Theo như lời hư ảnh, cho dù là Tán tiên cũng phải động tâm.
"Ta cần trả giá điều gì?"
Điền Tiểu Kiếm trải qua vô số gian khổ ma luyện, tâm trí thành thục như hồ ly.
Cho dù lời đối phương không phải hư ngôn thì muốn tìm được bảo vật khẳng định phải trả cái giá rất lớn.
Hư ảnh nghe thì có chút ngẩn ngơ, không giận mà lại mừng rỡ. Nếu là kẻ khác, khẳng định không ngừng hỏi dò hỏi chỗ tốt. Không ngờ tiểu tử này vẫn còn bình tĩnh như vậy.
Không tồi, tu vi tuy thấp một chút nhưng là chân ma chi thể, tâm cơ lại tinh xảo khó tìm.
Hư ảnh đang còn mừng thầm thì đột nhiên Hồn Niệm không gian lại chấn động kịch liệt.
Điền Tiểu Kiếm không nói hai lời phất tay áo một cái, mấy kiện bảo vật bay vút ra xoay quanh bay múa trước người, bộ dáng trở nên căng thẳng vô cùng.
Có điều hư ảnh xem như không thấy, nghiêng đầu rồi kinh ngạc mở miệng:
"Ồ. Không ngờ cấm chế do Cửu Thiên Huyền Nữ lưu lại đã bị phá trừ mà không phải thi triển huyết tế thuật. Vậy chỉ còn Linh La Ngọc Phù. Hừ, vài món bảo vật do tiện tỳ kia lưu lại xuất thế sao? Chẳng qua ả đã hình thần câu diệt, chỉ bằng vào bảo vật vài món không thông linh, còn cơ hội xoay chuyển càn khôn sao?"
Thanh âm hư ảnh ngày càng thấp, trên mặt lại tràn đầy vẻ châm chọc.
***
Lúc này Lâm Hiên không chớp mắt, nhìn chằm chằm vào bốn kiện bảo vật trước mắt.
Nhìn qua tâm thần hắn như bị bảo vật hấp dẫn nhưng kỳ thật đại bộ phận tinh lực đều tập trung Vọng Đình Lâu ở bên cạnh, đề phòng đối phương xuất thủ ám toán.
"Lâm đ*o hữu, bản nhân có thể hiểu được ngươi đang suy nghĩ điều gì. Tốt nhất là chúng ta không nên có tâm tư khác. Có câu, nhân tâm bất túc xà thôn tượng (1), được mấy bảo vật này đối với chúng ta đã là tiên phúc tu luyện ba đời. Bình an thu bảo vật mới là vui mừng lớn nhất, tội gì vì tham niệm nhất thời mà làm ra chuyện lưỡng bại câu thương?"
Thanh âm Vọng Đình Lâu truyền vào tai, đương nhiên cũng sợ Lâm Hiên gây bất trắc.
"Lời của đạo hữu thật hợp ý Lâm mỗ, đã có nhân duyên gặp gỡ, tại hạ không muốn trở mặt cùng huynh. Chi bằng chúng ta mở ra xem có bảo vật gì, sau đó mới quyết định phân chia, không biết ý đạo hữu thế nào?" Lâm Hiên thở dài, ngôn ngữ chân thành vô cùng.
"Ừm, rất hợp ý ta, để công bằng thì mỗi người chúng ta cùng mở một cái." Vọng Đình Lâu gật đầu, sau đó hai người thi triển thần thông thu hai cái hộp ngọc về trong tay.
Hai hộp này dài rộng khoảng nửa tấc, với kiến thức uyên bác của hai người mà nhìn không ra là được chế tác từ tài liệu gì, mười phần không phải ở Nhân Giới.
Không có cấm chế phù triện dán ở trên. Nhưng bàn tay Lâm Hiên vừa chạm nắp hộp thì mặt trên nổ bắn ra một đạo điện hồ bạch sắc.
Lâm Hiên sớm đã cảnh giác, tâm niệm nhất động, Huyễn Linh Thiên Hỏa hiện ra đón đỡ điện hồ bắn tới. Phốc phốc mấy tiếng, Huyễn Linh Thiên Hỏa lóe lên đã hóa giải công kích .
