Thông qua ký ức từ sưu hồn thuật. Lâm Hiên dễ dàng đi tới trước động phủ của Lạc Y.
Bên ngoài có một tầng cấm chế nho nhỏ. Cái này sao làm khó được Lâm Hiên. Từ trong túi trữ vật màu đen hắn lấy ra một tấm hắc bài. Tay trái giơ lên bắn ra một đạo hoàng quang bay vào trong cấm chế. Chỉ thấy cảnh vật trước mắt dao động một hồi tồi sương mù cuồn cuộn tẩn ra. Trước mắt Lâm Hiên hiện ra một động phủ.
Lâm Hiên sải bước đi vào trong.
Bên trong bày biện cực kỳ đơn sơ. Chỉ có một bộ bàn ghế bằng đá. Xem ra vu sư cùng tu sĩ đều giống nhau. Cuộc sống vốn là thanh tâm quả dục. Nhưng chỉ có vậy mới không ngừng rèn luyện được tâm cảnh nghị lực.
Lâm Hiên dạo qua một vòng trong động phủ. Cũng không có phát hiện cái gì khác lạ. Điều này cũng là bình thường. Lạc Y chỉ là vu su Trúc Cơ trung kỳ, sao có bảo vật trân quý khiến Lâm Hiên động tâm.
Sau khi kiểm tra động phủ xong xuôi. Lâm Hiên bố trí bên ngoài thêm vài trận pháp nữa do cấm chế ban đầu quá bạc nhược. Nếu không xảy ra bất ngờ, hắn sẽ ở chỗ này một thời gian. Lâm Hiên muốn bảo đảm động phủ được an toàn.
Sau khi làm tốt tất cả điều này. Lâm Hiên đi vào tĩnh thất của Lạc Y, ngã xuống trên sàng ngủ vùi một hồi.
Ngày hôm sau thần thanh khí sảng, thể lực cùng pháp lực đã khôi phục đến trạng thái đỉnh phong. Lâm Hiên đi vào phòng luyện công. Tay vừa vỗ lên trên Quỷ linh túi, một màn sương vụ tràn ngập khắp thạch phòng. Đã có một con Thiết Giáp luyện thi ẩn hiện ở bên trong.
Lần trước do thời gian có hạn. Lâm Hiên mới luyện hóa được một phần tư đám Luyện thi. Còn hơn hai mươi yêu thi, tự nhiên muốn tế luyện cho hết.
Qua vài ngày sau, những luyện thi này nhất nhất đã nhận chủ.
Như vậy với hơn ba mươi Luyện thi này, chỉ cần hắn thao túng điều động hợp lý. Cho dù là Ngưng Đan Kỳ cao thủ cũng đành nhượng bộ lui binh.
Nghỉ ngơi một hồi, Lâm Hiên lấy ra một cái bình ngọc, đổ ra hai viên linh đan màu đỏ như sẫm, phục dụng rồi bắt đầu tĩnh tọa.
Rất nhanh dược lực đã hóa mở ra. Trong đan điền cảm giác như có hỏa nhiệt bốc lên. Lâm Hiên vội điều động linh lực, bắt đầu thực hiện một đại chu thiên tuần hoàn.
Lần này tĩnh tọa đã là ba ngày.
Khi Lâm Hiên lần nữa mở mắt ra, lại u ám thở dài. So với trước khi tĩnh tọa, pháp lực của hắn là có gia tăng thêm một chút nhưng gần như là không đáng kể.
Lại nói tiếp, bản thân hắn gần đây quả thật bận rộn. Nhưng hắn cũng không có buông lỏng tu luyện. Vẫn là trước sau như một luôn luôn cố gắng. Chỉ là hiệu quả không có rõ ràng. Nguyên nhân vẫn là vấn đề về tư chất. Bản thân hắn không có linh căn. Có thể tu đến cảnh giới này là một điều khó tin trong tu tiên giới.
Lâm Hiên khẽ thở ra, đem ý nghĩ có phần yếu đuối trục xuất ra ngoài, thầm nghĩ phải kiên nhẫn chờ đợi.
Hiện nay các âm hồn trong Âm Hồn Cốc đang phát động đại chiến. Thế cuộc của U Châu càng thêm nguy hiểm.
