Bạch Liên Và Trà Xanh

Chương 3: 3: Phần Ngoại Truyện 1 Uống Say Làm Loạn




Đêm khuya, tiếng người huyên náo qua lại trong quán bar.

Bartender lau ly rượu, không yên lòng.

Này là do bàn số 3 ở gần cạnh hắn đang vô cùng náo loạn ồn ào.

“Ngụy Hải Đông, mày có thể nào ngừng uống chút được không, không phải chỉ là bị từ chối thôi sao? Cũng không phải lần đầu rồi, sao mày uống miết vậy.

” một người bên cạnh đang can ngăn la lối không ngừng, nhân vật chính ở giữa lại chỉ cứ cắm đầu uống rượu, ôm bình rượu không muốn buông tay.

“Tao đây cũng bó tay với mày.” Người ở bên cạnh tức giận uống cạn một ly, nhìn chung quanh một chút,  “Mày xem ở đây gái đẹp trai đẹp sinh viên rau sạch kiểu gì cũng có, mày quơ tay hốt là có một đứa để giải sầu.”

Ngụy Hải Đông ngẩng đầu nhìn hắn một cái, lại cúi đầu uống rượu tiếp.

Người này tức giận vô cùng,  “Mày chờ đó, để tao kéo một người qua đây lên giường với mày! Không có thì tên tao Trịnh Quân hai chữ này sẽ viết ngược lại.”

Hắn mới vừa nói xong, chỉ thấy một nhân viên phục vụ tuổi còn trẻ á một cái, toàn bộ rượu đổ xuống trên người Ngụy Hải Đông, “A a, xin lỗi xin lỗi, thật sự xin lỗi, để tôi lau cho anh.” Nhiêu Bạch luống cuống tay chân lấy tay chà chà vết rượu đổ trên người Ngụy Hải Đông, do hoảng hốt mà mắt đỏ cả lên, gương mặt trắng nõn tràn đầy bối rối, nhìn đã muốn yêu.

Trịnh Quân nhíu hết cả lưỡi, lòng cảm than đúng là buồn ngủ vớ được chiếu manh.

Hắn nhìn liếc qua đám bạn chả ra gì ở bên cạnh ra hiệu, bọn họ lập tức nhìn đã hiểu ý đồ ngay, nở nụ cười.

Đưa mấy thứ bọn họ đưa cho giấu vào trong ngực, Trịnh Quân xoay đầu lại hướng phục vụ cười nói:  “Như vậy đi, cậu giúp tôi dìu thằng này đến khách sạn nghỉ ngơi, coi như không tính.

Thấy cậu hiền lành, cũng không muốn làm khó cậu ”

Cậu bé nhân viên rõ ràng còn rất trẻ, nháy một cái hai mắt đỏ bừng, “Thật sự có thể chứ? ”

“Đương nhiên rồi.

Nếu mai thằng này còn muốn tính sổ với cậu, cậu nói cho tôi biết, tôi sẽ giải quyết cho.”

Vì vậy hai người liền đỡ Ngụy Hải Đông đi đế hướng khách sạn gần đó.

Để bù đắp, người trẻ tuổi này chịu mệt nhọc mà đem toàn bộ trọng lượng của Ngụy Hải Đông đặt ở trên người mình.

Mướn phòng xong rồi, Trịnh Quân lại để cho người thanh niên này đỡ Ngụy Hải Đông đi vào gian phòng.

Trong thang máy, Ngụy Hải Đông ngửi thấy được mùi vị sạch sẽ của người bên cạnh, bèn dùng sức ôm lấy cậu.

Khuôn mặt của thanh niên trong nháy mắt thay đổi đến đỏ bừng, muốn tránh lại lo sẽ làm anh té.

Trịnh Quân nhìn thấy, nhân lúc dùng thẻ mở cửa phòng mà che đi khóe miệng đã nhoẻn cười.

Vào phòng rồi, thanh niên đem Ngụy Hải Đông nhẹ nhàng đặt lên giường.

