổ đại sư nở nụ cười nhưng trong lòng thầm hừ lạnh, ôm quyền xã giao.

Hai lão quái vật gian trá đâu muốn lãng phí thời gian, nói vài câu đã bay về phía trước.

"Huynh…" Hồng y nữ tử quay đầu cười khổ nói: “Bây giờ chúng ta nên hành động thế nào.”

Vốn là bắt phản đồ nhưng lại không ngờ lại thành ra cơ sự này, tình huống hai người đương nhiên không ổn. Nếu như phát hiện được Trường Sinh Đan hay bảo vật nghịch thiên gì đó. Một khi Khổ đại sư không muốn đem bảo khố hiến cho cung chủ thì khẳng định hai người sẽ bị diệt khẩu.

Đương nhiên những điều này hồng y nữ tử sao dám nói rõ với đồng bạn, chỉ có thể đi một bước tính một bước.

Tu sĩ họ Cảnh còn chưa kịp nói gì thì một cỗ linh áp ùn ùn từ trên trời giáng xuống, thanh âm Khổ đại sư giống như sét đánh: "Hai người các ngươi còn ngay ở nơi này làm gì, sao không mau đi cùng lão phu? "

Thanh âm kia tựa hồ rất xa nhưng lại giống như sát bên tai, hai tu sĩ Ngưng Đan Kỳ nhìn nhau hoảng sợ: "Thiên lý truyền âm".

Biết đối phương có ý cảnh cảo, bọn họ tuy không cam lòng nhưng không dám chậm trễ, hóa thành hai đạo độn quang bay về hướng hai lão ma.

Những việc này đều lọt vào mắt Quy Yêu kia, quái vật sống hơn trăm vạn năm đảo mắt, trên khuôn mặt xấu xí hiện ra vẻ trầm ngâm.

Ba tên tu sĩ nhân tộc tựa hồ không đồng lòng, như thế có thể lợi dụng.

Dọc đường đi đều tránh qua rất nhiều cấm chế. Chỉ chốc lát sau, một tòa sơn động lớn xuất hiện trước mắt bọn này.

Quy Yêu từ từ dừng độn quang hạ xuống.

"Tốt rồi, chỉ cần thông qua động này là có thể từ phía hậu sơn tiến vào đại điện Ngọc Huyền Tông"

"Hậu sơn? " Khổ đại sư nhíu mày, trên mặt lộ ra một tia nghi hoặc.

"Đạo hữu có điều không biết, tổ sư Ngọc Huyền Tông tạo ra không gian này, chia làm tiền sơn và hậu sơn, độ tinh thuần của linh khí cũng khác nhau rất lớn. Phía trước chính là tổng đàn, còn nơi mà chúng ta vừa mới rời là khỏi Khốn Tiên Lao được xây ở hậu sơn. " Không biết Quy Yêu đang suy tính gì mà lại giải thích cho đối phương như vậy.

"Thế sao?" Khổ đại sư cũng không tỏ ý gì, ngẩng đầu đem thần thức phát ra quan sát sơn động phía trước: "Nơi này hình như không có linh khí dao động?"

"Không sai, bên trong chính là một cái hang dơi, nhưng với tu vị của chúng ta thì xông qua không thành vấn đề, nếu đi đường vòng từ nơi khác không những chậm hơn mà còn gặp phải một số cấm chế nguy hiểm. "

"Ừm" Khổ đại sư gật đầu, ánh mắt đảo qua Cảnh Bưu và Hồng y nữ tử: "Vậy hai người này…."

"Hai người bọn họ thì có chút nguy hiểm, chẳng qua có chúng ta mở đường thì có thể miễn cưỡng tự bảo vệ mình. " Quy Yêu nhếch miệng cười nói.

Hồng y nữ tử nghe xong thì hoa dung thất sắc, sắc mặt Cảnh Bưu lại càng thêm tái nhợt, nhưng bọn hắn cũng không có sự lựa chọn tu tiên giới vốn là cường giả vi tôn.

