Trong nội tâm Lâm Hiên đã có ý thối lui. Sở dĩ hắn mạo hiểm lẻn vào lòng đất chỉ là muốn xem có chỗ gì tốt hay không thôi. Hắn tuyệt không nghĩ tới nơi đây lại phong ấn một vị Cổ Ma Thánh Tổ. Mặc dù thân thể đối phương đã bị phá huỷ từ lâu, hôm nay chỉ còn lại một đám tàn phách, hơn nữa nó lại vội vàng đoạt xá nên tu vi bị thân thể giới hạn đến Động Huyền hậu kỳ mà thôi nhưng với Lâm Hiên thì đối phương là đại địch khó có thể tưởng tượng nổi.
Chống lại tồn tại bậc này Lâm Hiên không nắm chắc một chút nào cả.
Điểm mấu chốt nhất là cho dù Lâm Hiên có đánh thắng thì cũng không chiếm được chỗ gì tốt. Hắn cân nhắc lợi hại một hồi rồi quyết định rời đi mới là lựa chọn chính xác nhất. Trong mắt Lâm Hiên quang mang kỳ lạ chớp động, hẳn là hắn đã có kế hoạch chu toàn.
Nhưng đúng lúc này, thanh âm ầm ầm truyền tới. Ma vụ trước mắt cuồn cuộn một hồi rồi bị gia hỏa tự xưng Thánh Tổ kia hút toàn bộ vào trong thân thể. Ma vụ tan đi lộ ra chân diện của cổ ma. Vốn dĩ là cổ ma hai đầu bốn tay, dáng người cao lớn thì nay lại bị co nhỏ đi rất nhiều, thoạt nhìn không hề khác người bình thường chút nào. Đầu cũng chỉ còn lại một cái, hơn nữa lại tinh mỹ lãng mục. Rõ ràng từ một quái vật xấu xí biến thành một thiếu niên anh tuấn.
Chỗ khác người bình thường duy nhất là giữa trán cổ ma có một khe hở. Nó không phải vết sẹo, Lâm Hiên thấy rất rõ ràng đó chính là con mắt thứ ba, chỉ có nó điều không mở ra mà thôi. Mới qua một lát công phu mà cổ ma hai đầu cứ như hoàn toàn biến thành một người khác vậy.
Thiếu niên thần bí làm động tác duỗi người một cái, thân thể dãn ra, trên mặt gã cũng lộ ra vài phần vui vẻ: "Không tệ, không tệ, thân thể này tuy hơi kém một tí nhưng cũng không tệ lắm. Xem ra bản Thánh Tổ vẫn chưa đến đường cùng. Có thể dễ dàng tìm được một cỗ thân thể có thể thừa nhận được ma công của ta như vậy. "
Lâm Hiên lộ ra một nụ cười khổ. Đối phương quả thực xem mình không là cái gì. Nhưng công bằng mà nói thì đối phương chắc chắn có tư cách như vậy. Lâm Hiên đã biết mình đối mặt với Cổ Ma Thánh Tổ thì hắn đương nhiên sẽ không hành động thiếu suy nghĩ. Lúc này hắn chọc giận đối phương thì chắc chắn không hề có lợi. Lâm Hiên chỉ hy vọng tìm được sơ hở để mau mau rời khỏi đây mà thôi. Tính toán của hắn dù không sai nhưng trời lại không chiều lòng người.
Thiếu niên thần bí quay đầu lại nói: "Tiểu gia hỏa, ngươi là nhân loại Tu tiên giả, lẻn vào Thánh Giới chúng ta là có ý gì?"
Lâm Hiên khóe miệng không khỏi một hồi run rẩy, quả nhiên hắn đã bị nhìn thấu thân phận rồi. Lâm Hiên giả mạo khí tức Cổ ma chỉ có thể qua mặt được cổ ma bình thường chứ trong mắt lão quái vật cấp bậc Thánh Tổ này chỉ là một truyện cười mà thôi. Cho dù tu vi vị Thánh Tổ này đã tổn hao nhiều nhưng cũng có thể liếc mắt phát hiện ra cách giả mạo của hắn. Nguồn truyện: Truyện FULL
"Được rồi, mặc kệ ngươi tới Thánh Giới vì mục đích gì, hôm nay đã gặp lão phu thì cũng nên đi chết đi. Lão phu tiễn đưa ngươi đi âm tào địa phủ". Thanh âm thiếu niên kia bình tĩnh truyền tới, ngữ khí quả thật ngang ngược càn rỡ a! Quả thật trong mắt gã thì Lâm Hiên chẳng qua chỉ là một con sâu cái kiến mà thôi.
