Bách Luyện Thành Tiên

Chương 2618-2619: Viện Kha cơ trí




Nghĩ tới đây, sắc mặt Lâm Hiên càng trở nên phiền muộn, chính mình không hề có một chút phần thắng. Nhưng thần thức của Đào Ngột đã tập trung trên cơ thể, chạy trốn lại càng là quyết định ngu xuẩn. Làm như vậy còn chết nhanh hơn.

Lâm Hiên hít sâu một hơi, có lẽ chính mình thực sự vẫn lạc ở chỗ này.

Từ khi bước chân vào Tu Tiên giới, hắn đã trải qua vô số gió tanh mưa máu. Những lần lấy yếu thắng mạnh cũng khó mà nói hết. Nhưng lúc này, chỉ sợ sẽ chẳng thể xuất hiện kỳ tích như vậy nữa.

Nghĩ tới đây, trên mặt Lâm Hiên lộ ra vẻ bi ai.

Nguyệt Nhi không biết đang ở nơi nào.

Cầm Tâm, Khổng Tước cũng mỗi người một phương, chẳng lẽ bắt mình phải chết không minh bạch ở nơi này sao?

Không!

Lâm Hiên lắc đầu, vẻ bi thương khiếp nhược trên mặt đã hoàn toàn biến mất.

Thay vào đó là khao khát cầu sinh mãnh liệt.

Địch nhân cường đại thì sao?

Buông xuôi mới là chắc chắn nhận lấy cái chết.

Cho dù đối phương là lão quái vật Độ Kiếp kỳ, chính mình dùng toàn lực đánh cược một phen, không chừng vẫn có thể chiếm được một đường sinh cơ.

Dường như ngay lập tức, đủ loại ý niệm không ngừng chớp động trong đầu Lâm Hiên. Khí chất của hắn đột nhiên trở nên vô cùng kỳ lạ.

Toàn thân tràn ngập một cỗ chiến ý vô tận.

"Các ngươi ở lại chỗ này."

Lâm Hiên quay đầu lại, hướng về Tuyết Hồ tỷ muội nhàn nhạt phân phó một câu, Sau đó toàn thân nổi lên thanh mang, hướng về vạn trượng trên không trung lao đi như tên bắn.

Trận chiến này chưa nói đến thắng bại thế nào, nếu đấu pháp với Đào Ngột ở đây, chỉ sợ toàn bộ lãnh địa Tuyết Hồ tộc sẽ bị san bằng thành bình địa.

Lâm Hiên đương nhiên không muốn thấy cảnh này, cho nên hắn lựa chọn chiến một trận với Đào Ngột trên chín tầng trời.

Ân, nói vậy có lẽ hơi khoa trương.

Nhưng giờ khắc này, Lâm Hiên đã phi hành đến độ cao cách mặt đất chừng mấy vạn dặm.

Cao như vậy, ngay cả Tu Tiên giả Phân Thần kỳ cũng không muốn tùy tiện đặt chân tới. Bởi ở nơi này sẽ phải hứng chịu cương phong mà người thường khó có thể tưởng tượng.

Cương phong kia mãnh liệt vô cùng.

Cho dù là Yêu tộc Hóa Hình hậu kỳ, bị nó quét qua, chẳng đến ba khắc công phu thì thân thể đã bạo liệt. Còn Tu Tiên giả nhân loại, phải lập tức thả ra pháp bảo phòng ngự. Nhưng làm như vậy, linh lực tiêu hao cực kỳ nhanh chóng. Bởi cương phong sẽ đánh tới không ngừng nghỉ.

Giống như mười mấy tên Tu Tiên giả Nguyên Anh hậu kỳ, dùng bảo vật cường đại nhất của bọn hắn, không ngừng nhắm vào ngươi mà công kích. Tuy không thể làm tổn thương Tu Tiên giả cấp cao, nhưng cũng đủ khiến pháp lực tiêu hao vô cùng nhanh chóng.