"Các ngươi đã nghe Quy đạo hữu nói rồi đó, lát nữa vào động nhất định phải theo sau lão phu, ta sẽ quan tâm tới các ngươi. " Khổ đại sư quay đầu lại, thần sắc ngưng trọng phân phó.

"Đa tạ trưởng lão" Hai người cung kính thi lễ nhưng trong lòng không cảm thấy an tâm. Khổ đại sư là ai cơ chứ, lão đã từng hủy diệt cả một đảo nhỏ bao gồm tất cả phàm nhân và tu tiên giả.

Cái này gọi là chồn chúc tết gà, mèo khóc chuột giả từ bi. Trong lòng hai người vừa buồn lại vừa sợ nhưng mặt ngoài vẫn cảm động đến rơi nước mắt.

Đem từng cử động rất nhỏ của ba người thu vào mắt, trong lòng Quy Yêu cười lạt nhưng mặt ngoài không tỏ vẻ gì: "Lão phu đi trước mở đường, ba vị theo sát ta. "

Nói xong lời này hắn liền hóa thành một đạo ô quang bay vào Biển Bức Động.

"Chúng ta cũng đi thôi. " Khổ đại sư nói xong đang muốn thi triển thần thông thì đột nhiên nhíu mày dường như cảm ứng được cái gì đó đang tới từ phía sau.

Cùng lúc đó ở một nơi cách bọn họ bảy tám trượng, không khí đột nhiên lăn tăn như gợn sóng sau đó một hài nhi xuất hiện.

Hài nhi này mi mục như họa toàn thân linh khí dồi dào, chính là Nguyên Anh nữ tử vừa trò chuyện với Thi Anh. Ẩn nặc thuật của nàng thật sự vô cùng thần diệu, thần thông của Quy Yêu và Khổ đại sư không kém, nhưng ở trong này một lúc bây giờ mới bị phát hiện ra.

Sắc mặt hai lão quái vật không khỏi cuồng biến ngạc nhiên nhìn nhau. Nhưng bọn họ còn chưa kịp phản ứng thì Nguyên Anh đã bấm tay niệm pháp chú, toàn thân phát ra hỏa diễm màu đỏ, lóe lên rồi biến mất tại chỗ.

"Không ổn, là thuấn di thuật! "

Sắc mặt Khổ đại sư đại biến không chút nghĩ ngợi phất tay áo đem một tấm thiết vuông vức sần sùi bay ra.

Hình dạng bảo vật này xấu xí nhưng thần thông thật sự không nhỏ, đón gió thì trướng lên, trong chốc lát đã biến thành một cự thuẫn vuông thành sắc cạnh cỡ mấy trượng chắn trước người.

Quy Yêu phản ứng còn nhanh hơn, thân hình xoay tròn một cái đã xuất hiện một cái mai rùa rất lớn bảo vệ hắn.

Thấy hai lão quái vật có chút kích động, khóe miệng Nguyên Anh hiện vẻ châm chọc, không có nhằm bọn họ, sau vài lần thuấn di đã hiện lên trên đỉnh đầu hồng y nữ tử.

Nữ tử này tất nhiên là kinh hãi vô cùng, hoa dung thất sắc. Hé miệng muốn thi triển bí thuật nào đó nhưng Nguyên Anh đã cách không nhập giữa thiên linh cái của nàng.

Đoạt xá!

Nữ tử phát ra một tiếng kêu thảm, thân thể mềm mại không ngừng run rẩy rồi ngồi xuống.

"Sư muội! "

Cảnh Bưu kinh sợ nhưng hắn chỉ là tu sĩ Ngưng Đan Kỳ, cho nên căn bản là bó tay không có biện pháp, chỉ có thể trơ mắt nhìn.

Có điều hai lão quái vật sao khoanh tay đứng nhìn, tuy không quan tâm đến sống chết của hồng y nữ tử nhưng rất kiêng kị tu sĩ cùng cấp, há có thể cho nàng tùy ý đoạt xá?

Liếc mắt một cái, hai tay Quy Yêu vung lên, một cây phi đao tinh oánh lập tức bắn ra. Khổ đại sư cũng phùng mang trợn mắt phun ra một đạo ma hỏa xám trắng. Thừa dịp nữ tử đang suy yếu nhất để lấy mạng.