Vừa dứt lời, tay phải cổ ma đã nâng lên. Mười ngón tay ào ào trở nên sắc nhọn, tay gã bấm một cái rồi chỉ ra một chưởng, một đoàn hỏa diễm cỡ quả trứng gà bay ra. Ngọn lửa màu tím sậm mang theo một cỗ khí tức hủy diệt tràn ra bốn phía.
Đồng tử Lâm Hiên hơi co lại nhưng trên mặt hắn cũng không lộ vẻ sợ hãi cho lắm. Dùng hỏa sao? Thần thông khác thì có lẽ hắn không nắm chắc nhưng sử dụng hỏa diễm lại đúng là sở trường của hắn. Lâm Hiên phất tay áo một cái. Một đoàn hỏa diễm cũng trạc quả trứng gà bay vút ra. Hỏa diễm tứ sắc lưu ly bất đồng thuộc tính lưu chuyển không thôi.
Oanh!
Sau một khắc, hai đoàn hỏa diễm hung hăng lao vào nhau. Chỉ thấy linh quang chói mắt, phạm vi vài dặm đều sáng lên mỹ lệ vô cùng. Hai loại hỏa diễm ở giữa không trung cùng quấn lấy nhau mà thôn phệ. Nhất thời nửa khắc khó có thể phân ra thắng bại.
Trên mặt Lâm Hiên tràn đầy vẻ ngưng trọng. Hắn đương nhiên hiểu rõ thần thông của mình. Huyễn Linh Thiên Hỏa là tuyệt kỹ sở trường của hắn, đối phương cũng chỉ là Động Huyền Kỳ mà tiện tay xuất ra một đạo hỏa diễm mà có thể cùng Huyễn Linh Thiên Hỏa đấu cân sức cân tài. Lâm Hiên ngoài kinh ngạc ra thì trong lòng kêu khổ không thôi. Nhưng biểu hiện ra ngoài của Lâm Hiên đương nhiên sẽ không yếu thế, vẫn là vẻ mặt đờ đẫn như cũ. Hắn phất nhẹ một cái, Huyền Thanh Tử Mẫu Thuẫn hiện ra. Đối mặt lão quái vật đẳng cấp này thì hắn không cầu thắng chỉ cầu không bại, hắn cứ bố trí phòng ngự kín kẽ đã rồi tính sau. Ngay sau đó, chín chín tám mươi mốt chuôi Cửu Cung Tu Du Kiếm từ trong tay áo hắn lướt ra, bay múa phòng ngự quanh thân thể Lâm Hiên.
Thiếu niên thần bí quả nhiên cũng đã biến sắc, sau đó gã cẩn thận nhìn kỹ lại rồi đột nhiên lộ ra thần sắc cổ quái: "Ồ, đây là Cửu Cung Tu Du Kiếm, chẳng lẽ ngươi đến từ Mặc Nguyệt Tộc. Lại là ngũ linh căn thân thể, ngươi tu luyện Mặc Nguyệt Thiên Vu quyết sao?"
Lấy sự trầm ổn của Lâm Hiên mà cũng không khỏi biến sắc mặt. Đối phương chỉ nhìn hắn tế ra một kiện bảo vật mà đem thân thế của Lâm Hiên nói ra không sai điểm nào. Chẳng lẽ vị Cổ Ma Thánh Tổ này cùng Mặc Nguyệt Tộc có quan hệ gì sao?
Trong đầu hắn vô vàn ý niệm hiện ra, thanh âm cuồng tiếu của đối phương lại truyền tới: "Hắc hắc, thật sự là trời không quên ta. Ngũ linh căn thân thể, lão phu có thể khôi phục pháp lực thật sự ở trong tầm tay rồi. Đáng tiếc ngươi là nhân loại Tu tiên giả. Nhưng không có vấn đề gì, thân thể ngươi về sau chỉ cần ma hóa là được."
"Thật sao?" Trên mặt thiếu niên thần bí kia tràn đầy vẻ tham lam, Lâm Hiên giận quá cười: "Muốn đoạt xá Lâm mỗ sao, khẩu khí các hạ thật lớn, coi chừng tự bạo mà chết đó!"