Trên trán Lâm Hiên thấm mồ hôi, cũng may điện hồ không quá mức lợi hại. Hắn hít vào một hơi. Ngoài Huyễn Linh Thiên Hỏa, bàn tay còn lóe ra ngũ sắc linh quang chói mắt, bạch sắc điện hồ lại hiện lên. Nhất thời những tiếng nổ lốp bốp dày đặc không ngừng truyền vào tai.
Điện hồ có chỗ độc đáo nhưng không được linh lực bổ sung, giằng co chừng nửa tuần trà rồi biến thành hư vô.
Cạch một tiếng vang nhỏ truyền vào tai, bảo vật bên trong hiện ra.
"Đây là..."
Lâm Hiên sớm đã khẩn trương, ánh mắt vừa đảo qua thì há miệng trừng mắt, giật mình tới cực điểm.
Nguyệt Nhi đang ở một bên giám thị Vọng Đình Lâu, lúc này cũng tò mò nghiêng đầu nhìn qua. Sau đó nàng cũng che miệng, cơ hồ nghĩ mình nhìn lầm.
Bên trong không phải đan dược pháp bảo, cũng không phải tài liệu luyện khí quý hiếm gì.
Mà là…Một lọn tóc!
Một lọn tóc thật dài cuốn cùng một chỗ, nếu trên người một nữ tử cao gầy thì lọn tóc này cũng dài tới thắt lưng.
Đây là di bảo tiên nhân sao?
Lâm Hiên có chút do dự đem thần thức nhập vào trong đó. Lát sau hắn ngẩng đầu, trên mặt lại tràn đầy vẻ thất vọng.
Buộc tóc không chút linh tính, nhìn qua chỉ như là tóc của một nữ tử phàm nhân bình thường.
Hắn thở dài, đưa mắt nhìn qua Vọng Đình Lâu.
Hộp ngọc kia cũng có cấm chế nhưng đã bị giải trừ, lúc này trong tay Vọng Đình Lâu cầm một tấm phù triện.
Tiên nhân chi phù diệu dụng đến thế nào?
Lâm Hiên có chút vui vẻ nhưng sau đó vẻ mặt trở nên âm trầm.
Không ngờ đây là một tấm tàn phù. Tựa hồ bị người xé còn lại một nửa, tuy rằng có linh quang tỏa ra nhưng không có biện pháp sử dụng, nhiều nhất chỉ dùng để nghiên cứu chế phù thuật.
Chẳng qua phù triện thuật của Tiên nhân gian nan thâm ảo vô cùng, tu tiên giả Nhân giới sao có thể lý giải?
Bảo vật này với hai người cũng vô dụng. Còn lọn tóc nhìn qua chỉ là một kiện phế vật.
Lâm Hiên cùng Vọng Đình Lâu liếc nhau, bộ dáng có chút uể oải.
Lâm Hiên phất tay áo một cái, đem lọn tóc bắn qua đối phương. Vọng Đình Lâu tiếp nhận, sau đó cũng đem tàn phù bắn qua hắn.
Hai người kiểm tra một phen thì vẫn là vẻ mặt thất vọng. Chẳng qua rất nhanh ánh mắt đảo tới hai bảo vật còn lại.
Lâm Hiên không chút do dự thu bình ngọc tinh xảo về. Ngoài ý muốn là Vọng Đình Lâu lại hướng tới hộp gỗ. Lâm Hiên không khỏi nheo mắt, hắn đâu có ngờ đây là ý của Dực Long chân nhân.
Bình ngọc cỡ hơn tấc nhưng không có cấm chế, Lâm Hiên không tốn sức đem nắp bình mở ra, một tức thời mùi hương cay độc từ bên trong thoảng ra.
Lâm Hiên biến sắc phất tay. Thanh quang lóe lên, trong lòng bàn tay đã có một viên đan hoàn màu phấn hồng to cỡ long nhãn.
Có điều đan dược này có nhiều vết loang lổ cùng vô số điểm đen lỗ chỗ.
Phế đan!
Vọng Đình Lâu cầm hộp gỗ nhưng còn chưa mở, thấy phế đan thì vẻ mặt vô cùng khó coi. Dù đan dược này có hiệu quả nghịch thiên thế nào, một khi đã luyện phế thì không chút tác dụng.
Bộ dáng hai người vô cùng ủ rũ, một lát sau thanh âm Lâm Hiên mới vang lên.
