Trong khi song phương đang đánh đến hừng hực khí thế. Lâm Hiên lặng lẽ đem thần thức thả ra tìm tòi khắp trong Thiên Phong thành. Đây chính là tòa thành lớn nhất của yêu hóa giả Thiên Sương Quận, đương nhiên sẽ có bảo khố.
Tu tiên đạo chông gai từng bước. Tu sĩ vốn là tranh giành cùng người, thậm chí tranh giành cùng thiên địa, không thấy lợi thì không động thủ.
Hiện tại tình thế của yêu hóa giả cùng tu tiên giả Thiên Sương Quận đang như nước với lửa.
Là một trong ngũ đại tông môn tu tiên, Vân Ẩn Tông cũng không thoát khỏi tầm ngắm của yêu hóa giả. Lâm Hiên đã gia nhập môn phái này, cũng có nghĩa hắn đang đối địch với yêu hóa giả.
Lâm Hiên quyết định vào thành chủ yếu là để trốn chạy lão ma. Song phương xung đột thì càng tốt hơn. Lợi dụng lúc này, thu bảo vật của yêu hóa giả về tay cũng là giảm tài lực của đối phương.
Dụng thần thức tìm tòi một tuần trà thì Lâm Hiên chợt ngẩng đầu. Thiên Phong thành rộng lớn như vậy, nơi khiến người chú ý nhất là ngọn núi cao ở giữa thành. Chính là nơi thất đại trưởng lão vừa rời đi.
Lâm Hiên biến thành một đạo kinh hồng tầm thường, thích phóng pháp lực cũng rất yếu ớt. Tốc độ chậm một chút nhưng sau một tuần trà hắn đã tới chân núi.
Khi ngẩng đầu nhìn đỉnh núi thì hắn chợt nheo mắt, sau đó mới bay lên. Khoảng cách hai ba trăm trượng chỉ là một thoáng.
Tới đỉnh núi, ánh mắt Lâm Hiên quét qua chung quanh thì khóe miệng lộ tia chê cười, chậm rãi mở miệng: "Đạo hữu ẩn trong bóng tối là muốn đánh lén Lâm mỗ?"
"Ồ?"
Thanh âm kinh ngạc truyền ra, sau đó bên trái mấy chục trượng chợt lóe linh quang, một bóng người từ từ hiện ra.
Đây là một gã yêu hóa giả tầm hơn tam tuần lưng còng. Gã này có đôi tai dơi cùng chiếc mũi ưng. Giờ phút này đang dùng ánh mắt như chim ưng nhìn về Lâm Hiên.
Từ khí tức hiển lộ thì đây là một yêu hóa giả Động Huyền trung kỳ.
Lâm Hiên bất động thanh sắc nhưng thầm mừng rỡ. Lúc này mà còn có yêu hóa giả cấp cao trấn thủ ở đây, xem ra khả năng có bảo vật là rất cao.
"Tiểu tử, không kể ngươi làm sao phát hiện được ta, hiện tại ngươi có thể đi tìm chết."
Yêu hóa giả lưng còng quát to một tiếng, toàn thân bốc lên một tầng hỏa diễm nhưng trên mặt không chút thống khổ, tàn bạo lao về phía Lâm Hiên.
Đây là pháp thuật gì?
Lâm Hiên chưa giao thủ nhiều cùng yêu hóa giả nhưng nếu muốn chơi về lửa thì hắn không sợ bất luận kẻ nào. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Khẽ thở ra, Lâm Hiên há miệng phun ra một đoàn hỏa diễm tứ sắc lưu ly to cỡ quả trứng gà. Nó vừa hiện thì lập tức to lên cỡ bánh xe, như thiên ngoại lưu tinh hung hăng bắn qua đối thủ.
Huyễn Linh Thiên Hỏa!
Hiện tại phải tranh thủ thời gian, vừa ra tay thì Lâm Hiên đã dụng tuyệt kỹ.
Đối phương không hề sợ hãi. Sau một khắc thì song phương liền đụng vào nhau.