Nhưng trên mặt Lâm Hiên không mảy may có một chút dị sắc, thậm chí hào quang hộ thể cũng không thèm tế ra chứ đừng nói là bảo vật. Đối với cương phong này, đổi là một gã Tu Tiên giả Phân Thần kỳ khác, sẽ phải cẩn thận ứng phó. Nhưng đối với Lâm Hiên lại chẳng khác gì cơn gió mát lướt qua thân thể.

Ngoại trừ cương phong, mật độ linh khí ở vạn dặm trên không trung rõ ràng dày đặc hơn ở mặt đất. Nhưng Thiên Địa nguyên khí lại hỗn loạn vô cùng, hơn nữa còn tràn đầy một cỗ lệ khí cuồng bạo. Loại hoàn cảnh này căn bản không thích hợp cho việc đả tọa. Mà trong lúc chiến đấu, điều động Thiên Địa nguyên khí cũng khó khăn hơn rất nhiều.

Nói tóm lại, cho dù là Lâm Hiên thì khi ở nơi này, thực lực cũng giảm sút một phần.

Bất quá cũng chẳng có vấn đề gì.

Thực lực của mình yếu đi thì Đào Ngột cũng vậy.

Là cường giả Độ Kiếp kỳ.

Tạm thời không đề cập đến thần thông, riêng năng lực điều động Thiên Địa nguyên khí đã vượt xa Lâm Hiên. Nói cách khác, Thiên Địa nguyên khí cuồng bạo hỗn loạn như vậy, sẽ ảnh hưởng đến Đào Ngột nhiều hơn một chút. Cho nên, đối với mình lại là lợi nhiều hơn hại. Đây cũng chính là một phần nguyên nhân hắn chọn nơi này để quyết đấu.

Ý niệm trong đầu chuyển qua, Lâm Hiên đã lấy lại vẻ bình tĩnh vốn có.

Vô kinh vô hỉ!

Bình tĩnh đến mức làm cho người ta sợ hãi.

Sau đó Lâm Hiên phất tay một cái, chỉ nghe tiếng thanh minh vang vọng, mấy chục khẩu phi kiếm màu bạc từ trong tay áo ngư du mà ra. Đón gió biến lớn, hóa thành từng đạo kiếm quang dài hơn thước, không ngừng bay múa xung quanh thân thể.

Thanh thế khiến cho người ta sợ hãi. Lâm Hiên thở dài, đang tiếc là Cửu Cung Tu Du kiếm hôm nay chỉ có ba thuộc tính Băng, Hỏa, Lôi. Nếu là gom đủ chín thuộc tính thì đối mặt với phân thân Đào Ngột cũng có thể đánh một trận.

Nhưng nhìn từ góc độ khác, nếu đã gom đủ cả chín thuộc tính của Cửu Cung Tu Du kiếm thì hiện tại chính mình có thể điều khiển được hay không, vẫn là khó nói.

Lâm Hiên thở dài, không suy nghĩ nhiều nữa. Tay trái run lên, từ trong tay áo lại bay ra một kiện bảo vật.

Bảo vật này dẹt mỏng, nước sơn đen nhánh, hình dáng tương tự như chiếc nghiên mực. Nhìn qua thì không có gì thần kỳ, nhưng nếu quan sát thật kỹ, sẽ phát hiện nó được tạo hình theo phong cách cổ xưa, trên bề mặt khắc đủ loại hoa văn huyền diệu đến cực điểm.

Huyền Vũ Chân Linh nghiên!

Đối mặt với phân thân Đào Ngột, Lâm Hiên không dám có một chút coi thường nào, tế ra bảo vật phòng ngự mạnh nhất.

Rống!

Nhưng không đợi hắn làm động tác kế tiếp, một tiếng gầm kinh thiên động địa vang lên. Sau đó không gian trước mắt đột nhiên trở nên mơ hồ, cách đó trăm trượng đã hiện ra một con quái vật dữ tợn.

Mặt người, thân hổ, răng nhanh nhọn hoắt chìa ra.