" Còn hộp gỗ này, không biết nên mở chăng?"
"Đạo hữu không cần để tâm" Vọng Đình Lâu đáp lời, tiếng mở lạch cạch đã vang lên.
"Đây là… "
Lâm Hiên trừng lớn mắt lúc sau lại nhếch môi cười khổ.
Trong hộp gỗ là…Son, bút trang điểm, môi màu, còn có đủ loại thuốc cao phấn. Liếc mắt có thể nhìn ra mấy thứ này là hộp trang điểm của nữ tử.
"Không sai, chính là hộp trang điểm của Cửu Thiên Huyền Nữ, là bảo vật mà tất cả nữ tu tha thiết ước mơ, có nó thì Tiêm Tiêm tiên tử còn từ chối được ta sao?" Dực Long chân nhân mừng như điên ha hả cười lớn trong đan điền khí hải của Vọng Đình Lâu.
Vọng Đình Lâu nghe thì có chút giận truyền âm: "Ngươi nói cái gì. Ngươi hao hết thiên tân vạn khổ, Phá Toái Hư Không tới Nhân giới chúng ta chính là vì cái hộp trang điểm này?"
"Hừ, ngươi thì biết cái gì, nhan sắc Cửu Thiên Huyền Nữ tuy kém Tu la Vương một chút nhưng theo thượng cổ điển tịch, hộp trang điểm này của nàng có hiệu quả bảo dưỡng dung nhan tuyệt vời nhất. Đối với nữ tử là bảo vật vô giá. bản tôn cần vật này để tặng Tiêm Tiêm tiên tử làm sính lễ. Vọng Đình Lâu, mặc kệ ngươi dùng phương pháp gì, nhất định phải đoạt được nó." Dực Long chân nhân thu hồi vẻ lười biếng, vẻ mặt nghiêm túc mở miệng.
"Vậy còn ba kiện kia.. ".
"Mấy thứ đó chẳng qua là sắt vụn đồng nát mà thôi, không biết năm xưa Cửu Thiên Huyền Nữ nghĩ như thế nào mà lưu lại mấy thứ vô dụng này. Vọng Đình Lâu, ngươi không cần lo lắng, đợi tới Linh giới, có bản tôn quan tâm ngươi còn sợ thiếu bảo vật sao?"
"Ngươi?"
Nguyên Anh Vọng Đình Lâu mở mắt, nhìn nguyên thần phía trước với vẻ hoài nghi.
"Không tin ta, cho ta là huênh hoang sao? Ha ha, nói cho ngươi biết, ngươi căn bản không thể tưởng tượng nổi cảnh giới của bản tôn, cho dù bản thể Thiên Nguyên ma tổ kia trước mặt ta cũng không đáng nhắc tới, cho nên... Ngươi không cần sợ ta không giúp ngươi"
Vẻ mặt Dực Long chân nhân chính khí lẫm lẫm nhưng Vọng Đình Lâu vẫn còn hoài nghi, tuy vậy đến nước này có vẻ đã buông xuôi: "Được rồi, ngươi không cần thổi phồng bản thân mình nữa, cho dù ngươi tại Linh giới không như thế, một khi ta đã đáp ứng thì sẽ giúp ngươi. "
Dực Long chân nhân dở khóc dở cười, chẳng qua không biết giải thích thế nào. Đợi khi Linh giới xem đối phương còn nghĩ là hắn nói dối hay không.
Nhìn vào bốn kiện bảo vật, Lâm Hiên rơi vào trầm mặc.
Nhất thời không khí trở nên ngưng đọng.
Thật lâu sau. Lâm Hiên khẽ nhếch môi, thanh âm lộ vẻ uể oải:
"Không ngờ chân tiên chi bảo là như vậy, ngươi xem, chúng ta nên phân chia như thế nào"
Vọng Đình Lâu do dự mở miệng: " Thật có chút khó giải quyết, nhưng mặc kệ thế nào, bảo vật trong hộp gỗ này nhất định phải về ta."
"Đạo hữu muốn hộp gỗ này?"
Lâm Hiên nghe xong nhướng mày, sắc mặt có chút âm trầm.
"Không sai, đạo hữu có ý kiến gì sao?"
Vọng Đình Lâu thấy vẻ mặt Lâm Hiên, bất động thanh sắc nhưng thầm trở nên đề phòng.
