Bách Khoa Thăng Cấp - Tạp Bỉ Khâu

Chương 33




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Khi trời gần sáng, Hoàng Dư Dương cầm theo chai nước, quay trở lại phòng của mình.

Do tác dụng của thuốc cảm, cậu cảm thấy đầu choáng váng, nằm xuống giường, cậu mơ màng nghĩ về cuộc trò chuyện trước đó với Vinh Tắc, một cảm giác khó tả của sự rối bời dâng lên từ tận xương tủy.

Bởi vì Vinh Tắc đã lừa dối cậu, khiến cậu cảm thấy rất lạ lẫm và phiền muộn.

Hoàng Dư Dương đưa tay tắt hết đèn trong phòng, cảm thấy điều hòa trong phòng để nhiệt độ quá thấp, có chút lạnh, cậu kéo chăn trùm lên đầu, những lời Vinh Tắc và Phàn Vũ Trạch nói cứ văng vẳng bên tai.

"...... Cứ tưởng anh ấy ghét cậu nhiều lắm."

"Không có giận, không xem mấy lần."

"...... Anh ấy ngày nào cũng ở căn cứ xem video livestream của cậu và Tào Hà Trù đó..."

"Không nghĩ gì cả."

"Rời xa cậu là rời xa chiến thắng."

"Tôi không hút thuốc."

"Cậu không biết anh ấy muốn chiến thắng đến mức nào đâu."

"Ngọt lắm. Nhưng bị cảm thì hút ít đi nhé."

Tại sao phải nhượng bộ ---- Hoàng Dư Dương không mấy lý trí nghĩ, đã sẵn sàng hút thuốc rồi, thật sự muốn chiến thắng đến vậy sao.

Nằm suy nghĩ quá nhiều, Hoàng Dư Dương bắt đầu cảm thấy khó ngủ, cậu cầm điện thoại lên, gửi tin nhắn cho Mạc Thụy: "Tôi bị cảm."

Một lúc sau, Mạc Thụy trả lời cậu: "Uống thuốc đi."

"Uống rồi," Hoàng Dư Dương nói, "Khó chịu."

Mạc Thụy trả lời lại một dấu chấm hỏi, Hoàng Dư Dương không đáp lại, một lúc sau, cậu ta gọi điện cho Hoàng Dư Dương: "Cậu làm sao vậy?"

"Không sao cả." Hoàng Dư Dương ủ rũ đáp.

"Sao giống như cậu bị đánh vậy," Mạc Thụy có vẻ vẫn còn ở phòng huấn luyện, xung quanh là tiếng đồng đội đang chơi game và chửi bới, "Tôi xem trận đấu của cậu hôm nay, không phải chơi khá tốt sao."

"Cảm giác hơi cảm, uống thuốc rồi ngủ một lúc, giờ đầu đau." Hoàng Dư Dương nói với Mạc Thụy.

"... Cậu đổi chiến đội rồi sao mà yếu đuối vậy," Mạc Thụy nói, "Vậy làm sao đây, ba ba tới sưởi ấm giường cho cậu hả?"

Hoàng Dư Dương mắng lại: "Biến đi."

Hai người im lặng một lúc, Mạc Thụy dùng giọng khàn khàn đặc trưng của mình hỏi Hoàng Dư Dương: "Hoàng Dư Dương, cậu có phải không vui khi ở FA không?"

Hoàng Dư Dương mở mắt ra, trong phòng hoàn toàn tối đen.

Cậu nhìn vào khoảng không, suy nghĩ một lúc rồi trả lời Mạc Thụy: "Không nói rõ được."

"Bọn họ đối xử với tôi khá tốt," cậu nói, "Không biết nữa."

"Thế à, tôi thấy cậu và ba Vinh cũng khá tốt mà," Mạc Thụy hình như đã xem buổi phỏng vấn sau trận đấu, trêu chọc Hoàng Dư Dương với giọng điệu mỉa mai, "Cái gì mà "đừng cố gắng làm rạn nứt tình cảm của các cậu"."

"Không có," Hoàng Dư Dương do dự một chút, rầu rĩ nói với Mạc Thụy, "Cậu biết không, Phàn Vũ Trạch nói với tôi, ngày nào giờ nghỉ giải lao Vinh Tắc cũng phát công khai video livestream của tôi và Tào Hà Trù đó."

"A?" Mạc Thụy ngẩn ra một lúc, rồi nói, "...... Có chút bệnh hoạn."

"Phàn Vũ Trạch xem đến mức có thể thuộc lòng luôn rồi."

