Bách Luyện Thành Tiên

Quyển 3 - Chương 155: Bích Huyễn U Hỏa




"Nếu chỉ là ham muốn uy năng của độc diễm dữ dội này, ta quả thật không cần thiết phải mạo hiểm. Nhưng nếu ta vì sợ hãi mà lùi bước thì sẽ lưu lại tâm ma. Tâm cảnh có chỗ thiếu hụt, về sau tu luyện sẽ rất bất lợi" Thần sắc Lâm Hiên lộ vẻ ngưng trọng nói.

Nguyệt Nhi gật đầu: "Nếu đã là như thế, thiếu gia nhất định phải cẩn thận."

"Đây là đương nhiên, ta đã tính qua. Phục dùng Tuyệt Độc đan dù nguy hiểm nhưng dựa theo phương pháp hóa giải trong ngọc giản ta đã nắm chắc bảy thành."

"Mới bảy thành sao?"

"Ha ha Nguyệt Nhi, đừng không biết thế nào cho đủ. Bảy thành đã là rất cao, cô phải biết độc đan này ngay cả Nguyên Anh kỳ lão quái cũng phải sợ hãi ba phần. Muốn học được thần thông nghịch thiên đương nhiên phải mạo hiểm, trong lòng ta vốn rất rõ điều này."

"Tiểu tỳ cung kính chúc thiếu gia mã đáo thành công."

"Hảo cát ngôn."

Lâm Hiên khẽ mỉm cười rồi đưa tay vỗ trên túi trữ vật, ánh sáng tím chợt lóe lên rồi Tử Long Đỉnh hiện ra lơ lửng trên không.

Lâm Hiên hai tay bấm tay niệm pháp chú điểm về đỉnh, lập tức ngũ sắc linh quang lúc sáng lúc tối phát ra bao quanh nó.

Lâm Hiên ở Linh Dược Sơn đã lâu. Bởi vì người mang Lam sắc tinh hải nên chưa từng cẩn thận nghiên cứu luyện đan thuật nhưng mưa dầm thấm đất. Công phu luyện đan của hắn bây giờ cũng có vài thành chân tài thực học.

Luyện chế Tuyệt Độc đan tương đối đặc biệt nhưng theo ngọc giản thì không khó luyện. Đây vốn không phải là linh đan tăng cường pháp lực mà là kịch độc chi vật. Nếu sơ sót mà luyện phế ra phế đan thì không biết có tác dụng phụ gì. Nên Lâm Hiên hết sức cẩn trọng.

Chỉ thấy tay áo Lâm Hiên phất một cái. Một tầng sáng xanh lam lả lướt bắn ra đem toàn bộ độc thảo nâng lên.

Sau đó Lâm Hiên chỉ tay một cái. Năm khối độc quả vô danh to cỡ mắt rồng tự bắn vào đỉnh lô.

Lâm Hiên há to miệng phun ra một luồng đan hỏa cỡ ngón tay cái. Thuận theo thần long phù điêu đem bọc quanh đỉnh lô. Đây chỉ là dự tính độ nhiệt lúc ban đầu. Sau đó Lâm Hiên bắt đầu thêm từng loại độc thảo vào trong đỉnh lô.

Động tác này nhìn như đơn giản nhưng thực ra cần nắm chắc hỏa hầu, đương nhiên trình tự các loại độc thảo cho vào tuyệt đối không thể sai sót. Nếu không việc chế luyện Tuyệt Độc đan chỉ có thất bại.

Lúc này vẻ mặt Lâm Hiên chuyên chú, cẩn thận khống chế luồng đan hỏa...

Một đêm rất nhanh đã qua đi.

Thần sắc Lâm Hiên có chút mỏi mệt nhưng trong mắt tràn đầy hưng phấn. Hắn há to miệng đen đan hỏa hút lại vào trong bụng sau đó đánh ra một đạo pháp quyết, nắp của Tử Long đỉnh chợt bay lên cao.