"Đạo hữu, lần này chúng ta hao tổn tâm lực không nhỏ, nhưng cái gọi là tiên nhân di bảo thì đạo hữu đã thấy. Lâm mỗ không muốn trở mặt nhưng nói thẳng trừ vật trong hộp gỗ này thì ba kiện bảo vật còn lại, đối với hai ta mà nói chẳng chút tác dụng..."...
"Vậy ý đạo hữu ý như thế nào?" Vọng Đình Lâu thản nhiên mở miệng.
"Ý của ta, bảo vật trong hộp gỗ không phải chỉ có một kiện. Chúng ta chia đều một nửa, rồi..."
"Không được, Vọng mỗ đã nói qua, vật trong hộp này thực có chỗ cần đối với ta, bổn nhân cũng là bắt buộc." Vọng Đình Lâu không nhịn được ngắt lời.
"Diệt trừ Cổ Ma vừa rồi Lâm mỗ bỏ sức không nhỏ, mà không có ta thì cấm chế kia cũng không thể bài trừ, đạo hữu làm vậy không cảm thấy có chút quá đáng sao?"
Ngữ khí Lâm Hiên dần dần nghiêm khắc, Nguyệt Nhi cũng tiến lên trước một bước. Chủ tớ hai người thành thế ỷ dốc, không khí bắt đầu ngưng trệ.
"Đạo hữu muốn làm gì, đây chẳng qua là một chút vật cho nữ tử sử dụng mà thôi, không thể dùng đột phá cảnh giới hay tăng cường pháp lực. Như vậy đi, đạo hữu có thể ưu tiên chọn hai trong ba kiện trên. Còn lại một kiện thì ta và ngươi chia đều, không biết ý của các hạ như thế nào?" Vọng Đình Lâu do dự một chút mở miệng.
"Ha ha, Đạo hữu tính thật hay. Ta và Nguyệt Nhi vốn là hai người, bảo vật nên chia làm ba phần, đạo hữu có vẻ như khẳng khái, kỳ thật chiếm đại tiện nghi của hai ta. Huống chi ba kiện di bảo kia không mấy tác dụng, cho nên Lâm mỗ vẫn kiên trì đề nghị vừa rồi."
"Ngươi..."
Vọng Đình Lâu giận tím mặt, toàn thân phát ra kim khí nhưng Lâm Hiên cũng không chịu yếu thế. Sau lưng cũng có kim quang lóe ra, pháp tướng chín đầu mười tám cánh tay như ẩn như hiện.
Nguyệt Nhi phất ngọc thủ một cái, nghiên mực cổ xưa kia hiện ra. Quỷ Sát Âm Mặc trôi nổi trước người.
Tức thời không khí trở nên căng thẳng, vừa còn dắt tay hợp tác mà trong nháy mắt muốn phân ra sinh tử.
Lâm Hiên không mảy may yếu thế khiến vẻ mặt Vọng Đình Lâu dần dần tỉnh táo lại. Đối phương liên thủ cùng thiếu nữ kia, hắn muốn thắng cũng xa vời.
"Được rồi, Vọng mỗ không phải là kẻ cường hoành bá đạo, ngươi nói cũng có lý, ngươi có thể cầm ba kiện tiên nhân di bảo này nhưng hộp gỗ phải về ta. Nếu ngươi không đồng ý, chúng ta đành lấy thực lực mà luận bàn."
"Cái này..."
Trên mặt Lâm Hiên hiện vẻ chần chừ, ánh mắt thèm thuồng quét qua hộp gỗ nhưng cũng có chút kiêng kị đối với Thiên Vân Thập Nhị châu đệ nhất cao thủ.
Thấy Lâm Hiên tâm động, sắc mặt Vọng Đình Lâu vui mừng vỗ tại bên hông, một cái hộp ngọc nho nhỏ bay ra: "Như vậy đi, nếu đạo hữu còn cảm thấy chịu thiệt, Vọng mỗ sẽ bồi thường ngươi năm khối cực phẩm tinh thạch, thứ này cho dù ở Linh giới cũng rất có giá trị, ta nghĩ đạo hữu nên vừa lòng."
Nắp hộp vừa mở, ngũ sắc quang hoa lưu chuyển, quả nhiên là cực phẩm tinh thạch Ngũ Hành thuộc tính.