Thế nhưng lúc chuẩn bị buông rồi, Ngụy Hải Đông cứ như thấy được bóng dáng này lại tưởng là Ngô Trúc Thanh chính mình thầm mến thật lâu, đột nhiên  tự động ôm lấy cậu,  “Không được đi.”

Thanh niên lập tức không đề phòng đã bị kéo đến rồi trên giường, cậu muốn tránh thoát, thế nhưng sức lực của Ngụy Hải Đông lại lớn đến kinh người, bản thân chỉ có thể ở trên giường giãy dụa không thể đứng lên, lúng túng không thôi.

Trịnh Quân lại ở bên cạnh hỏi cậu ta rất tự nhiên, không hề bị lúng túng, “Em tên gì vậy.”

Một bên thì đang bị ôm ở trên giường không thể động đậy, một bên là Trịnh Quân đang đứng ở bên cạnh bình thản hỏi thăm, thanh niên mắc cỡ tới mức thiếu điều muốn  chui vào dưới lòng đất, thế nhưng vẫn trả lời,  “Nhiêu Bạch ạ.

Nghe được cái tên này, Trịnh Quân dừng một chút, có chút kinh ngạc nhìn về phía cậu.

Nhưng sau một giây, hắn lại nở lên một nụ cười thâm sâu khó nói, “Ờ ….

Anh biết rồi.

Dứt lời hắn đi ra phía trước, Nhiêu Bạch cho là hắn là muốn giúp kéo mình lên, Trịnh Quân lại đè xuống đầu của cậu, đem một chai nhỏ không biết là thứ nước gì mà rót vào trong miệng mình.

Cậu hoảng sợ nhìn về phía Trịnh Quân.

Trịnh Quân lại ném cái lọ đi, đứng dậy vỗ tay một cái, “Phục vụ cho tốt nhé.”

Sau đó hắn chỉ cười mà đi tới cửa bên ngoài tắt đèn, mang đi cả thẻ phòng.

Mà Nhiêu Bạch vẫn còn bị Ngụy Hải Đông ôm chặt ở trên giường.

Lúc này Ngụy Hải Đông như là nghe thấy được cái gì, ngẩng đầu lên, ánh mắt mông lung mà nhìn Nhiêu Bạch, âm thanh khàn khàn mang theo một chút dục vọng,  “Em, thơm quá đi.”

Nói xong cũng hướng tới gần hơn để ngửi cổ của cậu.

Nhiêu Bạch muốn đẩy anh ra, nhưng lại giống như mất hết cả sức trên người, tay chân đều cực kỳ yếu đuối, trong cơ thể còn dâng lên một luồng nóng, nóng đến mức đầu óc có chút mơ hồ.

Ngụy Hải Đông ngửi đến nghiện, nhịn không được há mồm cắn lớp thịt non trên cổ của cậu.

Miếng thịt bị cắn kia truyền đến cảm xúc mềm yếu thoải mái tê dại, Nhiêu Bạch không kìm được mà lên tiếng rên rỉ,  “A …”

Nghe tiếng đáp lại của cậu, động tác Ngụy Hải Đông càng thêm mãnh liệt hơn.

Hai tay cũng bắt đầu không ngừng sờ soạng cả người Nhiêu Bạch.

Hai bàn tay của anh như là một đốm lửa, sờ ở đâu là chỗ đó như bị lửa thiêu rụi vậy, Nhiêu Bạch đối với loại cảm giác phản ứng xa lạ này thấy rất sợ hãi mà lui về sau, lại bị Ngụy Hải Đông lôi thắt lưng kéo trở về.

“Không muốn đâu!” Nhiêu Bạch nhịn không được  mà bắt đầu khóc nức nở, mắt đỏ tội nghiệp, nghĩ muốn Ngụy Hải Đông buông tha cho cậu.

Nhưng là ở trên giường còn kêu không muốn, thì thường sẽ chỉ phản tác dụng mà thôi.

Ngụy Hải Đông xé rách bộ quần áo phục vụ làm bằng vải rẻ tiền của cậu chỉ trong một giây, làn da nóng bỏng  của Nhiêu Bạch va chạm vào không khí lạnh như băng, nhịn không được mà sảng khoái thở dài một hơi.

