Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ hài lòng, đem Thủy Vân Tử Mẫu Kiếm cùng Ngô câu lấy ra, tỏa ra linh quang rực rỡ, chỉ mất khoảng một nén nhang đã tạo thành một động phủ đơn sơ.
Dù sao chỉ là nơi ở tạm thời, sau khi kết đan thành công sẽ rời đi nên chỉ tạo ra vài thạch thất đơn giản mà thôi.
Sau đó hắn phất tay áo một cái, đem Cực Âm Ác Linh trận bố trí xung quanh.
Có trận này hộ thủ, cho dù là có tu sĩ Ngưng Đan Sơ kỳ tới cũng có thể ngăn cản một lúc.
Theo sau Lâm Hiên bố trí thêm hai cái huyễn thuật che mắt, bí thuật này học từ Cửu Thiên Huyền Công. Cho dù là Ngưng Đan Kỳ cao thủ nếu không phải lưu ý thì không phát hiện điều gì bất thường.
Cuối cùng hắn lấy ra một tấm Phù lục giao cho Nguyệt Nhi, dặn dò khi hắn ngưng tụ thành kim đan, sẽ xuất hiện hiện tượng linh khí giao hội thì đem nó ra sử dụng.
Sau khi bố trí đầy đủ. Sắc mặt Lâm Hiên mới giãn ra. Với hắn cẩn thận không bao giờ là thừa.
Nguyệt Nhi im lặng gật đầu nhìn Lâm Hiên, trong thời gian này nàng không tu luyện mà toàn tâm làm hộ pháp cho Lâm Hiên. Hướng về phía Nguyệt Nhi mỉm cười, Lâm Hiên tiến vào động phủ.
Trước tiên thêm một ngày tĩnh tọa, đem tinh thần cùng pháp lực đều khôi phục đến trạng thái viên mãn sau đó mới đi vào phòng luyện công. Hắn lục trong túi trữ vật đem một bình ngọc óng ánh đổ ra ba hạt linh đan cỡ mắt rồng màu đỏ pha lẫn trắng.
Từ quan sát thì những viên linh đan này đã hoàn toàn biến mất linh khí, chỉ là phế đan nhưng trong mắt Lâm Hiên lộ tia sáng vô cùng kích động.
Là Thiên Trần Đan!
Đây là kỳ đan của tu sĩ phong hoa tuyệt đại Linh Dược Sơn tổ sư lưu lại. Từng làm cả U Châu Tu Tiên Giới điên cuồng. Đến cả Cực Ác Ma Tôn cũng tham gia vào vòng tranh đoạt.
Đáng tiếc Thiên Sát ma quân tính tình cứng đầu. Thà làm ngọc nát chứ không làm ngói lành. Mắt thấy đến bước đường cùng đã đem Xích Nguyên Đan cùng Thiên Trần Đan dung hợp lại, biến Thiên Trần Đan thành phế đan.
Cực Ác Ma Tôn đành nuối tiếc giương mắt nhìn, cuối cùng hậm hực rời đi.
Ngược lại Lâm Hiên ẩn nấp trong bóng tối, cơ duyên xảo hợp đem phế đan này thu vào.
Có Lam sắc Tinh hải tự nhiên hắn có thể đem phế đan tinh chế lại.
Nhìn vào ba hạt linh đan cỡ mắt rồng trên tay, trong lòng Lâm Hiên khẩn trương vô cùng. Chỉ cần thất bại một lần, linh đan coi như bị hủy hoàn toàn.
Rất lâu hắn hít một ngụm lương khí, lấy ra một khối nắm chặt trong lòng bàn tay.
Hai tròng mắt hắn đóng chặt, tâm thần như nhất điều động Lam sắc Tinh hải trong cơ thể.
Buổi sáng khi vầng thái ló ra trên đường chân trời cho đến hoàng hôn tắt dần sau những rặng sơn đỉnh. Cuối cùng Lâm Hiên ngẩng đầu lên nhãn quang lấp lánh. Trong tay hắn là hai hạt linh đan nhỏ đang tỏa ra linh lực nhàn nhạt. Một hạt trắng như tuyết óng ánh kỳ lạ. Hạt kia thì có màu đỏ thẫm lại như có hỏa khí phát ra.