Quỷ La Thành bị công phá là chuyện sớm muộn. Âm hồn đại quân nói không chừng đã đánh vào sâu trong U Châu. Đối mặt ngoại tộc xâm phạm, Linh Dược Sơn tuy vị trí cách biệt cũng không thể lại làm ra chuyện "điếu ngư thai liễu".(1)
Với thân phận thiếu chưởng môn, nói không chừng sẽ bị bắt đi tráng đinh. Khi ấy thì đừng nói là tu luyện còn luôn đối mặt với hiểm nguy.
Bây giờ mà trở về không phải là lựa chọn tốt nhất.
Chi bằng ở nơi này thêm một thời gian. Đợi thế cuộc ổn định trở lại.
Nửa tuần trăng sau.
Có ba đạo ô quang từ sườn cô phong bay vút ra, xoay tròn một lúc rồi nhằm sơn đỉnh vọt tới.
Cô phong này tuy không cao mấy nhưng sơn đỉnh lại bao phủ ở trong mây mù.
Tuy nhiên nhìn kỹ mới thấy những đám mây mù có chút cổ quái. Bên trong tối đen lại mang một chút kim sắc.
Đơn giản nói là một loại cấm chế có độc.
Tu tiên bách nghệ U châu, trong đó kỳ nghệ dụng độc khá tầm thường, nếu không muốn nói có chút thấp kém. Tu sĩ dùng độc được xem là lợi hại nhất là Bách Độc Đồng Tử. Nhưng tu vị hắn chỉ là Ngưng Đan sơ kỳ. Với lại khi tranh đấu với tu sĩ cùng cấp hơn nửa phân rơi vào hạ phong.
Nhưng căn cứ theo những điều Lâm Hiên biết, không phải là "Độc công" là kỳ nghệ không có uy lực, chỉ là tu sĩ chưa đủ am hiểu mà thôi. Ở trăm vạn năm trước, vu sư Mặc Nguyệt Tộc có không ít cao thủ dùng độc. Thậm chí còn không thiếu Nguyên Anh kỳ lão quái.
Lại nói ba đạo ô quang kia bay đến trên phong đỉnh. Sau khi xoay tròn một hồi thì đáp xuống.
Quang hoa tản đi, hiện ra một lão giả khoảng thất tuần, râu tóc lão đã trắng như cước, lưng cũng có phần gù xuống, trên đầu quấn một miếng vải đen. Đa số các lão vu sư đều có phục trang như vậy.
Người thứ hai đang tuổi tráng niên, tướng mạo tuy đường đường nhưng chỉ là không có mũi. Chính xác là đã bị cắt bỏ, để lại trên mặt một vết sẹo thật dài, nhìn qua rất đáng sợ.
Người thứ ba trẻ tuổi nhất, ước chừng khoảng tam tuần, tướng mạo tầm thường, thuộc dạng ở nơi nào cũng có thể gặp sô vố.
Hắn chính là Lạc Y, là vu sư có tiền đồ nhất của tiểu bộ lạc này. Tuy nhiên bây giờ thì chỉ còn là thế thân của Lâm Hiên. Được truyền lại ký ức của hắn, Lâm Hiên đã nhận ra hai người trước mắt.
Lão giả gọi là Tăng Bảo, năm nay đã một hơn trăm tám mươi tuổi, là Trúc Cơ hậu kỳ vu sư. Mặc dù tu vị của lão đã tới đại viên mãn, nhưng là gần đất xa trời, kiếp này không có khả năng ngưng thành kim đan.
Tráng hán thì ít tuổi hơn nhưng cũng hơn trăm tuổi. Với lại vừa Trúc cơ thành công không lâu, tư chất chẳng qua cũng bình thường mà thôi.
Còn những vu sư cấp thấp kia thì không nói. Trong ba người này Lạc Y là có tiền đồ nhất, được trưởng lão bộ lạc khá coi trọng.
Mặc dù các động phủ cùng ở một tầng trên ngọn cô phong này, nhưng ba người ngày thường đều là khổ tu nên rất ít gặp nhau. Lâm Hiên chỉ khẽ gật đầu thi lễ một cái.
