Bạch Liên Và Trà Xanh

Chương 16: 16: Bạch Liên Muốn Trừng Trị Trà Xanh Lại Thành Bị Chiếu Tướng




Dần dần vào mùa hè, khí trời cũng nóng lên, Ngụy Hải Đông sợ nóng nên mở máu lạnh rất lớn, Tề Hàn Bách lại khá là sợ lạnh, mỗi ngày đều khóa cửa ngồi ở trong lòng Ngụy Hải Đông làm việc.

Những lúc thế này, Ngụy Hải Đông thật sự có cảm giác tựa như mình đang nuôi một con thỏ.

Hơn nữa con thỏ lớn này còn mang vẻ mặt đứng đắn, đang nhìn lời khai của phạm nhân.

Hai người đang ôm nhau thân thiết, điện thoại di động lại vang lên.

Tề Hàn Bách liếc mắt một cái đã biết là ai, cũng không lên tiếng hay hờn trách gì, chỉ là im lặng ngã vào giữa cần cổ của Ngụy Hải Đông hôn lên làn da.

Ngụy Hải Đông vừa vuốt ve sau gáy để an ủi hắn, vừa nhận cuộc điện thoại.

“Hải Đông, hôm nay anh có về không?”

Mấy ngày nay, Ngụy Hải Đông không chỉ đi qua lại giữa chỗ của Ngô Trúc Thanh và Nhiêu Bạch, còn hay đến nhà của Tề Hàn Bách, cho nên tính tới tính lui, số lần trở về nhà mới tự nhiên đã giảm rất nhiều rồi.

Ngô Trúc Thanh lại vẫn cứ tìm cớ để không lên lớp, mỗi ngày chỉ ở nhà chờ đó.

Tay của Ngụy Hải Đông theo cổ của Tề Hàn Bách đi xuống phía dưới, mò đến tấm lưng, bàn tay lửa nóng làm cho người ở dưới thở dốc một hồi, Ngụy Hải Đông tùy ý trả lời Ngô Trúc Thanh nói: “Ừ anh sẽ về! Em ở nhà chờ anh.”

“Được, em chờ anh” Ngô Trúc Thanh cười trả lời, giọng có chút run do cao hứng.

Cúp điện thoại, Ngụy Hải Đông để mình vui vẻ trong chốc lát trên người con thỏ lớn rồi mới trở về nhà.

Vừa vào tới cửa nhà, Ngô Trúc Thanh đang giúp anh đổi dép, chợt nghe tiếng điện thoại của Ngụy Hải Đông lại vang lên.

Trái tim của hắn thắt lại, căng thẳng nhìn Ngụy Hải Đông cầm điện thoại đến sân thượng để nghe.

“Anh à, em, có lẽ em có rồi.” trong điện thoại Nhiêu Bạch nói đầy hốt hoảng.

“Có” Ngụy Hải Đông nghi ngờ nhíu nhíu mày, dừng một chút mới hiểu được có là ý gì, “Em thật sự có thể mang thai à?”

Nhiêu Bạch nhỏ giọng dạ một tiếng, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở,  “Anh ơi, anh có thể tới bệnh viện một chút không? Em, em muốn gặp anh.”

Cúp điện thoại rồi Ngụy Hải Đông vẫn còn chưa kịp tỉnh lại.

Vào lúc anh ý thức được hóa ra mình chỉ thức các bạn nam, đã có cảm giác rằng tương lai mình chắc chắn sẽ không có con, nhưng thế mà hiện tại lại nói cho anh biết rằng cốt nhục của mình đã thành hình ở trong thân thể  của một người con trai, điều này cũng thật là quá khó để tin được.

Thế nhưng anh vẫn rất nhanh thay đổi giày chuẩn bị đi bệnh viện, hỏi cho rõ để có dự định về sau.

Giữa lúc anh muốn mở cửa để đi, Ngô Trúc Thanh lại chợt từ phía sau ôm chặt lấy anh.

“Không cần đi, Hải Đông, van xin anh không cần đi.  “

Ngụy Hải Đông cũng chỉ đành hướng hắn giải thích:  “Trúc Thanh, anh có việc gấp phải xử lý, xong xuôi trở về, ngoan, buông tay ra.

“Em không muốn.