Thiên Trần Đan cùng Xích Nguyên Đan!
Lâm Hiên hoan hỉ vô cùng ngắm nghía một lát sau đó mới đem thu vào.
Hắn thở ra sảng khoái rồi trở về phòng tĩnh tọa.
Ngày thứ hai sau khi thể lực và pháp lực khôi phục, hắn mới lần nữa bắt đầu tinh chế.
Cứ như vậy mất ba ngày Lâm Hiên đem ba hạt phế đan Thiên Trần Đan tinh chế, may mắn là không l thất bại ần nào.
Suy nghĩ một hồi Lâm Hiên cũng quyết định lần thứ hai tiến hành tinh chế lại Thiên Trần Đan lần nữa.
Khác với các đan dược khác như Tẩy tủy đan, Trúc cơ đan... Tu tiên giới U châu từ trước tới giờ chỉ xuất hiện có ba hạt Thiên Trần Đan, tự nhiên không có cách nào để phân chia phẩm cấp.
Tuy nhiên dựa theo suy nghĩ của Lâm Hiên, linh đan do tổ sư gia để lại có phi thường nghịch thiên thế nào thì vẫn còn không ít tạp chất.
Đem tạp chất chiết xuất ra thì hiệu lực và tác dụng Thiên Trần Đan lại càng lớn, đối với đột phá lên cảnh giới càng có thêm hy vọng.
Đương nhiên quá trình tinh chế lại vô cùng cẩn thận, lại tiêu hao mấy ngày đã đem ba hạt Thiên Trần Đan tinh khiết ở trong tay.
Sau khi chuẩn bị thật tốt, Lâm Hiên lấy ra một viên Thiên Trần Đan đem phục dụng vào, bắt đầu khoanh chân tĩnh tọa.
Rất nhanh dược hiệu của linh đan đã hóa mở ra trong đan điền, linh lực bắt đầu lan tỏa khắp các kỳ kinh bát mạch.
Trên mặt Lâm Hiên hiện vẻ ngưng trọng, chậm rãi điều động linh lực tuần hoàn khắp cơ thể.
Trải qua bảy bảy bốn mươi chín ngày, Lâm Hiên lại phục dụng vào hạt Thiên Trần Đan thứ hai.
Tiếp tục tu luyện!
Đảo mắt một cái, đột phá bình cảnh đã bước vào ngày thứ tám mốt.
***
Bên ngoài Nguyệt Nhi có chút lo lắng, có huyết khế trong người ngày thường nàng cùng Lâm Hiên tương thông tâm thần. Nhưng hiện tại hắn đang toàn lực tĩnh tọa thần thức thu liễm. Thêm có Cực Âm ác linh trận cách trở nên không rõ tình cảnh bên trong.
Đã mấy lần muốn vào trong nhưng sợ quấy quả Lâm Hiên, Nguyệt Nhi đành phải cắn môi nhịn xuống.
"Cầu cho thiếu gia cát nhân thiên tướng"
Thời gian qua đi, sự cảm kích của Nguyệt Nhi đối với Lâm Hiên tăng dần. Nếu không gặp hắn thì hiện nàng chỉ là một âm linh nhỏ nhoi mà thôi, nào có thể có tu vị như ngày nay.
Nguyệt Nhi đang còn suy nghĩ, sắc trời đột nhiên trở nên ảm đạm.
Trên bầu trời quang mây tạnh lại có một tia lôi điện cắt ngang, linh khí chung quanh trở nên hỗn loạn.
"Đây là..."
Nguyệt Nhi lập tức vô cùng vui mừng, dị tượng này là thiếu gia đang ở thời khắc mấu chốt ngưng thành Kim đan.
Nguyệt nhi vội vung tay ném ra Linh phù của Lâm Hiên đưa cho nàng. Nó tự bạo hóa thành một quầng sáng đem cả hoang sơn bọc ở trong khiến linh khí bị cách trở, dị tượng thiên văn rất nhanh đã biến mất.
Nhưng đột nhiên hoa dung nàng thất sắc, một luồng linh áp mạnh mẽ đang nhanh chóng bay đến gần nơi này.
