Bách Luyện Thành Tiên

Chương 2171: Bạch Hạc hậu duệ




Lâm Hiên cảm thán một lát,rồi phất phất tay ý bảo Diệp Dĩnh lui xuống.

Diệp Dĩnh nhất thời đầu đầy sương mù, không biết vị tiền bối này rốt cuộc nói mình giống ai.Bất quá nếu tiền bối đã không đề cập tới thì nàng tự nhiên cũng không dám mở miệng lung tung,chỉ khẽ vén áo thi lễ rồi cung kính lui xuống.

Cung trang mỹ phụ thấy vậy thì có chút kinh ngạc, nhưng nàng cũng thông minh không hỏi nhiều mà hướng về Lâm Hiên mời hắn đi chọn linh địa thích hợp.

Sau nửa canh giờ, Lâm Hiên đã chọn được một sơn cốc cảnh sắc tuyệt đẹp non xanh nước biếc,thậm chỉ có cả một ôn tuyền nhỏ.Còn việc mở động phủ thì đương nhiên không cần Lâm Hiên tự mình động thủ,mà sẽ có đệ tử Diệp gia phụ trách.

"Tiền bối, hôm nay mặt trời đã sắp xuống núi, động phủ của ngài đại khái phải ngày mai mới tu kiến xong.Đêm nay xin mời tiền bối ở lại dịch quán nghỉ ngơi.Ngài thấy vậy có được không?" Diệp gia Đại trưởng lão một mực theo sát bên người Lâm Hiên,đối với vị cao thủ thâm bất khả trắc này đương nhiên là muốn lấy lòng một chút.

"Như thế rất tốt, đã quấy rầy rồi." Lâm Hiên mỉm cười nói.

"Tiền bối sao lại nói lời này, ngài thật sự quá khách khí rồi." Cung trang mĩ phụ dịu dàng phất một cái,rồi tự mình đi trước dẫn đường, rất nhanh đã tới nơi cần đến.

Nói là dịch quán,nhưng kỳ thật vẫn là mở một tòa động phủ tại trong núi,chỉ khác là diện tích lớn hơn rất nhiều so với động phủ bình thường mà thôi. Diệp gia bất quá là một tiểu tu tiên gia tộc, nhân lực không thể so với các danh môn đại phái được.Khi đưa Lâm Hiên đến nơi này,cung trang mĩ phụ không khỏi áy náy nói:"Nơi ở có chút đơn sơ nhỏ bé,kính xin tiền bối bỏ quá cho."

"Không sao, chúng ta là người tu đạo, há có thể quan tâm đến chuyện hưởng thụ chứ, huống chi nơi này đã rất tốt rồi."

Lâm Hiên không chút nào để ý,Trịnh Tuyền bên cạnh tự nhiên cũng không nói gì,nàng vẫn thật tinh tế a.

Trong dịch quán cũng có thị nữ trông coi,các nàng vừa thấy có người đến liền tiến lên nghênh tiếp: "Bái kiến tiền bối, bái kiến Đại trưởng lão."

"Tuyền Nhi, ngươi lui xuống trước nghỉ ngơi đi, ta có mấy lời muốn hỏi Diệp đạo hữu."

"Vâng, sư tổ."

Mỹ phụ nghe Lâm Hiên nói vậy liền quay đầu lại phân phó: "Mấy người các ngươi hầu hạ Trịnh đạo hữu cho tốt, nếu có chỗ nào tiếp đón không được chu đáo thì môn quy xử trí, nghe rõ chưa?"

"Đại trưởng lão yên tâm, đệ tử nhất định sẽ tận tâm hầu hạ." mấy nàng thị nữ ngẩn ngơ rồi vội cung kính tỏ thái độ.

Sau đó Trịnh Tuyền hướng Lâm Hiên dịu dàng hành lễ rồi theo mấy người đi xuống.

"Không biết tiền bối còn muốn hỏi thiếp thân điều gì, chúng ta đến đại sảnh nói chuyện được không ạ?"

"Ân." Lâm Hiên nhẹ gật đầu.

Cung trang mỹ phụ liền đi trước dẫn đường.Hai người tới một thạch trất rộng lớn ước chừng hai mươi trượng, tuy không thể so với dịch quán của các danh môn đại phái khác nhưng bố trí vẫn có chút tinh xảo.Trên mặt đất phủ một loại ôn ngọc không biết tên,bốn phía thạch bích bóng loáng vô cùng,còn khảm nạm đủ mọi màu sắc bảo thạch.

Sau khi phân chủ khách ngồi xuống, tự nhiên sẽ có người đưa lên trà thơm. Lâm Hiên nếm thử một ngụm thì thấy hương vị cũng không tệ lắm.

"Nếu như Lâm mỗ không nhầm thì quý gia tộc hẳn không phải là tu sĩ sinh trưởng ở Linh giới a!" thanh âm Lâm Hiên lạnh nhạt truyền vào tai mĩ phụ khiến nàng nghẹn họng nhìn trân trối. Lâm Hiên không có hứng thú cùng đối phương dông dài liền đem nghi hoặc trong lòng trực tiếp nói ra.