Vô thanh vô tức thì lam quang hiện lên. Chỉ thấy gã yêu hóa giả nọ cùng tầng hỏa diễm trên người đều bị băng phong, biến thành tượng đá! Đến ngay cả vẻ mặt cũng đông cứng, vẫn còn nguyên vẻ không thể tưởng tượng cùng hoảng sợ. Nằm mơ cũng không ngờ, chỉ một chiêu đã bại trong tay một tu tiên giả cùng cấp.
Lâm Hiên nhanh chóng đặt tay lên trán bức tượng, thi triển lên Sưu Hồn Đại Pháp.
Rất nhanh hắn ngẩng đầu thì sắc mặt lộ vẻ vui mừng. Tay áo phất một cái, mấy đạo kiếm quang như cá bơi ra.
***
Cùng lúc đó, bên trong tầng mây có hình Chân linh Huyền Vũ trên bầu trời Thiên Phong thành.
Đùng đùng những tiếng bạo liệt truyền ra. Thất trưởng lão cùng Cổ lão ma vẫn đang đánh cho hừng hực khí thế. Bảy người am hiểu phối hợp, mượn lực của trận pháp đã đối cường được với tu tiên giả Phân Thần kỳ.
"Không ổn" Đột nhiên lão giả tóc bạc thất thanh kinh hô, trên mặt tràn đầy sợ hãi cùng tức giận.
"Đại trưởng lão, có chuyện gì?"
"Hồ đạo hữu đã ngã xuống"
"Cái gì?" Lão phụ tóc trắng thất sắc, vẻ mặt năm người còn lại cũng không khác biệt.
"Đúng vậy"
"Vậy là có tu yêu giả vào trong thành…"
"Dĩ nhiên không phải đồng đạo chúng ta, hơn phân nửa là tặc đảng của lão ma trước mắt. Bọn chúng dùng kế minh tu sạn đạo, ám độ trần thương. Lão ma ở chỗ này hấp dẫn sự chú ý của chúng ta, kẻ kia lặng lẽ chạy vào trong thành" Lão giả tóc bạc nghiến răng nói.
"Cái gì, chẳng lẽ mục tiêu của hắn là món bảo vật đó?" Cung trang thiếu nữ thất thanh kinh hô.
"Còn không phải sao" Lão giả tóc bạc lộ vẻ rất tức giận: " Lão quái vật này đường đường tu tiên giả Phần Thần, sao có thể truy đuổi một vãn bối tới Thiên Phong thành, thì ra là tới mưu đồ bảo vật của chúng ta."
"Các ngươi ở chỗ này nói hươu nói vượn cái gì, với thân phận của lão phu mà cần phải gạt các ngươi sao, gây chuyện trong thành tất nhiên là Lâm tiểu tử. Hắn là cừu nhân của lão phu, các ngươi còn không mau thả ta ra. . ." Cổ lão ma oán hận nói.
"Thả ngươi ra?" Lão giả tóc bạc giận tím mặt, vừa quát vừa huy động bảo vật trong tay: "Lão ma, ngươi cho chúng ta ngu ngốc sao. Đừng có ở chỗ này đóng kịch, kẻ ở trong thành tất nhiên là đồng bọn cua ngươi, lão phu liều mạng cùng ngươi "
Sáu người khác cũng lộ vẻ phẫn nộ, thế công chợt gia tăng lên rất nhiều.
"Một đám ngu xuẩn, sát hại đồng bạn các ngươi rõ ràng là Lâm tiểu tử, lại muốn tìm lão phu tính sổ sao? Cho là bằng vào một bộ trận pháp có thể ngăn trở ta?"
Thanh âm âm độc của Cổ lão ma truyền ra, rõ ràng cũng đã động đến chân hỏa. Tay áo phất một cái, một cái túi linh quỷ màu xám trắng được tế lên.
Miệng túi vừa mở thì tiếng gầm bạo ngược truyền ra. Sau đó âm phong dữ dội nổi lên. Một đạo thi khí màu xám trắng từ bên trong bay vút ra, thoáng cái hiện hình là một quái vật hình dáng dữ tợn, toàn thân màu bạc nhạt, cao lớn hơn luyện thi bình thường rất nhiều, hơn nữa sau lưng còn có một cặp cánh màu bạc như cánh dơi.