Đào Ngột!

So với gia hỏa trăm năm trước vẫn lạc trong tay mình thì giống nhau như đúc, nhưng khí tức tỏa ra lại cường đại hơn rất nhiều.

Tuy không phải bản thể nhưng cỗ hóa thân này hiển nhiên vẫn ở thời kỳ toàn thịnh, trên người không có một chút thương tích nào. Từ khi Lâm Hiên bước vào Tiên Đạo đến nay, có lẽ đây là trận chiến gian khổ nhất.

Đào Ngột tuy cách hắn chừng trăm trượng, nhưng linh áp phát ra lại không như bình thường. Nếu không phải thực lực Lâm Hiên vượt xa tu sĩ cùng giai, cỗ linh áp này đã đủ làm cho hắn khuất phục.

Đào Ngột không chỉ là một Chân Linh, mà hắn còn nổi danh hiếu chiến vô cùng. Trong trăm vạn năm qua, đã có không biết bao nhiêu đối thủ cường hoành chết trong tay hắn.

Giờ phút này, sát khí cùng linh áp hợp lại làm một, giống như một vòng xoáy cực lớn đang muốn lao vào thôn phệ Lâm Hiên.

Loại công kích vô hình này không chỉ làm cho lòng người sinh ra sợ hãi, hơn nữa lực sát thương còn cực kỳ đáng sợ. Con ngươi Lâm Hiên hơi co lại, cũng không dám dùng Thần Thức Hóa Hình mà ứng phó.

Tuy cường độ thần thức của hắn hơn xa Tu Tiên giả cùng giai, nhưng so với Độ Kiếp kỳ như Đào Ngột thì vẫn chưa thể so sánh.

Bất quá...Chỉ dựa vào khí thế mà muốn khuất phục mình sao?

Quá ngây thơ rồi!

Trên mặt Lâm Hiên cũng hiện lên vẻ dữ tợn, bùm bùm cách cách..Tiếng xương cốt bạo liệt truyền đến. Đồng thời, một cỗ lệ khí đáng sợ từ thân thể hắn dâng lên. Tại giờ khắc này, Lâm Hiên giống như đã hóa thân thành một đầu hung thú Thượng Cổ man hoang.

Khí thế không thể thua kém!

"Graoooo!"

Lâm Hiên nâng tay phải lên, đánh ra một quyền hết sức bình thường.

Theo động tác của hắn, không gian phía trước dường như bị một cỗ lực lượng cường đại xé rách. Sau đó lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được mà sụp đổ.

Đúng là sụp đổ!

Sau đó, cỗ lực lượng quyền kình cổ quái này cùng với vóng xoáy trước người Đào Ngột hung hăng va vào nhau.

Một màn tiếp theo quả thực khó mà nói nên lời.

Giống như một ngôi sao băng khổng lồ trụy lạc rồi nổ tung giữa trời đất, tiếng nổ kinh thiên động địa như muốn xé rách màng nhĩ. Ánh sáng từ nơi va chạm lan tỏa ra, quét sạch cương phong trên chín tầng trời.

Cũng may nơi này là vạn dặm trên không trung, Nếu không, chỉ sợ toàn bộ lãnh địa Tuyết Hồ tộc đã bị san bằng.

Chỉ là công kích mang tính dò xét của lão quái Độ Kiếp kỳ đã có uy lực như thế.

Sắc mặt Lâm Hiên càng trở nên âm trầm.

Địch nhân so với tưởng tượng của mình còn cường đại hơn không ít.

Chẳng lẽ nơi này thực sự trở thành mồ chôn của mình?

Không có thời gian để mà khiếp nhược, hai tay Lâm Hiên không ngừng vung vẩy, đánh ra từng đạo pháp quyết. Theo động tác của hắn, Cửu Cung Tu Du kiếm trước người lóe lên linh quang. Một hóa thành ba, ba hóa thành chín, chỉ trong một khắc, kiếm quang chói mắt như che phủ cả bầu trời.

