Bách Luyện Thành Tiên

Chương 2427: Trời ban cơ hội tốt




Điều kiện này quả thực mê người vô cùng!

Thực lực của Thanh Linh Tôn Giả tuy còn xa mới có thể so sánh với Hàn Long Chân Nhân, nhưng bất luận như thế nào lão cũng là Đại năng Độ Kiếp kỳ hàng thật giá thật.

Tu tiên giả bước trên con đường tu tiên, mục đích cuối cùng đương nhiên là cử hà phi thăng, trở thành Tiên nhân trong truyền thuyết. Nhưng mà từ cổ chí kim, phóng nhãn khắp Tam giới có mấy ai đạt được cơ duyên này đâu?

Đồng thọ cùng Thiên Địa là cái đích mãi mãi không bao giờ thay đổi mà Tu tiên giả theo đuổi. Tuy nhiên, điều đó thực sự... vô cùng khó khăn.

Đừng nói thành Tiên, cho dù bước vào Độ Kiếp kỳ cũng cần nghị lực phi thường và cơ duyên to lớn vô cùng. Tuy cấp bậc Độ Kiếp không thể chân chính được trường sinh bất lão, nhưng chỉ cần vận khí không đến nỗi đen đủi thì chuyện sống mười vạn, trăm vạn năm tuyệt đối không phải phóng đại.

Hơn nữa thực lực Đại năng Độ Kiếp kỳ đáng sợ vô cùng, không phải tu sĩ cảnh giới phía dưới có thể so sánh. Trong suy nghĩ bình thường của tu sĩ, cơ hồ lão quái vật Độ Kiếp kỳ không gì không làm được.

Bây giờ đối phương lại hứa hẹn chỉ cần xuất ra bảo vật này là có thể tùy thời yêu cầu lão đi làm một việc. Nói một cách khác, cái này giống như một vị thần đột nhiên xuất hiện trước mặt của ngươi, nói có thể vì ngươi thực hiện một nguyện vọng. Có lẽ ví von như vậy hơi khoa trương một chút, nhưng ý nghĩa căn bản cũng không khác lắm.

Chúng tu sĩ đương nhiên động tâm vô cùng.

Cơ duyên như vậy không phải lúc nào cũng có, nếu bỏ lỡ dịp này thì không biết bao giờ mới có thể gặp lại. Dù sao đối với Tu tiên giả bình thường, kể cả là cao thủ Động Huyền Kỳ đi chăng nữa, cũng tuyệt không có cơ hội tiếp xúc với lão quái vật Độ Kiếp kỳ.

Nhưng mà động tâm thì có thể làm gì được đây?

Không có U Ma La Hoa trong tay thì hết thảy mơ mộng đều là hão huyền mà thôi. Giờ khắc này, bọn chúng cũng chỉ có thể đứng ở đây nhìn thông báo trên bảng ngọc mà thèm dỏ dãi. Nguyên một đám châu đầu ghé tai bàn tán, nhưng không ai dám động tới bảng ngọc kia.

Lâm Hiên lấy tay xoa xoa cằm, hắn đọc đi đọc lại linh văn mấy lần, trong lòng bắt đầu tính toán thiệt hơn!

Trong tay hắn vừa vặn có một cây U Ma La Hoa. Nghĩ lại quả là trùng hợp, cây dược liệu này chính là một trong những bảo vật để lại của Tuyết Hoa Thánh Tổ. Tuy thương hải tang điền, rất nhiều năm đã qua đi, nhưng quả thực cấm chế do đối phương bố trí xảo diệu vô cùng, dược tính linh vật không hề bị mất đi chút nào cả.

Không thể phủ nhận đây là một bảo vật phi thường trân quý, song đối với mình mà nói cũng không có công dụng quá lớn. Hôm nay dùng nó đổi lấy một lời hứa của Đại năng Độ Kiếp kỳ thì Lâm Hiên đương nhiên đồng ý ngàn vạn lần còn sợ không kịp ấy chứ.

Cơ hội ngàn năm có một làm sao có thể bỏ qua được đây?

Mọi sự đã thông suốt, Lâm Hiên liền tiến lên phía trước một bước rồi vươn tay ra gỡ bảng ngọc kia xuống.