Ngân Sí Thi Vương!
Đây chính là Thi vương mà lão ma nuôi dưỡng đã vạn năm, mất sức chín trâu hai hổ mới đào tạo thành.
Thực lực của Thi vương tuy không bằng lão ma nhưng còn vượt cả tu tiên giả Phân Thần sơ kỳ mới vừa tiến giai.
Hơn nữa Thi Vương này mình đồng da sắt, thân thể cứng rắn cơ hồ như pháp bảo cùng cảnh giới, khí lực cũng lớn tới mức khó mà dùng lời diễn tả.
"Không ổn!"
Thất trưởng lão Thiên Phong thành vạn lần không ngờ đối phương còn có đòn sát thủ như vậy, cả một đám cuồng biến sắc mặt.
Tiếng cười cạc cạc quái dị truyền ra, thanh âm Cổ lão ma kiêu ngạo đến cực điểm: "Sao, hối hận vì đã đối nghịch cùng bản lão tổ? Đáng tiếc đã chậm, ta muốn đem bọn ngươi đi trừu hồn luyện phách."
Lời còn chưa dứt thì Ngân Sí Thi Vương đã tàn bạo nhào lên.
Lúc này, biết rõ không địch lại nhưng đám yêu hóa giả đã ở thế cưỡi hổ, đành phải kiên trì thi triển pháp bảo bí thuật.
Nhất thời tiếng nổ mạnh không ngừng truyền ra, đấu pháp so với trước rõ ràng kịch liệt hơn rất nhiều.
Trong tầng mây, thất trưởng lão đang gặp tình thế bất lợi. Có điều trong thành thì đám yêu hóa giả trở nên phấn khích. Theo thời gian có càng nhiều têu hóa giả chạy tới. Cậy vào ưu thế nhân số, bọn họ đã lấy lại được thế chủ động. Đám luyện thi bị tiêu diệt từng con từng con.
Chiến thắng chỉ là vấn đề thời gian.
Cùng lúc này, Lâm Hiên thông qua Sưu Hồn Thuật gã yêu hóa giả nọ, đã tìm tới một vách núi cao ngất. Tay phải khẽ phất thì thanh quang lóe lên, một đạo kiếm khí chói mắt bay vút ra.
Oanh!
Vách đá bị khai phá lộ ra một sơn động. Từng cơn gió lạnh thổi ra, một cầu thang bằng đá kéo dài vào sâu trong lòng núi.
Lâm Hiên mừng rỡ, đem thần thức thả nhưng thoáng cái đã bị bắn ngược trở lại. Thì ra trong động có cấm chế che chắn thần thức.
Lâm Hiên khẽ nhíu mày nhưng đương nhiên không lui bước, chần chờ một chút liền đi vào trong.
Sơn động khá sâu, mất nửa tuần trà hắn mới đi đến cuối.
Phía trước xuất hiện ánh sáng chói mắt, là một đại sảnh rộng cỡ hai chục trượng sạch sẽ dị thường. Nền dưới được lát bằng mỹ ngọc, bốn vách khảm nạm những viên bảo thạch. Cho dù hoàng cung phàm nhân cũng không thể xa xỉ bằng thế này.
Lâm Hiên quay đầu tìm kiếm. Rất nhanh liền phát hiện ở cuối đại sảnh có bày một số giá gỗ cùng rương hòm. Chẳng qua chúng đều được bao phủ bởi một vòng bảo hộ màu lam nhạt mỏng như cánh ve. Bề ngoài vòng bảo hộ có một tầng sương mỏng, vô số phù văn cỡ nắm tay đang xoay tròn phun ra nuốt vào, tràn ra khí tức thần bí.
Kiến thức của Lâm Hiên uyên bác hạng nào, lập tức nhìn ra chỗ bất phàm của vòng bảo hộ này. Liền bấm tay bắn ra một đạo kiếm khí chói mắt, hung hăng chém vào lam vụ.
Chỉ là một kích tiện tay nhưng uy lực đương nhiên không nhỏ. Có điều vòng bảo hộ không chút gợn sóng, kiếm khí không mảy may hiệu quả.
"Cái này..."