Nguyệt Nhi nhíu đôi mi thanh tú. Hơi do dự một chút hóa thành một đạo lục quang, hướng về linh áp đang bay tới.
Dù nơi này có trận pháp đầy uy lực nhưng đấu pháp ở chỗ này sẽ gây ra động tĩnh khiến thiếu gia khó tránh khỏi phân tâm, nàng quyết định nghênh đón đối phương từ xa.
Cùng lúc đó cách nơi động phủ khoảng hơn hai mươi dặm, một đạo sáng xanh lam đang dừng lại. Ánh sáng tản đi từ bên trong hiện ra một nam nhân khoảng trên dưới tam tuần.
Hắn vận một bộ y phục thư sinh, thêm tướng mạo anh tuấn khí chất nho nhã, dễ gây được thiện cảm với người khác.
Nhưng kiến nhân bất kiến tâm, người này tên là Triệu Thủ Quang, đỉnh đỉnh đại danh trong hàng tu sĩ cấp thấp, người khác đặt cho hắn biệt hiệu là Đoạt mệnh thư sinh.
Dù công pháp tu luyện là huyền môn đạo pháp chính tông nhưng tác phong hung tàn xảo trá, tu ma giả so với y cũng cam bái hạ phong!
Chẳng những tâm tư của y hỉ nộ thất thường với lại sở thích chính là sát nhân đoạt bảo.
Từ khi phiêu bạt tu tiên giới U Châu đến nay, số tiểu tu sĩ chết ở trong tay của hắn khó mà đếm hết được. Ít nhất cũng có hơn trăm vị!
Tu vị của hắn cũng không thể xem thường, đã là Trúc Cơ Kỳ đại viên mãn, lại có vài món bảo vật uy lực không tầm thường. Tu sĩ Trúc Cơ Kỳ hắn căn bản không coi vào đâu.
Triệu Thủ Quang vừa đi qua nơi này ngẫu nhiên phát hiện dị tượng, rõ ràng linh khí chấn động đặc biệt sao trong chớp mắt đã tan biến không còn.
Chẳng lẽ là ảo giác?
Triệu Thủ Quang lắc đầu, khẳng định mình tuyệt không hoa mắt.
Bình thường xuất hiện dị tượng này là có trọng bảo xuất hiện hoặc có tu sĩ đang ngưng tụ kim đan, linh lực trong cơ thể tuần hoàn tới đỉnh điểm mới có thể dẫn động thiên địa linh khí sinh ra hiện tượng kì quái trên.
Trong mắt Triệu Thủ Quang lộ ra vẻ tham lam đưa lưỡi liếm khóe miệng, nếu như là trọng bảo thì hắn sao lại ngu ngốc bỏ qua.
Nếu có tu sĩ ở nơi này ngưng tụ kim đan đối với hắn cũng là vận may khó cầu.
Ở thời khắc mấu chốt ngưng đan các tu sĩ không thể phân thần, nếu không cẩn thận sẽ rơi vào cảnh tẩu hỏa nhập ma sống không bằng chết, đành mặc cho người khác thao túng.
Triệu Thủ Quang suy đoán người này hơn phân nửa là một Tán Tu, nếu không thì tại sao không kết đan trong tông môn mà đến nơi hoang vắng này. Lộ ra một chút đắc ý, hắn tưởng tượng ra cảnh đem một tu sĩ sắp Kết Đan ra đùa giỡn, thật là cảm giác biến thái a.
Nói chi là sau khi sát diệt đối phương còn có thể thu được nhiều bảo vật giá trị.
Triệu Thủ Quang đang muốn ngự khí bay qua nhưng đột nhiên nhíu mày, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc nhìn về phía trước.
Một đạo lục quang chói mắt phi đến trước mắt, ánh sáng rực rỡ tản đi, bên trong hiện ra một thiếu nữ nhan thanh tú chừng mười bảy.
Triệu Thủ Quang thấy thì nàng thì ngạc nhiên đến cực điểm.
Thiếu nữ này lại không có bóng hình!
Âm linh!
U minh Quỷ vật sao có thể quang minh chính đại xuất hiện ban ngày, thiếu nữ này còn tản ra linh lực khác thường có thể so sánh với cảnh giới Trúc Cơ hậu kỳ...Không lẽ đây chính là âm linh có tư chất đặc biệt tu luyện quỷ đạo thần thông.