Lời còn chưa dứt, Lâm Hiên đã phất tay áo một cái. Chỉ nghe tiếng xé gió ào ra, Cửu Cung Tu Du Kiếm linh quang lóe lên, một hóa thành ba, hơn hai trăm đạo kiếm quang như gió táp mưa rào hướng về địch nhân mà bắn đi.
Tiên hạ thủ vi cường!
Thiếu niên tự xưng Thánh Tổ lại không né không tránh. Tay phải gã vươn ra, móng tay dài ra đến nửa xích, mặt ngoài của chúng lóe lên ánh sáng âm u rồi nhẹ nhàng khẽ múa. Ngay lập tức lệ mang đại phóng, vô số móng vuốt màu tím nhọn hoắt hiện lên ở giữa không trung.
Công kích của hai người lập tức ầm ầm đâm vào nhau. Nhưng Lâm Hiên lại làm một cử động ngoài dự đoán, chỉ thấy hai tay hắn bấm niệm pháp quyết, đồng thời đầu vai nhoáng lên một cái, không gian đột nhiên chấn động, sau đó Lâm Hiên biến mất tại chỗ. Cùng lúc đó những phi kiếm kia rào rạt lóe lên, không tiến lại lui bị Lâm Hiên thu trở về. Tiếng xé gió "Xuy xuy" nổi lên, toàn bộ những trảo ảnh màu tím rơi vào khoảng không.
"Ồ?"
Thiếu niên thần bí ngẩn ngơ, quả thực gã không hề nghĩ tới điều này. Lâm Hiên lộ ra một tia chê cười, hắn và Cổ Ma Thánh Tổ sống mái với nhau ở chỗ này thì thật là ngốc quá a! Cho dù đối phương chỉ là Động Huyền Kỳ thôi nhưng hắn có thể thủ thắng hay không cũng rất khó nói. Tóm lại sự tình không có lợi Lâm Hiên tuyệt sẽ không làm, bôi mỡ đế giày mà chạy mới là lựa chọn chính xác nhất.
Với thực lực của hắn hôm nay thì Cửu Thiên Vi Bộ càng huyền diệu vô cùng. Linh quang lóe lên, Lâm Hiên đã ở ngoài mấy ngàn trượng. Bổn mạng pháp bảo cũng về tới bên cạnh. Sau đó thanh mang toàn thân Lâm Hiên nổi lên, hắn nhằm thẳng đường cũ bay trở về.
"Muốn đi sao, nào có dễ dàng như vậy?" Thiếu niên thần bí cười lạnh một tiếng.
Sau đó gã không chút hoang mang bước ra phía trước một bước. Ngay lập tức, thiếu niên thần bí đã xuất hiện trong hư không cách xa cả ngàn trượng, không phải chỉ mình Lâm Hiên có thuấn di.
Là một trong chín Chân Ma Thuỷ tổ, gã tuy không thể hoàn toàn thấu hiểu pháp tắc không gian nhưng cũng đã hiểu rất nhiều về không gian chi lực, vượt xa khả năng của Lâm Hiên bây giờ. Lúc này tuy thực lực của gã bị tổn hao nhiều, thân thể mới cũng chỉ đạt Động Huyền Kỳ nhưng thiếu niên thần bí kia thi triển thuấn di lại huyền diệu vô cùng...
Sắc mặt Lâm Hiên trầm xuống. Hắn nào dám có nửa phần chủ quan. Ánh sáng màu xanh dâng lên bao khỏa toàn thân rồi hắn hung hăng đánh một chưởng tới mặt đất phía trên.
Òanh!
Tiếng bạo liệt truyền vào lỗ tai, đá vụn hạt cát văng khắp nơi. Một đạo ánh sáng màu xanh chui từ dưới đất lên rồi vọt vào trong mây biến mất tại chỗ. Một khắc sau, lại một tiếng xé gió bén nhọn truyền đến, Cổ Ma Thánh Tổ như bóng với hình đuổi sát đằng sau. Lâm Hiên đang chạy thục mạng phía trước lộ vẻ rất chật vật còn thần thái thiếu niên thần bí thì ngược lại, tiêu sái vô cùng.
"Tiểu gia hỏa, ngươi có thể trốn đi đâu? Ngoan ngoãn bó tay chịu trói đi. Bản Thánh Tổ không phải là không thể thả hồn phách của ngươi đi đầu thai chuyển thế, nếu không..."