Xem ra vòng bảo hộ không dễ bài trừ. Hiện tại tình thế gấp rút, Lâm Hiên liền nâng tay phải. Linh quang chói mắt, Huyễn Linh Thiên Hỏa tản mát ra khí tức hủy diệt.
Oanh!
Một màn kế tiếp lại khiến Lâm Hiên nhíu mày. Hỏa diễm vừa tiếp xúc với màn sương thì lam quang chợt lóe, hàn khí vô tận khuếch tán ra nhưng dưới đáy màn sáng lam sắc cũng như có linh tính.
Tiếng thanh minh rền vang, chỉ thấy lam vụ kịch liệt cuồn cuộn. Sau đó những phù văn kia phát sáng chói mắt. Không có âm thanh truyền ra, rõ ràng hàn khí của Huyễn Linh Thiên Hỏa đã mất đi hiệu quả.
Lâm Hiên hít sâu một hơi, đem thêm pháp lực truyền vào Huyễn Linh Thiên Hỏa.
Oanh!
Sắc màu bên ngoài ma hỏa càng trở nên chói mắt. Màu xanh thẳm biến mất chỉ còn tam sắc lưu ly. Hàn lãnh không có hiệu quả, Lâm Hiên không muốn lãng phí pháp lực vào đó.
Lúc này cấm chế càng run rẩy, tiếng thanh minh không ngừng truyền ra, bên trong dâng lên càng nhiều phù văn, liều mạng ngăn cản Huyễn Linh Thiên Hỏa.
***
Trở lại trên bầu trời Thiên Phong thành.
"A!"
Tiếng kêu thảm thiết truyền ra, Ngân Sí Thi Vương đã đến gần đại hán thân hình khôi ngô. Ngân quang lóe lên thì huyết hoa bắn tung tóa, một lỗ máu lớn xuất hiện ở lồng ngực đại hán.
Ngân Sí Thi Vương thu tay thì đại hán liền ngã quỵ xuống.
Thụ thương nặng như vậy, cho dù là yêu hóa giả Động Huyền Kỳ cũng chấm dứt sinh mạng. Khác với tu tiên giả, bọn hắn không có Nguyên Anh để lần nữa đoạt xá.
"Tứ trưởng lão!"
"Ngô đạo hữu!"
Tiếng kinh hô truyền ra, đám yêu giả thấy đồng bạn ngã xuống lộ vẻ thố tử hồ bi. Kỳ thật từ khi Ngân Sí Thi Vương xuất hiện, bọn họ sớm đã biết sẽ có tình cảnh này.
Trốn cũng chết mà không trốn cũng chết, sắc mặt các trưởng lão Thanh Phong Thành khó coi đến cực điểm.
Chợt tiếng xé gió truyền ra, là lão phụ kỳ tóc trắng quay người chạy trốn.
"Lam đạo hữu, ngươi…"
Mấy trưởng lão còn lại thất sắc cùng phẫn nộ, không ngờ cao thủ có thực lực mạnh thứ hai trong bọn họ lại lâm trận bỏ chạy.
Mấy người vừa sợ vừa giận nhưng đành trơ mắt nhìn lão phụ tóc trắng hóa thành một đạo kinh hồng bay đi.
"Muốn chạy, quá ngây thơ rồi!" Đúng lúc này một tiếng cười lạnh truyền ra.
Chỉ thấy lão phụ kia mới vừa chạy ra hơn trăm trượng thì trước mắt cuồn cuộn thi khí xám trắng, một quỷ trảo đáng sợ không hề có dấu hiệu hiển hiện, mười ngón tay nhọn hoắt như móc câu thoáng cái cắm vào ngực mụ.
Lão phụ kêu lên thảm thiết, toàn thân lóe linh quang nhưng quỷ trảo đã tỏa ra thi khí xám trắng bao phủ thân thể.
"A!" Tiếng kêu càng trở nên thê lương. Rất nhanh lão phụ biến thành một thây khô, trên mặt vẫn còn mang vẻ hoảng sợ.
"Ta đã nói rồi, các ngươi sẽ phải hối hận, hôm nay đừng kẻ nào mong rời khỏi nơi này." Thân ảnh Cổ lão ma chợt hiển hiện với sắc mặt đầy dữ tợn.
