Bách Khoa Thăng Cấp - Tạp Bỉ Khâu

Chương 46




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sáng ngày hôm sau, Vinh Tắc tỉnh dậy từ rất sớm, bảo người làm mua một cái bể cá nhựa xách tay, thay áo phông và quần jeans bình thường, rồi đi xuống tầng chuẩn bị đến căn cứ.

Chị gái anh đang ăn sáng, Điểm Điểm đã đi học, còn Niệm Niệm thì ngồi trên ghế trẻ em bên cạnh bàn ăn, đang dùng tay nhặt mì ăn.

Khi nhìn thấy cách ăn mặc của Vinh Tắc, Vinh Hinh nhíu mày: "Buổi chiều có cuộc họp, sao lại ăn mặc như thế này?"

"Giữ trưa về em sẽ đổi," Vinh Tắc trả lời cô, "Buổi sáng em muốn đến chiến đội."

"Thật phiền phức." Vinh Hinh lầm bầm.

Niệm Niệm cũng ở bên cạnh bắt chước theo, nói: "Phiền phức, phiền phức."

Nhà ăn dựa lưng vào cửa sổ kính lớn, bên ngoài trời xanh trong, không một gợn mây.

Thành phố S vừa hết mưa, mùa hè chính thức đến.

Vinh Tắc không tiếp lời Vinh Hinh, ăn xong bữa sáng, cầm túi chuẩn bị đi, Vinh Hinh gọi anh một tiếng, tùy tiện hỏi: "Em cầm gì thế?"

"Chậu cá," Vinh Tắc trả lời, "Em nuôi cá trong chiến đội, muốn mang về."

Vinh Hinh ngạc nhiên hỏi: "Em còn nuôi cá à?"

"Đồng đội tặng," Vinh Tắc đáp.

Vinh Hinh lộ vẻ mặt khó hiểu. Lúc này điện thoại của cô reo lên, cô không hỏi gì thêm nữa, mà bắt máy.

Khi Vinh Tắc đến căn cứ, trong phòng huấn luyện chỉ có Ấn Lạc cùng Phàn Vũ Trạch, cả hai đang chờ xếp hạng, tai nghe để trên bàn ngồi nói chuyện phiếm.

Khi nhìn thấy Vinh Tắc bước vào, Thẩm Chính Sơ hơi ngượng ngùng gọi anh: "Anh Vinh."

Phàn Vũ Trạch cũng gọi anh một tiếng, dừng lại một chút, nói: "Mấy anh em vẫn còn đang ăn cơm."

Vinh Tắc nói "Biết rồi", đi đến trước máy tính của mình, bật máy lên, đăng nhập vào tài khoản game và bắt đầu xếp hạng.

Từ trận đấu cuối cùng ở thành phố D cho đến lúc này, chỉ mới trôi qua vài chục tiếng.

Trong khoảng thời gian này, Vinh Tắc với tư cách là cổ đông công ty đã tham gia cuộc họp hội đồng quản trị, bị Vinh Hinh dẫn đi gặp một số người, hình ảnh của IPF trở nên xa lạ nhưng cũng đầy mới mẻ đối với anh.

Anh điều chỉnh bàn phím về vị trí yêu thích của mình, tiến vào xếp hạng và bắt đầu một trận ở Pháo Đài Ngôi Sao Sha"tar. Khi chọn tướng, anh cảm thấy có hơi lạ lẫm, nhìn vào đội hình đồng đội, cuối cùng chọn tướng Novana.

Trong trận đấu này, Vinh Tắc cảm thấy mình chơi không được tốt lắm, tinh thần bị phân tán quá nhiều, gần như chỉ dựa vào trí nhớ cơ bắp để điều khiển. Sau khi bị đối phương hạ gục, trong 15 giây chờ hồi sinh, Vinh Tắc thậm chí cảm thấy như thể mình đã bị cưỡng ép rời khỏi IPF, mất đi trạng thái thi đấu của trước đây.

Khi đồng hồ đếm ngược sắp kết thúc, Vinh Tắc nghe thấy một giọng nói quen thuộc từ bên ngoài tai nghe: "Hỗ trợ bên đối phương là của DAG đúng không?"

Anh quay đầu lại, phát hiện Hoàng Dư Dương không biết từ khi nào đã vào phòng huấn luyện, đang đứng không xa phía sau anh và nhìn vào màn hình máy tính của anh.

Hoàng Dư Dương cúi mắt nhìn chằm chằm vào màn hình của anh, Vinh Tắc hồi sinh xong, anh quay đầu lại và tiếp tục chơi. Có Hoàng Dư Dương ở bên cạnh, Vinh Tắc chơi càng thêm cố gắng, nhưng dù sao vẫn có một vài sai sót.