Trên mặt cung trang mĩ phụ không che giấu nổi vẻ kinh ngạc.Có phủ nhận cũng không ý nghĩa gì,nàng ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lâm Hiên rồi nói:"Tiền bối sao lại biết điều này?"

"Ha ha,xem ra Lâm mỗ đoán đúng rồi,một trong năm vị cao thủ ở Yêu Linh đảo ngày xưa,Bạch Hạc thượng nhân chính là tổ tiên của quý phái a ." Lâm Hiên chậm rãi nói.

"Chẳng lẽ các hạ cũng là phi thăng tu sĩ,lại còn quen biết tổ tiên Diệp gia ta, không đúng... Tổ tiên phi thăng Linh giới là sự tình từ trăm vạn năm trước rồi,nếu như tiền bối biết được tổ tiên vãn bối thì chẳng lẽ thọ nguyên của người đã được trăm vạn năm.Theo thiếp biết thì chỉ có một số ít tu sĩ Độ kiếp kỳ mới có thể sống lâu như vậy."

"Phu nhân không cần đoán bừa, Lâm mỗ tất nhiên không quen biết Bạch Hạc tiền bối,chỉ là ta cùng Diệp gia có chút quan hệ mà thôi.Nha đầu vừa rồi gọi là Diệp Dĩnh đúng không?"

"Vâng, Dĩnh nhi chính là chất nữ của thiếp thân.Tiền bối từng nói nàng giống với một vị cố nhân của ngài, chẳng lẽ người ấy là huyết mạch tổ tiên lưu lại ở lại Yêu Linh đảo?"Nàng là đại trưởng lão nên tất nhiên là rất thông minh,huống chi là việc này cũng không khó đoán.

"Ân." Lâm Hiên nhẹ gật đầu, cái này cũng không cần phải giấu diếm.

Thấy Lâm Hiên gật đầu thừa nhận, cung trang mỹ phụ không khỏi đại hỉ, đã có một tầng quan hệ như vậy thì khoảng cách giữa gia tộc cùng Lâm Hiên kéo gần lại không ít,chỗ tốt trong đó không cần nói cũng biết.

iHIda

Sau đó mỹ phụ liền hướng Lâm Hiên giảng thuật lại mọi chuyện.Nguyên lai năm đó, Bạch Hạc Thượng Nhân bởi vì không thể đột phá tu vi nên ở lại Yêu Linh đảo lấy vợ sinh con,thành lập Diệp gia.Có vị cao thủ Ly hợp kỳ như vậy tọa trấn thì Diệp gia khi đó cùng Huyền Phượng môn của Huyền Phượng tiên tử là hai phái có danh vọng cao nhất trong lòng tu sĩ nhân tộc ở Yêu linh đảo.Trong lúc nhất thời,Diệp gia phong quang vô hạn.Bạch Hạc thượng nhân vốn đã buông bỏ tâm tu hành mà chỉ vui vầy cùng con cháu,nhưng do cơ duyên xảo hợp thượng nhân lại đột phá bình cảnh nên cũng giống Huyền Phượng tiên tử mà phi thăng lên Linh giới.

Còn Diệp gia ở Lại Yêu linh đảo do mất đi thái thượng trưởng lão tọa trấn nên dần suy bại,thậm chí yêu tộc chàn vào tàn sát cả nhà cũng không ngăn được,chỉ có duy nhất một người sống sót là Diệp Bình nhi.

Trong khi đó,Huyền Phượng môn mặc dù cũng không có Ly hợp kỳ tọa trấn nhưng vận mệnh lại hoàn toàn khác với Diệp gia.Nhân tài trong môn xuất hiện lớp lớp,tuy không kinh tài tuyệt diễm như tổ sư nhưng như vậy cũng đủ để duy trì tên tuổi đệ nhất của tông môn ở Yêu linh đảo.

Lâm Hiên sau khi nghe cung trang mĩ phụ kể xong cũng chậm rãi nói thoáng qua một chút quan hệ của mình cùng Diệp Bình nhi như thế nào.

"Thì ra là thế, thiếp thân xin được thay gia tổ đa tạ tiền bối đã giúp đỡ Diệp gia ở Yêu Linh đảo." Cung trang mĩ phụ sau khi nghe xong thì vội đứng dây cung kính hành lễ với Lâm Hiên.

"Đạo hữu không cần đa lễ, Lâm mỗ còn chưa thỉnh giáo tên ngươi a."

"Tiền bối quá khách khí, thiếp thân tất nhiên cũng là họ Diệp, tiện danh là Hồng Tuyết."

"Diệp Hồng Tuyết, tên hay,tên hay."

"Tiền bối quá khen"

"À,mà Bạch Hạc tiền bối là một tu yêu giả,sao công pháp các ngươi tu luyện lại là đạo gia?" trong mắt Lâm Hiên hiện lên vài phần mê hoặc, nếu không phải Bình nhi cùng Diệp Dĩnh rất giống nhau thì vô luận như thế nào, Lâm Hiên cũng không liên tưởng được những người này có liên quan với Bạch Hạc Thượng Nhân .