Rồi hắn tự nhiên không nói nhiều. Không may lộ ra sơ hở thì chẳng phải là biến khéo thành vụng sao.
Lão giả kia vẻ mặt lạnh nhạt, từ trong lòng lấy ra một cái Truyền Âm Phù, khẽ đọc vài câu, lập tức hóa thành một đạo hỏa quang phi vào mây mù phía trước.
Sau một lúc lâu, mây mù trước mắt đột nhiên cuồn cuộn giãn ra, tiếp theo là tiếng ầm ầm vang lên, rồi hai bên tách ra lộ một lối nhỏ đi vào.
Ba người nhìn nhau một thoáng, sau đó lão giả kia dẫn đầu, Lâm Hiên tiếp theo sau, còn tráng hán đi sau cùng, tạo thành một hàng đi vào.
Nơi này có một động phủ tu luyện tương tự cùng Lạc Y nhưng diện tích lại lớn hơn, Ngoài phòng luyện công và tĩnh thất còn có một dược viên nho nhỏ, thêm Linh thú phòng, Tàng thư các...
Mặc dù đều là tu tiên giả nhưng nếu so sánh thì sở học của vu sư còn phức tạp hơn tu sĩ nhiều. Thế nhưng điều này không hẳn là chuyện tốt. Rốt cuộc lợi và hại như thế nào, vẫn khó mà có thể phân biệt rõ.
Sau khi ba người vào động phủ thì tới một gian thạch hình tròn thất khá rộng rãi.
Thạch thất cao khoảng bảy tám trượng, linh khí khá dồi dào. Bốn phía trên thạch vách có không ít vết đao khắc lõm sâu. Hiển nhiên là do người dùng sức khai mở ra.
Ở giữa thạch thất được khắc sâu xuống lòng đá tạo ra một khoảng không hình trụ.
Một lão giả tướng mạo thanh kỳ đang ngồi phía dưới tĩnh tọa.
Mặc dù trên khuôn mặt lão cũng lấp đầy các nếp nhăn nhưng xem bộ dáng còn trẻ hơn Tăng Bảo một chút, tuy thế chỉ sợ niên kỷ không chừng lại gấp đôi. Người này chính là một vu sư Ngưng Đan Kỳ.
"Tham kiến trưởng lão." Ba người cùng chắp hai tay trước ngực, khom người hành lễ.
"Ừm" Lão giả chậm rãi mở mắt ra nói: "Cũng đã đến cả rồi, lần này ta triệu hồi các ngươi đến đây là muốn thương lượng chuyện Vu Pháp đại hội."
"Vu Pháp đại hội?" Giữa đôi lông mày Lâm Hiên nhẹ chau lại, trong ký ức của Lạc Y hoàn toàn không có ấn tượng về việc này.
Lâm Hiên liếc mắt thoáng qua hai người kia, thấy bọn họ lộ ra vẻ vừa mừng vừa sợ. Hiển nhiên bọn họ đều biết về Vu Pháp đại hội.
Chẳng lẽ chỉ mỗi Lạc Y là không biết chuyện này. Nghĩ tới đây Lâm Hiên thầm cười khổ. Xem ra lúc trước sử dụng Sưu hồn thuật đã xảy ra vấn đề.
Mặc dù hắn cũng thu được nhiều tin tức có ích. Nhưng đã có một phần ký ức bị thiếu mất. Tựa như bị một bí pháp nào đó phong ấn phần ký ức này lại.
Một tên Trúc Cơ Kỳ Vu sư nho nhỏ đã có bản lĩnh như vậy, quả thực khiến Lâm Hiên bất ngờ. Vu Pháp đại hội này, nghe tên là có thể đoán ra không tầm thường, Lâm Hiên lập tức im lặng lắng nghe.
"Trưởng lão đại nhân, thực sự bây giờ đã tổ chức Vu Pháp đại hội sao. Không phải thánh quả còn bảy năm nữa mới thành thục, sao có thể nhanh như vậy?" Tăng Bảo mở miệng hỏi, trên mặt hiện ra vẻ bất ngờ xen lẫn háo hức.