Lâm Hiên thấy thế thì không khỏi lộ vẻ vừa lòng: "Đạo hữu có thành ý như thế, Lâm mỗ nếu còn cố chấp thì không hợp tình hợp lý, ba kiện bảo vật tuy không mấy đáng giá nhưng cực phẩm tinh thạch chính là vật quý hiếm. Được cả chỗ này, Lâm mỗ cũng không tính về tay không."
"Ha ha, đạo hữu lựa chọn như vậy tuyệt đối chính xác. Hai ta thật vất vả mới đi đến bước này, cần gì phải trở mặt!" Vọng Đình Lâu vuốt vuốt chòm râu, nhẹ nhàng thở ra.
Thương lượng ổn thỏa, Lâm Hiên phất tay áo một cái, một đạo quang hà lướt ra đem ba kiện tiên nhân di bảo cùng năm khối cực phẩm tinh thạch nhất nhất thu vào túi.
Vọng Đình Lâu cũng không khách khí, bàn tay vừa lật, hộp gỗ liền quỷ dị tiêu tán không thấy.
Hai người hoàn hảo chia bảo vật. Không lập tức rời đi mà là tuần tra cả địa cung một lần, xác định không còn gì mới lần nữa tụ lại.
"Hiện Lâm mỗ tính phản hồi theo đường cũ, không biết ý của đạo hữu như thế nào?" Lâm Hiên chậm rãi nói.
"Vọng mỗ cũng thế, phỏng chừng Bồng Lai Sơn không còn bao nhiêu bảo vật, thời gian còn thừa không nhiều. Vọng mỗ tính tìm một chỗ tĩnh tọa, đợi Tu La môn mở thì ra ngoài."
Lâm Hiên gật gật đầu: "Đạo hữu phúc duyên thâm hậu, hiện đã là Thiên Vân thập nhị châu đệ nhất cao thủ, tu vị Ly hợp hậu kỳ đỉnh phong, chắn hẳn độ qua Thiên kiếp phi thăng Linh giới. Lâm mỗ ở trong này có lời chúc mừng trước."
"Đạo hữu nói như vậy thực coi trọng Vọng mỗ. Tại hạ khổ tu hơn hai nghìn năm mới có thành tựu hôm nay, nhưng đạo hữu còn trẻ hơn ta rất nhiều, với tu vị Ly Hợp Sơ kỳ mà thần thông nghịch thiên cùng thực lực mạnh cơ hồ ngang ta. Tại hạ dự tính độ qua thiên kiếp, không biết đạo hữu có hứng thú cùng ta phi thăng Linh giới chăng?" Trên mặt Vọng Đình Lâu lộ vẻ cười khổ: "Đúng là Trường Giang sóng sau xô sóng trước, tiền đồ của đạo hữu mới là vô lượng."
"Ha ha, chuyện này sau hãy nói. Cáo từ"
Lâm Hiên mặt mày hồng hào, tựa hồ như bị lời khen của đối phương làm cho lâng lâng, hướng sang Vọng Đình Lâu ôm quyền sau đó hóa thành một đạo thanh quang bay khỏi địa cung.
Trong người hắn mang trọng bảo, tự nhiên không có hứng thú đi cùng đối phương chứ đừng nói cùng độ qua thiên kiếp gì đó.
Hiện hắn đang tính đi tìm tỷ tỷ, cùng tới Truyền Tống trận phi thăng đi Linh giới.
Không biết Như Yên tiên tử hiện đang ở nơi nào. Lâm Hiên thở dài, ngoại trừ việc lạc mất Mộng Như Yên thì lần này thu hoạch vô cùng phong phú.
Nhớ tới ba kiện tiên nhân chi bảo, trong lòng Lâm Hiên như có lửa nóng.
Hết thảy ban nãy là để qua mắt Vọng Đình Lâu mà thôi.
Khóe miệng Lâm Hiên khẽ nhếch, duỗi tay một cái, một cái hộp ngọc hiện ra. Lâm Hiên cầm lọn tóc tỉ mỉ xem xét.
Đây chính là tóc của chân tiên! Nghĩ lại, một giọt tiên huyết của Tu La Vương đã diệu dụng vô cùng, giá trị mấy trăm sợi tóc này không thể định giá. Chỉ là tạm thời chưa biết diệu dụng mà thôi.