Sau đó chỉ thấy hai tay lão khẽ múa. Xoẹt xoẹt! Một đạo thiểm điện đen sì cỡ cánh tay bắn ra, hóa thành một con Lôi Long giương nanh múa vuốt đánh tới hắc y nam tử.
Gã này thất sắc, hét lớn một tiếng thì hai tay mở rộng như bánh xe vung vẩy trên dưới.
Lập tức vô số quyền ảnh hiển hiện nghênh đón Lôi long.
Đùng đùng những tiếng nổ vang. Quyền ảnh đầy trời vừa tiếp xúc cùng Lôi Long thì lập tức tan rã như cho tuyết vào trong lò lửa.
Thế tới của Lôi Long không hề chậm lại, hung dữ đánh qua đối phương.
"Đại trưởng lão, cứu ta!" Hắc y nam tử kêu thảm nhưng vô dụng, cả người đã bị một tầng hồ quang điện quấn quanh.
Dòng điện mãnh liệt khiến vẻ mặt hắn tràn đầy thống khổ, sau đó một cột sáng màu đen bắn xuyên qua bụng. Gã yêu hóa giả này cũng không cam lòng ngã xuống.
Thoáng cái đã có ba người hồn quy địa phủ, bốn người còn lại đầy vẻ tuyệt vọng. Sắc mặt lão giả tóc bạc âm trầm đến cực điểm.
"Sao, sợ đến hồ đồ rồi ư, các ngươi bó tay chịu trói thì còn bớt đau khổ." Cổ lão ma kiêu ngạo lên tiếng.
"Bó tay chịu trói, ngươi tưởng đã khống chế được toàn cục rồi sao?"
Ngoài ý định của đối phương, lão giả tóc bạc lại cười lạnh một tiếng, vẻ mặt trở nên quyết tuyệt. Bộ dáng ba người còn lại cũng không khác biệt.
Bốn người tâm ý giống nhau. Mỗi người liền lấy ra một trận kỳ, chú ngữ ngắn ngủi mà thần bí truyền ra.
Kinh nghiệm đấu pháp của Cổ lão ma vô cùng phong phú, liền cảm nhận được chỗ không ổn.
"Các ngươi muốn làm gì?"
Quát lớn một tiếng thì toàn thân lão nổi lên linh quang xám trắng, cùng Ngân Sí Thi Vương ào ào xông tới.
Có điều đối phương lại không hề tránh né.
Phốc...
Lão giả tóc bạc bị một thanh loan đao mổ bụng nhưng trên mặt không hề có vẻ thống khổ, ngược lại còn lên ha hả: "Lão ma, ta sẽ chờ ngươi trên đường tới hoàng tuyền "
Nói xong lão dùng tia khí lực cuối cùng giơ tay lên cao, hét lớn một tiếng: "Phá...!"
Động tác ba yêu hóa giả nọ cũng tương tự.
"Không... Không ổn rồi!"
Cổ lão ma thất sắc. Chỉ thấy đám mây đen hình dạng Huyền Vũ kịch liệt cuồn cuộn rồi bắt đầu áp súc lại, thể tích nhanh chóng rút nhỏ.
Lúc này lấy Thiên Phong thành làm trung tâm, tất cả thiên địa nguyên khí trong vòng mấy ngàn dặm đều tụ tập lại, sau đó bị hút vào trong đám mây đen.
Sắc mặt Cổ lão ma trở nên khó coi, kỳ thật không cần lão động thủ thì bốn yêu hóa giả kia đã ngã xuống. Rõ ràng chiêu số cuối cùng hút khô lực sinh mạng của bọn họ.
Phải mau rời khỏi nơi này!
Chỉ thấy đám mây đen đã vô cùng đậm đặc do thu nhỏ chỉ còn một phần ngàn, bên trong ẩn hiện vô số thần bí phù văn thôn vân nhả vụ, kín kẽ như một cái lồng được đúc bằng tường đồng cốt thép.
Oanh!
Lão ma mới bay ra thì liền bị bắn ngược trở về.