Trận đấu kết thúc, Vinh Tắc giành chiến thắng, anh tháo tai nghe ra, Hoàng Dư Dương hỏi anh: "Anh còn chơi nữa không?"

Vinh Tắc không trả lời, Hoàng Dư Dương nhìn đồng hồ, rồi lại hỏi: "Nếu còn chơi thì chơi đôi không? Chơi một hai trận cũng được."

Vinh Tắc vừa định nói là được, thì huấn luyện viên bước vào phòng huấn luyện, nói: "Họp thôi, họp thôi. Mọi người đã có mặt đủ rồi." Kết quả là chơi đôi không thể thực hiện.

Trong phòng họp có hầu hết tất cả các nhân viên công tác của chiến đội, một số đứng, một số ngồi. Vinh Tắc cùng Hoàng Dư Dương đến muộn, nhưng hàng phía trước vẫn để lại chỗ cho bọn họ.

Quản lý Meko chính thức thông báo tình hình của chiến đội.

Do vấn đề cá nhân và gia đình của tuyển thủ Vinh Tắc, anh không thể đảm bảo tình hình huấn luyện, vì vậy Thẩm Chính Sơ từ đội hai sẽ được đưa lên vị trí hỗ trợ của đội một, dự kiến hai tuyển thủ hỗ trợ sẽ thay phiên nhau ra sân.

Trận đấu tiếp theo khả năng cao sẽ là Thẩm Chính Sơ ra sân, nhưng tuyển thủ Vinh Tắc hiện chưa có tuyên bố về việc giải nghệ, phòng truyền thông mới sẽ phát hành một bài giải đáp ngắn gọn về vấn đề này và mong các đồng nghiệp hiểu và phối hợp.

Đây là quyết định được Vinh Tắc và Meko cùng thảo luận và đưa ra.

Nếu Vinh Tắc trực tiếp phát biểu tuyên bố giải nghệ, chắc chắn sẽ đẩy chiến đội và các tuyển thủ mới vào tâm điểm chú ý của dư luận, trong khi mùa giải chính thức chỉ còn chưa đầy một tháng nữa là kết thúc. Nếu Thẩm Chính Sơ không thể thi đấu tốt, Vinh Tắc vẫn có thể là lựa chọn thứ hai cho chiến đội.

Sau khi Meko kết thúc cuộc họp, huấn luyện viên giữ lại một số tuyển thủ và trợ lý huấn luyện viên, cùng nhau xem lại các trận đấu đầu mùa giải, khen ngợi các tuyển thủ, bao gồm cả Thẩm Chính Sơ, nói một số lời động viên tinh thần.

Tối hôm qua Hoàng Dư Dương có lẽ đã không ngủ ngon, suốt lúc huấn luyện viên khen ngợi người khác, cậu cứ liên tục ngáp ngắn ngáp dài.

Huấn luyện viên nhìn cậu mấy lần, cuối cùng nói: "Hy vọng mọi người có thể phối hợp tốt với các hỗ trợ mới và cũ, điều chỉnh lại thái độ thi đấu, duy trì trình độ, đừng để xảy ra tình huống như trận đấu huấn luyện ngày hôm qua, hành vi "tặng mạng" như vậy."

"Cái gì mà "tặng mạng"?" Hoàng Dư Dương có vẻ đang phân tâm, nghe thấy mấy câu sau, lập tức nhảy dựng lên, tự cho mình là đối tượng bị ám chỉ, phản bác lại, "Đừng bôi nhọ tôi."

Ấn Lạc ở bên cạnh cười, mắng Hoàng Dư Dương một câu: "Đâu có nói cậu."

Hoàng Dư Dương ngồi bên cạnh Vinh Tắc, mặt mày lộ rõ vẻ không vui.

Cuộc họp kết thúc, các thành viên trong đội lần lượt đi ra ngoài, Vinh Tắc và Hoàng Dư Dương ngồi ở hàng ghế đầu, đứng dậy hơi chậm.

Mọi người đã đi hết, bọn họ mới đứng lên.

Chưa đi được mấy bước, huấn luyện viên gọi Hoàng Dư Dương lại, nói: "Dạo này Chính Sơ huấn luyện cùng chúng ta khá nhiều, cậu cũng nên kiểm soát chút cảm xúc."

"Cảm xúc gì?" Hoàng Dư Dương theo bản năng liếc nhìn Vinh Tắc một cái, thấp giọng phản bác lại huấn luyện viên, "Tôi có cảm xúc gì đâu."