Ngay lập tức, thanh âm ồn ào vang lên, chúng tu sĩ ngoại trừ kinh ngạc vẫn chỉ có kinh ngạc. Qua một lát, nét mặt của bọn chúng càng trở nên phức tạp.

"Thật to gan, rõ ràng dám lấy đi bảo vật của Thanh Linh tiền bối. Tiểu tử này đúng là chán sống rồi."

"Đúng vậy. U Ma La Hoa ngay cả ở Ma giới cũng hiếm gặp, một tên tiểu tử Nguyên Anh Kỳ cũng có khả năng xuất ra sao?"

"Tiểu tử này chắc chắn bị điên rồi."

"Hừ. Để coi hắn làm thế nào xuất ra bảo vật Tôn Giả muốn. Các vị đạo hữu nói xem kết cục tiểu tử này sẽ ra sao?"

"Còn phải nói, đương nhiên là bị rút hồn luyện phách, muốn sống không được, cầu chết không xong." Lập tức có một Tu tiên giả bên cạnh cất tiếng nói.

Chúng tu sĩ nhìn Lâm Hiên với vẻ bất thiện vô cùng, hơn nữa lại còn có chút hả hê. Lâm Hiên thở dài, hắn đương nhiên biết rõ đây là tâm lý ghen ghét của bọn chúng. Nhưng hắn cũng hơi trách chính mình, vừa rồi lúc đi dạo cửa hàng xem đồ vật, Lâm Hiên còn bảo trì tu vi ở Động Huyền sơ kỳ, mà giờ khắc này mục đích là đi trà lâu uống trà, chỗ đó toàn tụ tập tu sĩ cấp thấp, Lâm Hiên vì không muốn người khác chú ý nên đã thu liễm tu vi xuống rất nhiều, chỉ còn Nguyên Anh mà thôi.

Mặc dù cảnh giới này không thể nói là thấp, nhưng ở Linh giới cũng chắc chắn không có gì đặc biệt hơn người cả. Giờ phút này một tu sĩ cấp thấp lại đi gỡ bảng ngọc không ai dám động vào như vậy cũng khó trách sẽ bị giễu cợt trào phúng.

Lâm Hiên không mở miệng làm gì, đấu võ mồm với những kẻ chẳng biết gì này chỉ tổ tốn nước bọt. Tuy nhiên những người kia đâu biết đã chọc vào tổ kiến lửa rồi, các loại châm chọc khiêu khích vang lên không dứt bên tai, hơn nữa càng nói lại càng cay nghiệt...

Lâm Hiên khẽ chau mày, linh áp đang thu liễm đột nhiên như đê vỡ tuôn ra.

Oanh!

Khí thế kinh người từ người hắn tràn ra bốn phía, linh áp cực lớn cũng từ trên trời ép xuống. Thần sắc cả đám tu sĩ phụ cận lập tức đại biến, chúng không tự chủ được mà đạp đạp lùi lại phía sau mấy bước. Những tu sĩ có tu vi hơi thấp một chút càng không chịu nổi, cảm giác giống như Thái Sơn áp đỉnh, trực tiếp nửa quỳ trên mặt đất.

Vài gia hỏa Động Huyền Kỳ còn đỡ hơn một ít, nhưng thân hình cũng run mạnh, từng giọt mồ hôi to như hột đậu phủ kín trên trán, hiển nhiên bọn chúng cũng cảm nhận được áp lực đáng sợ này.

"Tu tiên giả Phân Thần kỳ!"

Chỉ trong nháy mắt, thanh âm châm chọc khiêu khích đã dừng lại, mới vừa rồi bọn chúng còn dùng ánh mắt khinh thường nhìn Lâm Hiên, nhưng giờ khắc này, cả đám lộ vẻ hoảng hốt vô cùng.

Sau đó chuyển thành sợ hãi! Đúng vậy. Là sợ hãi!

Vừa rồi bọn chúng không kiêng nể gì châm biếm Lâm Hiên là vì trong mắt bọn họ, đối phương chỉ là một gã tu sĩ Nguyên Anh kỳ mà thôi. Nhưng ai có thể tưởng tượng nổi, nhưng trong nháy mắt đối phương từ tiểu tu sĩ Nguyên Anh lại biến thành Đại năng Phân Thần kỳ.

Không sai, chính là Đại năng!

