Qua thêm một tuần trăng, bộ dáng Nguyệt Nhi đã đầy vẻ lo âu.
Theo lý thì thiếu gia hẳn đã sớm khôi phục pháp lực, nhưng sao hắn vẫn không nhúc nhích như vậy.
Nhất là ba ngày trước, pháp lực dao động trên thân chợt biến mất, nhịp tim chậm lại, hô hấp cũng trở nên như có như không. Khiến người ta có cảm giác không khác gì một người chết.
Nguyệt Nhi thi triển nội thị thuật, dụng thần thức nhập vào trong đan điền của Lâm Hiên nhưng không biết vì sao thân thể hắn bị một sức mạnh quỷ dị bảo vệ, thần thức không thể nhập vào.
Nàng cũng không dám dùng các phương pháp mạnh mẽ để thức tỉnh hắn, nếu hắn đang tu luyện thần thông mà bị quấy rầy thì rất có thể tẩu hỏa nhập ma.
Các tu sĩ khác tiến giai hậu kỳ, nhiều ít sẽ có điềm báo trước, tỷ như nói dị tượng thiên sinh hoặc linh quang đủ sắc, mà lúc này đây Lâm Hiên lại như đang ngủ say vậy.
Vì vậy chờ đợi là lựa chọn duy nhất. Thật sự rất khó chịu, mỗi ngày dài như là một năm vậy.
Lo lắng không yên, vào sáng sớm ngày thứ ba mươi. Nguyệt nhi không nhịn được bật khóc thì Lâm Hiên đột ngột mở mắt ra.
"Hiên?".
Nguyệt nhi ngẩn ngơ dụi dụi mắt sợ nhìn lầm, có điều quả thật là Lâm Hiên đang nhìn nàng mà cười.
Cảm giác mừng như điên tràn ngập trong lòng. Vù một cái, Nguyệt nhi đã nhào vào trong lòng Lâm Hiên. Mặc dù không có thân thể nhưng nàng đã cảm thấy rất thỏa mãn. Trên mặt còn vương những giọt nước mắt nhưng đôi môi lại lộ ra nụ cười.
"Xin lỗi!"
Nguyệt nhi lộ ra chân tình, từ thân thể đang run nhè nhẹ. Hắn biết những ngày đêm này nàng đã rất lo lắng.
Lâm Hiên vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy eo nàng còn Nguyệt nhi tựa đầu vào ngực hắn, hy vọng thời gian vĩnh viễn dừng lại.
Một lúc lâu sau, rốt cuộc Nguyệt nhi ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn qua khuôn mặt Lâm Hiên thì lộ vẻ kinh ngạc.
"Thiếu gia, chàng, sao lại…".
"Tiến giai đến hậu kỳ đúng không?" Lâm Hiên mỉm cười nói.
Nguyệt nhi gật đầu, vừa rồi kích động không có để ý. Không ngờ thiếu gia lại tiến giai tới Nguyên Anh hậu kỳ như vậy?
Lâm Hiên cũng hồ đồ không kém, cơ duyên tới rất quỷ dị. Lần đột phá này không có đan dược phụ trợ. Lâm Hiên chỉ tính thử một lần mà thôi.
Không ngờ quá trình thuận lợi quả thực làm cho người nghi ngờ. Lâm Hiên đã xem qua sự khó khăn khi tiến giai hậu kỳ trên điển tịch. Không ngờ còn dễ dàng hơn cả Trúc Cơ lúc trước.
Không thể lý giải được!
Mặc dù gặp chướng ngại nhưng trong cơ thể có một lực lượng thần bí trợ giúp dễ dàng đột phá. Lâm Hiên đã dò xét nơi phát ra lực lượng nọ thì không thể biết, mà sau khi tiến giai thành công thì lực lượng thần bí cũng biến mất.
Lâm Hiên đương nhiên không biết, hắn được tiên linh lực của Nguyệt nhi hỗ trợ. Sau khi tiêu trừ thương thế, còn thừa lại một chút khiến cảnh giới có dấu hiệu đột phá.
Cũng may là hắn nắm bắt được cơ hội này. Nếu không qua một thời gian tiên linh lực nọ sẽ biến mất. Với tu vị của Lâm Hiên, thân thể căn bản không thể chứa đựng tiên lực trong thời gian dài.
"Thì ra là thế".
Nghe Lâm Hiên kể lại, Nguyệt nhi trong lòng vui mừng. Thì ra nàng đã vô tình giúp hắn.
"Thiếu gia, chàng hiện tại đã là đại tu sĩ, họa ngầm ma anh vẫn chưa giải trừ, có thể có trở ngại không?" Tiểu nha đầu cao hứng xong lại có chút lo lắng hỏi.
"Yên tâm, có Yêu Đan trợ giúp, trong thời gian ngắn âm dương linh lực còn chưa mất cân bằng, bất quá nếu để lâu thì không ổn" Lâm Hiên chậm rãi nói.