Ngay lập tức một mùi thơm lạ lùng bao phủ kín phòng, như lan như xạ vị ngọt dị thường, nhưng Lâm Hiênbiến sắc, cảm giác não đầu có chút choáng váng.

Quả nhiên xứng đáng là Tuyệt Độc đan!

Tay trái hắn lấy ra một cái bình ngọc đem pháp lực rót vào. Từ bình miệng bay vụt ra một mảng sương trắng đem toàn bộ Tuyệt Độc đan thu vào bên trong.

Tất cả đều ổn thỏa. Sau khi đem đỉnh lô thu về, Lâm Hiên lấy ra hai khối tinh thạch khoanh chân tĩnh tọa, khôi phục lại pháp lực đã tổn hao. Một canh giờ sau pháp lực đã trở lại tới trạng thái đỉnh phong.

Không nghỉ ngơi Lâm Hiên lại đổ ra một viên Tuyệt Độc đan.

Đan này to chừng ngón cái có màu đen thẫm, không ngừng tỏa ra mùi thơm lạ lùng...

Hơi do dự Lâm Hiên đem nạp vào trong miệng, gần như khi vừa tiếp xúc cùng đầu lưỡi thì trên mặt hắn đã hiện ra một tầng hắc khí kì lạ.

Vẻ mặt Lâm Hiên vô cùng ngưng trọng, hai tay để tựa trên hai chân bấm niệm pháp chú, hít một hơi thật sâu thi triển Nội Thị thuật.

Sau khi nuốt Tuyệt Độc đan Lâm Hiên dùng linh lực đem bọc lại, chậm rãi vận chuyển đến nơi đan điền.

Nơi này chính là nguồn sinh linh lực của tu sĩ, chỉ có dùng pháp lực tinh thuần bổn mạng mới có thể tạm thời áp chế độc tính của độc đan này.

Khác với linh lực trong kinh mạch, linh lực trong đan điền màu sắc càng đậm mà thuần khiết hơn rất nhiều. Lúc này toàn bộ đan điền của Lâm Hiên dường như một bầu trời đêm đầy sao vô biên vô hạn. Mà vị trí dễ thấy nhất có một cái thủy hồ, nước bên trong chính là linh lực, phía trên thủy hồ là kim đan không ngừng xoay tròn, liên tục trao đổi linh khí cùng cùng thủy hồ.

Kéo dài bất tận, sinh sôi không ngừng đây chính là nguồn sinh pháp lực của tu sĩ.

Thấy thủy hồ dạt dào sóng linh lực. Trên mặt Lâm Hiên lộ ra tiếu ý, hai tay giơ lên biến đổi pháp ấn. Ngay lập tức từ trong thủy hồ bay vụt ra hàng ngàn hàng vạn sợi linh tơ màu xanh đem bọc Tuyệt Độc đan vào trong.

Khi độc đan ở trong miệng hắn đã thử qua như thế một lần nhưng độ tinh thuần của linh lực không đủ, độc tính vẫn còn sót ra bên ngoài.

Hiện tại trong đan điền, những linh lực kia biến thành tơ võng đem Tuyệt Độc đan bọc thành một khối cầu.

Lâm Hiên nhẹ nhàng thở ra, bước đầu tiên không có sai sót. Kế tiếp mới là mấu chốt, hai tay hắn không ngừng vung lên.

Thỉnh thoảng trong miệng hắn truyền ra những chú ngữ khó hiểu, dựa theo bí pháp trong ngọc giản bắt đầu luyện hóa độc tính.

Lúc này Lâm Hiên điều khiển võng tơ bên ngoài Tuyệt Độc đan, tạo ra một lỗ hổng rất nhỏ.

Tuyệt Độc đan sớm đã hòa tan, ngay lập tức một điểm hắc khí từ bên trong tự do bay ra.

Lâm Hiên thong thả khống chế linh lực lại đem lỗ hổng chắn lại rồi mới từ từ luyện hóa điểm hắc khí kia.