Xoẹt xẹt…

Thấy còn chưa đủ, từ đâu ngón tay Lâm Hiên tiếp tục bắn ra mấy đạo pháp quyết.

Hàng trăm kiếm quang kia lại phát sinh biến hóa.

Vốn chỉ dài không quá một xích, giờ khắc này thể tích lại tăng vọt.

Rất nhanh đã biến thành từng thanh cự kiếm dài hơn trăm trượng, mặt ngoài phù văn không ngừng lưu chuyển, cô đọng như thực chất.

Cự Kiếm thuật!

Đối với Tu Tiên giả đẳng cấp như Lâm Hiên, có thể biến hóa ra thần kiếm khai thiên tích địa cũng không có gì là lạ. Nhưng nên nhớ rằng, giờ khắc này số lượng kiếm quang không chỉ có một, mà là hàng trăm đạo.

Mỗi đạo đều dài đến hàng trăm trượng, lớn như cây cột chống trời, khí thế khủng bố kia, ngay cả Đào Ngột cũng phải ghé mắt.

Tiểu tử này điên rồi sao?

Chiêu số như vậy, vốn dĩ không phải một Tu Tiên giả Phân Thần kỳ có thể thi triển được.

Cái khác chưa đề cập tới, chỉ là tiêu hao pháp lực đã không thể tính hết.

Đừng nói là tu sĩ Phân Thần trung kỳ, coi như là hậu kỳ đại tu sĩ cũng không cách nào thừa nhận tiêu hao như vậy.

Cưỡng ép thi triển thì cuối cùng sẽ bị cắn trả. Tuy không bằng tẩu hỏa nhập ma, nhưng đối với Tu Tiên giả vẫn là nguy hiểm vạn phần.

Trong mắt Đào Ngột lộ vẻ chê cười.

Trời tạo nghiệt vẫn có thể sống, tự gây nghiệt chỉ còn đường chết. Tiểu gia hỏa ghê tởm kia thực sự muốn tự hại chết mình sao?

....

"Hương Nhi, ngươi muốn làm gì?"

Viện Kha kéo bàn tay trắng như ngọc của muội muội, trên mặt tràn đầy vẻ lo lắng: "Tỷ tỷ, thả ta ra. Tộc nhân đều đã chuyển đi rồi, ta muốn đi giúp Lâm Hiên ca ca."

Hương Nhi như muốn phát điên, giờ khắc này, nàng đã minh bạch cảm giác trong lòng mình dành cho tên to con kia.

"Giúp Lâm Hiên? Ngươi đi như vậy chỉ tổ gây thêm phiền toái. Nếu như ngươi muốn hắn vẫn lạc, ta đương nhiên sẽ không ngăn cản, cứ việc rời đi." Viện Kha lạnh lùng nói. đồng thời buông lỏng bàn tay muội muội.

Không phải là nàng vô tình, mà đối với tính cánh của muội muội, chính nàng rõ ràng nhất. Khuyên bảo sẽ chẳng đem lại tác dụng gì, muốn làm cho nàng nghĩ lại, chỉ có biện pháp này mà thôi.

"Tỷ tỷ, ngươi nói là..."

Hương Nhi kinh ngạc quay đầu lại, nàng cũng cảm nhận được địch nhân rất đáng sợ. Nhưng mình cũng không phải nặn từ bùn đất, thêm người thêm sức, chính mình dù sao cũng là Phân Thần kỳ. Lên trên đó, cho dù không trợ giúp được cho Lâm Hiên chút nào, nhưng nói là gây phiền toái cho hắn có phải hơi quá đáng rồi không?

"Hương Nhi, Lâm Hiên không chỉ là ý trung nhân của người, mà còn cứu mạng ta, đối với bổn tộc cũng có ân đức lớn lao. Chẳng lẽ ngươi cho rằng tỷ tỷ là kẻ ham sống sợ chết, không muốn lên đó giúp hắn một tay..."

"Địch nhân quá mạnh mẽ!"

