Quá trình giằng co kéo dài chừng một tuần trà nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác như đã quá trăm năm.
Linh quang, hỏa diễm rốt cục ảm đạm dần.
Việc đan điền bị thương không phải chuyện đùa, mà hai người cũng đã phân ra thắng bại. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Nét mặt tiểu nhân áo xanh hiện rõ vẻ chật vật, một nửa cơ thể đã chẳng còn, chỉ dư lại chút lực lượng mỏng manh ẩn hiện.
Ở phía bên kia, tình hình cửu đầu điểu cũng chẳng khá hơn là mấy, Chín cái đầu của nó hiện đã mất đi năm.
Nhưng khác với Lâm Hiên, tốc độ khôi phục của cửu đầu điểu rất nhanh, không đến thời gian một chén trà mà đã khôi phục lại như ban đầu.
"Cái này..."
Lâm Hiên trơ mắt nhìn một màn này mà không thể ngăn được, trong lòng vô cùng phẫn nộ.
Đáng giận!
Chẳng lẽ mình thật sự vẫn lạc tại đây sao, hao hết thiên tân vạn khổ mới đi tới bước này, vậy mà đến lúc độ kiếp mấu chốt này lại gặp phải chuyện này, bị ác chân linh hỏa kia đoạt xá?
Lâm Hiên rất không cam lòng nhưng cũng chẳng thể làm gì hơn, hắn đã dốc sức liều mạng mà vẫn chẳng thể cải biến được kết quả này. Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên…
"Tiểu tử, ta đã sớm nói với ngươi là không nên vùng vẫy nữa, bổn tôn còn có thể bỏ qua cho hồn phách của ngươi tiến vào luân hồi. Ngươi lại phụ lòng tốt của ta, hiên tại tính sao đây…"
Chân linh hỏa nhe răng cười, thanh âm truyền tới tai Lâm Hiên tràn đầy ngạc ngược càn rỡ, hiển nhiên là ngay cả hồn phách Lâm Hiên nó cũng không chịu buông tha, triệt để cắn nuốt.
Từ khi tu tiên đến giờ, ngay cả lúc phải đối mặt với Chân Ma thủy tổ cũng không nguy hiểm như bây giờ. Chẳng lẽ thật sự đã xong rồi?
Đúng lúc mấu chốt này, tâm thần Lâm Hiên lại yên tĩnh dị thường. Mọi sự hỗn loạn bên ngoài chỉ như gió nhẹ thoảng qua, hết thảy đều không còn quan trọng nữa. Tựa hồ thời khắc ấy Lâm Hiên đã siêu thoát thế tục, nhìn thấu sinh tử. Lòng ta vẫn như trước, tất cả chỉ là tâm ma.
Đợi chút, Tâm ma, ngay thời điểm sinh tử này sao mình lại nghĩ đến vấn đề tâm ma?
Ý niệm này vừa hiện lên, trong đan điền hắn liền xuất hiện một đạo linh quang. Linh quang kia không hề chói mắt, cũng chẳng có chỗ nào thần kỳ, lực lượng của nó thậm chí cực kỳ nhu hòa. Nhưng ngay khi vừa xuất hiện, chân linh hỏa vốn đang hung hăng bỗng vô cùng sợ hãi.
Thời gian chậm lại.
Tốc độ đạo linh quang kia không hề nhanh nhưng dường như đã khám phá ra được pháp tắc không gian, khoảng cách giữa nó và đối phương chẳng là gì cả, chớp động một cái đã rơi xuống lưng chân linh hỏa.
Xùy...
Âm thanh rợn người vang lên, tựa như tiếng nước lạnh chạm vào chảo nóng.
"A!"
Cửu đầu điểu kêu lên thảm thiết, thân hình nó biến mất, thay vào đó là một khuân mặt quỷ dữ tợn, ngũ quan vặn vẹo xấu xí, hình dạng không ngừng thay đổi.
Vực Ngoại Thiên Ma!
Chính xác mà nói thì chúng là một đám ma niệm, vậy mà thiếu chút nữa đã khiến Lâm Hiên rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Song hết thảy đều đã kết thúc.
Tâm ma tuy đáng sợ nhưng chỉ cần có thể nhin xuyên qua sẽ không tạo thành bất cứ uy hiếp gì nữa. Ma đầu kia kêu gào thảm thiết, không ngừng lăn lộn trong đan điền Lâm Hiên nhưng không thể thoát khỏi đoàn linh quang đó. Một lát sau liền hóa thành hư vô.
Ý thức Lâm Hiên cũng dần khôi phục, mọi chuyện dường như chỉ là một giấc mộng Nam kha…
Pháp lực tràn đầy, thân thể cũng đã có thể cử động tự nhiên, thậm chí thần thức vừa mới bị tổn thương nay đã bình thường lại như lúc đầu. Ngoại trừ tâm thần vô cùng mệt mỏi ra thì mọi chuyện đều tốt đẹp.
Khi hắn ngẩng đầu lên lại phát hiện ra chân linh hỏa đang phiêu phù bên cạnh người, khí tức cực kỳ nhu hòa.
"Chuyện này…."
Nhìn thấy thủ phạm suýt nữa làm mình vẫn lạc khiến Lâm Hiên không khỏi giật mình, trên mặt lộ vẻ như gặp đại địch. Song rất nhanh hắn liền tỉnh ra, không nhịn được mà bật cười, mình đúng là "bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng".
Đây đúng là chân linh hỏa chứ không phải tâm ma. Trong lúc vô thức mà vừa rồi mình đã vượt qua cửa ải cuối cùng của độ kiếp-tâm ma kiếp rồi.
Tuy sớm biết khi độ kiếp sẽ gặp phải tâm ma nhưng Lâm Hiên thật không ngờ nó lại chọn thời gian như vậy để giáng xuống, nắm bắt cơ hội thật quá tốt.
Mà cũng phải nói là tâm trí mình chưa đủa cứng cỏi nên mới bị nó thừa cơ gây rối.
Khi chân linh hỏa bay tới bên người, hắn lựa chọn dung hợp với nó, nhìn như có vẻ vô cùng kiên định. Nhưng thực ra sâu trong nội tâm hắn xuất hiện chút sợ hãi, hoài nghi chân linh hỏa có linh trí muốn đoạt xá hắn. Ý nghĩ này nấn ná trong đầu hắn nhưng lại bị tâm ma phát hiện và công kích. Đổi lại là một gã tu tiên giả khác sợ là đã sớm tiêu rồi.
Cũng may là đạo tâm hắn cứng cỏi mới vượt qua cửa ải nguy hiểm kia. Lâm Hiên nghĩ lại mà trong lòng vô cùng thổn thức, nói không sợ tuyệt đối là gạt người.