Tiếp tục như vậy tiến hành luyện hóa.

Toàn bộ quá trình chậm chạp mà gian nan, tuy nhiên đối với Lâm Hiên điều này sao bằng sự thống khổ lúc trước khi hắn học Âm Dương Quyết.

Quá trình này nói thì đơn giản thực ra vô cùng khó khăn, một viên độc đan nho nhỏ như vậy mà Lâm Hiên phải mất hai ngày mới hoàn toàn luyện hóa.

Hai ngày không nghỉ đối với tu tiên giả không tính là gì, chỉ là tâm thần hắn tiêu hao khá nhiều nên trên mặt lộ ra chút mệt mỏi, có điều hắc khí sớm đã biến mất.

"Thiếu gia, người có sao không?"

Bên tai truyền đến âm thanh quan hoài, hắn nhìn sang đã thấy dung nhan tú lệ của Nguyệt Nhi.

"Không sao, chỉ có chút mệt mỏi." Lâm Hiên mỉm cười nói.

"Mệt mỏi, vậy người nên nghỉ một lát."

"Nghỉ ngơi? Hiện tại chưa được." Lâm Hiên lắc đầu.

"Vì sao?" Nguyệt Nhi khó hiểu hỏi lại.

"Tuyệt Độc đan mặc dù đã luyện hóa thành công nhưng độc tính cũng chưa trừ, chỉ là tạm thời không tổn hại đến thân thể ta, nếu không may lại phát sinh biến hóa thì quá phiền phức."

"Vậy làm sao bây giờ?"

"Rất đơn giản, tiếp tục tu luyện, chỉ cần thành công dung hợp vào Thuần Dương Đan Hỏa là được."

Lâm Hiên nói rồi lại nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, sau đó giơ song chưởng hướng về phía trước, rất nhanh biến hóa đã xuất hiện.

Trong lòng bàn tay phải của hắn xuất hiện một tầng ngân hỏa mỹ lệ nhàn nhạt bừng lên, khiến độ nhiệt trong toàn bộ lầu gác cũng cao lên một chút.

Từ trong lòng bàn tay trái thoát ra một đạo hắc khí to cỡ quả trứng gà đen thẫm như mực, tụ mà không tán, lại tỏa ra mùi hương nồng nặc. Chính là kịch độc khiến cho tu sĩ kinh hãi.

Trong mắt Lâm Hiên ẩn hiện vẻ do dự, hít vào một hơi lưu chuyển pháp lực trong cơ thể, sau đó chậm rãi đưa hai tay cách nhau khoảng một tấc. Lâm Hiên đột nhiên rung tay, độc vụ cùng đan hỏa đều rời lòng bàn tay cùng tụ lại trước ngực.

Trong nháy mắt bộ dáng hắn trở nên ngưng trọng vô cùng, hai tay như hồ điệp xuyên hoa liên tục vung ra các đạo pháp quyết đủ mọi màu sắc, linh quang không ngừng rót vào độc vụ cùng đan hỏa.

Bụp...

Độc vụ cùng đan hỏa bắt đầu hòa vào nhau, nhưng có vẻ bài xích cùng thôn phệ lẫn nhau.

Từng tia chớp nhỏ màu đen như sợi tơ lốp bốp nổ ở nơi chính giữa của độc vụ và đan hỏa.

Đan hỏa bị nhuộm bởi một tầng màu đen mà độc vụ thì ánh lên một tầng ngân sắc chói sáng, có vẻ rất kỳ lạ. Thấy tình cảnh này Lâm Hiên không kinh mà còn lấy làm mừng, tiếp tục đem pháp lực rót vào. Phương pháp này vốn hao tổn khá nhiều pháp lực, cần phải tu sĩ Ngưng Đan hậu kỳ mới có thể thi triển nhưng tu vị của Lâm Hiên tinh thuần xa hơn cảnh giới nên có thể miễn cưỡng chịu được.