"Vậy phải làm sao bây giờ, có phải lập tức luyện chế Chuyển Anh Đan không?"
"Không" Lâm Hiên lắc đầu, hắn không có ý ở chỗ này luyện chế đan dược, dù sao nơi này cách Hiên Viên thành hơn mười ngàn dặm, không phải là quá xa xôi.
Nguyệt nhi gật đầu: "Vậy hiện tại chàng định làm gì?"
"Điều này…" Lâm Hiên suy tư. Thời gian giao dịch sự tình Nguyệt nhi kết anh còn chừng hai tháng, hắn định đi xem thương thế của Cầm Tâm một chút.
Mặc dù Vân nhi nói trong thời gian ngắn không lo về tính mạng của nàng nhưng trong lòng Lâm Hiên luôn không yên.
***
Huyền Băng Quận ở phía bắc Vân châu. Quận này hết sức trù phú, danh sơn thủy tú trải dài, phàm nhân vô số, tu tiên giới cũng phi thường phồn vinh. Thất đại thế lực đều có phân đà ở quận này.
Tuyết Lâu thành là tòa thành lớn thứ hai ở Huyền Băng Quận. Địa điểm cách nơi linh mạch rất xa nên ít có tu tiên giả lui tới.
Có điều sáng sớm hôm nay, vầng thái dương vừa mới lên, từ xa đã bay tới một đạo kinh hồng tốc độ cực nhanh.
Kinh hồng mới đầu còn ở chân trời, trong nháy mắt đã cách Tuyết Lâu thành không tới hai mươi dặm, độn quang thu liễm hiện ra một thanh niên vận thanh bào.
"Thiếu gia, nơi này chính là Tuyết Lâu thành sao?"
"Ừm".
Lâm Hiên gật đầu nhìn tòa thành nguy nga trước mắt, tuy không thể so sánh với Hiên Viên thành thánh địa của tu tiên giả, nhưng nơi tụ họp của phàm nhân như thế này đã là không tệ rồi.
Hiện đã tiến giai hậu kỳ, dù họa ngầm ma anh chưa giải trừ nhưng Lâm Hiên có một cảm giác hăng hái.
"Vân nhi thật sự là một nha đầu tinh tế, chọn chỗ này để hai sư đồ chữa thương thật không tệ" Lâm Hiên thu hồi thần thức, tán dương nói.
"Thiếu gia, tại sao?"
"Huyền Băng Quận không lớn nhưng rất nhiều linh sơn, là phạm vi của các thế lực lớn. Thất đại tông phái mặt ngoài cùng tiến thoái nhưng thật ra vẫn luôn ngầm chống đối. Thành này ở xa nơi linh mạch. Đám lừa trọc không có tin tức xác thực, rất khó tìm tới nơi đây." Lâm Hiên phân tích.
"Ừm" Nguyệt nhi gật đầu.
Lâm Hiên vươn tay vỗ lên trên túi trữ vật, thanh quang chợt lóe, một chiếc ngọc giản xanh biếc hiện trước mặt. Hắn đem thần thức nhập vào bên trong.
Đây là do Vũ Vân Nhi giao cho hắn, bên trong ghi chép nơi ở của hai sư đồ nàng.
Rất nhanh Lâm Hiên ngẩng đầu, cả người chợt lóe linh quang. Thân ảnh lại quỷ dị mơ hồ biến mất không thấy. Với tu vị hiện tại của hắn, là lão quái Nguyên Anh kỳ cũng khó phát hiện.
Tuyết Lâu thành rất ít xuất hiện tu tiên giả, Lâm Hiên không muốn kinh thế hãi tục, sau khi thi triển ẩn nặc thuật thì mới hóa thành một đạo kinh hồng bay vụt vào trong thành.
Bên trong ngã tư đường rộng mở, phân bố đủ các loại kiến trúc, độ hoa mỹ không thể so với tu tiên giả bất quá nhân khí rất thịnh vượng.
Sắc trời còn sớm mà trên đường đã bận rộn phàm nhân qua lại, cũng giống như tu tiên giả trong gió tanh mưa máu mà tìm kiếm trường sinh lộ vậy.
Thành tiên thật sự là sẽ hạnh phúc?
Nguyệt nhi chợt nảy sinh cảm xúc. Theo lời Tiểu Đào thì kiếp trước nàng đã đứng đầu một giới. Tu vị có thể so với Chân tiên nhưng thì sao, cuối cùng cũng ngã xuống.
Vậy truy tìm những điều này thì có ý nghĩa gì?
Nghĩ tới đây Nguyệt nhi thở dài.
"Sao vậy?" Lâm Hiên cảm giác được tâm tình tiểu nha đầu sa sút nên tò mò mở miệng.
"Muội đang nghĩ, chúng ta khổ sở tu tiên như vậy, có phải là lựa chọn chính xác hay không?"
