Bách Khoa Thăng Cấp - Tạp Bỉ Khâu

Chương 35




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Xe mà Lý Bội gọi đã đến được một lúc rồi, cô đang đứng chờ ở cửa.

Vinh Tắc cùng Hoàng Dư Dương đi đến, Hoàng Dư Dương cúi đầu không nói gì, Lý Bội gọi Vinh Tắc một tiếng, rồi từ trong túi lấy ra một gói khăn giấy đưa cho Vinh Tắc.

Ngồi lên xe, Hoàng Dư Dương cúi đầu gửi một tin nhắn, nhưng không nhận được hồi âm, nên cậu lại gọi một cuộc điện thoại. Vinh Tắc ngồi ở bên cạnh cậu, có thể nghe thấy một ít âm thanh từ đầu dây bên kia, nhưng không nghe rõ được nội dung cụ thể.

Hoàng Dư Dương nói mình đang trên đường đến sân bay, hỏi tình hình của bà nội hiện tại, đối phương không biết đã nói gì, Hoàng Dư Dương chỉ "Ừm" vài tiếng rồi tắt máy.

Cảm xúc của Hoàng Dư Dương vẫn chưa khá lên, Vinh Tắc hỏi cậu: "Thế nào rồi?"

"Không tốt lắm," Hoàng Dư Dương nói, "Bọn họ nói là đưa đến có hơi muộn."

Ngày tháng đã gần đến mùa hè, trời ở thành phố S tối muộn hơn, đến 7 giờ vẫn còn chút ánh sáng mờ hồng hồng của ngày mưa, cảnh vật mờ ảo dưới ánh đèn đường vàng vọt và đèn giao thông xanh đỏ liên tục vụt qua cửa sổ xe.

Tài xế rất im lặng, trong xe không có âm nhạc, Hoàng Dư Dương cúi đầu ngẩn người, Vinh Tắc ngồi bên cạnh cậu giữ im lặng.

Hai tay cậu trống không, ngoài điện thoại và ví tiền ra không mang theo gì cả. Vinh Tắc hỏi cậu chuyến bay lúc mấy giờ, Hoàng Dư Dương ngẩng đầu nhìn Vinh Tắc: "11 giờ rưỡi."

"Muộn như vậy." Vinh Tắc nói.

"Chỉ còn chuyến đó thôi." Hoàng Dư Dương nhẹ giọng, nghe có vẻ hơi thất thần, mở điện thoại ra nói, "Tôi đặt thêm xe, không thì đến nơi sẽ không gọi được," rồi cậu nói tiếp, "Từ sân bay về nhà bà nội tôi có hơi xa."

"Xa bao nhiêu?" Vinh Tắc hỏi.

"Khoảng ba giờ lái xe," Hoàng Dư Dương vừa đặt xe vừa nói với Vinh Tắc, "Về huyện phải đi đường núi."

Hoàng Dư Dương mặc chiếc áo khoác của Vinh Tắc, cổ tay lộ ra dưới lớp áo, cậu ấn màn hình điện thoại, từ góc nhìn của Vinh Tắc, mắt cậu có vẻ hơi đỏ, trên mặt không biểu lộ cảm xúc gì.

Trước kia, cảm xúc của Hoàng Dư Dương luôn dễ dàng bộc lộ ra bên ngoài, cậu đơn giản và vui vẻ đến mức khiến Vinh Tắc cảm thấy an tâm.

Ngay cả hôm đầu tiên đến FA, hay khi bị Liên minh nghi ngờ đã để lộ đoạn video, mặc dù Hoàng Dư Dương rất buồn bã, ôm lấy Vinh Tắc xin lỗi, hoặc là tủi thân đến mức phát khóc, thì Hoàng Dư Dương vẫn luôn đầy sinh khí, hiếm khi có những lúc im lặng như thế này.

Vinh Tắc nhìn Hoàng Dư Dương đặt xong xe, rồi lại im lặng ngồi một lúc, đã đến sân bay.

"Tôi đi trước đây, anh Vinh, tạm biệt." Hoàng Dư Dương khóa lại điện thoại, lấy chiếc áo khoác của Vinh Tắc trả lại cho anh.

Vinh Tắc ngập ngừng một chút, nói: "Cậu cứ mặc đi, ở sân bay lạnh đấy." Hoàng Dư Dương không từ chối, chỉ nói "Cảm ơn."

Hoàng Dư Dương chuẩn bị xuống xe, nhưng khi cậu vừa nắm tay vào tay nắm cửa, Vinh Tắc không hiểu vì sao lại gọi cậu một tiếng: "Hoàng Dư Dương", Hoàng Dư Dương quay đầu lại nhìn Vinh Tắc, anh hỏi cậu: "Chuyến bay của cậu là chuyến nào, cho tôi xem một chút."