Lâm Hiên như không hề nghe thấy lời đối phương uy hiếp. Hắn phất tay một cái, mấy chục phù lục không gió tự cháy phát ra những vầng sáng chói mắt. Sau đó tên băng, lôi hỏa, ma khí, khô lâu, đủ loại công kích cùng xuất hiện. Những phù lục này đều do Lâm Hiên lấy được từ Phó gia, uy lực mỗi một trương đều không kém hơn một kích toàn lực của cấp bậc Động Huyền Kỳ. Mấy chục trương phù lục cùng lao tới thì cho dù là cổ ma Phân Thần kỳ cũng tuyệt không dám coi thường.
"A!" Trên mặt thiếu niên thần bí hiện lên một tia kinh ngạc. Với tu vi ngày xưa của gã thì công kích như vậy chỉ là mưa bụi mà thôi. Nhưng lúc này vị Cổ Ma Thánh Tổ này không dám quá mức chủ quan. Thiếu niên thần bí nhướng mày lên rồi dừng lại, hai tay bấm niệm pháp quyết, trong miệng gã thốt ra những thanh âm chú ngữ thần bí.
Ô…
Tiếng quỷ kêu gào vang vọng, sau đó là ma phong nổi lên. Mặt ngoài thân thể thiếu niên có vô số ma vân hiện ra, sau đó thân thể của gã phảng phất trở nên trong suốt. Thanh âm "Vù vù" truyền vào lỗ tai, Lâm Hiên tế ra rất nhiều phù lục nhưng không hề có một chút hiệu quả. Thân thể của thiếu niên thần bí kia lại xuyên không mà qua.
"Không gian bí thuật!"
Sau khi tế ra phù lục, Lâm Hiên không trì hoãn trì hoãn giây phút nào mà toàn lực phi độn về phía trước nhưng dựa vào thần thức cường đại nên hắn vẫn cảm ứng được rành mạch chuyện gì đang xảy ra. Đối phương có thể ngăn trở công kích thì không có gì kỳ lạ nhưng thân thể lại xuyên qua tất cả băng tên lôi hỏa mà không chịu chút nào ảnh hưởng nào thì thật không thể tưởng tượng nổi. Bí thuật hiệu quả như vậy chắc chắn là lợi dụng pháp tắc không gian rồi.
Trước kia Lâm Hiên cũng đã gặp một vài bảo vật có thể đạt được hiệu quả giống như vậy nhưng mấy bảo vật này không bảo vật nào mà không phải dùng kỳ trân dị bảo có một không hai luyện chế mà thành. Tuy trân quý như vậy nhưng các bảo vật này chỉ có thể mượn chút ít không gian chi lực mà thôi, vậy mà người này lại lăng không thi triển...
Điều này thật không hợp lẽ thường. Vốn dĩ Lâm Hiên còn một điều nghi hoặc khi đối phương tự xưng là Cổ Ma Thánh Tổ nhưng lúc này những nghi vấn đó hắn đã ném lên tận chín tầng mây. Mặc dù đối phương chỉ là Động Huyền Kỳ nhưng có thể sử dụng không gian chi lực quả thực khó chơi vô cùng. Địch nhân mạnh như vậy lại không có thâm cừu đại hận gì, Lâm Hiên nhất định đứng xa mà trông, có thể không trêu chọc thì tuyệt không trêu chọc.
Mắt thấy phù lục không hề có hiệu quả, trên mặt Lâm Hiên lộ ra một tia khó coi. Những tia sáng gai bạc trắng trong mắt hắn hiện lên, một thanh giáo cổ xưa hiện ra trong lòng bàn tay. Đây chính là bảo vật hắn lấy từ tayTuyết Hồ Vương. Lấy độc trị độc, đối phương đã am hiểu không gian chi thuật thì phương pháp ổn thỏa nhất chính là dùng pháp bảo không gian để đối phó.
Hắn hét lớn một tiếng, đem pháp lực toàn thân rót vào trường qua. Mặt ngoài bảo vật này hiện lên những phù văn hỗn tạp cùng ánh sáng màu xanh chói mắt. Lâm Hiên nâng tay phải lên hung hăng chém xuống phía dưới.
Âm thanh Xoẹt xoẹt nổi lên, một cổ khí tức hung lệ tràn ra. Nương theo đó là vô số phù văn trên mặt ngoài trường qua mang theo phong cách cổ xưa như ẩn như hiện phun ra nuốt vào. Yêu Tộc văn tự!