Nghe cái âm thanh mất hồn này, Ngụy Hải Đông cũng không nhịn được, anh tự cởi quần mình ra, dương v*t đã sưng to lên rồi.

Thấy cây gậy th*t đỏ thẫm ở dưới người anh, thân dưới của Nhiêu Bạch cũng chịu không nổi mà tiết ra dịch thể, hai chân bắt đầu ma sát cọ vào nhau, không ngừng giãy dụa.

Ngụy Hải Đông muốn tách chân của cậu ra, cự long tiến vào động.

Nhiêu Bạch lại bỗng nhiên nhớ đến tình trạng thân thể của mình, dù cho bị chuốc thuốc có mạnh cỡ nào đi chăng nữa thì mặt cũng đã chuyển qua trắng bệch.

Nếu bị người khác phát hiện, cậu sẽ tiêu mất!

Cậu vùng vẫy muốn chạy trốn, thế nhưng Ngụy Hải Đông lại dùng chân đè lại bắp đùi thật chặt, căn bản không thể động đậy.

“Xin anh đó, không muốn đâu, em giúp anh kiếm người khác có được hay không, nam hay nữ  đều có thể, bỏ qua cho em đi ” Nhiêu Bạch lắc đầu qua hai bên, vẻ mặt đều là đầy nước mắt.

Thế nhưng lúc này suy nghĩ của Ngụy Hải Đông đã bị cồn làm cho tê dại, trong tiềm thức cảm thấy cậu chính là Ngô Trúc Thanh, còn anh vẫn muốn làm Ngô Trúc Thanh.

Cho nên anh không để ý một chút  nào tiếng cầu xin tha thứ của Nhiêu Bạch, đã giang hai chân Nhiêu Bạch ra, sau đó đút ngón tay vào để mở rộng, nhưng là lại ngoài ý muốn mò tới thứ gì đó không giống bình thường, ở ngay dưới chỗ con ciu bé xinh của đối phương  lại có một cái lỗ hơi lớn hơn một chút, sau đó mới tới lỗ đ*t, Ngụy Hải Đông nghi hoặc,  “Có hai lỗ lận?”

“A a –” Nhiêu Bạch như sụp đổ mà lớn tiếng khóc lên.  “Hu hu hu, em là quái vật, anh không nên đụng vào em, xin anh đó, bỏ qua cho em đi.”

Thấy cậu khóc thương tâm tới như vậy, Ngụy Hải Đông phủ người lên người cậu, hôn một cái “Không sao cả, anh không ngại.

Đầu lưỡi trượt vào trong miệng nhỏ xinh của Nhiêu Bạch, móc lưỡi đối phương vào cùng nhau quấn quýt.

Nội tâm vốn đang rất sợ hãi  lại bị những lời này của Ngụy Hải Đông hoàn toàn an ủi được, kỹ xảo hôn tốt của anh cũng để cho Nhiêu Bạch hoàn toàn mất đi lo lắng, cơ thể nóng lên do thuốc lần nữa phát tác cũng đã dâng lên, giữa hai chân trống trải là thứ nước dâm chảy ra từ người cậu, ướt sũng.

Ngụy Hải Đông không thể kiềm được, không muốn mất công phải mở rộng lỗ đ*t phía sau, dương v*t không ngừng cọ xát vào cái bướm của Nhiêu Bạch, thấp giọng nói:  “Anh vào nhé”

Nhiêu Bạch sớm đã trống rỗng không ngớt, âm thần không ngừng co rụt lại, nghe thanh âm tràn ngập dục vọng của Ngụy Hải Đông, đầu óc đã không suy nghĩ thêm được gì,  “Vào, vào đi, em muốn…”

Ngụy Hải Đông bèn đỡ lấy con c*c, hướng trong cơ thể Nhiêu Bạch cắm vào.

Do là lần đầu, nên mặc dù âm vật vốn chính là dùng để phục vụ cũng khó có thể tiến nhập, Nhiêu Bạch nhíu chặt lông mày mà nắm lấy ga giường, Ngụy Hải Đông cũng đã đổ mồ hôi lạnh đầy đầu, thế nhưng lối vào co rút nhanh lại làm cho anh cũng thấy sướng không ngớt.