Ý niệm chuyển qua, thanh quang chợt lóe rồi hộp ngọc biến mất không thấy, trong tay hắn là một tấm tàn phù.
Ban nãy khi là phù này hiện ra, hai khối ngọc bội trong túi trữ vật của hắn không ngừng rung động. Phù này mười phần cổ quái. Rốt cuộc có điểm thần diệu nào thì phải chờ khi tới Linh Giới tìm manh mối.
Sau đó bàn tay Lâm Hiên vừa lật, viên phế đan lại hiện ra. Không biết đan dược do tiên nhân luyện chế sẽ có dược lực bá đạo tới cỡ nào?
Nhưng vị nữ tiên nhân kia lưu lại các bảo vật này, nhất là một viên phế đan là có huyền cơ hay mục đích gì?
Bất kể thế nào, hiện Tu La môn chỉ còn lại ba ngày, phải mau chóng tìm được Như Yên tiên tử sau đó cùng phi thăng Linh giới. Lâm Hiên hóa thành một đạo kinh hồng bay vào thông đạo.
***
Hồn niệm không gian.
"Ngươi nói cái gì, Cửu Thiên Huyền Nữ là cái gì vậy?"
"Cái gì?" Hư ảnh quay đầu, trên mặt tràn đầy cổ quái, sau đó lại vui sướng cười ha hả : "Tiểu tử này thật không tồi, rất hợp nhãn lão phu. Không ngờ tiện tỳ Cửu Thiên Huyền Nữ kia bị ngươi xưng là thứ gì, ả chính là một trong ba người đến từ Tiên giới năm đó."
"Cái gì, một trong ba vị chân tiên? Chẳng lẽ này di tích chính là nàng lưu lại? Bên trong thực sự tiên nhân bảo vật?" Điền Tiểu Kiếm trừng mắt mở miệng, đáy mắt hiện một tia khát vọng.
"Không sai, năm đó Cửu Thiên Huyền Nữ có lưu lại một vài thứ, phế tích cùng cấm chế là khi trước sắp ngã xuống, dùng bí thuật ngạnh cường lưu lại một tia thần niệm "...
"Thần niệm?"
Tròng mắt Điền Tiểu Kiếm hơi co lại, thần niệm khác nguyên thần hồn phách, không có trí nhớ mà chỉ dựa theo ý chí chủ nhân, thực hiện theo một mục đích đã được đặt ra. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Một tia thần niệm có thể làm ra một phế tích đại quy mô cùng cấm chế ảo diệu thế này, Điền Tiểu Kiếm kinh ngạc không thôi. Chẳng qua ngẫm lại cũng chỉ có chân tiên mới thực hiện nổi.
"Tiểu tử, chút bảo vật của Cửu Thiên Huyền Nữ xác thực có hiệu quả với tu tiên giả các ngươi. Có điều ngươi không cần hâm mộ, chỉ cần hợp tác cùng bản tôn, tất thu được lợi ích lớn hơn nhiều." Hư ảnh quay đầu, trở lại đề tài vừa rồi.
"Hừ, Tóm lại ta cần trả giá gì?"
"Ngươi không cần trả giá."
"Cái gì?" Điền Tiểu Kiếm ngẩn ngơ, vẻ mặt hoàn toàn không tin nổi.
"Tiểu tử, ngươi cho là bản tôn đang lừa gạt ngươi sao, sai lầm rồi, ta chỉ một phần trăm vạn tinh hồn của Ma tộc Đại thống lĩnh mà thôi. Chút thần lực này không thể đoạt xá, duy nhất lựa chọn với ta là cộng sinh thể cùng ngươi."
"Cộng sinh thể?" Điền Tiểu Kiếm nghe tới đây thì chân mày khẽ động, trên mặt lộ vẻ suy nghĩ.
Hắn đã nghe nói qua cộng sinh thể, đơn giản như là hai người ký kết huyết khế đồng sinh cộng tử, một bên ngã xuống thì bên kia cũng không thể sống một mình, đây là thiên địa pháp tắc nghiêm khắc nhất.
Đối phương không có ác ý nhưng với tính cách Điền Tiểu Kiếm tuyệt không dễ dàng đáp ứng.