Nhưng một trận cười duyên truyền tới, thiếu nữ kia rất nhanh đã ngừng run rẩy, nhón chân một cái thân hình như tia chớp lui ra xa năm sáu chục trượng.

Oanh!

Đất đá tại nơi thiếu nữ vừa đứng bắn tung tóe, công kích thất bại khiến hai lão quái vật hoảng sợ nhìn nhau. Hồng y nữ tử vốn là tu sĩ Ngưng Đan Trung Kỳ, đối phương có thể đoạt xá nhanh như vậy thì thần thông của Nguyên Anh này còn vượt xa cả dự đoán của hai lão.

Quy Yêu mặt trầm như nước, không chút chậm trễ giơ tay hư không một trảo, phi đao kia lập tức cuồng trướng biến thành lưỡi đao sắc bén hơn trượng lăng lệ bổ xuống đối phương.

Khổ lão ma nổi danh là tàn nhẫn cũng đâu chịu kém, lão gân cổ phun ra vô số những luồng ma hỏa xám trắng, tụ cùng một biến thành một cự mãng to như thùng nước, lè cái đầu lưỡi bị chẻ phun phì phì ngoạm lấy nữ tử.

Đối mặt với công kích của một nhân một yêu, hồng y nữ tử không chút sợ hãi. Nâng bàn tay mềm mại lên, ngón tay ngọc búng một cái.

Một cái Ngọc Hoàn cổ xưa xuất hiện rồi phóng ra một tầng linh quang dìu dịu.

Dưới sự thúc giục của pháp quyết, linh quang từ Ngọc Hoàn chợt rực rỡ tỏa ra như sóng về bốn phía, trong chớp mắt vô thanh vô tức nghênh đón công kích của hai lão quái vật.

Cự mãng hung hăng giống như gặp phải thiên địch, như băng tuyết tan rã dưới ánh sáng vầng thái dương. Còn phi đao vừa tiếp xúc với linh quang thì thế công chậm lại, hơn nữa lại mất đi linh tính.

Tại sao có thể như vậy?

Hai lão quái vật thất sắc nhất thời ngẩn ra.

Nữ tử kia thu chiêu nhưng không lập tức phản kích mà là vươn cánh tay ngọc vẽ nên một đường quỹ tích kỳ diệu, cái miệng nhỏ thơm tho phát ra những chú ngữ thần bí cổ xưa.

Nhìn thấy một màn này, Khổ đại sư đương nhiên không chịu ngồi chờ đối phương ra đòn, dùng sức vỗ một cái vào sau ót đã đem Oan Hồn Nhân Cốt Bổng tế ra.

Âm phong gào thét, vô số đạo ma khí cuộn tròn quanh thân thể lão không ngừng quay cuồng.

Vù vù!

Hai tay lão bắt quyết định thao túng pháp bảo nhưng Quy Yêu cau mày ngăn cản lại.

"Đạo hữu, như vậy là sao? " Bộ dáng Khổ đại sư không tốt âm trầm hỏi lại.

Vẻ mặt Quy Yêu có chút kỳ lạ, chăm chú nhìn nữ tử trước mắt, trong mắt thoáng hiện một tia sợ hãi mà lại dường như có vẻ không tin.

Khổ đại sư thầm kinh ngạc đang định mở miệng hỏi nhưng lại nghe tiếng quát của hồng y nữ tử: "Biến! "

Sau đó một cỗ linh lực kinh người bốc lên vây quanh thân thể mềm mại của hồng y nữ tử, từ thân thể tỏa ra hồng quang chói mắt giống như là một vầng thái dương nhỏ.

Với tu vị Nguyên Anh Kỳ mà Khổ đại sư cũng hoa mắt, vội vận linh lực rót vào đôi mắt cá chết của lão.

Nhưng một màn dị biến nổi lên, chỉ thấy bên trong linh quang thuần khiết kia, thân thể hồng y nữ tử nhanh chóng tan rã trong nháy mắt khiến lão quái vật tưởng rằng mình nhìn lầm.