"Thực ra cũng có thể hiểu được," Mạc Thụy phân tích, "Anh ấy cày cuốc suốt ba năm mà toàn thua, cậu vừa đến đã giành được chức vô địch mùa xuân, lại còn nói anh ấy lớn tuổi rồi bảo anh ấy tìm việc khác, thế thì anh ấy khó chịu là chuyện hiển nhiên."

"Tôi vừa hỏi anh ấy, anh ấy không thừa nhận." Hoàng Dư Dương tự nói một mình.

"...... Đây chính là cậu có bệnh rồi," Mạc Thụy có vẻ không chịu nổi cậu nữa, "Không phải đã qua rồi sao, giờ cậu chính là cái đùi lớn của FA, ai dám làm cậu không vui chứ, không dám đụng tới cậu thì còn có thể lừa lừa cậu mà, đừng có yếu đuối như thế nữa."

Hoàng Dư Dương cảm thấy có chút tủi thân: "Không phải."

"Cũng chỉ có đùi lớn và thắng thi đấu là chức năng duy nhất của tôi sao?" Hoàng Dư Dương nói thẳng với người đồng đội nhiều năm, "Bởi vì tôi có thể thắng, anh ấy lúc nào cũng nhún nhường, tôi nói gì anh ấy cũng nghe."

Thực ra, Hoàng Dư Dương cũng cảm thấy tâm lý của mình có chút biến dạng, cậu chỉ muốn thể hiện mình như một anh hùng trước mặt Vinh Tắc, làm nhân vật thay đổi cục diện trận đấu, nhưng lại không muốn Vinh Tắc chỉ thích mình vì mình lợi hại.

Cậu cũng ghét sự do dự và im lặng mà Vinh Tắc thể hiện sau khi cậu khoe khoang rằng mình sẽ giành chức vô địch mùa hè.

Cảm giác như Hoàng Dư Dương là một đứa trẻ không hiểu gì, còn Vinh Tắc thì sống trong thực tế, có một đống vấn đề bí mật mà Hoàng Dư Dương không thể giải quyết được.

Hoàng Dư Dương cảm thấy mình chính là tuyển thủ gây sát thương tốt nhất, mạnh nhất toàn Liên minh, không có gì có thể làm khó được cậu, mọi thứ cậu nói ra, toàn bộ nhất định đều có thể làm được.

Cậu chán ghét cảm giác không được Vinh Tắc công nhận.

Mạc Thụy im lặng một lúc, nói với Hoàng Dư Dương: "Tôi cảm thấy cậu suy nghĩ nhiều quá rồi."

"Anh ấy chiều theo cậu chắc là vì cậu mặt dày," Mạc Thụy nói, "Với lại cậu cũng ầm ĩ muốn chết."

"Hay thế này đi," Mạc Thụy đột nhiên nói, "Nếu mà trong vòng play-off FA gặp đội chúng tôi, cậu cứ giả vờ chơi tệ đi, thử xem ba Vinh còn đối xử tốt với cậu hay không."

Hoàng Dư Dương hơi ngẩn ra, không nhịn được mà cười, cùng Mạc Thụy mắng nhau vài câu, sau đó cúp máy.

Xung quanh lại yên tĩnh, Hoàng Dư Dương quyết định không suy nghĩ thêm nữa, kéo chăn trùm lên đi ngủ tiếp.

Có lẽ vì uống thuốc kịp thời, cơn cảm của Hoàng Dư Dương đã được đẩy lùi. Khi tinh thần cậu đã tốt lên, cậu liền tập trung vào các trận đấu huấn luyện, luyện súng, chuẩn bị cho giải đấu vào cuối tháng 6.

Không biết từ lúc nào, Hoàng Dư Dương đã gia nhập FA được hơn một tháng, sắp sửa bước vào trận thi đấu thứ năm. Kể từ khi cậu ra sân, đội chưa thua một trận nào, đã trở thành ứng cử viên sáng giá cho chức vô địch mùa hè.

Trong nhiều bài viết dự đoán từ các kênh eSports, có vẻ như đã có một sự chuyển mình mới dành cho FA. Đối với những tuyển thủ gia nhập FA, áp lực cũng tăng lên cùng với những vinh dự mà bọn họ đạt được.

Trong trận đấu tiếp theo, sau khi thi đấu với TYG, bọn họ sẽ ngay lập tức di chuyển đến thành phố chủ nhà của VO để thi đấu, thời gian còn lại để luyện tập rất ngắn.

