"Đạo hữu xem số ma thạch này đã đủ chưa?" Biết đối phương làm như vậy tám chín phần mười là có âm mưu, song Lâm Hiên vẫn không để ý, binh đến tướng ngăn, nước đến đất chặn, bảo vật đã đưa tới cửa thì tội gì mà không nhận.
Âm mưu dù có thì sao, phải biết rằng bản thân hắn khi đến đây đã ẩn dấu thực lực, nếu đối phương thật coi hắn là một ma tộc Nguyên Anh kỳ thì cuối cùng chịu thiệt khẳng định chính là bọn họ. Giao dịch kết thúc, song phương mỗi bên đều có tính kế riêng, có thể nói là đều rất vui mừng.
"Tại hạ sao lại không tin tưởng đạo hữu chứ, không cần kiểm tra." Nói xong câu này, trung niên ma tộc khẽ phất tay áo liền thu túi trữ vật chứa ma thạch lại, quả nhiên là không hề kiểm tra. Lần này hắn có ý chịu lỗ, chỉ cần đẩy tai họa đi thì lấy tài lực cửa hàng bọn hắn, chút ma thạch đó đâu tính là gì.
Ý niệm trong đầu xoay chuyển, hắn liếc nhìn Lâm Hiên một cái , trong mắt ẩn ẩn chút thương hại cùng giễu cợt, bất quá chỉ là lóe qua mà thôi. Hắn thấy Lâm Hiên đang cúi đầu đánh giá bảo vật tưởng rằng đối phương không biết, nhưng với thần thức của Lâm Hiên thì toàn bộ cửa hàng ngoại trừ những nơi bị cấm chế bao phủ ra, dù là một con kiến bò qua hắn cũng biết, sao mà không thấy ánh mắt của tên trung niên ma tộc kia chứ. Bất quá Lâm Hiên vẫn ra vẻ không biết chuyện gì mà cáo từ rời đi. Nguồn truyện: Truyện FULL
"Đạo hữu cứ tự nhiên, tại hạ còn bận việc không thể tiễn xa."
"Ha ha, đạo hữu quá khách khí rồi." Lâm Hiên tươi cười bước ra khỏi gian phòng.
Nhìn bóng lưng Lâm Hiên biến mất, trên mặt trung niên ma tộc lộ ra một tia nham hiểm, đồng thời cũng không áp chế nổi sự hưng phấn trong lòng. Hắn vung tay lấy ra một tấm lệnh bài đen thui, vừa vẫy về phía góc phòng thì ở nơi đó liền xuất hiện một cái động khẩu hình tròn, đường kính không rộng lắm nhưng một người vẫn có thể đi qua. Bên trong đồng dạng tối đe, bất quá vẫn lờ mờ thấy được một lối cầu thang dẫn sâu xuống dưới.
Trung niên ma tộc không chút do dự cất bước đi vào, qua hơn nửa tuần trà mới tới cuối cầu thang, hiện ra trước mặt hắn là một căn nhà đá hình vòng tròn. Bên trong bày biện phi thường giản dị, vẻn vẹn chỉ có một bàn, một ghế, ở cạnh vách đá còn có một chiếc giường gì đó, bên trên nằm một lão giả dung mạo cùng trung niên ma tộc có mấy phần tương tự, khỏi phải nói, hai người khẳng định có quan hệ huyết thống.
"Nhị thúc! ." Trung niên ma tộc hướng lão giả hành lễ, trên mặt tràn đầy vẻ cung kính, chắp tay nói: "Lão nhân gia ngài sao rồi?"
"Thiên Quỷ Mưu nọ đã bán được chưa. ."
"Đã tống tiễn đi rồi, vì để đối phương mắc câu, thậm chí còn thêm vào ba kiện bảo vật khác" Trung niên ma tộc có chút đau xót nói.
"Ba kiện bảo vật khác ?"
"Không sai, gia hỏa kia khẩu vị cực lớn, Thiên Quỷ phủ, Truy Hồn Đoạt Mệnh châm, Thất Hồn cổ còn chưa đủ, ngay cả Ma Quy thuẫn cũng bị hắn mua luôn."