"Không có thì tốt," huấn luyện viên nói, "Dù sao thì cậu nhớ một điều, thành tích là quan trọng nhất, những thứ khác đều là thứ yếu."

"... Yên tâm đi," Hoàng Dư Dương nhìn huấn luyện viên, giọng nói có chút rầu rĩ, như không chỉ nói với huấn luyện viên mà còn là nói với chính mình, "Dù thay đổi gì đi nữa, tôi cũng sẽ chơi tốt."

Khi trở lại phòng huấn luyện, Vinh Tắc nhận được tin nhắn từ chị gái, nhắc anh 12 giờ rưỡi sẽ cùng nhau ăn trưa.

Vinh Tắc nhìn vào điện thoại, nghe thấy Hoàng Dư Dương gọi anh.

"Anh Vinh," Hoàng Dư Dương hỏi anh, "Bây giờ xếp hạng không?"

Vinh Tắc nhìn đồng hồ, vừa đúng 10 giờ 40 phút. Căn cứ cách công ty khoảng 20 phút đi xe, anh nói với Hoàng Dư Dương: "Được, nhưng tôi phải đi lúc 12 giờ, còn phải lấy cá vàng, thời gian hơi gấp."

"À, cá vàng à, đưa hộp cho tôi đi, tối tôi sẽ mang đến cho anh, "Hoàng Dư Dương nói với anh, "Đợi tôi chơi xong trận đấu huấn luyện. Tôi cũng định ra ngoài đi dạo một chút."

Vinh Tắc không thể từ chối, đăng nhập vào game, Hoàng Dư Dương mời anh chơi đôi, cả hai vào giao diện xếp hạng, Vinh Tắc suy nghĩ một chút, rồi mở một buổi livestream.

Tiêu đề livestream mặc định vẫn là tiêu đề lần trước sử dụng:【Chơi đôi xếp hạng FA_YOMVP1】, không cần thay đổi.

Vinh Tắc phóng to giao diện game, đột nhiên Hoàng Dư Dương nói trong tai nghe: "Giữa trưa mà anh cũng livestream à."

Vinh Tắc "Ừm" một tiếng, chợt thấy trong thông báo livestream bán trong suốt ở bên trái, có một người dùng tên yy123 liên tục gửi mấy chiếc xe hơi thể thao, bình luận thì toàn nói những câu như "Ông chủ thật là khí phách".

Cái ID này Vinh Tắc cảm thấy hơi quen, mấy năm trước, trong mùa giải đầu tiên mà Vinh Tắc thường xuyên livestream, yy123 thường xuyên gửi quà cho anh vào đêm khuya, thỉnh thoảng còn trò chuyện với anh về độ nhạy và các thiết bị ngoại vi. Vinh Tắc nhớ người này là một người bạn nhỏ thích chơi game.

Vinh Tắc vừa định gõ chữ "Cảm ơn yy123 đã tặng xe thể thao", thì đột nhiên nghe thấy Hoàng Dư Dương nói: "Anh Vinh, đại streamer mà 1 năm livestream chỉ có 2 lần thì thôi đi, quà tặng cũng không cần cảm ơn nữa."

Vinh Tắc hơi ngẩn người, Hoàng Dư Dương lại nói: "Trước kia anh đều cảm ơn mà."

"Trước kia, ngay cả khi người ta tặng vương miện rẻ tiền anh cũng cảm ơn đấy."

Cậu nghe có vẻ như chỉ đang làm nũng với Vinh Tắc, trêu chọc và pha trò một chút. Nhưng khi trận đấu vào bản đồ nơi Trú Ẩn Nhật Thực, cậu lại nhanh chóng chọn tướng, nhảy qua nhảy lại trong khu vực hồi sinh, hoàn toàn khác biệt với trạng thái bình thường khi thư thả đợi người chơi vị trí xạ thủ chọn tướng trước, gần như là có chút căng thẳng.

Phần bình luận trong livestream bắt đầu tràn ngập các dấu chấm hỏi và những lời bày tỏ sự thắc mắc về hành động kỳ lạ của Hoàng Dư Dương.

Vinh Tắc cũng chọn xong tướng, nhìn vào màn hình với tên YOMVP1, rồi nói: "Cảm ơn yy123 đã tặng xe thể thao", ngay lập tức Hoàng Dư Dương chuyển sang Monty, xoay người nhảy lên mặt anh, rồi cười trong micro nói: "Không cần cảm ơn đâu nhé, ZRONG."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.