Ba ngày sau
Sắc mặt Lâm Hiên tái nhợt, mục quang vô thần. Ngược lại khí sắc của Nguyệt Nhi tốt hơn rất nhiều, thương thế đã ổn định.
Lâm Hiên mở mắt nhìn cái kén lớn màu đen trước người, hai tay liên tục huy động, đánh ra mấy đạo pháp quyết vào trong.
Hắc khí bắt đầu dao động, sau đó như bị hấp thu vào trong cơ thể mềm mại kia. Nguyệt Nhi từ từ tỉnh lại.
"Thiếu gia!"
Thanh âm yếu ớt vang lên, ánh mắt Nguyệt Nhi tràn đầy cảm kích nhìn về hắn.
"Đừng cử động, nghỉ ngơi cho tốt, có gì nói sau."
Lâm Hiên lấy ra mấy bình ngọc, đổ ra đủ mọi đan dược nuốt vào. Sau đó mỗi tay cầm một khối trung phẩm tinh thạch điên cuồng hấp thu thiên địa linh khí.
Giúp Nguyệt Nhi chữa thương hắn đã tổn hao nguyên khí không nhỏ.
Lâm Hiên đả tọa hơn một ngày mới khôi phục thần khí. Ngẩng đầu nhìn qua, vẫn thấy Nguyệt Nhi nằm đó, hắn mở miệng quan tâm: "Nguyệt Nhi, ngươi cảm giác thương thế như thế nào?"
"Không sao. Đa tạ thiếu gia tương trợ." Nguyệt Nhi khẽ cười.
Tu vị nàng tiến bộ rất nhanh. Nửa năm trước đã là Trúc Cơ kỳ Đại viên mãn. Mấy ngày trước tiểu nha dự định Ngưng Đan.
Thấy Lâm Hiên đang bế quan chế phù, Nguyệt Nhi không muốn quấy rầy hắn. Ngoài động phủ vốn có Cực Âm Ác Linh trận bảo hộ nên vô cùng an toàn.
Bất ngờ Ngưng Đan thành công sẽ dành cho thiếu gia một sự kinh ngạc. Năm đó không phải Trúc Cơ rất dễ dàng sao.
Ý định của Nguyệt Nhi rất đơn giản. Tuy thiên phú quỷ đạo của nàng không hề kém Thánh linh căn nhưng Ngưng Đan nào có đơn giản như vậy.
Thường thường một trăm đệ tử Linh Động Kỳ có năm sáu người Trúc Cơ thành công. Nhưng một ngàn tu sĩ Trúc Cơ Kỳ chưa chắc có một cao thủ Ngưng Đan kỳ.
Kết thành Kim đan là đã bước chân vào hàng ngũ tu sĩ cấp cao. Cảnh giới Trúc Cơ và Ngưng đan cách một trời một vực, nếu Nguyệt Nhi thuần túy lần đầu có thể ngưng đan thành công thì thực sự quá nghịch thiên a!
Vốn, Lâm Hiên có huyết khế cùng nha đầu kia. Hai người tâm thần tự nhiên có chút liên lạc với nhau, mấy ngày trước tuy có biểu hiện bất ngờ, nhưng lúc đó Lâm Hiên đang chăm chú chế phù, cung không quá để ý, không nghĩ là việc này lại nghiêm trọng đến như vậy.
Quá trình của nàng có chút thuận lợi, linh khí cũng dần nồng đậm kết thành một viên Kim Đan cỡ ngón tay ở đan điền.
Nhưng sau đó Kim Đan đột nhiên tán loạn, linh lực ùn ùn trở ra kỳ kinh bát mạch.
Tình huống giống như tẩu hỏa nhập ma nơi võ lâm tục giới. Nhưng càng thêm nghiêm trọng bởi Nguyệt Nhi chính là quỷ tu. Một khi phản phệ có thể nói là thập tử vô sinh. Nguyệt Nhi vô cùng đau đớn nhưng rất nhanh nhẹn, liều mạng khống chế linh lực tán loạn đồng thời phát ra tín hiệu cầu cứu thiếu gia.
Cũng may Lâm Hiên có Âm Dương quyết, và tu tập Huyền Ma chân kinh, rốt cục ổn định được thương thế của tiểu nha đầu. Nguồn: http://truyenfull.vn
Lâm Hiên tức giận cùng lo lắng nhưng trách cứ cũng vô ích, tin là sau lần này Nguyệt Nhi trong lòng cũng rút kinh nghiệm cho riêng mình.
Cũng may hai ngày sau tiểu nha đầu đã có thể tự đả tọa. Lâm Hiên nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng bảy ngày sau, thương thế tiểu nha đầu đột ngột tái phát. Linh lực trong cơ thể lại một lần nữa tản ra khắp nơi, Lâm Hiên tới hỗ trợ nàng mới thoát khỏi hiểm cảnh.