"Thật không?" Lão giả nằm trên giường hai mắt nhắm chặt, lúc này liền mở ra, trong mắt chợt lóe hào quang rực rỡ: "Ba kiện bảo vật kia xác thực không phải tầm thường, chẳng qua không vấn đề gì, muốn thoát tai họa thì chút tổn thất đó chúng ta vẫn thừa nhận được"
"Nhị thúc nói không sai, điệt nhi cũng nghĩ như vậy, chẳng qua vì Thiên Quỷ phủ lần nữa tìm được ký chủ, Thiên Quỷ Thượng Nhân có tuân thủ hứa hẹn giải trừ chú thuật trên thân ngài hay không? "Người trung niên nói đến đây, trên mặt tràn đầy lo lắng.
"Ngươi yên tâm, năm đó lão phu tuy rằng bị lão gia hỏa ấy quản chế, nhưng cũng liều chết để lại một chiêu hậu thủ, điều kiện ta đáp ứng hắn nếu đã làm được, Thiên Quỷ lão gia hỏa kia tất nhiên không dám sai hẹn, nếu không chẳng lẽ hắn không sợ tâm niệm ma hỏa"
"Tâm niệm ma hỏa, nguyên lai nhị thúc để lại hậu thủ như vậy, điệt nhi cũng an tâm" Trung niên nhân nghe đến đó, thở phào một hơi, trên mặt tràn đầy vui mừng.
"Hừ, có cái gì đáng cao hứng, Thiên Quỷ Thượng Nhân mấy vạn năm trước từng tung hoành ma tộc, nghe nói ngay cả ma tôn cấp bậc Phân Thần chết trong tay hắn cũng có mười mấy mạng, cuối cùng lão gia hỏa không biết làm sao lại chọc giận một vị Thánh Tổ, bị vị Thánh Tổ đại nhân kia dùng thủ đoạn lôi đình diệt đi"
"Lúc đó tưởng rằng lão gia hỏa này đã ngã xuống, trọn đời không được siêu sinh rồi. Lão phu cũng chỉ biết sự tích về hắn qua điển tịch, ai mà biết được dù phải đối mặt với một kích lôi đình của Thánh Tổ đại nhân mà Thiên Quỷ Thượng Nhân không ngờ vẫn có thể giấu trời qua biển, thi triển một loại bí thuật khó tưởng tượng đem Nguyên Anh chia thành hai phần. Đại bộ phận nguyên anh đã ngã xuống, tiểu bộ phận còn lại hỗn hợp cùng hồn phách sau đó bám vào bổn mạng bảo vật Thiên Quỷ phủ của hắn."
"Mà bảo vật này từ khi Thiên Quỷ chết đi cũng chưa từng bị khai quật, thời gian trôi qua khiến mọi người quên đi lão quái ấy. Ai biết được ba trăm năm trước, khi Lão phu phát hiện động phủ của cổ tu sĩ liền có được bảo vật này. Lúc đó Lão phu còn vui mừng không thôi. Bảo vật đó đủ để so sánh cùng Thông Thiên Linh Bảo a, đâu biết được đây là họa chứ nào phải phúc."
"May là lão phu vận khí còn tốt, tình huống bản thân ta không thích hợp bị đoạt xá, song Thiên Quỷ Thượng Nhân cũng hạ xuống người ta một đạo chú thuật ác độc, để ta vì hắn tìm một cái thân xác thích hợp dùng cho đoạt xá."
"Nhị thúc nói không sai, lão nhân gia ngài cũng đừng quá thương cảm. Bây giờ tai họa đã qua, sau này Thiên Quỷ Thượng Nhân có vênh váo ương ngạnh như thế nào thì cũng cùng chúng ta không quan hệ. Điệt nhi chỉ là có chút hiếu kỳ. . ."
"Hiếu kỳ cái gì?"
"Là tên gia hỏa họ Lâm nọ. Điệt nhi đã lặng lẽ dùng linh mục tra xét qua, tư chất không tốt, chẳng qua chỉ là một tên Nguyên Anh kỳ mà thôi, Thiên Quỷ Thượng Nhân thế nào lại lựa chọn hắn làm kí chủ chứ?" Người trung niên lấy tay xoa trán, khó hiểu mở miệng.
"Ta cũng không rõ, nhưng đoạt xá cùng tu vi không có bao nhiêu quan hệ. Với khả năng của Thiên Quỷ Thượng Nhân thì chỉ cần thân thể thích hợp liền rất nhanh khôi phục được tu vi. Chẳng qua điều đó không đáng bận tâm. Lão phu chỉ hy vọng vĩnh viễn đừng tiếp tục cùng lão quái vật đó có bất cứ dính dáng gì."
"Nhị thúc nói không sai. Điệt nhi đa sự rồi."