Lâm Hiên đương nhiên không biết tất cả sự việc tiếp theo trong phường thị. Bảo vật đã tới tay nên hắn không trì hoãn chút nào mà trực tiếp trở về khách sạn. Trang viên vẫn bị cấm chế bao phủ như cũ. Lâm Hiên lấy ra một cái trận bàn rồi đánh ra một đạo pháp quyết. Trận bàn chợt lóe quang hoa, phía trước liền mở ra một thông đạo cho hắn bước qua. Đình đài lầu các, giả sơn, thác nước, cảnh vật vẫn y như lúc trước, hiển nhiên chưa từng có tu sĩ đến nơi này. Dù sao trận pháp do hắn bố trí cũng không dễ gì cường ngạnh mà xông vào được.
Lâm Hiên không nghỉ ngơi chút nào mà trực tiếp đi tới phòng Luyện Công. Hắn do dự giây lát rồi bố trí vài cấm chế ở chung quanh. Sau đó hắn vỗ nhẹ túi trữ vật lấy ra mấy món bảo vật vừa tới tay. Ba kiện kia mặc dù không phải phàm vật song Lâm Hiên chỉ chú ý tới Thiên Quỷ Phủ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Từ khi Lâm Hiên bước vào tu tiên giới, bảo vật tới tay hắn không ít nên nhãn lực tất nhiên không phải xoàng. Dạng bảo vật này nếu ở đấu giá hội sẽ là bảo vật áp trục. Như thế nào lại lưu lạc ở phường thị với cái giá bán như thế được. Lâm Hiên chú ý quan sát một lát đã nhận ra ba kiện bảo vật kia chỉ là đối phương thêm vào để tránh hắn đổi ý không mua mà thôi. Bảo vật chủ yếu vẫn là Thiên Quỷ Phủ trước mặt. Chẳng lẽ ma bảo này ẩn chứa tai họa kinh người gì?
Trong đầu Lâm Hiên hiện lên rất nhiều ý nghĩ, hắn cũng không vội nghiên cứu mà trước hết lấy đống ngọc giản vừa mua được ở Bách Quyển Lâu ra xem Thiên Quỷ Thượng Nhân rốt cuộc là thần thánh phương nào. Số lượng hơn ngàn điển tịch cũng đủ để dọa người a. Lâm Hiên phải mất mấy ngày mới tra xét đến điển tịch có nói về Thiên Quỷ Thượng Nhân.
"Thiên Quỷ Thượng Nhân, hắc hắc, thật đúng là hảo đại danh khí." Lâm Hiên quay đầu nhìn đoản búa đen nhánh bên cạnh thì thầm tự nói.
Trong điển tịch này không chỉ nhắc đến vị ma tộc đại danh đỉnh định ấy vài ba lần. Lúc toàn thịnh lão quái đúng là rất mạnh. Ma tôn chết trong tay lão cũng không ít, nhưng sau đó lão chọc giận một vị thánh tổ mà đi đời nhà ma. Thiên Quỷ Phủ chính là bổn mạng pháp bảo của lão quái này. Lâm Hiên đã biết rõ vài sự tích về Thiên Quỷ Thượng Nhân nhưng cuối cùng hắn vẫn không có chút manh mối nào về Thiên Quỷ Phủ. Rốt cuộc ma bảo này có chứa tai họa gì mà phải đùn đẩy bán đi như vậy ?
Nếu vật này có vấn đề thì tại sao không tùy tiện tặng không người khác, hoặc đơn giản hơn là kiếm chỗ nào đó vứt đi, cần gì phải hao tổn thêm ba kiện bảo vật không tệ khác bán như tặng không kia nữa ?
Lâm Hiên kiến thức rộng rãi và thông minh cỡ nào cũng nhất thời đoán không ra. Hắn đang phân vân có nên tới phường thị rồi thần không biết quỷ không hay bắt gã chưởng quầy kia xong sưu hồn hắn hay không. Nhưng cuối cùng Lâm Hiên đành buông tha. Cửa hàng nọ có thể xuất ra những bảo vật bậc này thì thế lực chống lưng sẽ không yếu, hắn mới tới ma giới thật không muốn chuốc thêm phiền toái thêm nữa, mất nhiều hơn được a. Cân nhắc thiệt hơn một lát, Lâm Hiên cảm thấy sợ đầu sợ đuôi cũng không giải quyết được gì, trước mắt dù sao cũng chỉ là một kiện tử vật mà thôi. Dù Thiên Quỷ Thượng Nhân ngày xưa phong quang thế nào đi nữa thì hôm nay cũng đã yên tiêu vân khứ (mây tan khói tản ) từ lâu.