Có lầm hay không, Nguyên Anh này điên rồi, đoạt xá rồi dùng cách này tự sát sao?

Bên kia thì vẻ mặt Quy Yêu hoàn toàn khác. Lúc này trong mắt hắn tràn đầy sợ hãi, năm xưa khi chỉ là yêu thú cấp một đã thấy qua thần thông kinh người này.

Đây là độc môn thần thông của Ngọc Huyền Tông, nhưng cũng chỉ có vài vị trưởng lão xuất chúng mới có thực lực như thế. Chính là đem thân thể tổ hợp lại. Nhưng cho dù bọn họ có thần thông kinh người cũng không thể sống lâu như vậy. Huống chi ở trường hạo kiếp năm đó, tông môn này đã sớm bị hóa thành khói bụi.

Chúng nhân đều biết sau khi tu sĩ tiến giai Nguyên Anh Kỳ, nếu không may thân thể bị hủy cũng có thể đoạt xá một lần nữa.

Nhưng chỉ có thể đoạt xá tu sĩ có linh căn thua mình, đương nhiên về sau tu luyện sẽ khó khăn hơn nhiều.

Nhưng cũng có một số trường hợp đặc thù, đôi khi xuất hiện một số tu sĩ kinh tài tuyệt diễm.

Bất Tử chân nhân chính là một thí dụ! Người này là đại chưởng môn tổ sư thứ bảy của Ngọc Huyền Tông.

Đạo hiệu này nghe có chút cổ quái, liên quan đến việc lão sáng lập ra một loại công pháp

Công pháp này khi tu sĩ tới cảnh giới nhất định có thể đột phá thiên cách. Sau khi Nguyên Anh tiến hành đoạt xá sẽ dùng tinh huyết của thân thể mới làm vật dẫn, một lần nữa tổ hợp lại. Dùng bí pháp này tạo thành thân thể khi xưa, không chỉ có dung mạo như trước mà ngay cả tư chất cũng không kém chút nào.

Đương nhiên Tu Tiên giới cũng không có gì là hoàn mỹ, công pháp này tu sĩ chỉ có thể thi triển một lần.

Mà loại trọng tổ thân thể này ngay sau đoạt xá phải lập tức tiến hành, nếu không sẽ mất đi hiệu lực.

Linh căn của hồng y nữ tử kia tuy giống Nguyên Anh nhưng tư chất lại kém hơn nhiều, muốn tiến giai Ly Hợp Kỳ thì rất khó.

Lại nói tiếp Nguyên Anh Hồng Lăng cũng là bất đắc dĩ.

Lúc trước nàng bị phong ấn vào huyền băng. Nguyên Anh đã sớm bị hàn độc xâm nhập. Nếu không phải nàng thiên sinh có hỏa linh chi thể, tu luyện cũng là công pháp bí thuật đỉnh cấp thì chỉ sợ Nguyên anh đã sớm tán loạn.

Chính là vì thế nên phải lập tức đoạt xá củng cố Nguyên Anh. Cho nên nàng không thể không mạo hiểm.

Cũng may hai lão quái vật bị nàng chấn nhiếp cho nên không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Chỉ thấy huyết nhục đã hoàn toàn bị phân giải biến thành sương mù màu đỏ, tiếp theo sương mù tụ hợp cùng một chỗ, dần dần hiện ra thân thể yêu kiều của một mỹ nữ. Quá trình nhìn qua có vẻ vô cùng quỷ dị.

Không khí càng lúc càng nặng nề, cho dù là kiến thức rộng rãi như Khổ đại sư cũng chưa từng nghe qua thần thông này. Đối với chủ nhân của nó lại càng thêm kiêng kị.

Nãy giờ không ai chú ý tới Cảnh Bưu, cũng khó trách vì hắn chỉ là tu sĩ Ngưng Đan Trung Kỳ, thực lực không đáng nhắc tới. Nhưng chính lúc này trong đáy mắt hắn bắn ra một tia tàn khốc.

Tay áo phất lên tế ra một thanh Quỷ đầu đa. Tiếp theo hai tay tu sĩ họ Cảnh bắt quyết, trong miệng phát ra những chú ngữ cổ quái.