Gần đây, bọn họ đã thi đấu giao hữu với VO hai lần, đều cảm thấy VO ngày càng khó chơi hơn, khiến bọn họ thường xuyên ở lại phòng huấn luyện lâu hơn.

Mấy ngày gần đây, Hoàng Dư Dương cảm thấy dường như Vinh Tắc có chút xa lánh mình, mấy lần hai người đi cùng nhau, Vinh Tắc đều giữ khoảng cách với cậu, không giống như trước đây tùy ý để cậu dựa gần vào anh.

Tuy nhiên, vì lịch huấn luyện trước trận đấu rất bận rộn và mệt mỏi, Hoàng Dư Dương đã kìm nén cảm giác không vui, cố gắng giảm bớt việc giao tiếp với Vinh Tắc.

Ngày thi đấu với TYG là vào thứ Năm, mùa mưa còn chưa có qua, lại gặp phải một đợt hạ nhiệt, mọi người một lần nữa lại phải lấy áo khoác ra từ tủ quần áo.

Sau khi ăn trưa, trước khi lên đường đến sân thi đấu, Hoàng Dư Dương đang nằm nghỉ trên chiếc ghế sofa trong phòng khách thì nhận được cuộc gọi từ mẹ mình.

Bà ấy thường hay gửi tin nhắn, rất ít khi gọi điện thoại, thấy trên màn hình hiển thị tên "Mẹ", Hoàng Dư Dương hơi ngẩn người.

Cậu bắt máy, mẹ cậu hỏi: "Dương Dương, con đang làm gì vậy, có phải đang thi đấu không?"

"Đang chuẩn bị thi đấu, tối nay có trận," Hoàng Dư Dương trả lời, "Có chuyện gì vậy mẹ?"

"Thi đấu à, có quan trọng không?" bà hỏi.

"À vâng," Hoàng Dư Dương cảm thấy giọng mẹ cậu có chút lạ, không rõ ràng, liền hỏi: "Mẹ làm sao vậy?"

"Không có gì đâu..." Bà có vẻ lúng túng, "Khi nào con thi đấu xong?"

"Khoảng 7-8 giờ tối," Hoàng Dư Dương đáp, "Rốt cuộc là có chuyện gì vậy mẹ?"

Mẹ cậu im lặng một lúc, rồi nói: "Không có gì, buổi tối rồi nói sau."

Nói xong, bà liền tắt máy.

Hoàng Dư Dương nhìn màn hình điện thoại, trong lòng bỗng dấy lên cảm giác không lành.

Bội Bội từ cửa bước vào, nói: "Sắp đến giờ rồi, chúng ta đi thôi."

Mọi người đang nằm ườn trên sofa sôi nổi đứng dậy, Hoàng Dư Dương cũng đứng lên theo, cùng mọi người đi ra ngoài.

Hoàng Dư Dương và Vinh Tắc đi ở phía sau cùng, bởi vậy khi lên xe bọn họ ngồi chung một chỗ.

Xe rời khỏi đường Kim Châu, Hoàng Dư Dương có chút thất thần.

Cậu suy nghĩ mãi, cảm thấy cuộc gọi từ mẹ mình thật sự có gì đó không ổn, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc, ngắm cảnh đường phố, rồi gọi điện cho ba.

Ba cậu lúc đầu không nghe máy, cậu lại gọi thêm một lần nữa, mới thấy bắt máy.

"Dương Dương." Giọng ba cậu nghe có vẻ rất mệt mỏi, thậm chí như đang nghẹn ngào.

"Ba," Hoàng Dư Dương sửng sốt, do dự hỏi, "...... Trong nhà xảy ra chuyện gì sao?". Vinh Tắc bên cạnh hình như đã liếc nhìn cậu một cái.

"Con cứ thi đấu đi đã," ba cậu nói, "Thi đấu xong rồi nói sau."

Hoàng Dư Dương cảm thấy giọng nói của ba mình thực sự rất đáng ngờ, thật ra ông không mấy quen thuộc với công việc của Hoàng Dư Dương, trong nhà chỉ có mẹ là hiểu rõ tầm quan trọng của các trận thi đấu đối với cậu. Hoàng Dư Dương nắm chặt điện thoại, cảm thấy trong lòng có chút nóng giận, không kiềm chế được nên nâng cao giọng: "Rốt cuộc là làm sao vậy? Mọi người như vậy, làm sao con có thể yên tâm thi đấu."

"Chính là bà nội con," ba cậu khẽ nói, "Sáng nay bị đột quỵ, giờ đang cấp cứu."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.