Lâm Hiên đã hạ quyết tâm nên không trì hoãn thêm nữa. Bàn tay hắn chụp một cái, Thiên Quỷ Phủ đã bị nhiếp tới nằm gọn trong tay. Hắn đưa mặt lại gần tỷ mỉ quan sát, sau đó rót một ít linh lực vào. Chỉ thấy bảo vật này ma khí quấn quanh, phù văn liên tục phun ra nuốt vào, mặt quỷ ở cán sống động cứ như thật vậy. Lâm Hiên đang muốn thử thêm thì dị biến đột nhiên phát sinh.
Thình thịch một tiếng vang thật lớn, thanh âm bạo liệt đại phóng. Ma khí xung quanh Thiên Quỷ Phủ lưu chuyển rồi hợp lại thành một đạo ma quang lấy thế sét đánh không kịp bưng tai bắn đi. Tốc độ của nó cực nhanh, theo lý mà nói thì ở cự ly gần như thế thì Lâm Hiên căn bản không kịp né tránh. Tuy nhiên trên mặt Lâm Hiên vẫn mỉm cười, không mảy may kinh hoàng chút nào.
Đoạt Xá!
Tình huống như vậy Lâm Hiên đã sớm ngờ tới vài phần. Chỉ là một kiện đồ vật sao có thể tự hành đả thương người. Theo lý thì cần gì phải sợ hãi a. Cũng chỉ có tàn hồn lão quái khi còn sống bám vào mới là cách giải thích tốt nhất. Thiên hạ đúng là không thiếu bí thuật thần kỳ, không ngờ có thể qua mặt được một vị thánh tổ đại thần thông. Quả đúng là mèo mù đụng chuột chết, hắn đã dự đoán được sự tình này. Lâm Hiên đã sớm có chuẩn bị, chỉ chờ vận sức phát động thôi. Đạo ô quang mặc dù nhanh nhưng thân hình hắn chợt lóe, Lâm Hiên triển khai Cửu Thiên Vi Bộ đã biến mất tại chỗ, thối lui tới cạnh cửa.
Ô quang đánh lén thất bại liền đụng thẳng vào nóc nhà đã bị thiết hạ trận pháp cấm chế. Sau đó Ô quang tản ra, một tảng lớn ma vụ chen chúc bay ra rồi từ từ ngưng tụ thành một cái mặt quỷ. Nói là mặt quỷ có lẽ có chút không thích hợp, bởi vì mặt mũi ngũ quan rõ ràng là một lão giả tráng kiện. Có thể thấy được lão lúc tuổi còn trẻ có vài phần anh tuấn, tuy nhiên giữa trán lại mang theo vài phần hung lệ.
"Ngươi như thế nào có thể tránh thoát được? Di! Ngươi không phải Nguyên Anh kỳ mà là Ma tộc Động Huyền Trung kỳ sao" Ánh mắt lão giả kia đảo qua trên người Lâm Hiên rồi lập tức thốt lên.
Lâm Hiên cũng bị dọa cho hoảng sợ, mặc dù lúc này hắn không sử dụng Thiên Ma Hóa Anh đại pháp nhưng Ẩn Nặc thuật của hắn có chút huyền diệu. Quả nhiên đối phương không phải chỉ có hư danh, một đám tàn hồn mà liếc mắt đã khám phá ra ẩn nặc thuật của hắn. Thật may là hắn đoán không sai, nếu không bị lão Đoạt Xá quả thật có vài phần phiền toái.
Trong đầu Lâm Hiên các ý nghĩ liên tục xoay chuyển, trên mặt hắn cũng hiện lên một tia hưng phấn: "Các hạ chính là Thiên Quỷ Thượng Nhân sao? Chúng ta phải nói chuyện thật tốt mới được, hắc hắc"