Viện Kha ngẩng đầu, đôi mắt trong suốt nhìn bầu trời: "Chẳng lẽ ngươi không cảm nhận được cỗ linh áp kia, căn bản không phải là của tu sĩ Phân Thần kỳ sao?"

"Tỷ tỷ nói là..."

Biểu lộ của Hương Nhi cũng trở nên ngưng trọng, tuy nàng không có được sự thành thục, ổn trọng của tỷ tỷ. Nhưng dù gì cũng đã chấp chưởng Tuyết Hồ tộc mấy trăm năm, bản tính hấp tấp đã bị ma luyện rất nhiều. Vừa rồi, bất quá là quan tâm quá sinh loạn mà thôi. Lúc này, trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần tràn đầy vẻ sợ hãi. Khó khăn thốt ra từng chữ: "Đối phương là tồn tại Độ Kiếp kỳ?" Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

"Đào Ngột!"

Kiến thức của Hương Nhi chắc hẳn không bì kịp với tỷ tỷ, nhưng Đào Ngột thân là một trong tứ hung của Ma giới, tiếng xấu truyền xa, Hương Nhi sao lại chưa nghe qua cho được.

Sắc mặt nàng thoáng cái đã trở nên tái nhợt.

Chân Linh, đây chính là con quái vật còn lợi hại hơn cả cường giả Độ Kiếp kỳ, vậy thì chẳng phải Lâm Hiên sẽ chết chắc sao.

"Không được, không thể để hắn cứ như vậy mà vẫn lạc."

Hương Nhi càng lúc càng hoảng sợ, không những không lùi bước, ngược lại toàn thân nổi lên linh mang, muốn hướng về vạn dặm trên không trung mà lao đi. Bất quá hành động này cũng không nằm ngoài dự đoán của Viện Kha, nàng nhanh nhẹn nắm lấy tay Hương Nhi: "Nha đầu ngốc, ngươi không nên nóng vội. Đào Ngột mặc dù vô cùng hung hãn, nhưng tuyệt đối không dám để cho bản thể hàng lâm Linh giới. Tên kia hơn phân nửa chỉ là một cỗ hóa thân mà thôi."

Viện Kha công chúa rõ ràng rất tỉnh táo, chỉ dăm ba câu đã đoán được chân tướng.

"Thế thì sao. cho dù là hóa thân cũng đã đạt đến cấp bậc Độ Kiếp kỳ, Lâm Hiên ca ca..." Hương Nhi vẫn cực kỳ nôn nóng.

"Vậy ngươi đi thì có ích lợi gì, cùng hắn vẫn lạc thì có ý nghĩa gì sao?" Viện Kha cảnh tỉnh: "Lâm Hiên đã sớm biết rõ thân phận địch nhân, nhưng lại không muốn bỏ trốn. Có lẽ hắn lo lắng chúng ta bị giận cho đánh mèo, ngươi đi như vậy, chẳng phải mọi cố gắng của hắn sẽ đổ xuống sông xuống biển sao?"

"Nghe lời ta, Lâm Hiên không phải tu sĩ bình thường. Dám đối mặt với Đào Ngột, hơn phân nửa là hắn đã có tính toàn cùng năm chắc phần nào. Ở lại nơi này còn có thể chờ đợi thời cơ để trợ giúp hắn. Nếu hiện tại lên trên đó, cuối cùng chỉ làm vướng tay vướng chân mà thôi..."

Lời Viện Kha nói đúng là hợp tình hợp lý, nếu như Lâm Hiên có thể cùng Đào Ngột lưỡng bại câu thương thì chính mình cùng muội muội có thể trở thành lực lượng mấu chốt quyết định thắng bại của cuộc chiến này.

"Được rồi..."

"Chẳng phải là ngươi rất yêu mến Lâm Hiên sao, vậy thì hãy tin tưởng hắn. Vị hôn phu mà muội muội của ta nhìn trúng, nhất định hơn xa người thường."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.