"Cái này..." Sắc mặt lão quái vật khó coi đến cực điểm, thò tay vào trong ngực lấy bảo vật hình mũi nhọn kia, sau đó đem pháp lực truyền vào.
Có điều lần này bảo vật đã mất đi hiệu quả. Cho dù có tiếng bạo liệt bén nhọn truyền ra, mây đen vẫn vô cùng kiên cố.
Mà bên ngoài, thiên địa nguyên khí trong vòng ngàn dặm vẫn điên cuồng chảy ngược vào bên trong tầng mây.
***
Bên kia.
Rét!
Thanh âm rợn người truyền ra cùng linh quang chói mắt, rốt cục vòng bảo hộ lam sắc ảm đạm rồi tan đi, lộ ra một loạt giá gỗ cùng ba cái hòm dài cỡ vài thước.
Lâm Hiên thấy thì nhẹ nhàng thở ra, trong mắt hiện tia kích động. Vòng bảo hộ cứng rắn như thế, chắc hẳn bảo khố ở trong sẽ không để hắn phải thất vọng.
Ánh mắt nóng bỏng của hắn liền đảo qua các giá gỗ. Trên đó bày có những cuốn cổ tịch.
Khác với tu sĩ, yêu hóa giả thông qua dung hợp yêu thú tinh hạch để đạt được đại thần thông di sơn đảo hải. Bọn họ có giác quan vô cùng nhạy cảm, cũng có phương pháp đặc biệt cảm thụ sự tồn tại cùng mạnh yếu địch nhân nhưng không thể phóng xuất ra thần thức.
Yêu hóa giả cũng có phương pháp đọc ngọc giản nhưng khá phiền toái nên bọn họ thường ghi các công pháp vào những điển tịch như phàm nhân.
Những cổ tịch trân trọng để ở chỗ này hẳn là vật bất phàm, Lâm Hiên nâng tay phải, tùy tiện đem một cuốn hút về trong tay.
Đã qua không biết bao năm tháng nhưng bản cổ tịch này vẫn được bảo tồn hoàn hảo, bởi các trang giấy được dùng tài liệu yêu thú chế tác nên không sợ tuế nguyệt ăn mòn. Cho dù vài vạn năm trôi qua, những chữ viết ghi trên đó vẫn rõ ràng như mới.
Bích Tuyết Lạc Ngọc Quyết!
Lâm Hiên thì thào rồi mở sách.
Đây là một bản bí tịch võ công. Nếu rơi vào chốn võ lâm thế tục, nhất định sẽ khiến các cao thủ điên cuồng tranh đoạt, nổi lên gió tanh mưa máu đáng sợ.
Nhân vật võ lâm lợi hại nhất được xưng là thiên đạo cao thủ, thấp hơn là cấp độ tông sư. Đạo lý luyện võ cũng như tu tiên giới. Kẻ nào muốn ngạo thi quần hùng, ngoại trừ tư chất cùng cố gắng bản thân thì còn quan hệ rất lớn đến võ công tu luyện.
Tuyệt thế võ công luôn làm người ta hướng tới, tỷ như Dịch Cân Kinh của Phật môn, Thái Cực Quyền Phổ của Đạo gia đều là võ công đỉnh cấp, không truyền ra ngoài. Uy lực vượt xa những loại bình thường như Ngũ Hổ Đoạn Môn Đao, Bát Quái Chưởng.
Yêu hóa giả dùng võ nhập đạo, thực lực quyết định bởi tinh hạch yêu thú dung hợp nhưng cũng có quan hệ rất lớn tới võ công tu luyện.
Bích Tuyết Lạc Ngọc Quyết này là một bí tịch đỉnh cấp thích hợp cho yêu hóa giả. Về sau có thể nghiên cứu hoặc trao đổi cho bọn họ. Lâm Hiên liền đem nó thu về. Đương nhiên hắn cũng không bỏ qua những điển tịch trên các giá gỗ khác.
Chỉ một thoáng mà trên các giá gỗ rỗng tuếch, Lâm Hiên quay đầu nhìn ba cái hòm được dùng gỗ quý chế thành.
Tay áo rung lên thì một tầng quang hà màu xanh cuốn qua, mở nắp cái hòm thứ nhất.
