Bách Luyện Thành Tiên

Chương 2118: Sự bình yên trước cơn bão




"5000 vạn!"Lâm Hiên mặt không biểu tình,lại báo ra một con số.

"Tê..."

Tu tiên giả chung quanh nghe xong, đều hít vào một hơi. 5000 vạn trung phẩm tinh thạch...Tu tiên giả Động Huyền Kỳ làm sao có được nhiều tinh thạch như vậy a.

Vị này thật đúng là tài đại khí thô, bất quá hắn đưa ra cái giá như vậy,cho dù cùng nàng này song tu giúp tăng hiệu quả đột phá bình cảnh nhưng cũng khiến người ta táng gia bại sản a.Chớ đừng nói chi là làm như vậy còn có thể đắc tội một gã Phân Thần kỳ.

Trịnh Tuyền cũng lộ ra vẻ giật mình, thân thể của mình không ngờ có cái giá lớn như vây.

Ánh mắt mọi người đảo qua Lâm Hiên,sau đó chú ý lại phóng tới Cổ lão quái. Vị tu sĩ lạ lẫm kia quyết phải đoạt được, không biết vị Thiên Thi môn thái thượng trưởng lão sẽ làm như thế nào? Là thẹn quá hoá giận hay tiếp tục tăng giá cùng hắn cạnh tranh?

Chúng tu sĩ trong lòng đoán già đoán non, nhưng tâm tình đều chút hả hê.

Nhưng kế tiếp lại vượt ra ngoài suy đoán của bọn họ.

Cổ lão quái rõ ràng chậm rãi nhắm mắt lại,không hề ra giá.

"5000 vạn lần thứ nhất."

"5000 vạn lần thứ hai."

"Tốt, nữ tử có thể chất ngũ âm tuyệt mạch này thuộc về Lâm đ*o hữu."

Đấu giá chấm dứt, Lâm Hiên trước con mắt vạn người đi lên sân khấu, vươn tay ra vỗ tại bên hông một cái,một túi đựng đồ liền xuất hiện.

Sau đó Lâm Hiên đem miệng túi hướng xuống rung lên, quang hà cuốn quá,thanh âm rầm rầm truyền vào tai,một đống tinh thạch lớn giống như ngọn núi xuất hiện. Đủ mọi màu sắc, tất cả đều là tinh thạch thượng phẩm.

Thần thức đảo qua, chừng 50 vạn.Số lượng vừa đủ, song phương đều vui vẻ, giao dịch hoàn thành.

"Lão phu mua một tặng một, Thiên Cơ Phủ này giao cho đạo hữu."

"Đa tạ." Lâm Hiên hướng đối phương ôm quyền, nhưng mà ssau trong đôi mắt có một tia tinh mang hiện lên. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Sau đó Lâm Hiên mang theo Trịnh Tuyền trở lại trên chỗ ngồi.

Đấu giá hội lại tiếp tục.

Một canh giờ cuối cùng cũng chấm dứt.

Mà Lâm Hiên cũng không có lập tức ly khai tổng đà của Thiên Thi môn, mà là trở lại dịch quán nghỉ ngơi.

Tiến vào lầu các, Lâm Hiên lập tức đem cấm chế mở ra, sau đó lật bàn tay một cái,một tâm phù triện hiện lên trước mặt.

"Đi!"

Lâm Hiên điểm một ngón tay,phù triện lóe lên,lập tức không gió tự cháy.Một hình Thái Cực bát quái đồ từ bên trong bay ra, biến mất vào hư không.

Lâm Hiên thấy vậy,trên mặt lộ ra vẻ hài lòng, sau đó mới đi vào phòng.

Lâm Hiên đem Thiên Cơ Phủ lấy ra, dùng tay phất một cái,quang hà cuốn quá,một thiếu nữ mỹ mạo như hoa hiện ra.

Trịnh Tuyền!

Nhưng mà giờ khắc này, trên mặt của nàng lại tràn đầy sợ hãi cùng đề phòng.Pháp lực bị phong bế,nàng không có chút sức hoàn thủ nào,chỉ có thể mặc cho người chém giết.

Song khi nàng ngẩng đầu,hiện ra trước mắt nàng rõ ràng là Lâm Hiên lại khiến nàng không thể tin,mừng như điên,âm thanh có chút run rẩy.

"Ngươi... Ngươi là Lâm sư tổ?"

"Tuyền Nhi, đã lâu không gặp." Lâm Hiên trên mặt lộ ra vài phần lạc tịch.Giờ khắc này,hắn đã giải trừ hoán hình thuật.

Thật sự là sư tổ!

Xác định quả thật là Lâm Hiên,trên mặt Trịnh Tuyền biểu tình kinh hỉ.Nàng bước vào tu tiên giới cũng đã nhiều năm,vận mệnh của đỉnh lô là cái gì,tất nhiên là nàng biết.Đây chính là sống không bằng chết. Trịnh Tuyền tình nguyện hương tiêu ngọc vẫn cũng không muốn rơi vào kết cục như vậy.Không nghĩ tại lúc mình tuyệt vọng nhất lại gặp Lâm sư tổ.