” Ngô Trúc Thanh đem khuôn mặt chôn vào tấm lưng rộng phía sau,  “Em biết, anh muốn tới chỗ của Nhiêu Bạch, nếu anh đi thì sẽ không trở về nữa.

Hải Đông, em ở đây chờ anh đã lâu, anh lại không thể ở bên em một đêm sao? “

Ngụy Hải Đông thở dài, trực tiếp đẩy tay hắn ra, quay đầu lại chỉ nói một câu xin lỗi xong rồi không chút do dự mà đạp cửa bước ra ngoài.

Ngón tay của Ngô Trúc Thanh chỉ vừa xẹt qua một bên tay áo của anh.

Lái xe đến bệnh viện, Nhiêu Bạch đang cúi đầu ôm bụng ngồi ở bên ngoài.

Trong nháy mắt khi cậu nhận thấy được thân thể khác thường thì đã biết nhất định mình đã có.

Cậu đương nhiên là muốn giữ lại đứa con kết hợp giữa mình với Ngụy Hải Đông.

Vào thời điểm  khi biết kết quả, cậu thật sự theo bản năng liền lấy ra điện thoại, muốn nói cho Ngụy Hải Đông cái tin này.

Thế nhưng cậu lại do dự, cậu không biết Ngụy Hải Đông có muốn hay không.

Nếu như anh ấy không muốn, kêu mình phá thì làm sao bây giờ?

Cậu suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, thế nhưng cậu biết nếu như gạt Ngụy Hải Đông, vậy thì kết cục của cậu nhất định là sẽ không tốt đẹp gì.

Không có một người đàn ông nào thích bị lừa dối và giấu giếm.

Cho nên Nhiêu Bạch vẫn nói cho Ngụy Hải Đông.

“Thế nào rồi?”

Ngụy Hải Đông đi tới trước mặt Nhiêu Bạch hỏi.

Nhiêu Bạch ngẩng đầu, con mắt đỏ ngầu, “Ca ca, nếu như em  thật sự có, chúng ta sẽ giữ lại đứa bé này có được hay không?”

Ngụy Hải Đông im bặt đi trong nháy mắt,  “Đừng vội, chúng ta cứ xem trước đã.

Bác sĩ nhìn tờ siêu âm nói rằng:  “Kết quả  siêu âm chỉ ra đúng là đang mang thai, thời gian mang thai có thể tầm năm tuần.

Tuy là người song tính quả thực rất khó mang thai, nhưng mà cũng không phải là không thể được.

Thế nhưng nếu muốn sinh ra được, có lẽ sẽ khá là  nguy hiểm, các cậu phải suy nghĩ cẩn thận.”

Ngụy Hải Đông nhìn lại về phía Nhiêu Bạch

Nhiêu Bạch lắc đầu, trong mắt rưng rưng, “Em muốn giữ lại, ca ca, em không muốn phá đâu.”

Nói rồi cậu tựa ở trên vai Ngụy Hải Đông khóc lên.

Ngụy Hải Đông vỗ bờ vai của cậu, “Phía sau còn có người, chúng ta đi ra ngoài trước đã.

Hai người tới một góc nào đó yên tĩnh, Nhiêu Bạch kéo tay Ngụy Hải Đông năn nỉ nói: “Em, em thật sự muốn sinh  con cho anh, mặc dù có nguy hiểm thế nào em cũng không sợ, có được hay không?”

Ngụy Hải Đông nhẹ nắm lấy tay cậu, còn đang do dự vẫn chưa trả lời.

Trong lòng bồn chồn Nhiêu Bạch vội vã cầm lấy tay anh duỗi đến cái bụng non mềm của mình, “Ca ca anh cảm nhận đi, ở chỗ này đang có một đứa bé đó, chắc hẳn anh cũng đang mong đợi đến lúc nó chào đời, gọi anh là ‘ba’.”

Vừa nói vừa rơi lệ, hy vọng Ngụy Hải Đông có thể  thương mình một chút, đồng ý cho cậu giữ lại em bé không dễ có được này.

“Được rồi, đừng khóc.

” Ngụy Hải Đông duỗi tay gạt đi nước mắt của cậu, “Thời gian mang thai mà khóc sẽ không tốt cho em bé sau này.”