Rồi Lâm Hiên thò vào túi trữ vật lấy ra mấy cái bình ngọc, đem nắp bình mở liên tục trút đan dược vào trong miệng.

Phương pháp xa xỉ như vậy, phóng tầm mắt ở Tu Tiên giới cũng chỉ có Lâm Hiên mới dám tu luyện theo kiểu này.

Sau khi phục dùng linh đan, linh lực vốn đã khô kiệt lần nữa cuồn cuộn mà sinh, thủy hồ bên trong đan điền, linh lực mặc dù khô kiệt hơn một nửa nhưng không ngừng gia tăng đầy lên.

Lâm Hiên hít vào một hơi, tiếp tục đem linh lực chuyển hóa thành các loại pháp quyết cổ xưa, truyền vào độc vụ cùng đan hỏa trước người.

Quá trình này kéo dài tới một ngày.

Nguyệt Nhi mở to hai mắt, chăm chú nhìn thiếu gia tu luyện. Qua sự cố gắng, Lâm Hiên cuối cùng thuận lợi dung hợp đan hỏa cùng độc vụ. Thời khắc này ở trước người hắn là một đạo hỏa diễm cỡ nắm tay, nửa ngân sắc nửa hắc sắc vô cùng kì lạ.

"Thiếu gia, đây là hỏa diễm đáng sợ trong thượng cổ tàn thiên kia?"

Nhìn vào hỏa diễm to cỡ quả trứng gà trước mắt, Nguyệt Nhi đầy vẻ tò mò, ngoài màu sắc có chút kì lạ cũng không nhìn ra uy lực khác thường gì.

"Không sai, đây chính là Bích Huyễn U Hỏa."

Lâm Hiên mỉm cười gật đầu, mở to miệng nuốt vào trong bụng.

"Nhưng..." Đôi môi anh đào Nguyệt Nhi hé mở, muốn nói điều gì nhưng lại thôi.

"Nha đầu ngốc, đối với ta còn có điều gì khó mở miệng, hay là cô chưa tin uy năng thần kỳ trong truyền thuyết của nó?"

"Ưm." Nguyệt Nhi hơi xấu hổ gật đầu.

"Ha ha, đây là tự nhiên, ta mới chỉ luyện hóa được một viên Tuyệt Độc đan dung hòa vào trong đan hỏa, uy lực tự nhiên có hạn, thực ra bí pháp này ngoài sự nguy hiểm thì không tốn nhiều thời gian. Nhưng chẳng lẽ cô cho rằng, loại thần thông nghịch thiên này chỉ mấy ngày ngắn ngủi là có thể luyện thành sao?"

"Ha ha, là tiểu tỳ nóng vội." Nguyệt Nhi xấu hổ le lưỡi: "Vậy cần phải bao lâu thiếu gia?"

"Nói chung ít nhất cũng phải đem này lô Tuyệt Độc đan này luyện hóa hoàn toàn mới có thể gọi là tiểu thành."

Lâm Hiên nói xong rơi vào tĩnh tọa.

Nguyệt Nhi mỉm cười rồi im lặng tiếp tục tu luyện.

......

Hành động của Lâm Hiên, mỗi ngày tự nhiên đều có thuộc cấp hồi báo cho Tào Nguyệt cùng Chu Miện. Phu thê hai người cảm thấy khá ngạc nhiên. Nhưng cẩn thận suy nghĩ một hồi rồi khóe miệng Chu Miện lại lộ vẻ chế diễu.

Vị thiếu môn chủ này quả nhiên là tâm cơ thâm trầm. Đối phương làm như vậy là muốn lấy tĩnh chế động chờ hắn lộ ra sơ hở sao?

Từ khi Lâm Hiên vào phân đàn, quái sự kinh hoàng kia đột nhiên dừng lại. Các tu sĩ cấp thấp vừa mừng vừa sợ, tuy không rõ nguyên nhân nhưng hết sức cảm kích đối với Lâm Hiên.