Ngụy Hải Đông không ngừng hướng bên trong thăm dò, đến khi vào tới giữa, anh cảm giác được có một thứ như lớp màng mỏng đang ngăn cản anh, có lẽ chính là màng trinh rồi.

Đây là lần đầu tiên của em ấy.

Trong đầu Ngụy Hải Đông đột nhiên xuất hiện một câu nói này, nhận thức được như thế làm cho anh đắc ý không ngớt, bản thân mình lại là người đàn ông đầu tiên của người ta.

Nghĩ như vậy, Ngụy Hải Đông như được tiếp thêm sức mạnh, phá vỡ màng trinh của Nhiêu Bạch mà cắm vào.

“A –” loại cảm giác bị xé rách này làm cho Nhiêu Bạch ngửa đầu kêu đau, sau đó lại bắt đầu khóc kêu đau.

Ngụy Hải Đông hoàn toàn đã đâm tới trong, ngã vào trên thân thể mềm mại của Nhiêu Bạch, hôn cậu an ủi,  “Đợi lát nữa sẽ hết đau, ngoan, chịu đau chút nào.”

Nhiêu Bạch khóc thút thít, hôn môi với anh, đem đầu lưỡi đưa đến trong miệng của anh, muốn được anh mút vào.

Ngụy Hải Đông liền thỏa mãn cậu, giống như đang mút kẹo mút mà ngậm vào đầu lưỡi xinh xắn của Nhiêu Bạch, dưới thân lại bắt đầu nhún động, hẩy thắt lưng lên.

“Hưm hưm…” Nhiêu Bạch bị thọc vào đến khó có thể thở, chịu đựng cơn nín thở, nhưng đầu lưỡi lại không muốn dừng lại.

Ngụy Hải Đông nhấc lên một cái chân của cậu, dựng ở trên vai của mình, làm cho anh có thể dễ dàng ra vào, hôn Nhiêu Bạch một lúc lâu mới nhả ra.

Lúc này Nhiêu Bạch cũng đã thấy n*ng, dần dần bắt đầu cảm thấy sướng lên, rên rỉ trong vô thức.

“Thật sâu quá ~ ư ư, sướng quá đi ~ ”

“Sướng mà còn khóc? ” Ngụy Hải Đông cười bó tay, càng thêm hung ác cắm vào trong bướm của Nhiêu Bạch.

Trong nháy mắt đã chọc đến hoa tâm của Nhiêu Bạch, sướng tới mức Nhiêu Bạch trợn trắng mắt, thét to lên rồi trực tiếp bắn nước ra.

Ngụy Hải Đông lúc này cũng cảm giác mình đã chọc đến một chỗ chật hẹp nào đó.

Nghĩ thầm cửa tử cung của em ấy cũng thật cạn.

Thân thể lại nghe theo dục vọng, cố sức dùng con c*c chui vào trong.

“Á á – đụng đến tử cung rồi, tha, tha cho em đi, em sẽ có thai đó!” Nhiêu Bạch lắc đầu, hai tay lại ôm chặt lưng của Ngụy Hải Đông.

Ngụy Hải Đông lẳng lặng chỉ càng dùng thêm sức  mà đâm vào đúng cái khối mềm mại kia, nói cho Nhiêu Bạch biết rằng anh đúng là muốn làm cho cậu mang thai,  cái giường nằm êm ái này bị động tác kịch liệt, đong đưa một hồi, từng đợt sóng cuộn trào mãnh liệt, cuối cùng Ngụy Hải Đông  mới đem một lượng tinh dịch nồng đậm, bắn thẳng vào trong tử cung của Nhiêu Bạch.

“A a a a!”

Nhiêu Bạch bị tinh dịch nóng bỏng trực tiếp bắn vào, vô ý thức đái ra.

Ngụy Hải Đông cũng ngã xuống ở bên cạnh cậu, ngoài miệng vô ý thức nói giọng nỉ non: “Ngô Trúc Thanh, em là của anh.”

Nhiêu Bạch nghe thấy cái tên anh đang gọi, lại mở to hai mắt..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.