Hoàng Dư Dương quay đầu lại, có chút ngẩn ngơ lấy điện thoại ra lần nữa, đưa cho Vinh Tắc xem thông tin đặt vé máy bay của mình: "Cái này, làm sao vậy?"

Vinh Tắc bảo cậu đợi một chút, mở điện thoại ra đặt một vé cùng chuyến, rồi nói với Hoàng Dư Dương: "Tôi đi cùng cậu."

Hoàng Dư Dương ngẩn người, có lẽ cậu không hiểu lý do Vinh Tắc làm như vậy, "A" một tiếng, rồi lại ngây ngốc nhìn Vinh Tắc vài giây, nói: "Không cần đâu."

Đường vào sân bay không thể dừng lâu, Vinh Tắc cũng biết điều này sẽ khiến Hoàng Dư Dương cảm thấy kỳ lạ, anh không nhìn cậu, chỉ nói: "Tôi đã mua vé rồi", rồi tự mình xuống xe, đi vòng qua mở cửa xe cho Hoàng Dư Dương.

Hoàng Dư Dương ở trước mặt Vinh Tắc vẫn khá ngoan ngoãn, không nói thêm gì, chỉ yên lặng xuống xe, rồi cùng Vinh Tắc đi vào trong sân bay.

Hai người đi không quá gần, cách nhau khoảng nửa cánh tay, có lẽ cả hai đều cảm thấy hơi lúng túng, không ai lên tiếng.

Hoàng Dư Dương mua vé hạng phổ thông, Vinh Tắc cũng mua vé giống cậu. Khi làm thủ tục check-in, chỉ còn hai ghế trống liền nhau ở hàng ghế sau.

Bọn họ lấy xong vé, qua cửa kiểm tra an ninh, tìm được cửa lên máy bay, ngồi xuống ghế chờ ở bên cạnh, còn ba tiếng nữa mới đến giờ lên máy bay.

Ngồi một lúc, Hoàng Dư Dương nhận được một cuộc gọi, là mẹ cậu gọi đến.

Sảnh chờ đầy người qua lại, Hoàng Dư Dương cầm lấy điện thoại, Vinh Tắc chú ý quan sát, nhận ra rằng sau khi Hoàng Dư Dương "Ừm" một tiếng lúc đầu, cậu không nói gì thêm nữa cứ cúi đầu mãi.

Vinh Tắc đợi một lát, gọi tên Hoàng Dư Dương, nhưng cậu vẫn không động đậy, anh liền đưa tay nhẹ nhàng kéo cổ tay Hoàng Dư Dương, màn hình điện thoại sáng lên, hiển thị màn hình khóa, cuộc gọi của mẹ Hoàng Dư Dương đã kết thúc.

Vinh Tắc nghĩ có lẽ không phải là tin tức tốt.

Hoàng Dư Dương hơi cúi người về phía trước, cánh tay chạm vào đầu gối, chiếc áo khoác của Vinh Tắc phủ trên người cậu, trông có vẻ rất rộng.

Vinh Tắc không có kỹ năng an ủi người khác, chỉ có thể ngồi bên cạnh Hoàng Dư Dương để làm bạn.

Mười phút sau, Hoàng Dư Dương lại nhận được một cuộc gọi, màn hình hiển thị là dượng* của cậu. Cậu hơi chậm chạp cầm điện thoại lên, có lẽ vì tay hơi không có sức, vuốt vài lần mà không được, Vinh Tắc liền đưa tay giúp cậu vuốt màn hình để nhận cuộc gọi, đưa điện thoại lên bên tai cậu.

(*) Dượng: Chồng của dì/cô.

Dượng của Hoàng Dư Dương ở đầu bên kia vẫn đang nói, giọng nói có vẻ hơi vội vàng, nhưng ánh mắt của Hoàng Dư Dương lại có chút mơ màng. Người bên kia gọi tên Hoàng Dư Dương mấy lần, Vinh Tắc đều nghe thấy được, nhưng Hoàng Dư Dương chỉ nhẹ nhàng "A" vài tiếng, không nói thêm một câu nào.

Vinh Tắc nghi ngờ cậu chẳng nghe được gì, có chút do dự rồi đợi thêm vài giây, cuối cùng vẫn tự ý lấy điện thoại nghe thử.

"Dương Dương, đang hỏi cháu đấy," một giọng đàn ông trung niên ở đầu bên kia gấp gáp nói, "Có nghe thấy không."

Âm thanh bên tai biến mất, Hoàng Dư Dương quay đầu lại, nhìn Vinh Tắc với vẻ mặt hơi mơ màng.