"Sao không, chỉ khi thành tiên mới có thể cùng thiên địa đồng thọ, nếu không thể trường sinh thì chúng ta sao có thể vĩnh viễn gần nhau?" Khác với Nguyệt nhi đa sầu đa cảm, ý chí tu tiên của Lâm Hiên lại vô cùng kiên định.
"Nhưng Chân tiên thì sao, thật sự có thể hành sự tự tại?" Nguyệt nhi thương tâm nói.
"Nguyệt nhi, sao nàng vậy?"
"Không, chỉ là trong lòng muội nảy sinh cảm xúc mà thôi"
Lâm Hiên khẽ nhíu mày, mơ hồ có cảm giác không đúng. Có điều hắn thực sự thương và tôn trọng nha đầu nên không muốn bức nàng nói ra.
"Nguyệt nhi, không nên nghĩ nhiều nữa. Yên tâm, tất cả đã có ta, ta tuyệt không để kẻ nào phạm tới nàng"
"Nhưng nếu là Chân tiên?" Nguyệt nhi có chút nhu nhược nói.
"Chân tiên?" Lâm Hiên ngẩn ngơ. Tiểu nha đầu thật kỳ quái, sao lại nghĩ xa như vậy. Có điều vẻ mặt hắn vẫn kiên định trước sau như một: "Nha đầu ngốc, đừng nghĩ lung tung. Dù là Chân tiên cũng đừng mơ tưởng cướp nàng trong tay ta. Bây giờ ta còn chưa đánh lại bọn họ, nhưng có kẻ dám làm thế, sẽ có một ngày ta nhất định sẽ khiến tiên giới máu chảy thành sông".
"Thật sao?"
Lâm Hiên trịnh trọng gật đầu.
Nguyệt nhi nghe mà như ở trong mây mù thấy được ánh dương, nàng chúm chím cười lộ má lúm đồng tiền. Tự đánh giá lại chuyện của Tiểu Đào phảng phất như một giấc mộng. Bất kể tương lai như thế nào vẫn sẽ có một người không rời mình.
Lâm Hiên trong lòng nói thầm. Nha đầu kia gần đây sao đa sầu đa cảm như thế, bất quá thấy nàng tươi cười thì không hỏi thêm nữa. chuyên tâm bay về phía trước. Rất nhanh đã tới phía nam Tuyết Lâu thành.
Đây là chỗ phú gia tụ họp, diện tích rất rộng mà ưu nhã.
Lâm Hiên đem thần thức thả ra rất nhanh lại nhướng mày. Nơi này xuất hiện nhiều tu tiên giả tu vị không tệ như vậy.
Trong một biệt viện rộng rãi có hai thiếu nữ đang đứng. Thiếu nữ bên trái nhìn qua chừng mười sáu, dung nhan hết sức mỹ miều.
Cầm Tâm tu luyện Âm Ba công hết sức đặc thù, hiệu quả trú nhan rất tốt. Hai trăm năm không gặp, dung nhan không biến hóa chút nhưng sắc mặt Cầm Tâm tái nhợt, mang vẻ yếu nhược.
Âu Dương tiên tử khi xưa mặc dù nhỏ nhắn mỹ miều nhưng khi tiếp xúc lại gây cho người cảm giác hết sức khí thế. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Cho dù lần đối chiến Thái Bạch kiếm tiên, tình cảnh bất lợi nhưng anh khí vẫn khiến người ta bội phục.
Có điều hiện tại nàng thân trúng kịch độc, tu vị chỉ còn Ngưng Đan sơ kỳ mà thôi. Cũng không phải là ẩn dấu mà là bị Thiên Chu Cổ độc ăn mòn.
Đương nhiên còn chưa đến nỗi bi thảm. Nguyên anh của nàng dù không thể động đậy, lâm vào trạng thái chết giả nhưng vẫn chưa tán, chỉ cần có thể giải độc rồi tu bổ một phen vẫn có thể phục hồi.
Đối diện với hai sư đồ này là mấy tu tiên giả. Đầu lĩnh chính là hai tu sĩ Ngưng Đan một sơ kỳ một trung kỳ, sau lưng còn có bảy tám đệ tử Trúc Cơ kỳ.
"Hai vị tiên tử nghĩ thế nào rồi, nếu hai người đáp ứng gả cho sư tôn Độc Giác tôn giả thì chính là trưởng bối của chúng ta. Ta còn phải gọi một tiếng sư nương, đương nhiên không dám vô lễ" Lên tiếng chính là tên tu sĩ Ngưng Đan trung kỳ chừng tam tuần.
Vũ Vân Nhi thầm kêu khổ, ở Tuyết Lâu thành này hiếm thấy hành tung của tu tiên giả nhưng độc thương của sư tôn nghiêm trọng, nàng phải tới phường thị cách xa ngàn dặm để kiếm dược liệu.