"Ừm. Quả thật sớm hơn một chút so với dự tính. Là do thời kỳ Thánh quả trưởng thành có một sự dao động nhất định, mặc dù với thần thông của đại trưởng lão, phán đoán trước kia ngẫu nhiên có sai lệch mấy năm cũng là bình thường." Vu sư Ngưng Đan Kỳ mỉm cười giải thích, Lâm Hiên lúc này chợt nghĩ đến tên của lão, cũng khá kỳ lạ là Khô Diệp đại sư, cùng với Thiên Mục Phái chưởng môn, Khô Mộc chân nhân có chút tương tự.
Ánh mắt Tráng hán chớp động lộ ra sự chú ý, nhưng cũng giống Lâm Hiên đều không mở miệng.
"Lần này ta triệu tập các ngươi đến đây chính là vì Vu Pháp đại hội. Các ngươi cũng biết, thắng thua trong thi đấu ở đại hội trực tiếp quan hệ đến sở hữu thánh quả linh dược. Mà chúng ta là Thiên Thương Bộ, ở thời kỳ thượng cổ vốn là một đại bộ lạc của Mặc Nguyệt Tộc, có thể đếm được trên đầu ngón tay. Nguyên Anh kỳ vu sư cũng có rất nhiều, thậm chí còn có Nguyên Anh hậu kỳ đại vu sư. Chỉ là trong trận chiến cùng Tần tộc thời đó tổn thất rất nặng nề. Cho tới bây giờ chỉ còn lại có mấy ngàn người mà thôi. Vu sư chúng ta cũng chỉ có mười mấy người."
Khô Diệp nói tới đây trên mặt lộ ra vẻ thê lương. Ở thời kỳ Thiên Thương Bộ hưng thịnh, một Ngưng Đan Sơ kỳ vu sư nho nhỏ như lão đừng nói làm trưởng lão, cho dù là hộ pháp cũng không đến lượt.
"Hiện tại bộ lạc chúng ta số người thưa thớt, các hài nhi mới sanh ta đã đi thăm qua, đều không có linh căn. Nói một cách khác trong khoảng thời gian tới, bộ lạc sẽ không xuất hiện thêm vu sư mới, muốn chấn hưng là điều vô cùng xa vời."
Nghe đến điều này, sắc mặt Tăng Bảo cùng tráng hán đều trầm xuống.
"Cho nên Vu Pháp đại hội lần này đối với chúng ta rất quan trọng. Nếu ở trong thi đấu có thể đạt được vị trí cao, thì có thể được dùng một phần thánh quả luyện chế ra linh đan. Thiên Thương Bộ chúng ta lại có thể gia tăng thêm vài vu sư nữa."
Nghe đến đây Lâm Hiên thầm suy đoán, mơ hồ là nghĩ đến điều gì nhưng không rõ ràng, hắn tiếp tục lưu tâm lắng nghe.
"Lần này Vu pháp đại hội thi đấu dựa theo quy củ tương truyền từ cổ xưa. Vu sư tham gia pháp hội không thể vượt quá một trăm tuổi."
Nghe đến đó trên mặt Tăng Bảo cùng tráng hán đều lộ ra vẻ thất vọng, ánh mắt hai người miễn cưỡng nhìn về phía Lạc Y.
Khô Diệp cũng nhìn sang nói: "Lạc Y, lần này do ngươi theo ta đi phó hội. Ngươi về trước chuẩn bị cho tốt. Sau ba ngày chúng ta xuất phát."
"Vâng!"
Lâm Hiên gật đầu, cung kính thi lễ một cái, không tỏ chút dị trạng.
Rời khỏi động phủ của Khô Diệp. Sau nửa canh giờ Lâm Hiên trở lại nơi động phủ, hắn không vội nghỉ ngơi, còn có một việc cấp bách cần làm rõ ràng.
Rốt cuộc Vu Pháp đại hội là như thế nào?
Từ đôi câu vài lời của Khô Diệp, Lâm Hiên nghe thấy có chút không tầm thường. Nhưng trong ký ức của Lạc Y thì chuyện này hoàn toàn là mảng trắng xóa không có chút tin tức lưu lại.
