Bách Luyện Thành Tiên

Chương 2125: Ngươi tới, ta đi




Mĩ lệ nữ tử quá quá sợ hãi, cũng bất chấp mọi chuyện,chiếc miệng thơm mùi đàn hương hé mở,phun ra một đạo linh khí tinh thuần hóa thành một bức tường ánh sáng hòa cùng Bạch Cốt Thuẫn chắn ngang Lâm Hiên và nàng.

Phòng ngự dày đặc thật không tầm thường a.

Lâm Hiên lại coi như không thấy, tiếng hừ lạnh truyền vào tai, hỏa nguyên khí trong phạm vi vài dặm nhanh chóng tụ tập bao lấy tay phải Lâm Hiên, sau đó hắn nắm thành quyền hung hăng đánh vào quang bích.

Oanh!

Phảng phất như tiếng sét nổ giữa trời quang, lực chi khí toản cũng tùy theo đó mà hiện.Gió mạnh bốn phía quét qua, không gian run rẩy không thôi.

"Không có khả năng, đây là bí thuật gì, đừng nói tu yêu giả,cho dù là Yêu Tộc chân chính cũng không có khí lực lớn như vậy."

Mĩ lệ nữ tử thì thào tự nói, trên mặt tràn đầy vẻ sợ hãi.Lúc này muốn trốn đã không kịp, chỉ thấy bức tường ánh sáng cùng Bạch Cốt Thuẫn như miếng đậu hủ, lập tức vỡ vụn.

Mĩ lệ nữ tử mặt như màu đất, cơ hồ là lao sang bên cạnh một cách vô thức,cuối cùng cũng tránh khỏi chỗ hiểm, lại cảm thấy vai trái tê rần, sau đó một cơn đau nhức xông lên tận óc.

Nàng vô cùng sợ hãi, phải hít sâu một hơi mới đè nén được nỗi đau đớn xuống.vừa rồi tuy nàng phản ứng rất nhanh nhưng vẫn trúng một quyền vào vai trái,xương cốt đứt gãy thành từng khúc. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Đổi lại là một người bình thường chỉ sợ đã đau đến hôn mê, mặc dù nàng là Tu tiên giả nhưng cũng phải hít vào một hơi khí lạnh.

Mĩ lệ nữ tử vừa sợ vừa giận, trên mặt đã có chút vặn vẹo, hận không thể đem Lâm Hiên rút hồn luyện phách mới có thể tiêu tan mối hận trong lòng... Nhưng mà cũng chỉ là suy nghĩ trong lòng nàng mà thôi.Lúc này đừng nói đến chuyện trả thù,nàng đang phải đương đầu với nguy cơ cực lớn.

Lâm Hiên thế nhưng lại không có ý buông tha, cơ hội tốt như vậy há có thể bỏ qua.Chính đang muốn thừa dịp ngươi bệnh mà ra tay lấy mạng, thì phía trên đỉnh đầu lại truyền đến một tiếng hét to: "cuồng đồ lớn mật,đừng quá ngang ngược càn rỡ."

Lời còn chưa dứt, một đạo cầu vồng màu đen lóe lên, nhanh như điện chớp kích băn tới.Trước mặt Lâm Hiên là một con quái vật mình sư tử,chân hổ,miệng đầy răng nanh, lưng có hai cánh,cái đuôi uốn lượn như một con linh xà.Lâm Hiên cũng không biết đến tột cùng đây là quái vật gì.

"Ngao ngao ngao" thanh âm gầm gừ vang vọng,quái vật hung dữ nhào về phía Lâm Hiên.

Lâm Hiên thở dài, trên mặt không chút bối rối, tay trái nâng lên, một chiếc hồ lô liền xuất hiện.

Bảo vật này đen như mực,xoay chuyển một vòng đã hiện ra phia trên Lâm Hiên.Hơn nữa,chỉ trong nháy măt đã phóng đại gấp nhiều lần,đường kính cũng phải mấy trượng.

Sau đó,miệng hồ lô mở ra, vô số hạt cát màu đỏ như máu từ bên trong phun ra,tụ lại thành một thanh trường mâu.Nhìn có vẻ chậm nhưng thực ra rất nhanh,trường mâu xé gió hung hăng đâm tới quái thú trước mặt.

Quái thú cũng không chút nào yếu thế,gầm lên một tiếng vang dội.Một cột sáng đen như mực phun ra từ chiếc miệng đỏ lòm màu máu,hướng tới trường mâu lao đến.

Oanh!

Đất rung núi chuyển.Trường mâu được tạo rà từ thiên lôi sa.Một hạt có lẽ không đáng nhắc, nhưng nếu số lượng cực lớn hợp cùng một chỗ cũng đủ để đem quái thú tạc thất điên bát đảo.Nhưng mọi thứ vẫn chưa kết thúc,thiên lôi sa như vô cùng vô tận che trời phủ đất bao lấy quái thú.Những tiếng bạo liệt không ngừng vang lên.Quái thú mặc dù da dày thịt béo cũng không chịu nổi tần suất oanh tạc như vậy.