Nhiêu Bạch nghệch ra nhìn anh, lúc phản ứng kịp mới vì quá vui mừng mà ôm lấy anh, “Anh đồng ý rồi? Thật sự đồng ý rồi?”

“Ừ, ừ, là con của anh thì đương nhiên anh sẽ hy vọng nó được chào đời lớn lên chứ, ngốc ạ.”

“Hì hì.” Nhiêu Bạch ngây ngốc cười lên một tiếng.

“Đi thôi, trở về chỗ căn hộ gần trường, để anh tìm bảo mẫu cho em, sau này em chỉ cần yên tâm dưỡng thai, đừng lo lắng điều gì cả.” Ngụy Hải Đông khoác vai Nhiêu Bạch đi ra ngoài bệnh viện.

“Dạ…! ” Nhiêu Bạch gật đầu thật mạnh, lại mang ánh mắt gian xảo, mặt đã hồng hơn “Thời gian tới anh cũng không được chạm vào em đó.”

Ngụy Hải Đông  nhìn cậu cười, vuốt mặt cậu một cái, “Toàn nghĩ bậy bạ, bác sĩ cũng đã dặn hạn chế làm rồi.”

Câu này khiến mặt của Nhiêu Bạch đỏ chót lên, cậu vùi đầu vào vai Ngụy Hải Đông, ngượng ngùng cà cà,  “Ôm ca ca ngủ thôi là em đủ vui rồi.”

“Ừ ~ tối anh ngủ với em.” Ngụy Hải Đông vẫn rất nuông chiều người đang mang thai.

Đến nhà rồi, để Nhiêu Bạch ngủ thiếp đi, Ngụy Hải Đông vẫn có chút không tin bỗng nhiên anh lại sắp có con.

Suy nghĩ một chút, anh lại gọi điện thoại cho anh trai mình.

“Đông Đông? Trễ như thế còn chưa ngủ?” Ngụy Văn Sở đang nhìn văn kiện công ty, bóp bóp cái mũi,  “Ngủ trễ như thế không tốt cho sức khỏe.”

“Anh ạ, em muốn nói cho anh biết việc này.”

“Cái gì? ” động tác của Ngụy Văn Sở dừng lại trên trán, bắt đầu chuyên chú nghe lời của Ngụy Hải Đông.

“Ừm…… Có người mang thai con của em.”

“Con?” Ngụy Văn Sở dừng lại một chút,  “Chả phải em vốn không thích con gái à?”

“Không phải là con gái — “

Ngụy Văn Sở đột nhiên nghĩ tới lần trước Ngụy Hải Đông uống rượu say có gọi tên Nhiêu Bạch, ngày sau anh có kêu người đi thăm dò lai lịch của người này, là một người song tính, nên đã hiểu ngay ra vấn đề.

“Em đã kêu giữ thai rồi.

Nhưng là vẫn cảm thấy có chút khó có thể tin được, nêu giờ muốn nói với anh một chút.

Hơn nữa về việc phải nói với ba mẹ — “

Ngụy Văn Sở cười,  “Không sao cả, nếu là con của em thì cứ sinh ra là được mà! Không cần phải thấy nặng nề gì hết, để anh lo cho!”

“Vậy thì cám ơn anh hai.”

“Được rồi, thời gian không còn sớm, mau đi ngủ đi.”

Cho nên mấy ngày kế tiếp, Ngụy Hải Đông đều sống ở chỗ của Nhiêu Bạch, còn cùng Nhiêu Bạch đi TTTM mua thật nhiều mấy bộ váy bầu.

Tuy là hai người không trực tiếp làm, thế nhưng mỗi đêm Nhiêu Bạch vẫn sẽ dùng miệng hoặc là chân để ‘giải tỏa’ cho Ngụy Hải Đông, trên người mặc váy trắng mà anh mua cho, hình ảnh này vừa trong sáng lại lẳng lơ, Ngụy Hải Đông thích kinh khủng.

Ngô Trúc Thanh ở bên kia lại không chờ được nữa, chỉ còn hơn một tháng trước khi hắn đi, hắn không thể lại ngồi chờ chết, bằng không tới lúc chờ anh trở về thì chuyện giữa hắn với Ngụy Hải Đông xem như xong.

Hắn lái xe đến chỗ của Nhiêu Bạch gõ cửa.