Đảo mắt đã hơn mười ngày trôi qua, lầu gác nơi Lâm Hiên ngụ lại vẫn đóng chặt. Chu Miện đã có chút sốt ruột, tuy nhiên đành nén khí giận.

Lại qua một tuần trăng, tình huống vẫn không có gì khác trước. Chu Miện bắt đầu đứng ngồi không yên.

Sau hai tuần trăng....

"Sư huynh, chúng ta không thể tiếp tục chờ như vậy nữa. Tuy có đưa tới một số phàm nhân cho tôn giả nhưng không có huyết nhục cùng tinh hồn của tu sĩ, tu vị của tôn giả không có cách nào khôi phục, không có lão truyền ma khí cho chúng ta, đừng nói là tu luyện Ma Anh Quyết mà ta đã cảm thấy pháp lực trong cơ thể ...."

"Huyết khí sôi sục, dường như muốn tẩu hỏa nhập ma?" Vẻ mặt Chu Miện u ám, lạnh lùng mở miệng.

"Sư huynh, ngươi cũng có hiện tượng này?" Sắc mặt Tào Nguyệt càng thêm khó coi.

"Ừm." Chu Miện gật đầu: "Xem ra không cách nào kéo dài nữa, bất kể trong hồ lô của Thiếu môn chủ bán thuốc gì thì từ ngày mai chúng ta theo kế hoạch mà hành sự."

" Vạn nhất có thể bị hắn phát hiện..." Tào Nguyệt lại do dự.

"Bây giờ còn quản được việc này sao, ta thực không muốn rút dây động rừng nhưng hắn ở lỳ nơi này không đi, nếu thực sự bại lộ thì cùng lắm ta sẽ tiễn hắn đi cùng họ Trịnh kia."

"Sát diệt Lâm Hiên, sư huynh ngươi không sợ Linh Dược Sơn tới tìm chúng ta đòi nợ sao?"

"Hừ, Lâm Hiên mặc dù là Thiếu môn chủ nhưng đây là khu vực bị âm hồn chiếm cứ. Linh Dược Sơn có cường hãn đến mấy thì nơi đây cũng ngoài tầm tay. Huống chi khi tôn giả khôi phục tu vị, với thần thông của người cho dù Cực Ác Ma Tôn còn kém một bậc. Có người chống lưng chúng ta sao phải sợ Linh Dược Sơn?" Chu Miện hiển nhiên đã hạ quyết định: "Chờ phu thê chúng ta luyện thành Ma Anh Quyết, tự nhiên càng thêm tiêu dao tự tại chỉ dưới mỗi tôn giả, hắc hắc."

Thấy trượng phu mặt mày hớn hở, Tào Nguyệt mơ hồ cảm thấy có điều không ổn nhưng còn con đường nào khác đâu, đành thở dài đồng ý.

Thế là sau khi Lâm Hiên bế quan suốt sáu mươi ngày, sinh cơ đang dần khôi phục ở phân đàn Linh Dược Sơn một lần nữa lại bị huyết vũ vây trùm.

Trong một đêm, hai ngoại sự đệ tử tuần tra ban đêm không sao hiểu đã mất tích.

Ngày thứ hai, lại có ba tên Linh Động Kỳ đệ tử cấp thấp ở trong phòng của mình bị hút thành thây khô, không chỉ huyết tươi mà ngay cả tinh hồn cũng bị một tà thuật nào đó lấy đi.

Chúng tu sĩ không khỏi xôn xao, hai vị Ngưng Đan Kỳ trưởng lão thì "Vừa sợ vừa giận", sau một hồi tích cực tìm kiếm nhưng vẫn như trước đây, không thu được manh mối nào.

Chỉ có thể hạ lệnh chúng đệ tử không được tùy ý ra ngoài.