Trước kia chưa bao giờ xảy ra sai lầm nhưng lần này lại bị đám khốn kiếp trước mắt nhìn trúng.
Đối phương lúc ấy trêu hoa ghẹo nguyệt nhưng Vũ Vân Nhi đã nhịn không động thủ. Không ngờ đối phương lại truy tung theo, còn dẫn đồng bọn tới khiến sư đồ nàng muốn chạy cũng thất bại.
Càng không thể chịu được là đối phương khi thấy sư phó xinh đẹp của nàng, lại còn dụ dỗ uy hiếp hai nàng cùng gả cho Độc Giác tôn giả gì đó.
Độc Giác tôn giả nọ quá nửa chỉ là một tu tiên giả Nguyên Anh kỳ, Âu Dương Cầm Tâm nếu không ctrúng độc, bằng vào Âm Ba công huyền diệu chưa chắc thua kém tên tôn giả trời đánh kia.
Thật sự là hổ lạc bình dương bị khuyển khi. Tình thế trước mắt đối với hai sư đồ quả thật nguy hiểm
Vũ Vân Nhi cầm tay ngăn Cầm Tâm không nên tức giận, trúng Thiên Chu Cổ độc nếu động thủ cùng người thì độc thương sẽ càng nghiêm trọng.
Địch mạnh ta yếu, dùng trí là lựa chọn tốt nhất, nên ứng đối như thế nào mới có thể thoát thân đây?
Đôi nhãn châu đen láy của Vũ Vân Nhi chuyển động, trong khoảng thời gian ngắn cũng không nghĩ ra kế sách nào tốt.
"Hai vị tiên tử nếu không biết điều, sẽ không hay ho gì đâu" Tu sĩ Ngưng Đan kỳ xòe cây chiết phiến trong tay, trên mặt lộ ra vẻ dữ tợn.
Hai mỹ nhân trước mặt vô cùng xinh đẹp, mà sư tôn Độc Giác tôn giả của hắn quả thật là một lão quái vật tà háo sắc vô độ, tu vị đã tới Nguyên Anh sơ kỳ đỉnh phong. Nếu có hai người này làm lô đỉnh thượng phẩm. Đột phá trung kỳ là chắc chắn.
Lập được công lớn như vậy thì chỗ tốt chắc rất nhiều. Nói không chừng sư tôn cao hứng, sẽ truyền cho đại pháp song tu thải âm bổ dương.
Khi đó, bản thân hắn lại bắt vô số nữ tu làm lô đỉnh tùy ý thái bổ, sẽ có hy vọng kết thành Nguyên Anh.
Nghĩ tới đây gã Âm Trần Tử này hưng phấn cả người. Có điều chợt một cảm giác đau nhức khó hiểu truyền đến. Trong nháy mắt làm cho cả người thống khổ không thể chịu đựng.
Âm Trần Tử hoảng sợ, cúi đầu phát hiện tay trái đã không cánh mà bay, máu từ miệng vết thương tuôn ra như suối.
"A!"
Âm Trần Tử hét lên một tiếng thảm thiết, vội vươn tay vỗ vào bên hông tế ra một tấm phù triện dán vào miệng vết thương. Máu ngừng chảy thì phóng thần thức quan sát nhưng không phát hiện được gì.
"Vị cao nhân nào đại giá quang lâm, tại hạ là nhị đệ tử của Độc Giác tôn giả, không kịp đón tiếp từ xa."
Bị người chặt đứt một cánh tay Âm Trần Tử vô cùng oán hận. Bất quá hắn rất có tâm cơ.
Người tới vô thanh vô tức đả thương hắn, chín phần là lão quái Nguyên Anh kỳ. Hắn dù vô cùng tức giận nhưng không dám lộ ra chút nào.
"Độc Giác tôn giả? Chưa từng nghe qua, xem ra là một tà tu, các người làm ác ở đâu thì Lâm mỗ không quản. Có trách thì trách các ngươi đã mù mắt tới làm phiền cố nhân của Lâm mỗ".
Theo thanh âm thản nhiên bên ngoài mấy trượng chợt lóe linh quang, một bóng người từ từ hiện ra.
"Lâm sư bá!"
Vũ Vân Nhi mừng rỡ, không nhịn được kinh hô một tiếng. Vô xảo bất thành thư, đúng lúc nàng cùng sư phụ gặp nguy hiểm thì Lâm sư bá lại tới.
Lâm Hiên gật đầu rồi ánh mắt chuyển sang thiếu nữ bên cạnh.
Lúc này Cầm Tâm cơ hồ dựa lên người đồ nhi. Thiên Chu Cổ độc quả thật không yếu, biến một vị tiên tử mạnh mẽ như nàng trở thành một tiểu cô nương bạc nhược.