Mấy ngày kế tiếp hắn đều dùng chân nguyên trợ giúp Nguyệt Nhi khống chế hỗn loạn linh lực, nếu không nàng sẽ hồn phi phách tán.
Tại sao lại như vậy? tìm hiểu trong Huyền Ma chân kinh cũng không có kết quả khiến hắn buồn bực không thôi, đành phải tới Tàng Thư Các.
Đây là một tòa bảo tháp cao hơn mười trượng gồm bảy tầng, không biết là được dựng từ tài liệu gì mà tản ra ngân quang dìu dịu.
"Thiếu chủ!"
Ở trước cửa có hai trung niên tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ canh giữ, thấy Lâm Hiên thì cung kính hành lễ.
Lâm Hiên khẽ gật đầu, lấy thân phận của hắn có tư cách có thể ra vào nơi đây.
Tầng thứ nhất là các loại điển thư tạp học, tầng thứ hai là công pháp, tầng thứ ba là một số bí tịch cùng đan thư, mục tiêu của hắn là tầng thứ tư.
Tàng Thư Các Linh Dược sơn càng lên cao thì điển tịch bên trong càng quý hiếm, cấm chế cũng mạnh mẽ lên dần.
Với thân phận của hắn cũng chỉ có thể lên đến tầng thứ tư mà thôi. Ba tầng trên chắc chắn đều chứa bảo vật bất phàm. Rất có thể có đan phương Thiên Trần đan...
Bất quá thời cơ chưa tới, không nên đả thảo kinh xà. Lâm Hiên lấy từ trong ngực ra một khối lệnh bài, một đạo hồng quang bắn vào vòng bảo hộ, nó rung lên rồi lộ ra một cái thông đạo đủ một người đi qua.
Bên trong rộng chừng trăm thước vuông, từng hàng từng hàng giá chỉnh tề. Trên giá đặt mấy trăm khối ngọc giản đã được phân loại rõ ràng.
Có điều Lâm Hiên không vội tiến lên mà nhếch miệng, lấy ra một cây tiểu phiên có thêu vài chữ nhỏ Linh Dược sơn.
Hắn khẽ quạt một cái, một tầng sương vụ nhàn nhạt bay ra quanh ba vòng sau đó bay đến góc phòng
Sương vụ dừng lại bập bùng một hồi liền bạo nổ. Tiếp đó một cái giá hiện ra trước mắt, trên mặt có bảy tám khối cổ ngọc giản.
Vừa rồi vốn là cạm bẫy khởi động cấm chế cường đại, còn hiện giờ mới là điển tịch thật sự nơi đây. Lâm Hiên đi tới, thần thức khẽ động đã lấy một cái thu về.
Chủ nhân khối giản này là một quỷ tu thời thượng cổ. Bên trong không phải công pháp mà là một số bí mật liên quan đến quỷ đạo.
Lâm Hiên đem thần thức chìm vào trong đó. Vầng thái dương dần ngả về phía tây, hắn bỏ khối ngọc giản xuống, chân mày nhíu lại.
Nguyệt nhi Ngưng Đan thất bại, thương tổn nghiêm trọng hơn. Muốn giúp nàng khôi phục thì có một phương pháp. Đó là sát diệt Quỷ Vương đạo hạnh ngàn năm trở lên lấy quỷ đan, dùng nó bồi dưỡng nguyên thần cho Nguyệt nhi.
Lâm Hiên thở dài rời Tàng Thư Các. Trở lại động phủ chuẩn bị cho một chuyến đi xa.
Quỷ Vương giống với Cương Thi, đều là vật thuộc U Minh giới.
Quỷ hồn được hình thành bởi hai nguyên nhân. Một là âm hồn khi sống mang quá nhiều oán khí, sau khi chết không muốn đến U Minh Địa Phủ trọng nhập luân hồi.
Hai là bản thân tu sĩ truy cầu thiên đạo nhưng chưa tới cảnh giới Nguyên Anh kỳ, thân thể bị hủy thì nguyên thần đào thoát ra. Qua một thời gian ngắn sẽ dần dần mất đi linh trí rồi hồn phi phách tán. Nhưng nếu gặp được kỳ ngộ có thể trở thành quỷ hồn. Có thể thấy được nó còn khó hình thành hơn cả cương thi.
Vì vậy luận thực lực Thiên Niên Quỷ Vương còn mạnh hơn cả Thiên Niên Thi Vương.
U châu hiện tại, đừng nói Quỷ Vương mà đến cả quỷ binh cũng không thấy bóng dáng.
***
Âm Hồn Cốc!