Vốn nàng kiên cường nhưng lúc này cũng giống như băng tuyết hòa tan.Nước mắt như những hạt trân châu rơi xuống, nàng nhào vào lồng ngực Lâm Hiên, "Oa" một tiếng khóc lên.

"Tốt rồi, đều đã qua." Ôm thân thể thiếu nữ đầy đặn trong lòng, Lâm Hiên có chút xấu hổ,nhưng lại không tiện đẩy nàng ra, đành phải thuận miệng an ủi.

Khóc chỉ trong chốc lát,Trịnh Tuyền rốt cục ổn định lại rồi cảm xúc bản thân.

"Nha đầu, đừng thương tâm nữa.Trước hết ta giúp ngươi giải trừ cấm chế."

"Đa tạ sư tổ, bất quá cấm chế trong cơ thể Tuyền Nhi là do Hỏa Vân lão quái hạ,muốn cỡi bỏ tựa hồ có chút phiền toái."

Lâm Hiên nghe xong,cười mà không nói,vài đạo pháp quyết hướng nàng đánh ra

"đi!"

Lời còn chưa dứt, một đạo Ngũ Thải Linh quang hiện lên,chui vào mi tâm thiếu nữ.

Lập tức trời đất quay cuồng,một cơn buồn ngủ truyền đến,bất quá cảm giác này tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh.Chỉ trong vài lần hô hấp,Trịnh Tuyền một lần nữa đứng thẳng thân thể.

Đồng thời,pháp lực bị giam cầm ở đan điền như nước mở ra, nhanh chóng chảy xuôi qua tứ chi bách hài.

"Đa tạ sư tổ."

Trên mặt Trịnh Tuyền toát ra thần sắc rung độn,nàng cũng thử bài trừ cấm này nhưng trước sau sau không biết thất bại không biết bao nhiêu lần rồi. Nhưng mà đừng nói là bài trừ,hơi chút rung chuyển cũng là làm không được a.

Chính mình không cách nào làm được vậy mà Lâm sư tổ chỉ phất tay một cái là xong,thật là lợi hại.

Chẳng lẽ Lâm sư tổ đã tiến cấp Động Huyền Kỳ?

Trịnh Tuyền dùng thần thức đảo qua trên người Lâm Hiên lại hoàn toàn không cách nào nhìn ra nông sâu, trên mặt càng phát ra cung kính từ tận đáy lòng.

"Đúng rồi sư tổ, sư phụ ta đâu?"

Trịnh Tuyền lắc lắc đầu, sư phụ không phải là cùng Lâm sư tổ như hình với bóng sao,như thế nào lại không được thấy?

"Ngươi nói Nguyệt Nhi?" Lâm Hiên nghe xong,trên mặt hiên lên vẻ lạc tịch,thở dài thật sâu.

Trịnh Tuyền thấy cảnh này càng hoảng sợ,thanh âm cũng có chút run rẩy: "Không... Chẳng lẽ sư phụ ta đã tao ngộ nguy hiểm?"

"Đừng nói mò, Nguyệt Nhi sao có thể xảy ra vấn đề, chỉ là chúng ta tạm thời tách ra mà thôi." Lâm Hiên quát lớn.

"Sư tổ, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?"

"Việc này nói ra rất dài,năm đó Tu La Chi Môn mở ra,hai ta cùng với Như Yên Tiên Tử cùng đi vào..." Lâm Hiên thở dài, bắt đầu giảng thuật lại ...

"Thì ra là thế."

"Tuyền Nhi ngươi thì sao,như thế nào mà xuất hiện trên Linh giới, lại rơi vào tay Hỏa Vân lão quái?"

"Ta, chuyện này hoàn toàn trùng hợp,mấy trăm năm trước, ta ngưng kết Nguyên Anh thành công liền ra ngoài du lịch,sau đó đi tới Duyện Châu..."

"Duyện châu?" Lâm Hiên trên mặt lộ ra một tia ngoài ý muốn, dùng tiêu chuẩn Nhân giới mà nói, Duyện Châu phi thường cằn cỗi, nhưng mà chỗ đó có quá nhiều bí mật,Lam Sắc Tinh Hải, linh la ngọc phù, đều phát hiện tại đó.

"Vâng, Tuyền Nhi vốn chỉ là tùy tiện nhìn xem một chút mà thôi, không nghĩ tới dưới mặt đất Khê Dược Giản lại phát hiện phế tích một tòa thành cổ của tu sĩ..."

Lâm Hiên đồng tử hơi co lại,hắn đồng dạng cũng đi qua thành cổ kia, hơn nữa chính ở chỗ này,Vân Trung Tiên Tử Tần Nghiên thông qua một Truyền Tống Trận thần bí đi đến một giới khác.

Chẳng lẽ Tuyền Nhi cũng thế...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.