Tuy nhiên chuyện về "Thánh quả Linh dược" khiến Lâm Hiên cảm thấy rất hứng thú, vì sao có linh quả này có thể khiến bộ lạc gia tăng vài tên vu sư. Chuyện này thật khó hiểu!
Lâm Hiên tự nhiên là không đi hỏi người khác, chỉ có thể lặng lẽ xem trên cổ tịch.
May là đây cũng không phải là chuyện gì bí mật, rất nhanh Lâm Hiên ở trong một cái cổ ngọc giản tìm được tin tức về "Vu Pháp đại hội".
Chuyện này là bắt đầu từ thời kỳ xa xưa.
Sau khi cùng Tần tộc đại chiến thất bại, Mặc Nguyệt Tộc bị bức lui tới vùng hoang địa này. Nhân số lại càng giảm mạnh, Có thể nói là đại nhân tộc lớn thứ hai của U Châu đã kề bên thảm họa tuyệt tộc.
Số phàm nhân ít đương nhiên người có linh căn càng hiếm hoi, số phàm nhân có thể tu luyện vu pháp càng giảm mạnh, mặc dù chưa đến mức đoạn truyền thừa, nhưng vu sư ngày càng xuống dốc là chuyện không thể vãn hồi.
Nhưng Mặc Nguyệt Tộc không cam lòng như thế.
Sau khi chạy trốn tới dãy Khuê Âm Sơn, mấy Đại vu sư có tu vị quảng đại tề tụ cùng một chỗ, thương lượng con đường sống còn cho bộ tộc.
Muốn xoay chuyển càn khôn nào có dễ dàng, mấy người này đưa ra vô số đối sách, cuối cùng toàn bộ đều thất bại. Gần như ở thời khắc tuyệt vọng, một vị vu sư lại nhớ tới một truyền thuyết cổ xưa.
Chính là truyền thuyết về linh đan nghịch thiên tạo ra linh căn cho phàm nhân. Nguồn truyện: Truyện FULL
Tuy thế linh căn được tạo ra phẩm chất lại là quá kém, cho dù có cố gắng, đại bộ phận kẻ phục dụng cũng chỉ có thể đạt tới Linh Động Kỳ đỉnh giai mà thôi, những đệ tử cấp thấp này đối với danh môn đại phái tự nhiên là như "kê lặc" mà thôi. (2)
Điều thứ hai luyện chế loại linh đan này cần rất nhiều dược liệu quý hiếm.
Cho nên loại linh đan này đã bị lãng quên ở Tu tiên giới.
May mà đan phương còn lưu truyền lại trong Mặc Nguyệt Tộc.
Hữu bệnh vái tứ phương, các Vu sư ngay lập tức như tìm được bảo vật.
Lúc này bọn họ nào lựa chọn, cho dù linh căn xấu cũng không sao, chỉ cần có thể gia tăng số lượng vu sư đã là tốt.
Mặc Nguyệt Tộc phát sinh đại chiến cùng Tần tộc chừng một trăm vạn năm trước, mà truyền thuyết về linh đan càng thêm lâu đời hơn, đã cách xa trên hai trăm vạn năm.
Trải qua những thời kỳ dài như vậy, dược liệu chủ yếu nhất để luyện chế linh đan này, Nguyên Kim Quả gần như là tuyệt chủng, không còn thấy tung tích trên U châu này.
Dù thế ntổ tiên của Mặc Nguyệt Tộc đã hao hết trăm cay nghìn đắng mới tìm được ba cây.
Vốn thiên tài địa bảo, Nguyên Kim Quả trưởng thành một lần cũng cần thời gian khá dài, Từ một trăm đến một trăm ba mươi năm.
Bởi vì linh quả này đối với Mặc Nguyệt Tộc có ý nghĩa quá quan trọng, cho nên được tôn xưng là Thánh quả.
Mỗi khi linh quả này trưởng thành, thì do luyện đan sư tốt nhất trong bộ tộc luyện ra thành linh đan, chỉ cần phàm nhân phục dụng vào có thể tạo ra linh căn, trở thành vu sư mới trong tộc.