Đã chuẩn bị tinh thần khởi binh hỏi tội, thế nhưng mở cửa lại là một người phụ nữ trung niên.

Ngô Trúc Thanh khẽ nhíu mày,  “Xin hỏi, cô đây là?”

“Tôi là bảo mẫu mà cậu chủ chỗ này mời tới” người phụ nữ trung niên phụ nhân thật thà chất phác nói.

Không đợi Ngô Trúc Thanh nói tiếp, trong phòng liền truyền đến một giọng nói mang vẻ biếng nhác, “Bác Vương ạ, nấu cơm xong rồi thì bác về đi thôi!”

“Ờ! Đúng rồi, có người tìm cháu này.”

“Cháu biết.” Nhiêu Bạch mặc váy đi tới, trên mặt mang nụ cười cười mỉm, giống như là nhìn thấy  bạn cũ mà nói rằng:  “Anh đã đến rồi.

Bác Vương xoa xoa tay,  “Vậy bác đi nhé, cháu gái nhớ ăn canh đó.

“Dạ, cháu nhớ mà.” Nhiêu Bạch khéo léo tiễn bác Vương đi, xoay người vào phòng rót ly nước nóng  uống,  “Anh không tính đi vào nhìn một chút à?”

Nhìn cái váy trắng cậu mặc trên người, Ngô Trúc Thanh nhíu mày, “Cậu mặc thế này là ý gì đây?” còn có câu ‘cháu gái’ kia nữa, Ngô Trúc Thanh thật sự không hiểu nổi ý của cậu ta là sao.

Nhiêu Bạch nuốt xuống một ngụm nước, cúi đầu nhìn một chút,  “Có vấn đề gì không? Ngụy Hải Đông thấy tôi mang thai, không nên mặc quần áo bó sát quá, nên mới mua đấy.”

“Mang thai? ” Ngô Trúc Thanh nhíu mày, cắn răng phun ra hai chữ này, cười ha ha ra tiếng, “Nhiêu Bạch.

cậu có phải điên rồi hay không?! Một thằng đàn ông như cậu mà kêu mình mang thai?! “

“Điên ấy à?” Nhiêu Bạch nhẹ nhàng cười, đem ly thủy tinh để lên bàn, lấy ra điện thoại muốn tìm cái gì đó.

Không lâu sau, cậu  mới vươn cánh tay đem ảnh chụp trong điện thoại đưa cho Ngô Trúc Thanh xem,  “Vậy cái này thì anh nói tôi điên hay bệnh viện bị điên? “

Ngô Trúc Thanh trừng hai mắt nhìn ảnh chụp.

[ người mang thai là người song tính, thời gian mang thai cần đặc biệt quan tâm, không được làm vận động mạnh hay các loại công việc nguy hiểm, mỗi tháng cần đi kiểm tra theo đúng hẹn.

]

Hắn không dám tin nhìn về phía Nhiêu Bạch,  “Cậu…  “

Nhiêu Bạch để điện thoại xuống, vuốt ve bụng của mình, “Đúng rồi đó, ở đây đang có con của tôi và ca ca, chờ đến khi sinh ra rồi, đến lúc đó tôi sẽ nói nó kêu anh một tiếng chú.” Nói rồi cậu ngẩng đầu lên, hướng về phía Ngô Trúc Thanh để lộ ra một nụ cười vô cùng dịu dàng, lại đâm vào Ngô Trúc Thanh đến muốn khó thở.

Hắn hít thở thật sâu mấy hơi, mạnh mẽ trấn định lại,  “Dù cho có như thế nào, hiện tại tôi là bạn trai của Ngụy Hải Đông, là tôi mới là bạn trai chính thức được mọi người công nhận! Cậu cũng chỉ là một đứa tuesday muốn phá đám mà thôi!”

“Cho nên? ” Nhiêu Bạch dựa vào ở trên ghế sa lon,  “Anh muốn tôi cút đi à? Nhưng mà trong bụng của tôi có cốt nhục của Ngụy Hải Đông,  là con ruột sinh ra huyết mạch tương liên.

Còn anh thì cũng chỉ là người yêu mà thôi, chia tay rồi thì giữa anh với anh ấy cũng chả có quan hệ gì nữa.”