Nghĩ được vậy cho thấy kiến thức của Triệu Thủ Quang cũng coi như uyên bác.
Nguyệt Nhi cũng đưa mắt dò xét tu sĩ trước mặt, ngọc dung không biểu lộ điều nhưng thầm kêu khổ. Không ngờ đối phương tu vị cao thâm như thế. Xem ra muốn đuổi hắn đi không phải dễ.
Chưa rõ dụng ý của đối phương, Nguyệt Nhi do dự mở miệng nói: "Đạo hữu, phía trước là cấm địa chủ nhân ta. Đạo hữu nếu như là đi qua đây thì làm phiền ngươi đi vòng một chút"
"Vòng đi?"
Triệu Thủ Quang hừ một tiếng, trên mặt hiện vẻ hung ác.
Nguyệt Nhi cảm giác có điều không ổn vội lui về phía sau. Chỉ thấy nơi nàng vừa đứng vụt qua một đạo thanh mang, thì ra là một thanh đoản kiếm ngắn cỡ hơn tấc.
Lúc này Triệu Thủ Quang thầm kinh hãi, nô tỳ đã mạnh thế thì chủ nhân thực lực tới cỡ nào!
Đã có ý đồ bất chính hắn không cần nói nhiều. Bất ngờ tập kích đối phương nhưng phản ứng của thiếu nữ còn nhạy bén ngoài sự tưởng tượng của hắn.
Nguyệt Nhi cũng thầm hoảng sợ tay ngọc vung ra, đem một cái vòng ngọc óng ánh tế lên tản ra linh quang nhàn nhạt. Cực phẩm linh khí!
Nguyệt Nhi hai tay bắt pháp ấn, đôi môi anh đào hé mở thì thầm đọc pháp chú khó hiểu.
Sắc trời chợt âm u rồi vùng đoàn hắc sương vụ bọc lấy thân thể thiếu nữ. Hắc vụ này như có linh tính liên tục cuồn cuộn vô cùng quỷ dị.
Triệu Thủ Quang kinh hãi, mặc dù đã sát diệt hơn trăm tu sĩ nhưng đây là lần đầu chiến đấu với quỷ tu.
Từ cổ xưa tương truyền qủy tu đều có thần thông khác thường, vượt trên tu sĩ cùng cảnh giới.
Triệu Thủ Quang đem thần thức thả ra, nhưng mà vừa tiếp xúc đã bị hắc sương vụ che lại, không nhìn rõ được điều gì.
Theo tiếng niệm pháp chú của Nguyệt Nhi. Quỷ sương vụ chợt phát sinh biến hóa, hắc vụ từ bên trong tách ra biến thành vô số độc trùng hình dạng cổ quái to chừng ngón cái. Từ miệng mọc ra kim nhọn sắc nhọn phi thường, ông ông xoay quanh tụ thành một đám vân trùng tới chừng mấy ngàn con. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
"Đi!"
Nguyệt Nhi khẽ quát một tiếng, đám trùng vân khí thế như phô thiên cái địa bay về phía đối diện.
Trên mặt Triệu Thủ Quang hiện tia kinh ngạc nhưng cười lạnh một tiếng, vỗ tay trên túi trữ vật lấy ra một cái hồ lô màu xanh to cỡ nắm tay. Hắn đánh ra một đạo pháp quyết, nhất thời từ trong hồ lô phun ra các luồng hỏa diễm xanh biếc cổ quái.
Nguyệt Nhi mặt không đổi sắc, giơ một ngón tay ngọc điểm về đám trùng vân đang kêu vù vù. Tự tin thần thông hóa vụ vi trùng học từ Huyền Ma Chân Kinh thừa sức địch nổi hỏa diễm này.
Oanh!
Có điều khi thấy trùng vân lao vào hỏa diễm khác nào thiêu thân lao vào lửa thì Nguyệt Nhi không khỏi biến sắc. Triệu Thủ Quang cười nhạt, hồ lô này là hắn tham gia một giao dịch hội bí mật, tốn mất gần vạn tinh thạch mới thu được.