Ngay sau đó những văn tự kia lóe lên rồi làm thành một vòng tròn. Một pháp trận quỷ dị tinh xảo xuất hiện ở trước mặt. Nguyệt nha hình quang nhận ngay lập tức hiện ra! Nó không hề giống quang nhận bình thường mà trên bề mặt có những tiểu pháp trận huyền diệu bám vào. Âm thanh Xoẹt xẹt truyền tới, nguyệt nha hung hăng bổ thẳng tới đối phương .
"Ồ, công kích này..."
Thiếu niên tự xưng Thánh Tổ cho dù đối mặt với mấy chục phù lục cũng chưa từng mảy may sợ hãi, biểu lộ bình thản vô cùng nhưng lúc này trên gương mặt anh tuấn lại tràn đầy vẻ kinh ngạc, tựa hồ như nhận ra bảo vật trong tay Lâm Hiên.
"Thiên Tuyệt Tiên Tử Đảo Hải Qua, như thế nào lại lưu lạc ở chỗ này? Còn rơi vào trong tay một tồn tại thấp giai như vậy?". Cổ ma thánh tổ thì thầm tự nói, trên mặt của gã lần đầu tiên hiện lên vẻ ngưng trọng. Thiên Tuyệt Tiên Tử là một trong những vị đại năng Linh giới nổi danh, ngay cả Quảng Hàn chân nhân cũng phải tôn sùng nàng. Đảo Hải Qua này mặc dù không phải là bổn mạng bảo vật của nàng nhưng cũng là một trong những bí bảo uy chấn tam giới của Thiên Tuyệt Tiên Tử. Thật không ngờ lại lưu lạc đến tay một tiểu tử Động Huyền kỳ. Tuy đối phương chỉ là Động Huyền kỳ nên chỉ phát huy chưa đủ một phần mười uy lực Đảo Hải Qua nhưng mình không phải ở trạng thái toàn thịnh nên không thể chủ quan được.
Đảo Hải Qua thực sự là loại bảo vật không gian nổi danh, nếu mình dùng lại phương pháp vừa rồi để đối phó thì chắc chắn sẽ ăn không ít đau khổ. Thiếu niên thần bí sẽ không làm việc ngu như vậy. Nét mặt của gã nghiêm túc vô cùng rồi két một tiếng dừng lại. Động tác của gã không dư thừa chút nào, ma khí toàn thân thiếu niên thần bí kịch liệt co rút lại. Mắt thấy quang nhận đã sắp chém tới cổ của gã thì con mắt thứ ba trên trán ào ào mở ra.
Ánh sáng tím nổi lên! Con mắt đó có màu tím sậm, một vầng sáng quỷ dị tản ra. Sau đó không gian chấn động kịch liệt, một đồ vật bằng thủy tinh mang hình dáng hết sức quỷ dị hiện ra trước người gã hơn một xích. Đồ vật đó rất mỏng, hơi mờ màu tím, mơ hồ chỉ cần đụng nhẹ một cái thì ngay lập tức nó sẽ bị nghiền nát. Nhưng khi quang nhận kia va vào lại không có chút tiếng động nào phát ra, phảng phất như trâu đất xuống biển, hoàn toàn bị hấp thu mất.
Bí thuật thật quỷ dị!
Trong lòng Lâm Hiên kêu khổ không thôi. Nhưng công kích của hắn không phải hoàn toàn không có có hiệu quả, chỉ cần trì hoãn vài phút là Lâm Hiên đã chạy tới hơn mười dặm. Lúc này hắn không đi thì đối phương sẽ tuyệt đối không nương tay. Trong tay Lâm Hiên còn có Tùy Cơ Truyện Tống Phù nhưng hắn không hề có ý định làm như vậy. Dù sao lúc này vẫn chưa phải thập tử nhất sinh, vào thời khắc mấu chốt, Tùy Cơ Truyện Tống Phù có thể cứu hắn một mạng thì sao có thể lãng phí ở chỗ này được? Lâm Hiên còn có những bí thuật khác. Hắn thi triển ảo ảnh độn tuy phiền toái một chút nhưng cũng có thể tránh được lão quái vật truy tung, dù sao hôm nay gã cũng không phải Cổ Ma Thánh Tổ chân chính.
Cùng với sự tăng tiến của tu vi, Lâm Hiên thi triển ảo ảnh độn ngày càng huyền diệu. Lần thứ nhất độn ngoài mấy ngàn dặm không có vấn đề gì, hắn lại phối hợp với Vạn Niên Linh Nhũ thì có thể đào thoát được.