Khi Mặc Nguyệt Tộc trốn vào dãy Khuê Âm Sơn, dù sao vẫn còn có mấy chục bộ lạc lớn nhỏ, mà Nguyên Kim Quả chỉ có ba cây, số lượng linh đan luyện chế ra tự nhiên có hạn, vấn đề phân phối sao cho hợp lý khiến bọn họ đau đầu!
Bọn họ từng nghĩ qua nhiều biện pháp, cuối cùng định ra hình thức Vu Pháp đại hội.
Cái gọi là Vu Pháp đại hội, chính là nơi thế hệ vu sư trẻ của các bộ lạc so đấu pháp lực. Căn cứ thứ tự mà quyết định số lượng linh đan được sở hữu cho từng bộ lạc.
Thứ tự cao hơn đương nhiên được nhiều hơn, thứ tự xếp ở phía sau thì số lượng ít hơn.
Sở dĩ mời các thanh niên vu sư tới so tài, mà không phải là trưởng lão xuất binh, điều này cũng là có chủ ý.
Bởi vì mục đích Vu Pháp đại hội không phải phân chia các bộ lạc ai mạnh ai yếu. Mà là yếu quyết định sở hữu linh đan thuộc về ai.
Luận bàn một chút, người có thực lực mạnh mẽ không nhất định là do sư phụ giỏi đào tạo ra. Nhưng nói chung có câu danh sư xuất cao đồ, phần lớn thực lực của đệ tử là do sự chỉ giáo của sư phụ.
Sau khi các bộ lạc nhận được linh đan, sẽ có thêm một số lượng vu sư mới, những vu sư này có thể đạt tu luyện đến cảnh giới nào, ngoài tư chất bản thân cùng sự cố gắng ra thì sự chỉ bảo tốt của sư phụ cũng là một yếu tố trọng yếu phi thường.
Cho các thanh niên Vu sư so sánh thuật đấu pháp nhằm mục đích này, từ thực lực của bọn họ có thể thấy được trưởng lão bộ lạc dạy dỗ đồ đệ có kết quả hay không.
Thế là Vu Pháp đại hội cứ như vậy từ thời xa xưa truyền thừa xuống.
Điều này cũng chính là vì sao một tiểu bộ lạc như Thiên Thương Bộ chỉ có mấy ngàn người, đã có tới hơn mười người vu sư.
Với lại trải qua sự cố gắng của các thế hệ vu sư, sau khi tốn vô số tâm huyết cùng tinh lực, các luyện đan sư Mặc Nguyệt Tộc cuối cùng đã điều chế ra linh đan thêm hiệu dụng khá lớn.
Sau khi phục dụng linh đan thì có khoảng tám phần sẽ ra tạp linh căn, một phần đạt được linh căn bình thường, thậm chí còn có nửa phần đạt được chân linh căn.
Những người này thông qua sự cố gắng, thậm chí có thể ngưng tụ thành Kim đan, trở thành một trưởng lão của bộ lạc.
Điều này giải thích tại sao, các bộ lạc lại coi trọng Vu Pháp đại hội như vậy.
Từ trong ngọc giản đem thần thức thu về, sắc mặt Lâm Hiên lúc này có thể nói là đại hỉ, đúng là đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy, đến khi gặp được chẳng tốn chút công phu. Lâm Hiên tu luyện đang bị mê man vây khốn ở bình cảnh, lại trong lúc vô tình phát hiện ra đại bí mật như thế này.
Một khi đã như vậy, hắn không cần vội vàng trở về, so với việc tìm địa đồ, Nguyên Kim Quả để luyện chế linh đan đối với Lâm Hiên hiện tại là hấp dẫn hơn.
Ba ngày sau, tại Khuê Nguyệt Thành.
Mặc Nguyệt Tộc thuộc về tộc dân du mục, cuộc sống phàm nhân lấy di chuyển làm chủ yếu, nhưng thế sự chuyển dời, sau khi định cư ở sâu trong dãy Khuê Âm Sơn, tự nhiên không thể tiếp tục phương thức sinh tồn trên.
Bọn họ đành từ bỏ tập quán du mục, học các phương pháp trồng trọt, tuy vậy vẫn còn phong tục ở lều vải, đương nhiên bọn họ cũng dựng thêm nhà gỗ, dù sao cũng phải thuận theo hoàn cảnh mà thích nghi.