Vầng hào quang lóe lên,quái thú hiện ra nguyên hình là một chiếc Lang Nha bổng.Lâm Hiên thấy thế vẫn chưa chịu dừng tay.

"Đi!" Pháp lực hướng về chiếc hồ lô trên đầu.Thiên lôi sa tiếp tục bay ra,tiếp tục cuồng oanh loạn tạc chiếc lang nha bổng.

"Đáng giận!" tu sĩ khuân mặt âm lệ giận dữ mắng lớn: "Ngươi dám hủy bảo vật của ta."

"Hủy bảo vật của ngươi thì như thế nào?" Lâm Hiên cười lạnh, động tác trên tay lại càng nhanh, thanh âm rầm rầm vang lên không ngớt

Chỉ qua mấy lần hít thở, Lang Nha bổng đã hoàn toàn bị hủy, linh tính biến mất.Mà hắc hồ lô vẫn không ngừng phun ra thiên lôi sa, tạo thành một tấm màn bằng cát.

"Rơi!" Theo một tiếng quát lớn của Lâm Hiên,thiên lôi sa hướng một chỗ bên trái phóng tới.

Không gian có chút gợn sóng, âm lệ tu sĩ liền hiện thân. Giờ khắc này, sắc mặt của hắn khó coi đến cực điểm, nhưng tất nhiên sẽ không bó tay chịu trói.Chứng kiến uy lực của thiên lôi sa,hắn thấy những bảo vật bình thường căn bản là không ngăn cản được,có lẽ là phải sử dụng cổ bảo kia.

Trong nội tâm nghĩ như vậy, hắn không nói hai lời,vươn tay ra vỗ tại bên hông, một tòa núi nhỏ đen thùi xuật hiện trước mặt.

Trong miệng Âm lệ tu sĩ lẩm bẩm,một đạo pháp quyết đánh ra, núi nhỏ lập tức cuồng trướng.

Nói ra thì chậm, nhưng bất quá chỉ trong chớp măt,ngọn núi nhỏ đã tăng vọt hơn trăm trượng. Bất quá bao phủ bề mặt ngọn núi không phải là cây cối mà là một rừng bạch cốt.

Thiên lôi sa hướng tới ngọn núi cuấn đến,tiếng nổ liên tiếp vang lên, nhưng núi kia vẫn không chút suy chuyển. Thiên lôi sa không có tác dụng với bảo vật này a.

"Có chút ý tứ." trên mặt Lâm Hiên lộ ra vẻ ngoài ý muốn, không hổ là Động Huyền Kỳ, quả nhiên là có chút bổn sự.

Hàn Long Giới tàng long ngọa hổ,tu sĩ cùng giai ở Đông Hải giới không có khó đối phó như vậy a.

Thiên lôi sa không có hiệu quả, trong mắt Lâm Hiên hiện lên một đạo quang mang kỳ lạ.Lâm Hiên đang muốn thi triển bí thuật khác, lại đột nhiên quay đầu như là cảm nhận được điều gì đó.

Chỉ thấy mĩ lệ nữ tử bên kia đang nghiến răng nghiến lợi đánh tới.

Thừa dịp sư huynh cuốn lấy Lâm Hiên, nàng nhanh chóng lấy ra một tấm phù dán lên vai, sau đó lại lấy ra một bình ngọc từ trong lòng,đem đan dược trong dó nuốt hết.

Tuy nửa người đã mất cảm giác, thậm chí có thể nói là không thể động đậy, nhưng cuối cùng thương thế cũng đã ổn định lại.Sau đó nàng cắn răng nén đau,từ bên hông lấy ra một kiện áo da rồi vươn tay ném nó lên đỉnh đầu.

Một tiếng tê minh vang lên, đồng thời thi khí màu trắng bệch chen chúc tuôn ra. Thi khí cuồn cuộn không ngừng, ẩn ẩn như có đồ vật gì đó được che dấu ở bên trong.

Thần thức cũng không thể xuyên qua thi vụ, một khi tiếp cận sẽ bị bắn ra.Bất quá điều này đối với Lâm Hiên không ảnh hưởng chút nào. Sau khi Lâm Hiên yêu hóa toàn thân,uy lực Thiên Phượng Thần Mục tăng lên mấy lần.

Lâm Hiên quan sát thấy bên trong thi khí có một yêu trùng,hình dáng tướng mạo vô cùng kỳ lạ quái. Nếu đổi một gã Tu tiên giả khác có lẽ không nhận ra quái trùng này, nhưng Lâm Hiên đã nghiên cứu qua Ngự Linh tâm đắc nên cũng có một chút hiểu biết đối với các loại kỳ trùng.

"Thi thê!" Trên mặt Lâm Hiên lộ ra vài phần ngưng trọng, nhưng sau đó lại giãn ra.