"Chú ạ, cháu là bạn của cậu ấy," Vinh Tắc nhìn vào mắt Hoàng Dư Dương, lên tiếng với người bên kia, "Cậu ấy hiện giờ không được ổn lắm, nếu có chuyện quan trọng, chú có thể nói với cháu trước."

"À," dượng của Hoàng Dư Dương bên kia im lặng một chút, rồi nói, "Được, được, tôi vừa hỏi Dương Dương bao giờ sẽ đến, nếu sớm thì cháu nó có thể đến nhà cũ để cùng đi tang lễ, chúng tôi 9 giờ sẽ đến nhà tang lễ."

Vinh Tắc hơi ngạc nhiên, nói "Được," rồi lại nói tiếp, "Nếu chuyến bay không bị muộn, cậu ấy sẽ đến trước 6 giờ."

Kết thúc cuộc gọi, Hoàng Dư Dương đưa tay lấy lại điện thoại. Cậu nắm chặt điện thoại, ngồi im lặng không nhúc nhích.

Vinh Tắc vẫn luôn chú ý đến Hoàng Dư Dương, cuối cùng nhẹ nhàng vỗ vỗ vào lưng cậu.

Trời đã hoàn toàn tối, ngoài cửa kính lớn bên cạnh ghế chờ là một mảng tối đen, ánh sáng trắng từ trên cao chiếu xuống, chói mắt khiến người ta khó chịu.

Ban đầu, Hoàng Dư Dương không có phản ứng gì, sau đó từ từ dựa vào vai Vinh Tắc. Cậu đưa tay nắm lấy cánh tay của Vinh Tắc, gục mặt vào cổ anh.

Hoàng Dư Dương ngậm chặt miệng, không nói một lời, cũng không khóc.

Máy bay ở hai bên bọn họ đều đã cất cánh, sảnh chờ trở nên vắng vẻ, đã rất muộn, lưng Vinh Tắc hơi cứng lại, nghe thấy giọng nói của Hoàng Dư Dương.

Giọng Hoàng Dư Dương không nhỏ, cũng không trầm, chỉ là hơi nhẹ, cậu nói với Vinh Tắc: "Tôi không còn bà nội nữa."

Máy bay không bị muộn, 11 giờ rưỡi cất cánh từ thành phố S, đã hạ cánh sớm ở thành phố C.

Vinh Tắc nhận được cuộc gọi của tài xế, dẫn Hoàng Dư Dương ra ngoài, đi theo bảng chỉ dẫn tìm được bãi đỗ xe sân bay, rồi ngồi lên xe.

Ra khỏi sân bay, bên ngoài gần như không còn xe nào khác, con đường nhanh dẫn lên cao tốc tối om và vắng vẻ.

"Chàng trai đi du lịch à?" Tài xế hỏi, "Muộn thế này, vé máy bay trễ thì rẻ nhỉ?"

Vinh Tắc "Ừ" một tiếng, tài xế lại giới thiệu một vài điểm tham quan ở vùng núi, thấy Vinh Tắc và Hoàng Dư Dương không muốn trò chuyện, ông liền im lặng lái xe.

Vinh Tắc chưa từng đến thành phố C, từ cửa sổ xe nhìn ra, ngoài kia là những dãy núi nối tiếp nhau, đen ngòm không thấy điểm cuối.

Bọn họ đi lên cao tốc, đi qua vài đường hầm. Vinh Tắc quay đầu nhìn Hoàng Dư Dương, thấy cậu vẫn đang mở mắt, liền hỏi: "Cậu có muốn ngủ một chút không?"

Hoàng Dư Dương lắc đầu, nhìn Vinh Tắc.

Sau một lúc, cậu hơi nghiêng người về phía Vinh Tắc, ôm anh như ôm một món đồ an ủi, làn da của Hoàng Dư Dương rất ấm, có một mùi hương nhẹ và dễ chịu.

"Vinh Tắc," Hoàng Dư Dương gọi tên anh.

Vinh Tắc "Ừ" một tiếng, Hoàng Dư Dương nói: "Cảm ơn."

Mười phút sau nửa đêm, lúc này trên cao tốc ở một tỉnh xa lạ, Vinh Tắc rất muốn chia sẻ với Hoàng Dư Dương một bí mật mà anh chưa bao giờ kể với ai, muốn Hoàng Dư Dương biết rằng anh cũng từng mất đi người thân, anh không có ba mẹ. Nhưng những gì anh đã trải qua quá đau thương và tàn khốc, không phù hợp để chia sẻ ở đây.

Vì vậy, Vinh Tắc kiềm chế, nhẹ nhàng vỗ về mái tóc của Hoàng Dư Dương, Hoàng Dư Dương liền càng dựa sát vào người anh hơn nữa.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.