Vậymà ngày thứ ba, càng thêm đáng sợ là, không chỉ là đệ tử cấp thấp mà ma trảo của quái vật vô danh đã hướng tu sĩ cấp cao, baTrúc Cơ Kỳ sư thúc bá cũng gặp phải độc thủ. Tinh hồn bị bắt mà thi thể như bị mãnh thú thôn phệ qua.

Sự kinh hãi giống như ôn dịch lan tràn khắp phân đàn!

Lúc này tại một hoang sơn cách phân đàn mấy chục dặm.

Hoang sơn này không khí âm u không có một ngọn cỏ. Tại một nơi hoang vu trong lòng núi có một động khẩu nhỏ, không ngờ bên trong rộng rãi tới cả ngàn trượng.

"Tôn giả, người cần tu sĩ để huyết tế, phu thê ta đưa bọn chúng tới đây là được. Người cần gì phải phái phân thân ra ngoài đại khai sát giới như vậy. Trước kia không thì không sao nhưng bây giờ Lâm Hiên đã đến nơi này..." Vẻ mặt Chu Miện mặc dù cung kính nhưng khẩu khí có chút bất mãn.

Mà trước mặt của hắn là một quái vật to lớn nửa người nửa thú dữ tợn ác độc, dường như là tà thần thời kỳ thượng cổ, chính là Huyết Ma tôn giả.

So với lúc mới thoát ratừ phong ấn thì thần sắc lão quái vật tốt lên rất nhiều, thân thể đã không còn khô héo, tuy nhiên muốn khôi phục đến đỉnh phong còn cần thêm hàng loạt máu huyết.

"Hừ, các ngươi thì biết cái gì, đem tế phẩm bị mê muội dẫn tới nơi này, quả thật giản tiện không gây chú ý nhưng hiệu quả huyết tế chỉ còn có một nửa."

"Vì sao?" Chu Miện nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu.

"Hừ, khi huyết tế tự nhiên có phép tắc riêng, ngươi cho là chỉ là chiếm đoạt tinh hồn cùng huyết nhục tu sĩ là được sao, cụ thể nói thế nào các ngươi cũng không hiểu, tóm lại là nếu bọn chúng mê muội thì hiệu quả sẽ giảm."

Chu Miện cùng Tào Nguyệt đưa mắt nhìn nhau, ma công do lão quái vật này tu luyện thật đúng là kì lạ.

"Được rồi, không cần nhiều lời." Huyết ma tôn giả nhíu mày, thần sắc lập tức dịu lại:

"Lão phu biết gây cho các ngươi phiền toái không nhỏ, bây giờ ta sẽ bồi thường cho hai ngươi."

Nói tới đây từ trong thân thể lão ma tỏa ra vô số ma vụ quỷ khí. Chu Miện và Tào Nguyệt thấy thế, lại không kinh hãi mà còn mừng rỡ. Rất nhanh hai người đã bị ma vụ bao phủ, nhìn từ phía xa dường như hai người bị một cái kén tằm màu đen cực lớn bao phủ.

Lúc này tại lầu gác, Lâm Hiên cuối cùng hoàn thành tu luyện, trong tay hắn là một đạo hỏa diễm cỡ quả trứng gà, so với lúc đầu thì màu sắc đã đậm lên rất nhiều, đây mới thực sự là Bích Huyễn U Hỏa.

Đương nhiên đây mới chỉ là tiểu thành thôi.

Tuy nhiên Lâm Hiên đã hài lòng vô cùng. Mặc dù chỉ là tiểu thành nhưng Lâm Hiên tin tưởng uy lực của nó chỉ dưới Anh hỏa của các lão quái Nguyên Anh kỳ, so với đan hỏa của Ngưng Đan kỳ thì còn trên một bậc. Cuối cùng hắn đã có đòn sát thủ.

***

Cách đấy không xa, dưới một ngọn núi nhỏ rải rác mọc lên một số phòng ốc có vẻ khá đơn sơ, đại bộ phận là dùng Thạch hóa thổ chi thuật tạm thời dựng lên.