Theo thông lệ, chỉ cần đạt tới cấp bậc Phân Thần kỳ là Tu tiên giả liền có thể được xưng tụng là Đại năng rồi. Hành tung tất cả bọn họ đều thần bí vô cùng, bình thường khó gặp, Thần Long thấy đầu không thấy đuôi. Những gia hỏa ở đây cơ hồ cũng chưa từng gặp qua bất kỳ vị Đại Năng nào cả, hôm nay xem như vận khí không tệ, hữu duyên nhìn thấy vị cao nhân này. Nhưng... mình rõ ràng lại đi châm chọc khiêu khích đối phương, lại còn nói móc cho rằng đối phương là hạng người ngu ngốc, đần độn nữa chứ.

Nghĩ đến đây, trong nội tâm những tu sĩ này bắt đầu run rẩy. Nếu đổi lại mình là Tu tiên giả Đại năng Phân Thần kỳ, tuyệt sẽ không buông tha cho những con sâu cái kiến dám mỉa mai mình.

Không ít kẻ mồ hôi lạnh đầm đìa, sợ hãi phát run, nhưng bọn chúng lại không dám nhúc nhích nửa bước, sợ sẽ kích động đến Lâm Hiên. Mỗi phút trôi qua giống như một năm dài đằng đẵng vậy.

Cũng may Lâm Hiên không hề có ý định làm khó bọn chúng. Hắn không phải kẻ hiếu sát, chỉ là vài câu trào phúng nên hắn cũng không để trong lòng, cái đó gọi là ”trong bụng Tể tướng có thể chống thuyền” (1). Tuy nhiên với tư cách là Đại năng tu sĩ, điểm ấy khí độ Lâm Hiên vẫn phải có.

Họa từ miệng mà ra, song hôm nay Lâm Hiên cũng không định giáo huấn bọn chúng thêm nữa. Hắn liền thu bảng ngọc vào trong ngực rồi biến thành một đạo kinh hồng bay về phía chân trời.

Với tốc độ của hắn thì khoảng cách nghìn dặm cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi, rất nhanh Thụ Tiên Thành đã ở sau lưng mấy vạn dặm. Bỗng nhiên Lâm Hiên ngừng lại, cả người lơ lửng giữa không trung. Chỉ thấy hắn đưa tay vỗ bên hông, một lần nữa lấy bảng ngọc ra rồi nhấc tay phải lên đánh ra một đạo pháp quyết.

Xoẹt xẹt. . .

Chỉ thấy linh quang lóe lên, văn tự mặt ngoài bảng ngọc bỗng mờ đi rồi biến thành một hàng văn tự khác.

Thiên Tường sơn mạch, Thiên Hà Quận, Tề quốc.

Cũng giống như những quận phủ khác ở Hàn Long giới, Thiên Hà Quận cũng được tạo thành bởi hàng trăm quốc gia phàm nhân. Lâm Hiên cũng không biết Tề quốc ở nơi nào, nhưng chắc hẳn chỉ cần để tâm nghe ngóng một chút là sẽ rõ ràng ngay thôi.

Nếu như cầm bảng ngọc này trong người mà trong vòng một tháng không đến được địa điểm chỉ định sẽ bị quy tội cố tình gây sự. Thanh Linh Tôn Giả nhất định sẽ không buông tha, không cần nói cũng biết hậu quả khi đắc tội một vị Đại năng Độ Kiếp kỳ sẽ khủng khiếp như thế nào.

Tuy nhiên Lâm Hiên lại không thèm để ý, dù sao hắn đích xác có U Ma La Hoa trong tay.

Lâm Hiên nhắm hai mắt lại rồi thả thần thức ra. Rất nhanh đã có thu hoạch, bên trái hơn vạn dặm có một đội ngũ Tu tiên giả, bọn chúng chắc chắn biết vị trí Thiên Tường sơn mạch của Tề quốc ở đâu.

Lâm Hiên trực tiếp xoay người bay qua.

Mấy ngày sau.

Một đạo kinh hồng phá không bay ngang qua bầu trời, bên trong đạo độn quang không phải ai khác mà chính là Lâm Hiên, rốt cuộc hắn cũng đã tới Tề quốc. Hắn chỉ dừng lại hỏi đường một lát, chỉnh lại phương vị rồi tiếp tục phi thẳng tới Thiên Tường sơn mạch.