Hai trăm năm không gặp, dù nghe đồ nhi nói qua về tin tức hắn nhưng lúc này gặp lại, Cầm Tâm có cảm giác như đang nằm mơ vậy.
Hai người nhìn nhau chăm chú, nhất thời không ai thốt nên lời.
Bên cạnh Vũ Vân Nhi chớp chớp mắt, không hiểu rốt cuộc quan hệ của hai người là thế nào. Nếu chỉ là bằng hữu bình thường thì lúc tại Vân Lĩnh sơn, Lâm sư bá không cần phải chiếu cố nàng như vậy.
Nhưng nếu là hồng phấn tri kỷ thì lúc này lại không giống.
Trong khi Vũ Vân Nhi còn tò mò thì một tiếng la kinh hãi truyền vào tai nàng.
"Lâm... Lâm huynh. Ngươi đã là Nguyên Anh hậu kỳ!"
Hai trăm năm không gặp, nhớ về lúc xưa thì Cầm Tâm cảm khái vô cùng, có điều khi thần thức quét qua thì phát hiện Lâm Hiên đã là đại tu sĩ. Điều này làm sao có thể?
Tốc độ tiến giai của hắn từ cổ kim tới nay còn chưa nghe nói có ai.
Lâm huynh sao?
Nghe Cầm Tâm gọi như vậy, trên mặt Lâm Hiên hiện vẻ xấu hổ. Nàng tuy lớn tuổi hơn hắn nhưng dung mạo chỉ như một thiếu nữ mười tám. Gọi như vậy thì không ai cảm thấy ngạc nhiên.
"Hả? sư bá đã là đại tu sĩ?"
Vũ Vân Nhi ngẩn ngơ, mở to miệng nhỏ nhắn. Lần trước gặp tại Hiên Viên thành, Lâm sư bá vẫn là Nguyên Anh trung kỳ. Chia tay mới hơn một tuần trăng, người đã tiến giai thành đại tu sĩ sao? Thần thức đảo qua thì nàng kinh hỉ mở miệng.
"Thật sự là đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, Vân Nhi chúc mừng sư bá. Sư bá thật sự là rất lợi hại, với tốc độ tu luyện thế này chắc chắn sẽ tiến giai Ly Hợp kỳ"
"Được rồi, Vân Nhi, đừng có ở nơi đó là vỗ mông ngựa nữa".
Âu Dương Cầm Tâm khẽ la đồ đệ một tiếng còn Lâm Hiên thì cười cười, nhìn mỹ nhân trước mặt: "Cầm Tâm, cô vẫn tốt chứ?"
"Tốt! Còn huynh?" Lúc này Cầm Tâm đã lấy lại vẻ bình thản, cũng cười cười nhìn thẳng vào hắn.
Hai trăm năm không gặp, cho dù ngàn vạn lời nói há có thể diễn tả hết! Có điều tại tu tiên giới tinh phong huyết vũ, một câu vấn an đơn giản nhưng lại hàm chứa ý quan tâm nồng đậm.
Bốp bốp!
Lúc này quay sang đã thấy Âm Trần Tử quỳ xuống, hai tay liên tục tự vả mạnh vào miệng mình. Hắn liên tục dập đầu: "Tiền bối tha mạng, tiền bối tha mạng, vãn bối có mắt như mù đắc tội với hai vị tiên tử, xin tha cái mạng chó này".
Ánh mắt Vũ Vân Nhi hiện vẻ khinh thường, nhưng trong mắt Lâm Hiên chợt lóe kỳ quang.
Bình tâm mà nói, tiểu tử này thật đủ tàn nhẫn. Tu Tiên giới cá lớn nuốt cá bé, đối mặt với địch nhân mà không thể phản kháng. Tự hạ mình như thế quả là lựa chọn tốt nhất.
Khóe miệng Lâm Hiên hiện tia châm chọc, khoát tay: "Đủ rồi, đừng ở chỗ này làm trò. Các ngươi biến đi".
"Đa tạ tiền bối!"
Âm Trần Tử ngẩn ngơ, không khỏi vui mừng như điên rồi dập đầu hai cái, thân hình vừa chuyển hóa thành âm phong bay vút về phía xa xa. Những kẻ còn do dự một chút, tất cả liền độn quang bay vút đi.
Khóe miệng Lâm Hiên lại vẻ tươi cười thì Vũ Vân Nhi đã lên tiếng:"Sư bá. Người mềm lòng bỏ qua cho bọn họ sao?"
"Hỗn hào!"
Âu Dương Cầm Tâm trừng mắt liếc nhìn ái đồ một cái, nha đầu này càng ngày càng không biết lớn nhỏ.
Lâm Hiên chỉ cười mà không đáp, vỗ bên hông tế ra hai cái túi. Từ trong phun ra thi khí dày đặc, bên trái xuất hiện một quái vật thân hình khô héo, răng nanh lộ ra bên ngoài. Chính là Thi ma.