Lại nói trong phân đàn tiếp tục diễn ra thảm cảnh đáng sợ khiến nhân tâm bàng hoàng. Hai vị sư tổ đã ra nghiêm lệnh cấm tu sĩ không được tự ý ra ngoài. Hiện tại tuy ở cùng một chỗ nhưng các tu sĩ vẫn cảm thấy không an toàn.

Chung quanh thạch ốc có đủ loại cấm chế hộ tráo được thiết lập, tuy nhiên chúng nhân cũng không dám chắc công dụng phòng ngự.

Lúc này trong một gian thạch ốc gần một tiểu hồ, có hai thiếu nữ đang ở khoanh chân tĩnh tọa.

Trong phòng lặng yên như tờ, mơ hồ có thể nghe thấy âm thanh côn trùng kêu rả rích bên ngoài.

Sau nửa canh giờ. Hai thiếu nữ đồng thời thở phào một hơi rồi hai mắt mở ra.

"Sư tỷ, dược lực của trung phẩm đan này thật sự là không thể tưởng tượng nổi, mới ngắn ngủi hai tuần trăng mà ta đã tiến vào Linh Động hậu kỳ." Vừa cất lời là thiếu nữ có khuôn mặt hình trứng ngỗng chừng mười bảy mười tám, dung mạo rất khả ái.

"Đúng vậy, không chỉ là đan dược mà công pháp thiếu gia ban cho chúng ta uy lực vượt xa công pháp bản môn, tốc độ tu vị của chúng ta có thể nói tiến triển cực nhanh." Lục Doanh Nhi khẽ vuốt tóc, có chút xúc động nói. Lúc này nàng đã là Linh Động hậu kỳ đỉnh phong, chỉ cần rèn luyện pháp lực tinh thuần là có thể trùng kích vào Trúc cơ.

Lại nhớ đến chuyện cũ đúng là như mộng như ảo, hai nàng càng thêm phần cảm kích đối với Lâm Hiên.

"Sư tỷ, ta vẫn chưa hiểu. Với thân phận tu và vi thiếu gia vì sao còn phải thu dụng hai tiểu nha đầu như chúng ta." Lưu Tâm có phần nghi hoặc mở miệng.

"Điều này... Ta cũng không rõ lắm. Nhưng chắc chắn sau này thiếu gia sẽ có chuyện giao cho chúng ta đi làm. Tóm lại trước tiên đề cao tu vị là được rồi."

Lục Doanh Nhi nói xong tiếp tục tĩnh tọa. Lâm Hiên từng dặn đan dược mặc dù có tác dụng rất lớn nhưng muốn đi xa trên tiên đạo cố gắng của bản thân là điều không thể thiếu.

Nhất thời trong thạch ốc yên tĩnh trở lại.

Không lâu lắm bên ngoài phòng đột nhiên có tiếng vang kỳ quái truyền vào. Hai thiếu nữ cả kinh mở mắt. Trên mặt Lưu Tâm hiện lên chút kinh hoảng: "Sư tỷ..."

"Hừm!"

Lục Doanh Nhi thì bình tĩnh hơn tay trái rung lên, một tấm linh phù phát ra ngân quang lóng lánh từ tay áo rơi xuống lòng bàn tay.

Gần như cùng lúc đó, Thạch môn vô thanh vô tức nứt ra một khe hở rồi một đạo hắc khí từ bên ngoài bay vào, hóa thành một đóa ma vân khoảng hơn một trượng.

Nhìn thấy cảnh này, đôi mi thanh tú Lục Doanh Nhi nhướng một cái, không chút chậm trễ giơ ngọc thủ thon nhỏ lên. Ngân Phù không gió mà tự cháy biến thành một vòng hào quang màu lam nửa hình tròn, đem hai thiếu nữ bảo vệ ở bên trong.

"Ồ?"