"Ngươi làm như vậy thì có lợi ích gì, chẳng lẽ đơn giản chỉ là rời không gian phong bế này?" Ánh mắt Điền Tiểu Kiếm chớp động mở miệng.
"Có thể nói như vậy, nhưng rời chỗ này chỉ là một lý do mà thôi." Hư ảnh thở dài, ngôn ngữ lộ ra vài phần lạc tịch, một người lẻ loi tại nơi nhỏ hẹp này mấy trăm vạn năm, tư vị này tuyệt sống không bằng chết.
"Mục đích chính là sao? đạo hữu không cần quanh co nữa." Ngữ khí Điền Tiểu Kiếm không chút cung kính, dù sao đối phương chỉ một phân hồn mà thôi, có thể làm gì được hắn.
"Có ta phụ tá, với chân ma chi thể của đạo hữu, chỉ cần trải qua hơn vạn năm cố gắng, ngươi có thể độ kiếp thành tiên. Mà trong quá trình cộng sinh thể này, ta cũng nhận được lợi ích không nhỏ. Tại một khắc ngươi Cử Hà Phi Thăng, nguyên thần của ta sẽ cường đại lại như xưa, khi đó có thể trọng tổ thân thể trở lại thành Đại thống lĩnh Ma tộc." Hư ảnh nói đến đây, trong mắt không khỏi hiện tia hưng phấn.
"Như vậy ngươi trợ giúp ta thành tiên, một khắc đó ngươi cũng có thể trọng sinh trở lại?"
Điền Tiểu Kiếm nuốt một ngụm nước miếng, ánh mắt chớp động.
"Không sai, ký kết cộng sinh khế, ta giúp ngươi cũng chính là giúp mình." Hư ảnh gật đầu, thẳng thắn mở miệng.
"Vậy vì sao ngươi chọn ta, nhiều năm trôi qua như vậy, tu tiên giả đến Hồn niệm không gian nào phải mình ta." Điền Tiểu Kiếm nói ra nghi hoặc cuối cùng.
"Ngươi nói không sai, trước ngươi quả thật có những tu tiên giả khác đến đây. Có điều trong mắt ta, bọn họ không phù hợp yêu cầu. Ta là Ma tộc Đại thống lĩnh, chỉ có tu ma giả mới có thể cùng ta ký kết cộng sinh khế ước. Tiểu tử, ngươi cho là thành tiên là dễ dàng như vậy sao, hiện tại ta không chút sức mạnh, chỉ có thể cung cấp tri thức cùng kinh nghiệm cho ngươi, mà bảo vật ngày xưa ta lưu lại hiện cũng không có biện pháp lấy ra. Tiên đạo chông gai, nếu tư chất hoặc là tâm tính của ngươi không tốt thì chẳng chút hy vọng. Quan trọng là một khi đã ký kết huyết khế, nếu ngươi ngã xuống thì bổn thống lĩnh cũng tan thành mây khói."
"Nói như vậy, là ta phù hợp yêu cầu của ngươi."
"Không sai, ngươi thân là chân ma chi thể, tâm cơ cũng khiến bổn thống lĩnh vừa lòng. Chỉ cần cố gắng cho tốt, một ngày kia nhất định có thể Cử Hà Phi Thăng."
Chú thích: (1): Câu trên nghĩa là: Lòng người không đủ như rắn nuốt voi. Ý nói: Lòng tham của con người không bao giờ biết đủ.
Trong Minh Tâm Bửu Giám có bài thi hán văn:
Đắc thất vinh khô tổng thị Thiên,
Cơ quan dụng tận dã đồ nhiên.
Nhơn tâm bất túc xà thôn tượng,
Thế sự đáo đầu đường bộ thiền.
Vô dược khả y khanh tướng bịnh,
Hữu tiền nan mãi tử tôn hiền.
Gia đương thủ phận tùy duyên quá,
Tiện thị tiêu diêu tự tại Tiên.
Nghĩa :
Được mất tươi khô tất cả bởi Trời,
Cơ quan dùng hết vậy không như thế.
Lòng người chẳng đủ như rắn muốn nuốt voi,
Việc đời đến lúc cuối cùng như châu chấu bắt ve.
Không thuốc nào chữa bịnh ham khanh tướng,
Có tiền khó mua được con cháu hiền.
Nhà nên giữ phận theo duyên qua,
Quả là Tiên được tiêu diêu tự tại.