Số lượng tinh thạch này tương đương một kiện pháp bảo cấp thấp. Bởi vậy có thể thấy hồ lô này bất phàm cỡ nào. Nghe nói Thanh Lân hồ lô này là một trong ba kiện Linh Khí do một vị luyện khí đại sư luyện chế thành. Dùng Bích U linh hỏa lấy từ lòng đất sâu mấy vạn trượng cùng thiên tài địa bảo khác ngưng luyện mà thành. Uy lực tuy không thể sánh bằng Đan hỏa của Ngưng Đan Kỳ tu sĩ nhưng cũng hết sức kinh người. Triệu Thủ Quang đã dùng hỏa diễm này tiêu diệt không ít tu sĩ có tu vị cao thâm hơn.
Trên mặt Triệu Thủ Quang lộ vẻ cười tàn nhẫn, hít sâu một hơi linh lực cuồn cuộn tuôn vào trong hồ lô. Nhất thời Bích U linh hỏa từ trong hồ lô cuồn cuộn phun ra thổi tan trùng vân đồng thời cuốn tới Nguyệt Nhi.
Ầm ầm âm thanh truyền ra. Quỷ sương vụ đang bao bọc thân hình Nguyệt Nhi đã bị linh hỏa thiêu đốt.
Bầu trời vốn tối đen hiện đầy ánh lửa hồng. Trên mặt Triệu Thủ Quang tràn đầy vẻ đắc ý, liếc mắt về phía dị triệu một cái muốn độn quang bay đi.
Nhưng đột nhiên như cảm ứng được điều gì, hắn vội đưa tay vỗ vào túi trữ vật, một tấm phù lực không gió mà tự cháy hóa thành một tầng sáng màu vàng bao bọc lấy thân hắn.
Cơ hồ cùng lúc là âm thanh bén nhọn gào thét mà đến, một đạo lệ quang màu đen bắn thẳng tầng bảo hộ. Triệu Thủ Quang cảm thấy cổ họng nhất thời ngòn ngọt rồi bị đánh bay ra mấy trượng.
"Khí Linh!"
Vẻ mặt không thể tin, hắn hung tợn nhìn thiếu nữ đang lơ lửng giữa không trung:
"Không phải ngươi là đã bị Bích u linh hỏa đốt thành tro rồi sao?"
Nguyệt Nhi hừ một tiếng không trả lời. Sở học của nàng là Huyền Ma Chân Kinh bất phàm, không chỉ có uy lực tuyệt đại mà còn vô cùng xảo diệu. Vừa rồi nàng đã thi triển độn thuật là quỷ ảnh vô thanh, thần không biết quỷ không hay từ trong hỏa diễm thoát ra ngoài.
Nguyệt Nhi thu liễm khí tức muốn thừa dịp đối phương sơ ý, tập kích một đòn trí mệnh. Không ngờ lại bị hắn cản được trong mắt nàng hiện vẻ tiếc hận.
"Là Địa Giai pháp thuật?"
Triệu Thủ Quang là một kẻ độc hành đại đạo, đương nhiên đã nhận ra lúc này nhất định phải tốc chiến tốc thắng. Nếu kéo dài mà tu sĩ kia xuất quan thì không ổn.
Tay trái lật một cái, một tấm phù lục hiện trong lòng bàn tay, trên mặt Triệu Thủ Quang lại ẩn hiện vẻ đau xót.
Do dự một thoáng, Đoạt mệnh thư sinh vung tay đem tấm phù này ném ra, sau đó hai tay liên tục múa may liên tiếp đánh ra các đạo pháp quyết. Tấm phù sau khi hấp thu thì tỏa ra linh quang rực rỡ nhưng vẫn chưa có dấu hiệu kích phát.
Trên mặt ngọc của Nguyệt Nhi như phủ một lớp hàn sương, tấm phù này khởi động phức tạp như thế chắc chắn có điểm bất phàm.
Lấy công làm thủ, Nguyệt Nhi giương ngọc thủ nhẹ nhàng điểm một cái, tức thời Bích Tuyết Hoàn phóng ra linh quang chói mắt rồi một phân thành hai, hai thành bốn...
Trong một thoáng trên bầu trời đã có mười sáu tiểu hoàn gào thét đánh về đối phương.