Qua thời gian ước chừng nửa ngày, một sơn mạch bao la mờ mịt đập vào mi mắt, hai mắt Lâm Hiên híp lại nhìn về phía xa rồi không chút do dự tiến vào.

Rất nhanh, một khe núi được một tầng sáng cấm chế bảo vệ xuất hiện trong tầm mắt. Một đạo truyền âm phù trong tay áo Lâm Hiên bắn ra, chỉ thấy hắn cúi đầu xuống lẩm bẩm gì đó rồi vung tay lên, đạo truyền âm phù kia liền hóa thành một đầu hỏa long bay vút vào trong khe núi.

Cũng không lâu lắm, ước chừng thời gian uống cạn nửa chén trà nhỏ, sương mù phía trước bắt đầu chuyển động, sau đó tản ra hai bên hình thành một thông đạo nhỏ uốn lượn. Tiếng bước chân êm ái truyền vào lỗ tai, một nữ tử ăn mặc kiểu nha hoàn đi ra.

Nữ tử này chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi, tuy quần áo và trang sức biểu hiện rõ thân phận nha hoàn, nhưng tu vi lại không kém, chính là Tu tiên giả Ly Hợp kỳ, khí độ càng không như bình thường, so với thiên kiều chi nữ của danh môn đại phái còn tốt hơn nhiều.

Dù sao chủ nhân của nàng cũng là lão quái vật Độ Kiếp kỳ, người hầu của lão sao có thể để người ta khinh thường được.

Nàng này bước tới trước mặt Lâm Hiên vén áo thi lễ rồi dịu dàng nói: "Tiền bối chính là người gỡ bảng ngọc của chủ nhân nhà ta xuống sao?"

"Đúng vậy. Lâm mỗ nhờ cơ duyên xảo hợp đã từng thu được một cây U Ma La hoa. Kính xin cô nương dẫn đường để ta có thể bái kiệt Thanh Linh tiền bối?" Lâm Hiên cũng không muốn dông dài cùng một tiểu tỳ, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

Nha hoàn kia nghe xong, không nhịn được cười tươi như hoa: "Tiền bối thực sự có bảo vật này? Tiền bối chính là khách quý của chủ nhân, mau theo ta đi vào."

Sau đó nàng ta cũng chẳng quan tâm cấp bậc lễ nghĩa, trực tiếp quay người đi trước dẫn đường, Lâm Hiên không nói hai lời đi sát theo sau.

Lâm Hiên đi sâu vào trong lại bất ngời phát hiện ra đây chỉ là một sơn cốc bình thường, hoàn toàn khác biệt so với cùng tưởng tượng của mình. Chỉ một thoáng, một tiểu hồ xuất hiện trước mắt, hồ nước trong suốt, phẳng lặng không một gợn sóng. Mà ở bên cạnh tiểu hồ có vài gian phòng ốc.

Lâm Hiên hết sức kinh ngạc, thoạt nhìn đây chỉ như nơi ở của ẩn sĩ bình thường, thật sự khó có thể tưởng tượng được nơi đây lại là chỗ ở của một vị Đại năng Độ Kiếp kỳ.

Lâm Hiên theo nha hoàn kia dẫn dắt đi vào một gian nhà tranh. Bên trong giản dị vô cùng, một giường, một bàn, một ghế dựa, ngồi trên giường là một lão giả khoảng năm mươi tuổi.

Thần thức Lâm Hiên đảo qua dễ dàng bị bắn ngược trở lại. Song Lâm Hiên không phải loại tu sĩ bình thường, hắn đã nhận ra người trước mắt không phải bản thể của Thanh Linh Tôn Giả mà chỉ là một hóa thân thôi.

Tuy nhiên cái này cũng không có vấn đề gì, hóa thân và bản thể, ngoại trừ thực lực chênh lệch ra thì tất cả trí nhớ và tính cách đều giống nhau, cho nên hóa thân hoàn toàn có thể làm chủ được.

Lâm Hiên không lộ ra bất kỳ tia dị sắc nào, lập tức xoay người thi lễ: "Vãn bối ra mắt tiền bối."

******

(1) Ý nói người có địa vị cao phải có lòng dạ rộng lượng, phải biết tha thứ đối với những sự việc và con người khó tha thứ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.