"Ai, đây cũng là do bất đắc dĩ thôi."

Diệp Hồng Tuyết thở dài một tiếng rồi tiếp tục giảng thuật.Nguyên lai lúc trước,Bạch Hạc Thượng Nhân tuy thành công vượt qua thiên kiếp nhưng khi phi thăng tới Hàn Long giới lại gặp nhiều việc không như ý.Công pháp Bạch Hạc Thượng nhân tu luyện vốn không phải loại đỉnh cấp gì nên cuối cùng ngay cả Động Huyền kì cũng không đạt tới.Người rốt cục chán nản thất vọng nên lấy vợ sinh con,khai chi tán diệp ở Linh giới.Mà hậu nhận của người cũng không tu luyện công pháp của tổ tiên mà cải tu Đạo gia.

"Thì ra là thế!"

Lâm Hiên rốt cuộc hiểu rõ mọi chuyện, tâm tình cũng khoan khoái dễ chịu rất nhiều, lại cùng Diệp Hồng Tuyết hàn huyên một lúc rồi mới dứng dậy cáo từ.Thị nữ liền tiến tới đưa hắn tới phòng ngủ tốt nhất (nd:còn nàng ấy có vào cùng không thì ta không biết =.=!)

Một đêm vô sự.

Ngày hôm sau, Diệp gia Đại trưởng lão lại tự mình đến vấn an Lâm Hiên,ngoài ra nàng còn dẫn theo nha đầu Diệp dĩnh.Xem ra Diệp gia cố nghĩ mọi cách để giao hảo với vị đại năng tu tiên giả này đây. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Hai nữ tự mình đưa Lâm Hiên tới chỗ động phủ mới xây dành cho hắn. Tuy đoán Diệp gia có ý lấy lòng nhưng mà khi nhìn thấy nơi sắp tới mình sẽ ở lại mà Lâm Hiên vẫn thấy "choáng".Sáng ngời rộng rãi,còn lớn hơn những động phủ bình thường rất nhiều a.

Phòng tiếp khách, phòng luyện công, Dược Viên, linh thú thất, luyện khí thất, mọi thứ đều có đủ, ngay cả các loại đồ dùng trong nhà cũng không thiếu thứ gì.Vật liệu toàn là loại quý,nếu rơi vào nơi thế tục thì đều là giá trị liên thành a.Mặc dù tìm kiếm những vật này đối với Tu tiên giả không khó nhưng từ đó cũng có thể thấy Diệp gia đã phí rất nhiều tâm tư.

"Tiền bối, người xem có ưng ý không,bởi vì thời gian gấp gáp nên còn có chút đơn sơ, kính xin tiền bối bỏ quá cho." Diệp Hồng Tuyết có chút tâm thần bất định, nàng thực sự sợ Lâm Hiên có ý bất mãn.

"Ha ha, đại trưởng lão nghĩ nhiều rồi,thế này đã rấy tốt."

Lâm Hiên mỉm cười nói, hắn cũng không phải là người thích bắt bẻ gì gì đó.Đối với hắn thì động phủ đơn sơ cũng được mà nếu có thể ở nơi thoải mái hơn thì hắn cũng không từ chối.

Hàn huyên một lát, đám tu sí Diệp gia cáo từ rời đi.Lâm Hiên liền lấy ra mấy cây trận kỳ bố trí xung quanh rồi hóa thành một đạo kinh hồng bay vào trong sơn cốc.Tuy ở cạnh tổng đàn của Diệp gia không có vấn đề gì nhưng với tính cách của hắn thì cứ cẩn thận vẫn hơn.Làm xong hết thảy mọi việc, Lâm Hiên mới cảm thấy mỹ mãn trở về động phủ.

"Sư tổ." Trịnh Tuyền dịu dàng gọi một tiếng.

"Tuyền Nhi, ta có ít sự tình cần phải xử lý.Có lẽ phải ở lại đây mấy năm.Chỗ này có một ít đan dược,ngươi trước cứ tu luyện cho tốt đi."

Ánh mắt Lâm Hiên đảo qua người thiếu nữ,tay vỗ tại bên hông lấy ra mấy bình ngọc hình dạng bất đồng đưa tới trước mặt Trịnh Tuyền.

"Đa tạ sư tổ."

Trịnh Tuyền đại hỉ, vội cúi người hành lễ,sau đó mới mở nắp bình ra.Trên mặt nàng liền hiện ra vẻ không thể tưởng tượng được.Những đan dược sư tổ lấy ra toàn là loại tốt a.Trịnh Tuyền cảm ơn một tiếng rồi cung kính cáo từ.Động phủ này khá lớn, đừng nói là hai người bọn họ,cho dù nhiều hơn nữa ở lại đây cũng không vấn đề gì.

Nhìn qua bóng lưng Trịnh Tuyền biến mất,Lâm Hiên cũng chậm rãi đi vào phòng luyện công.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.