Nói đến nơi đây lại nhớ một đoạn truyền thuyết rất bi tráng của Tu tiên giới.
Thuở trước có một đôi song tu đạo lữ tình chàng ý thiếp thì nữ tu gặp chuyện bất trắc mà chết. Hồn phách của nàng bị quỷ soa bắt đi.
Nam tu vô cùng đau đớn nhưng tu chất nghịch thiên, sau này đã trở thành tu sĩ Ly Hợp kỳ trong truyền thuyết.
Lúc này nam tu sĩ đã có năng lực Phá Toái Hư Không phi thăng đi Linh giới. Nhưng ngược lại hắn lại phá vỡ không gian xông đến U Minh Địa Phủ, muốn cường hành cướp hồn phách tình lữ trở về.
Kết quả tất nhiên là thất bại, thần thông tu sĩ Ly Hợp kỳ dĩ nhiên kinh người nhưng U Minh Địa Phủ cũng có Quỷ Tiên vô cùng đáng sợ, sao có thể để kẻ khác giới đến làm loạn.
Nam tu gặp được hồn phách tình lữ nhưng không thể cứu ra, cuối cùng hắn quyết định tự bạo.
Uy lực của vụ nổ đã tạo thành một thông đạo nối liền U Minh giới và Nhân giới. Vô vàn âm sương vụ cùng Quỷ Vương, Quỷ binh thuận thế thoát ra. Tuy Quỷ Tiên đã nhanh chóng thi triển đại thần thông phong ấn thông đạo nhưng nhưng âm sương vụ và một số lượng không nhỏ Quỷ hồn đã thành công đào thoát tới Nhân gian.
Âm sương vụ nơi U minh vốn mang đầy sự chết chóc, nơi nó tràn qua thì cỏ cây trở nên héo rũ, phàm nhân cùng động vật sẽ biến thành xương khô. Dần dần trong phạm vi trăm dặm biến thành U Minh quốc tại Nhân Gian giới. Hơn nữa Quỷ Vương, Quỷ binh có thực lực rất mạnh.
Các tu sĩ cũng vô cùng cố kỵ vào vùng âm sương vụ còn Quỷ Hồn sau khi ra ngoài hại người bị tu sĩ sát diệt, hiểu rằng không phải nơi Nhân Giới này cho chúng mặc sức tung hoành. Vì thế song phương hình thành một ước định ngầm, Quỷ Hồn hạn chế ra ngoài hại người còn các tu sĩ cũng không tấn công nơi đó.
Chính là Âm Hồn Cốc này.
***
Lâm Hiên gửi một đạo Truyền Âm phù cho Thông Vũ nói là ra ngoài tìm tài liệu, ba ngày sau thì hắn rời Linh Dược sơn.
Âm Hồn Cốc nằm ở phía tây U châu, tiếp giáp với dãy Thập Vạn Đại Sơn, kéo dài tới cả ngàn dặm.
Hiện tam đại phái đã chính thức khai chiến với ma đạo, U châu trở nên nguy hiểm trùng trùng.
Lâm Hiên cẩn thận lên đường ngày nghỉ đêm đi. Tuy mất nhiều thời gian nhưng an toàn hơn.
Thương thế Nguyệt nhi vẫn không khởi sắc, nhưng Lâm Hiên dùng chân nguyên bồi dưỡng cho nàng thì tạm ổn.
Mấy ngày đầu gió yên biển lặng. Thỉnh thoảng thấy tu sĩ chính ma giao thủ, Lâm Hiên đều tránh xa.
Lại nói chiến cuộc đang lâm vào thế giằng co.
Khoảng một tuần trăng trước, song phương tiến hành một trận đại chiến với quy mô chưa từng có tại một hoang nguyên. Tu sĩ hai bên tụ tập đến hơn vạn chém giết mấy ngày trời khiến thiên địa phải biến sắc.
Cuối cùng cả hai bên đều lưỡng bại câu thương. Hiện xung đột tạm thời lắng xuống trong một thời gian ngắn. Tuy vậy những cuộc tập kích lẻ tẻ thì vẫn diễn ra liên tục. Toàn bộ Tu Tiên giới U câu hiện giờ như phong thanh lệ hạc (1).
Điều khiến người sợ hãi là tin tức truyền ra một số gia tộc hoặc môn phái nhỏ trung lập đều bị diệt môn. Chính Ma song phương không ngừng đổ lỗi cho nhau, nói đối phương hạ độc thủ lạm sát kẻ vô tội. Đến nước này các gia tộc môn phái trung lập để bảo toàn đành phải nghiêng về một bên.
Trường hạo kiếp càng ngày lan rộng. Trừ số ít môn phái thực lực hùng hậu như là Linh Dược sơn, các tu sĩ đều phải chọn nghiêng về chính đạo hoặc ma đạo.