Tay áo phất một cái, một đạo thanh hà bay vút ra, sau đó hào quang thu liễm, một tòa bảo tháp bảy tầng nho nhỏ xuất hiện trước mặt Lâm Hiên,đúng là thông thiên linh bảo Vạn Hồn Tháp.

Tay phải Lâm Hiên nâng lên đánh ra một đạo pháp quyết bảo tháp, tầng thứ nhất liền phát linh quang,hình thành một vũng xoáy.Theo âm thanh vù vù vang lên,một đóa trùng vân màu đỏ tạo thành một thủy triều máu phô thiên cái địa lao ra.

Huyết Hỏa Nghĩ!

"Không phải chỉ có ngươi mới biết khu trùng thuật a".

Thực lực của một con Huyết Hỏa Nghĩ không thể so sánh với Thi Trùng, nhưng số lượng nhiều như vậy cũng có thể tiêu diệt đối phương không còn manh giáp.

Hai chủng trùng vân đụng vào nhau, âm thanh vù vù vang lên, Huyết Hỏa Nghĩ cùng Thi Trùng điên cuồng cắn xé đối phương.

Vừa mới tiếp xúc, Huyết Hỏa Nghĩ rõ ràng là không địch lại, nhưng không vấn đề gì,loại ma trùng này căn bản là không biết sợ hãi là gì,hết lớp này đến lớp khác xông lên.

"Đối phương cũng biết Khu Trùng Thuật, hơn nữa số lượng lại nhiều như vậy."sắc mặt mĩ lệ nữ tử khó coi đến cực điểm, nhưng đây bất quá là vừa mới bắt đầu mà thôi. Lâm Hiên vừa nhấc tay, lại một kiện bảo vật bay vút ra.

Một chiếc chung có phong cách cổ xưa,cao hơn một xích ,mặt ngoài có linh quang màu tím lưu chuyển qua lại.

Đây cũng là một kiện Thông Thiên Linh Bảo, chẳng qua là linh bảo thuộc tính phụ trợ. Bình thường,chung này không có nửa điểm lực công kích hay phòng thủ đối với tu sĩ, chẳng qua lại vừa vặn thích hợp đối với tình huống hiện tại.

Lâm Hiên tay phải nâng lên, năm ngón tay hơi cong, búng vào chiếc chung

"Ông!"

Tiếng chuông cổ xưa ngân lên,lấy Bách Linh Chung làm trung tâm,một tầng sóng âm màu tím lan ra,đem phạm vi hơn mười dặm bao phủ.

Mĩ lệ nữ tử cùng âm lệ tu sĩ quá sợ hãi,đều đem pháp bảo phòng ngự tế ra.

Thực lực Lâm Hiên thể hiện khiến cho hai người bọn họ kiêng kị vô cùng, tất nhiên là không dám khinh thường.Nhưng bất ngờ chính là sóng âm màu tím kia rõ rang quét qua người bọn họ nhưng lại không có chút lực sát thương nào.Hai người hai mặt nhìn nhau, trong mắt đều hiện lên sự kinh ngạc.

"Không tốt!" Mĩ lệ nữ tử đột nhiên hét lên,muốn phản ứng thì đã trễ,bầy Thi Trùng đã bị sóng âm màu tím bao phủ, vốn Thi Trùng vô cùng hung lệ nhưng hiện giờ lại ngã trái ngã phải.

Giờ khắc này,bất luận là khả năng công kích hay phòng ngự của Thi Trùng đều hạ xuống mức thấp nhất.

Cơ hội tốt như vậy há lại cho bỏ qua, Lâm Hiên phát ra một đạo thần niệm.

"Phá!"

Vừa dứt lời, đám Huyết Hỏa Nghĩ đang bao vây lấy Thi Trùng liền tự bạo.

Vốn lực phòng ngự của đám Thi Trùng không phải chuyện đùa, nhưng mà giờ khắc này, đại bộ phận thần thông đều bị Bách Linh Chung giam cầm.Chúng trở nên phi thường yếu ớt, thoáng cái biên mất như chưa từng tồn tại.

Chiến đấu cũng chưa kết thúc tại đây,tiếng quỷ kêu gào đầy trời truyền vào tai, Lâm Hiên quay đầu thì thấy những bộ bạch cột trên ngọn núi nhỏ mà âm lệ tu sĩ tế ra đang nhao nhao đứng lên.

Ma vụ cuồn cuộn,hàng trăm binh sĩ khô lâu xuất hiện trong tầm mắt, cầm trong tay các loại bảo vật, trong miệng nhai loạn một tràng nhả ra ma hỏa đang hướng về chính mình giết tới.

Đồng tử Lâm Hiên hơi co lại,thực lực những Khô Lâu binh cũng không kém, đều là cấp bậc ly hợp kỳ, bất quá Lâm Hiên lại không chút sợ hãi.

Trong miệng khẽ quát một tiếng,phương hướng Huyết Hỏa Nghĩ liền thay đổi,phô thiên cái địa bay tới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.