Lâm Hiên đã quyết định xong nên không trì hoãn nữa. Hai tay hắn hoa lên bấm liên tiếp các đạo pháp quyết, bờ môi lẩm bẩm những thanh âm chú ngữ thần bí theo phong cách cổ xưa. Âm tiết kỳ quái vô cùng, không giống bất kì ngôn ngữ nào của các tộc hiện tại, tựa hồ đến từ thời thượng cổ. Thanh mang trên người Lâm Hiên chớp động không thôi rồi biến thành màu đỏ. Vầng sáng ngũ sắc không ngừng xoay tròn, mang phong cách cổ xưa mà thần bí. Sau đó linh quang đột nhiên tăng vọt, nó như có sinh mạng rất nhanh mở rộng ra bốn phía, tràn ngập phạm vi gần mẫu bao phủ toàn bộ thân hình Lâm Hiên vào trong.
Ngay sau đó dị biến nổi lên, tiếng bạo liệt vừa truyền vào tai thiếu niên thần bí thì một màn không thể tưởng tượng nổi liền xuất hiện trước mắt gã, từng đạo linh quang dần tản ra đồng thời hiển hiện thân hình của gần trăm tên Lâm Hiên .
"Ảo ảnh độn!" Thanh âm nghiến răng nghiến lợi truyền vào tai, ban đầu Cổ Ma Thánh Tổ chỉ suy đoán mà thôi, giờ phút này gã đã có thể khẳng định: "Tiểu tử này thực sự tu luyện Mặc Nguyệt Thiên Vu quyết sao?"
Sau một chút trì hoãn không gian phụ cận liền quay cuồng sụp đổ. Gần trăm tên Lâm Hiên đều biến mất tại chỗ không thấy gì nữa. Trên mặt thiếu niên thần bí tràn đầy vẻ lo lắng, lập tức đem toàn bộ thần thức thả ra. Ảo ảnh không cách nào mê hoặc được gã, rắc rối duy nhất là khoảng cách độn thuật, bất quá chỉ cần không phải quá xa thì gã vẫn có biện pháp.
"Bốn nghìn dặm. Hừ, tiểu tử này có thể thi triển ảo ảnh độn đến bậc này thì chỉ sợ pháp lực thâm sâu gấp mấy lần Tu tiên giả cùng giai."
Thanh âm thiểu niên thần bí vang lên: "Cũng có chút kì quái a! Tuy Mặc Nguyệt Thiên Vu quyết quả thực là công pháp thần diệu dị thường nhưng hắn mới tu luyện tới Động Huyền Kỳ, theo lý thuyết thì không thể có trình độ như vậy được. Chẳng lẽ tiểu tử này còn tu luyện có bí thuật khác, nói thí dụ như thần thông đệ nhị Nguyên Anh, cũng không đúng... Cho dù tăng thêm đệ nhị Nguyên Anh thì vẫn không thể, trừ phi hắn cũng tu luyện ra yêu đan rồi..."
Lâm Hiên đã thoát được xa chứ nếu không hắn nghe thấy lời này thì chỉ sợ hai mắt đều rớt ra ngoài rồi. Đối phương chỉ cần nhìn hắn thi triển ảo ảnh độn lần thứ nhất đã đem công pháp chủ tu của hắn cùng đệ nhị Nguyên Anh và yêu đan nói ra tất tần tật. Kinh nghiệm của vị Thánh Tổ thần bí này thật phong phú, Lâm Hiên tự cho rằng kiến thức của hắn cũng không tệ nhưng đem so sánh với gia hỏa Cổ Ma Thánh Tổ này thì quả thực là gặp dân chơi thứ thiệt, nói ếch ngồi đáy giếng cũng không đủ.
Khi trước là Hàn Long Chân Nhân, hôm nay lại là vị Cổ Ma Thánh Tổ thần bí này, những lão quái vật Độ Kiếp kỳ cơ hồ đều là nhân vật đã sống trăm vạn năm, thật sự đều thành tinh cả rồi.
Lão quái vật không hề động thân truy đuổi. Tuy gã có không ít không gian bí thuật nhưng cỗ thân thể này chỉ là Động Huyền Kỳ, muốn lần thứ nhất độn bốn nghìn dặm thì gã cũng không thể làm được.