Bên phải là một kẻ đầu tóc rối bù mặc một cái áo giáp ngắn, đang cười hắc hắc.
"Đi!"
Lâm Hiên dụng thần niệm, hai quái vật này nhận lệnh thì thành một đám thi vân cùng âm phong, chợt lóe vài cái đã biến mất.
Thi Ma có lực đấu với tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ, thêm cả Xuyên Sơn Giáp liên thủ thì có thể đánh với tu sĩ hậu kỳ. Sai sử hai tên này đuổi theo làm cỏ cả hang ổ Độc Giác tôn giả thì dư sức.
Lúc này Vũ Vân Nhi mới hiểu rõ. Sư bá không hổ là sư bá, suy nghĩ chu toàn vượt xa nàng tưởng tượng.
Âu Dương Cầm Tâm vô cùng kinh ngạc. Khống thi thuật cùng Nguyên Anh hậu kỳ yêu tộc. Hai trăm năm nay Lâm Hiên đã trải qua những kỳ ngộ gì, hắn còn khiến nàng rúng động, vui mừng lẫn sợ hãi đến thế nào nữa?
Thấy Cầm Tâm ngẩn nhơ nhìn mình, Lâm Hiên không khỏi đỏ mặt. Tay chân trở nên thừa thãi.
Vũ Vân Nhi cảm thấy buồn cười nhưng tâm tư tinh xảo. Nàng yêu kiều lên tiếng đánh tan cục diện bế tắc này: "Sư bá từ xa khổ cực tới đây, ở bên ngoài làm gì, xin mời vào trong thưởng trà."
"Ừm!"
Lâm Hiên gật đầu. Vũ Vân Nhi liền dìu Cầm Tâm dẫn đường. Trang viên nhỏ này bài bố rất tao nhã độc đáo, đúng là một nơi tu thân dưỡng tính tuyệt hảo, là do Vân Nhi nhìn trúng liền dùng nhiều ngân lượng mua lấy.
Vân Nhi rót trà sau đó liền lặng yên lui ra. Lúc này khách phong rộng lớn chỉ còn lại cô nam quả nữ, Lâm Hiên cùng Cầm Tâm.
Gặp lại sau hai trăm năm, Lâm Hiên thật sự không biết bắt đầu mở miệng từ đâu, bất đắc dĩ buồn bực uống trà.
Cầm Tâm thấy bộ dáng ngây ngốc của hắn liền nở nụ cười khẽ, sau đó lại thở ra.
"Nàng sao vậy, độc tố phát tác?" Lâm Hiên buông chung trà khẩn trương mở miệng.
"Ban ngày độc tố không có phát tác, chỉ là có chút đau đớn mà thôi." Cầm Tâm khẽ cắn hàm răng.
Lâm Hiên đương nhiên rõ ràng. Thiên Chu Cổ độc làm cho người nghe mà biến sắc, độc tính mặc dù không phải là hung ác nhất, nhưng tuần hoàn khó trị, lão quái Nguyên Anh kỳ trúng phải sẽ bị hành hạ tới như đèn cạn dầu.
Hiện tại thân thể mềm mại của Cầm Tâm đang run rẩy, rõ ràng độc tố bắt đầu phát tác, chỉ là mạnh mẽ chịu đựng mà thôi.
Lâm Hiên vươn tay vỗ vào trên túi trữ vật, một cái bình ngọc tinh xảo xuất hiện, lấy ra vài viên đan dược màu đỏ.
"Cầm Tâm, Thanh Trữ Tán tuy không giải được Thiên Chu Cổ độc nhưng sẽ có giảm bớt đau đớn"
"Thanh Trữ Tán? Là kỳ bảo giải độc dùng nội đan của Hóa Hình kỳ yêu tộc luyện chế ra?" Cầm Tâm ngẩn ngơ, trên mặt lộ vẻ kinh hãi.
Yêu Đan của Hóa Hình Kỳ yêu tộc vốn rất trân quý. Thanh Trữ Tán là cổ đan dược danh khí rất lớn nhưng chỉ có hiệu quả phụ trợ mà thôi. Dùng yêu đan cỡ này luyện chế nó, dù là thái thượng trưởng lão của bảy đại tông phái cũng không xa xỉ đến độ như vậy.
Có điều nàng không biết lúc tại Yêu Linh đảo, Lâm Hiên tham gia hội giao dịch Mang Sơn, hắn đã điên cuồng mua được không ít Yêu Đan cấp bậc này, đã luyện chế ra vài bình Thanh Trữ Tán dự phòng.
Đáng tiếc độc tố của Thiên Chu Cổ quá khó trị, Thanh Trữ Tán chỉ giảm bớt một phần mà thôi.
Muốn chữa lành ắt phải có Huyết Giao đan.