Bụp!

Toàn bộ thân thể hắn nổ tung thành một đoàn huyết vụ. Tất cả huyết vụ tụ lại nhanh chóng bị thanh đao hấp thu rồi rung lên dữ dội, phát ra âm thanh trầm thấp như lệ quỷ đang gầm rú.

"Huyết hồn đại pháp?"

Dị biến này khiến hai lão quái vật ngẩn ngơ, lập tức thần sắc có chút cổ quái.

Trong bí thuật ma đạo, Huyết Hồn đại pháp có trong mười thần thông đứng đầu.

Thông thường bí thuật uy lực lớn thì yêu cầu cảnh giới phải cao, nhưng Huyết Hồn này thì tu sĩ Ngưng Đan Kỳ cũng có thể tu luyện.

Nhưng phương pháp này là con dao hai lưỡi, muốn đả thương địch thủ thì trước hết phải bỏ đi mạng nhỏ của mình. Mà tu sĩ tu tiên chỉ vì muốn trường sinh, cho dù là hận thù cũng không dễ vứt bỏ mạng sống.

Hơn nữa thi triển bí thuật này không chỉ mất đi thân thể, mà ngay cả tinh hồn cũng phải bạo hủy để tấn công địch, không có cơ hội luân hồi. Điểm này quả thực không có tu sĩ nào có thể chấp nhận.

Cho nên uy lực bí thuật này tuy cực lớn nhưng gần trăm năm qua chỉ có một vị tên là Cừu đạo nhân, là tán tu Ngưng Đan Kỳ dùng phương pháp này để đối phó với lão quái Nguyên Anh Kỳ.

Trở lại lúc này, thấy Cảnh Bưu thi triển bí thuật có chín phần là để trả thù cho sư muội. Khổ đại sư tự nhiên vô cùng vui mừng. Uy danh Huyết Hồn đại pháp lan xa, cho dù thần thông đối phương quảng đại cũng có thể bị thương. Như thế lão sẽ ở giữa làm ngư ông đắc lợi.

Về phần Cảnh Bưu có quan hệ gì với hồng y nữ tử, lão quái vật căn bản không thèm để ý.

Hồng Lăng là tu sĩ Nguyên Anh Kỳ trăm vạn năm trước, mà Huyết Hồn đại pháp này mới được sáng tạo cách đây mấy vạn năm nên chưa từng thấy qua.

Nhưng nàng dám động thủ với sư bá Ly Hợp kỳ thì tự nhiên lá gan không nhỏ. Mắt thấy đối phương bỏ đi huyết nhục cả đời và tinh hồn thì không khỏi rúng động, cũng biết thần thông này không dễ đón đỡ.

Nếu là trước đó với độn thuật thần diệu có thể tránh thoát, nhưng hiện tại đúng vào thời điểm mấu chốt, há có thể để thất bại trong gang tấc.

Lúc này sương mù màu đỏ đã phát sinh biến dị, theo sau đã dần biến thành thiếu nữ da thịt trắng như tuyết.

Quỷ đầu đao sau khi hấp thu tinh huyết Cảnh Bưu thì cũng biến thành màu đỏ tươi đồng thời đại phóng linh quang. Thanh thế kinh người không ai bì nổi, gặp thần sát thần gặp phật diệt phật.

Chung quanh Quỷ Đầu Đao nổi lên một cơn lốc linh lực. Khổ đại sư hoảng sợ phát hiện ma khí quanh thân thể lão đang bị hút vào bảo vật này.

Sắc mặt lão quái vật đại biến, tuy biết ma khí càng dày đặc thì uy lực của đao càng lớn nhưng lão cũng không dám sơ sót, vạn nhất bị đao này hút hết pháp lực thì chẳng phải bản thân sẽ gặp nguy hiểm sao. Linh quang trên người lão chợt lóe đem lực hút quỷ dị kia chặn lại.

Chỉ thấy Quỷ đầu đao hóa thành một thanh Thiên đao sắc nhọn mãnh liệt phá không chém xuống Hồng Lăng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.