Mặc Nguyệt Tộc vẫn lấy đơn vị bộ lạc ở tập trung một chỗ, không có xây công sự. Trong Khuê Âm Sơn có mấy chục bộ lạc lớn nhỏ, nhưng duy nhất chỉ có một tòa thành mà thôi.
Chính là Khuê Nguyệt Thành này.
Bên trong nơi cư trú của Khuê Nguyệt Bộ, hiện nay là bộ lạc đứng đầu nơi này, số dân chừng năm mươi vạn, số lượng các vu sư cũng rất nhiều. Nguyên Anh kỳ liên minh đại trưởng lão kia, chính là xuất thân từ bộ lạc này.
Vu Pháp đại hội sắp được tổ chức, đối với Mặc Nguyệt Tộc mà nói, đây là một đại sự cực kỳ trọng đại, cho nên từ mấy tuần trăng trước trong thành đã bắt đầu có chuẩn bị.
Tới vài ngày gần đây thêm giăng đèn kết hoa, có vẻ náo nhiệt phi thường.
Không chỉ là Vu sư, các phàm nhân cũng vui mừng vô vàn. Tuy trong Mặc Nguyệt Tộc, tu tiên giả và phàm nhân là tạp cư cùng một chỗ nhưng thường ngày các vu sư đại nhân trong vốn ở trong động phủ tu luyện, phàm nhân khó mà có thể trông thấy.
Nhưng mấy ngày nay, trên bầu trời lại liên tiếp xuất hiện các đạo độn quang. Chính là vu sư đại nhân của các bộ lạc đến Khuê Nguyệt Thành tham gia đại lễ quan trọng này.
Bây giờ cách Vu sư đại hội khai mạc chỉ còn có mười ngày.
Hai đạo quang hoa kỳ lạ từ phía đông nam bay vút mà đến.
Bên trái là một một đạo hắc quang, bên phải là một đạo ô quang điểm bên trong một chút kim sắc.
"Lạc Y, chúng ta đã đến nơi."
Một âm thanh già nua truyền vào tai. Lâm Hiên cung kính gật đầu, mấy ngày nay với hắn mà nói thật không thoải mái chút nào.
Thứ nhất Khô Diệp Đại Sư kia vì muốn hắn đạt được thứ hạng cao ở Vu Pháp đại hội đã không tiếc nhọc lòng, đối với hắn tận tâm chỉ bảo.
Mặc dù cùng là người theo đuổi tiên đạo, nhưng công pháp tu sĩ Tần tộc cùng vu sư Mặc Nguyệt Tộc quả thật khác xa. May là Lâm Hiên tinh thông công pháp chính ma lưỡng đạo, kiến thức uyên bác, tạp học rất nhiều, hao hết sức của cửu ngưu nhị hổ, mới không để lộ ra chân tướng.(2)
Chú thích:
Chú thích: (1) "điếu ngư thai liễu"… "Lã Vọng buông cần"
Lã Vọng là một công thần đời nhà Chu, học rộng nhưng không ra làm quan. Khi đã 80 tuổi. Lã Vọng vẫn ngồi câu cá ở bờ sông Vị Thủy chưa ra giúp đời. Một hôm, Văn Vương là vua sáng lập ra nhà Chu, đi săn gặp ông ở bờ sông Vị Thủy, biết ông là người có tài, Văn Vương mừng rỡ mời về lập làm quân sư, tôn làm thượng phụ. Từ đó, Lã Vọng đã đem tài đức của mình giúp Văn Vương lập nên nghiệp nhà Chu thành đạt rực rỡ, lưu truyền sử sách muôn đời.
Về sau, trong dân gian truyền tụng câu: Lã Vọng câu cá. Sự tích này còn được dùng để chỉ những người có tài đức không muốn bon chen, chưa chịu ra giúp đời.
(2) cửu ngưu nhị hổ: chín trâu đấu hai hổ (thành ngữ trung hoa). Nghĩa bóng chỉ: để hoàn thành một công việc khó đòi hỏi hao tổn tiền tài và tâm sức vô cùng lớn.