Âu Dương Cầm Tâm nhìn linh đan trong tay thì hiện vẻ do dự. Đan dược này rất quý giá, tuy quan hệ giữa nàng cùng Lâm Hiên khi xưa rất tốt tục ngữ vô công bất thọ lộc.
Nhận vật này thì nợ nhân tình thật quá lớn.
Lâm Hiên đã tiến giai Nguyên Anh hậu kỳ. Âu Dương tất nhiên vui mừng, nhưng ở một góc độ khác. Hắn mạnh mẽ như vậy nàng căn bản không có cơ hội để hồi báo.
"Cầm Tâm, nàng sao vậy?"
"Ta..."
Cầm Tâm ngẩng đầu, nhìn thoáng qua thiếu niên trước mặt. Ánh mắt hiện tia phức tạp. Do dự một chút rồi cũng nuốt linh đan này vào.
Lâm Hiên thờ phào nhẹ nhõm, Cầm Tâm thì bình khí ngưng tức, nhắm hai mắt khoanh chân mà ngồi đả tọa.
Thời gian chậm rãi trôi qua, sắc mặt của nàng dần hồng hào trở lại.
Lâm Hiên quan sát kỹ khuôn mặt thanh tú của mặt nàng thì thở dài không thôi.
Một lúc sau Cầm Tâm mở hai mắt.
"Làm sao rồi?" Lâm Hiên làm bộ như không có việc gì mở miệng hỏi.
"Đa tạ Lâm huynh." Cầm Tâm liền đứng lên thi lễ với hắn.
"Nàng đối với ta còn khách khí như vậy sao, chỉ là viên đan dược mà thôi."
Lâm Hiên không chịu nhận lễ, liền đưa tay đỡ lấy. Động tác này rất tự nhiên, khi Lâm Hiên đỡ lấy ngọc thủ của Cầm Tâm, da thịt chạm nhau. Hắn liền cảm thấy trơn mềm như tơ lụa hảo hạng vậy.
Cầm Tâm đỏ mặt lên, Lâm Hiên cũng hiểu được không ổn. Nhất thời không khí trong phòng khách lại có vẻ ngưng trệ. Lâm Hiên muốn nói một chút gì đó, nhưng không biết nên mở miệng thế nào. Cầm Tâm thường ngày hào phóng, nhưng lúc này cũng có vẻ ngượng ngùng.
Nếu cứ tiếp tục như vậy không biết kết quả như thế nào, cũng may chợt tiếng cười lớn truyền vào tai, bên trong còn có âm thanh sói tru quỷ khóc. Lâm Hiên thở phào nhẹ nhõm rồi lại có vẻ thất vọng khi bị quấy rầy, không rõ cảm giác cụ thể như thế nào. Thân hình hắn chợt lóe bay ra bên ngoài.
Chỉ thấy không gian tràn đầy âm khí yêu phong quỷ dị! Bên trong có hai thân ảnh mơ hồ bất định, nhưng thông qua tâm thần liên lạc, Lâm Hiên biết đây là Xuyên Sơn Giáp cùng Thi Ma.
Dẫn xà xuất động, hai quái vật theo dõi đến động phủ của Độc Giác tôn giả, đem toàn bộ đám tu tà bên trong Trừu Hồn Luyện Phách, một người cũng không thoát.
Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ hài lòng. Nhìn qua khách phòng vừa rời đi thì khẽ lắc đầu.
Đảo mắt một cái đã qua ba ngày. Đối mặt với sự tò của Cầm Tâm, Lâm Hiên thản nhiên kể lại những chuyện đã qua khiến nàng ngây người. Cái miệng nhỏ lúc này há to lộ hàm trăng trắng đều như ngọc.
Đang kể thì Lâm Hiên chợt nhíu mày, trên mặt lộ vẻ thống khổ.
"Lâm huynh, sao vậy?" Cầm Tâm ngẩn ra, có vẻ kỳ quái.
"Không có việc gì, chỉ là tu luyện có chút không ổn, chỉ cần điều tức một chút là tốt."
Cầm Tâm nghe vậy thì trên mặt xuất hiện vẻ lo lắng: "Lâm huynh đã là tu sĩ đỉnh cao Nhân giới. Tiên đạo khổ cực không phải là một sớm một chiều, không cần phải quá gắng sức như vậy"
"Ừm, ta không có việc gì." Lâm Hiên quay đầu mỉm cười, cáo từ rồi trở về phòng trong ánh mắt lo lắng của Cầm Tâm.
Phòng của hắn nằm ở tiểu viện bên trái.
Sau khi đóng cửa phòng. Sắc mặt của hắn trở nên trắng bệch, vội vàng khoanh chân mà ngồi. Điều tức hết thời gian một bữa cơm mới dần dần khôi phục.
"Thiếu gia, người không sao chứ, khi nãy làm sao vậy?"