Linh quang chói mắt, ánh vào mắt hắn là tinh hạch yêu thú đủ các hình dạng.
Lâm Hiên đại hỉ dụng thần thức đảo qua, có chừng hơn hai trăm khối tinh hạch. Từ lượng yêu khí chứa trong thì thấp nhất cũng là cấp bậc Nguyên Anh, đa phần là Ly Hợp. Thậm chí còn có mấy chục khối cấp bậc Động Huyền.
Lâm Hiên không khỏi hít sâu một hơi. Lần này đúng là kiếm món lợi thật lớn. Hắn đóng nắp hòm rồi không chút do dự thu về.
Tay áo phất một cái, Lâm Hiên lại mở nắp cái hòm thứ hai.
"Ồ, đây là…"
Khoảng hai chục cái hộp gỗ đủ màu sắc, dài ngắn khác nhau hiện ra.
Lâm Hiên tuỳ tiện mở một cái hộp, bên trong chứa một đoạn xương thú cốt. Ánh mắt hắn thoáng cái đã bị hấp dẫn: "Ta không có nhìn lầm a, đây là thú cốt yêu thú Phân Thần kỳ!"
Không rõ cụ thể chủng loại yêu thú nhưng cảnh giới tuyệt không sai.
Đám yêu hóa giả Thiên Phong thành lấy ở đâu ra bảo vật trân quý như vậy? Nếu có bọn hắn thực lực săn giết yêu thú Phần Thần thì Cổ lão ma sớm sẽ ngã xuống.
Lâm Hiên nghi ngờ nhưng rất nhanh vỗ đầu một cái: "Có thể là được truyền thừa, nhưng quản nhiều như vậy làm gì "
Hắn mở hai ba cái hộp thì tài liệu yêu thú bên trong đều thuộc Phân Thần kỳ, liền rạo rực cất vào trong túi Tu Du.
Ắt hẳn cái hòm thứ ba cũng có rất nhiều bảo vật. Lâm Hiên đang muốn kiếm tra thì đúng lúc này, một tiếng nổ kinh thiên động địa truyền đến.
Toàn bộ không gian rung động lắc lư. Mặt đất chấn động mãnh liệt, nếu không phải ngọn núi có cấm chế thủ hộ thì đã sụp xuống.
Lâm Hiên thất sắc. Vụ nổ có uy lực khiến hắn kinh tâm trợn mắt, nếu là hắn ở trong thì tám chín phần sẽ ngã xuống.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Ý niệm lưu chuyển, Lâm Hiên nào còn tâm tư ở chỗ này kiểm kê bảo vật, trực tiếp thu chiếc hòm cuối cùng rồi rất nhanh ra ngoài.
Thiên Phong thành một lần nữa ánh vào tầm mắt.
"Cái này..."
Ánh mắt đảo qua thì Lâm Hiên kinh ngạc nói không nên lời. Không ngờ cả tòa Thiên Phong thành rộng lớn đã bị hủy đi gần một nửa. Trong phạm vi này, bất kể là phàm nhân hay yêu hóa giả đều ngã xuống, thậm chí hài cốt cũng không còn.
Là do vụ nổ đáng sợ kia tạo thành!
Một hồi trước, mắt thấy đồng bạn bị tiêu diệt từng người. Bốn trưởng lão còn lại đã không tiếc trả giá tánh mạng, phát động sát chiêu cuối cùng trong Huyền Vũ Thất Kiệt Trận.
Ngũ hành nguyên khí trong mấy vạn dặm đều bị hút đến nơi này rồi quán chú vào trong tầng mây. Cuối cùng lại bị áp súc thành một quang cầu cỡ mấy trượng, sau đó ầm ầm tự bạo.
Chỉ là dư âm vụ nổ đã phá hủy gần một nửa Thiên Phong thành. Lão ma thân ở trung tâm vụ nổ, đương nhiên lành ít dữ nhiều.
Lâm Hiên nghĩ đến đây thì lộ vẻ vui mừng. Bất chợt trong tầng mây liền bắn ra một cột sáng màu xám trắng thẳng xuống đầu hắn!