Thêm là đám tu tiên giả tâm mang ý xấu, thừa dịp U châu đại loạn tổ chức cướp bóc khắp nơi. Một số phường thị bị đốt sạch sẽ khiến lòng người hoang mang.
Lâm Hiên nghe mà thở dài. Những tin này thu được từ miệng một gã tán tu mà hắn cứu được., U châu hiện đã đại loạn, xem ra phải cẩn thận hơn nữa.
Hai ngày sau, một đạo thanh hồng từ chân trời bay vút tới. Quang hoa tản đi, hiện ra một thanh niên dung mạo bình thường.
Nhìn sắc trời đã hừng sáng, Lâm Hiên nhướng mày, trên mặt lộ vẻ lo lắng: "Nguyệt nhi. Sao vậy?"
"Thiếu gia, ta ..." Thiếu nữ la khẽ, Lâm Hiên liền cảm ứng được sự đau đớn của nàng.
"Bình thường thương thế của Nguyệt nhi không thể phát tác vào lúc này. Chẳng lẽ lại nặng thêm?"
Lâm Hiên nhanh chóng thả thần thức ra quan sát, vẻ mặt càng thêm trầm xuống.
Nơi này bốn phía trống trải, có vẻ như yếu đạo giao thông. Khả năng các tu tiên giả khác lui tới bất quá. Bất quá thương thế Nguyệt nhi không thể chậm trễ, Lâm Hiên liền quyết định mạo hiểm.
Hắn vỗ tay túi trữ vật, bạch quang lóe lên, mấy cây trận kỳ cùng trận bàn xuất hiện. Cực Âm Ác Linh trận hắn đã sớm quen thuộc. Rất nhanh hắc sương vụ cuồn cuộn tràn ra, đem phạm vi trăm trượng bao phủ lại.
Lâm Hiên thờ phào một hơi, có trận pháp này thủ hộ thì có thể chống đỡ tu tiên giả Ngưng Đan kỳ một lúc.
Đương nhiên không có kẻ địch là tốt nhất. Lâm Hiên suy nghĩ một chút lại kết pháp quyết, một tầng lam quang hiện ra dung hập vào trong hắc sương vụ.
Tức thời cảnh vật nơi đây lại khôi phục như cũ. Sơn vẫn là sơn mà đạo vẫn là đạo. Chướng nhãn pháp này cao minh như vậy, hẳn là có thể che mắt được các tu sĩ.
Lâm Hiên khoanh chân ngồi xuống, tay trái khẽ vung, bạch quang lóe lên, một thiếu nữ mỹ miều hiện trên mặt đất.
Lúc này khuôn mặt thanh tú Nguyệt nhi đã trắng bệch, ánh mặt tràn ngập sự đau đớn. Trên mặt Lâm Hiên thoáng hiện vẻ quan hoài, vươn tay ra điểm một chỉ về phía nàng. một đạo hắc quang bay tới tiến nhập vào trong thân thể mềm mại.
Chừng một khắc sau, sắc mặt Nguyệt nhi đã tốt dần lên.
"Thiếu gia!"
"Đừng nói nữa, vừa rồi chỉ làm đỡ thương thế. Hiện ta dùng chân nguyên đả thông pháp lực cho ngươi một chút."
"Vâng." Nguyệt nhi nhu thuận gật đầu, rồi khoanh chân ngồi. Hai người cùng bắt một kiểu pháp quyết. Lâm Hiên hé miệng, một hạt châu màu vàng cỡ ngón tay bay ra.
Kim Đan của tu sĩ!
Sắc mặt Lâm Hiên ngưng trọng, vươn tay điểm nhẹ một chỉ.
Kim Đan bay lên xoay tròn trên đỉnh đầu thiếu nữ, đột nhiên phát sinh biến hóa kỳ dị. Vốn đang màu vàng kim liền chuyển thành đen như mực.
Một quầng sáng từ trong tỏa ra bao phủ cả người thiếu nữ., Lâm Hiên thở nhẹ tiếp tục bắt pháp quyết, linh lực trên người cuồn cuộn hóa thành từng đạo hắc quang tiến nhập thân thể Nguyệt nhi.
Hai tay Nguyệt nhi cũng liên tục biến đổi pháp quyết, dựa vào linh lực áp chế thương thế.
Chú thích: (1) Phong thanh lệ hạc: Tiếng gió thổi, tiếng hạc kêu thì thần hồn nát thần tính.
Từ chuyện: thời Đông Tấn, Phù Kiên ở phương bắc bị quân Tấn đánh bại, trên đường tháo chạy, nghe tiếng gió thổi, tiếng hạc kêu cũng tưởng là quân Tấn đuổi.