Ngô Trúc Thanh bị lời nói khiêu khích kia làm cho choáng váng, hắn xông lên kéo lại cổ tay Nhiêu Bạch, “Nhiêu Bạch cậu đừng có vô liêm sỉ tới thế! Sức chịu đựng của tôi cũng có giới hạn!”

Nhiêu Bạch  nhìn phía sau, con mắt của cậu lóe lên, thắt lưng mềm nhũn lui về phía sau ngã xuống, lưng đập vào góc cạnh trên bàn.

Ngô Trúc Thanh bị động tác của cậu ta làm cho thêm hoảng sợ, lui về sau một bước, lại nghe thấy phía sau mình vang lên một giọng nói, trong nháy mắt cả người đông cứng lại, hắn ngây ngẩn  nhìn Ngụy Hải Đông đi ra phía trước đỡ Nhiêu Bạch dậy, “Em sao vậy? Có bị đập vào bụng không? Có cần phải đi bệnh viện? “

Nhiêu Bạch nắm tay anh, cắn môi lắc đầu,  “Em không sao.”

Ngụy Hải Đông ngẩng đầu nhìn về phía Ngô Trúc Thanh, trong mắt mang theo trách cứ,  “Em đẩy em ấy như thế là em muốn gì?”

“Không phải, không phải –” Ngô Trúc Thanh muốn giải thích, chính mình vốn cũng không có dùng sức, càng không có làm động tác đẩy này.

“Anh đừng trách  anh Trúc Thanh.

” không đợi hắn nói được đến phần sau, Nhiêu Bạch đã ngắt lời hắn, cậu nắm thật chặt cánh tay Ngụy Hải Đông, lông mày cong lên, thay Ngô Trúc Thanh giải thích: Có lẽ trong lúc nhất thời khi mới biết em mang thai, tâm tình có chút kích động mà thôi.

“Em đã biết em ấy mang thai mà còn cố tình đẩy em ấy.” Ngụy Hải Đông quả thực không thể tin được Ngô Trúc Thanh trong trí nhớ của mình vốn luôn cô độc nhưng hiền lành, thế mà lại ác độc như vậy,  “Em có vấn đề gì thì nói cho anh biết, chứ Nhiêu Bạch vốn yếu ớt, không thể chịu được em dày vò hơn nữa đâu.”

Ngô Trúc Thanh lại muốn mở miệng, rồi lại bị Nhiêu Bạch cắt đứt,  “Xin lỗi, Trúc Thanh, em biết em không nên, thế nhưng em thật sự yêu anh ấy, là em có lỗi với anh.

Có gì anh cứ  trách em, thế nhưng  đừng làm em hay con của ca ca bị thương có được hay không, bác sĩ nói để em có thể mang thai thật sự rất không dễ dàng, em thật sự thật sự rất quý trọng cái thai này, cho nên van xin anh tha cho nó.”

Ngô Trúc Thanh tức giận đến cả người run lên, Nhiêu Bạch ở chỗ Ngụy Hải Đông không nhìn thấy còn đang cười với hắn.

“Em không có! Em thật sự không có! Em chỉ, em chỉ là muốn làm cho cậu ta rời khỏi anh mà thôi.” Ngô Trúc Thanh bất chấp mà kêu khóc, giải thích với Ngụy Hải Đông.

Thế nhưng Ngụy Hải Đông chỉ tin những gì mình đã thấy, không hề tin hắn nữa, anh đỡ Nhiêu Bạch đi vào trong phòng, “Em ấy đã mang thai, em bé không thể không có bố, cho nên em ấy sẽ không thể bỏ anh đi được.”

Ý là, nếu như Ngô Trúc Thanh muốn một người bỏ đi, thì người đó chỉ có thể là chính bản thân hắn.

Nhiêu Bạch trên đường đi xoay đầu lại, hướng về phía Ngô Trúc Thanh nhẹ nhàng nở một nụ cười mỉm, tràn đầy đắc ý.

Ngô Trúc Thanh biết lần này hắn đã thua, thua triệt để.

Nếu như Nhiêu Bạch không mang thai, chính hắn có thể liều mạng với cậu ta.

Thế nhưng một khi đã có đứa bé, giữa bọn họ đã  một ràng buộc mà người khác không thể lay chuyển được, mặc dù hắn có là bạn trai chính thức của Ngụy Hải Đông thì cũng không làm nên chuyện gì..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.