Trong ma vân truyền ra tiếng kinh ngạc, sau đó từng đợt hàn phong cuồng thổi đến vòng bảo hộ màu lam kia.

Vòng bảo hộ này xem ra cực kỳ vững chắc, ma vân vừa tiếp xúc lại bị bắn trở về, căn bản không có cách nào xâm nhập.

Nhất thời trong ma vân truyền ra tiếng rống to tức giận, Lưu Tâm và Lục Doanh Nhi thì nhẹ nhàng thở ra. Lúc này hai thiếu nữ đã đoán được trước mắt chính là nguyên hung đã liên tiếp gây ra những trận tinh phong huyết vũ trong phân đàn.

Nhưng sau một khắc hai thiếu nữ lại kinh hãi mở to mắt.

Ma vân liên hồi xoay chuyển rồi ngưng tụ hóa thành một quái vật đáng sợ cao khoảng hơn trượng, mặt mũi hung dữ mà sau lưng còn có một cái đuôi thật dài, nhìn qua tựa như là lệ quỷ.

Đây chính là phân thần khôi lỗi của huyết ma tôn giả, bản thể lão ma hãy còn chưa khôi phục, không có cách nào rời khỏi cổ động huyệt kia, đành phái ra phân thân đi thôn phệ máu huyết tu sĩ.

Lần này là tìm tới hai nha đầu này.

Sử dụng phân thân mặc dù tuy thuận lợi nhưng linh trí lại chưa khai mở ra. Theo lẽ thường nếu thấy một Linh Động Kỳ tu sĩ lại có thể lấy ra Địa giai linh phù chắc chắn sẽ có điểm nghi hoặc.

Thời khắc này Quái vật đâu để ý nhiều như vậy, há to cái mồm như chậu máu phun ra môt vật đen tuyền.

Vật kia phát ra tiếng kêu sắc nhọn, hóa ra là một thanh quỷ xoa có hai đầu, nhằm vòng bảo hộ ra sức đâm tới.

Thấy thế trong lòng hai thiếu nữ khá sợ hãi nhưng cũng vô kế khả thi. Quái vật vô danh trước mắt tu vị có thể so với tu sĩ Ngưng Đan sơ kì.Với chút thực lực bé nhỏ của hai nàng muốn liều mạng với đối phương cũng chỉ là châu chấu đá xe.

May là địa giai linh phù thực bất phàm, dưới sự cuồng đâm loạn chém của song đầu quỷ xoa, màu sắc tuy nhạt dần nhưng vẫn miễn cưỡng chống đỡ được.

Lúc này trong miệng phân thần khôi lỗi liên tục rống lên giận dữ, bấm niệm pháp quyết triệu hồi quỷ xoa, trong mắt lóe ra từng đạo hung quang nhiếp người.

Lục Doanh Nhi và Lưu Tâm liếc nhau, trong lòng đều thầm kêu không ổn nhưng thực lực hai bên quá chênh lệch, nhất thời hai nàng chưa nghĩ ra biện pháp nào hữu hiệu.

Lại thấy khôi lỗi cười lạnh lùng một tiếng, đưa song đầu quỷ trảo múa may trước ngực , đồng thời trong mồm phun ra ma khí xen lẫn huyết quang đem quỷ xoa bọc lại.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của hai thiếu nữ, quỷ trảo bắt đầu sinh biến hóa, duỗi ra lớn tới hơn trượng, với lại ở phần cuối xuất hiện một bộ Khô Lâu cỡ nắm tay.

Trên đỉnh đầu Khô lâu còn có một cái sừng như của sơn dương, hai hốc mắt lại phun ra lân tinh xanh biếc.

Ma khí kinh nhân ùn ùn kéo đến, áp lực khiến người ta nghẹt thở.

Khóe miệng phân thần khôi lỗi lộ ra vẻ cười tàn khốc, bấm tay kết ma ấn. Quỷ đầu ma xoa gào thét đánh tới hai thiếu nữ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.