Bạch quang chợt lóe, một thiếu nữ xinh đẹp xuất hiện. Nguyệt nhi đã cảm ứng được tình huống của Lâm Hiên không ổn nhưng đành chờ đến lúc này mới hiện thân.
"Thân thể ta quả thật bất ổn, sau khi trở thành đại tu sĩ, âm dương linh lực bắt đầu mất cân đối." Thần sắc Lâm Hiên ngưng trọng nói.
"Linh lực âm dương mất cân đối? không phải chàng nói trong vòng mấy tuần trăng tới sẽ không có trở ngại sao?" Nguyệt nhi ngẩn ngơ, vừa quan tâm lại vừa sốt ruột.
"Chỉ là suy đoán mà thôi, có lẽ đã sai lầm" Lâm Hiên thở dài.
"Vậy phải làm sao?" Nguyệt nhi kinh hoảng la lên.
"Không sao, dù linh lực âm dương mất cân đối nhưng ta đã dùng bí pháp đè áp xuống, mà tài liệu Chuyển Anh Đan đã thu thập đầy đủ hết. Chỉ cần khai lò luyện đan, phục dụng tế luyện Ma Anh một lần nữa là ổn" Lâm Hiên sớm đã tính trước nói.
"Ở chỗ này?" Nguyệt nhi ngẩn ngơ.
"Sao không, nơi này không có linh mạch nhưng ta luyện đan là dựa vào Lam Sắc Tinh Hải. Đám đệ tử của Độc Giác tôn giả đến nơi này chỉ là vô tình, nơi này hết sức an toàn, là địa điềm không tồi để tế luyện Ma Anh."
Lâm Hiên vừa nói vừa vươn tay vỗ vào túi trữ vật, từ bên trong bay ra một cái ngọc giản.
Hắn đem thần thức chìm vào bên trong. Sau thời gian một bữa cơm mới chau mày ngẩng đầu lên.
"Thiếu gia, làm sao vậy?" Nguyệt nhi lo lắng mở miệng nhưng Lâm Hiên lại nhìn trầm mặc không nói. Nhìn nàng trong mắt hắn tia kiên định, cho dù nếm chút khổ sở cũng không để Nguyệt nhi phải chờ đợi.
Nguyên liệu Chuyển Anh đan đã đầy đủ, có Lam Sắc Tinh Hải thì không sợ không luyện được.
Lúc tế luyện cần phải bố trí một trận pháp dùng hai khối cực phẩm tinh thạch khởi động.
Điều kiện hà khắc như vậy nhưng đều thỏa mãn, dù lúc tế luyện phải chịu thống khổ hắn cũng không có gì phải sợ hãi.
Tuy thế thời gian tế luyện Ma Anh cần chín chín tám mươi mốt ngày.
Đây là căn nguyên làm cho Lâm Hiên khó xử.
Thời điểm ước hẹn La Thiên Thành chỉ còn lại năm mươi bảy ngày. Căn bản không đủ tế luyện Ma Anh.
Kỳ thật có phương pháp rút ngắn xuống còn bảy bảy bốn chín ngày, đương nhiên vô vàn khó khăn và xác suất thành công cũng chỉ có năm thành.
Nhưng Nguyệt nhi ở chung với hắn lâu như vậy, mơ hồ nhìn ra điểm không ổn:" Thiếu gia, ngươi thật không có việc gì gạt muội chứ? Cho dù có nguy hiểm gì, hai ra sẽ cùng đối mặt."
"Nha đầu ngốc, thật sự không có việc gì." Lâm Hiên lắc đầu:" ối mặt với tu tiên giả Ly Hợp kỳ ta cũng có thể hóa hiểm thành an, chỉ là mất cân bằng linh lực âm dương mà thôi, ta sẽ hóa giải thành công."
Thấy trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ tự tin, Nguyệt nhi cũng bình tĩnh lại một chút:" Thiếu gia, vậy huynh phải cẩn thận, muội sẽ ở bên cạnh
Nói xong câu này, Nguyệt nhi lộ nụ tươi cười đáng yêu, sau đó hóa thành bạch quang bay vào trong ống tay áo Lâm Hiên.
Thần sắc Lâm Hiên một lần nữa trở nên ngưng trọng. Hắn đã quyết định chọn phương pháp rút ngắn thời gian. Luyện chế Chuyển Anh Đan một khắc cũng không thể chậm trễ, bất quá còn một số việc cần phải hoàn thành. Tay áo vừa phất, một con hỏa long bay vút ra.
Truyền âm phù!
Sau một lát ngoài cửa liền truyền tới tiếng bước chân, âm thanh dễ nghe truyền vào.
"Sư bá, Vân nhi nghe người phân phó."
"Cứ vào!" Lâm Hiên thản nhiên mở miệng.
Cánh cửa nhẹ nhàng được đẩy ra, Vân nhi đi vào yêu kiều hành lễ. Đã thấy bảy tám cái bình ngọc xuất hiện trước mặt.