(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cuối tháng 6 tại thành phố S, đợt giảm nhiệt đã kết thúc, nhưng mùa mưa vẫn chỉ mới qua được một nửa, thời tiết vẫn ẩm ướt và oi bức.
Khi Vinh Tắc tỉnh dậy, đầu óc anh còn hơi mơ màng, nhưng có vẻ như anh khá bình tĩnh.
Đồng hồ chỉ 8 giờ 20 phút sáng, trong phòng khá tối, Vinh Tắc bật đèn tường lên, trong ánh sáng vàng nhạt mềm mại, anh nhìn thấy chiếc bể cá đặt trên bàn phía đối diện giường.
Cảnh tượng khi Hoàng Dư Dương tặng anh cá vàng nhỏ dường như vẫn còn hiện rõ trước mắt, còn có ở trong tiệm game thùng hơi tối, Hoàng Dư Dương bởi vì quá phấn khích khi chơi game mà vô tình dựa vào cánh tay anh.
Khi Vinh Tắc còn rất nhỏ, anh đã vẽ một bức tranh, biến cuộc đời thành một đài truyền hình. Khi đó, cha mẹ của Vinh Tắc vẫn còn khỏe mạnh, bọn họ cảm thấy bức tranh của anh rất sáng tạo, nên đã gửi nó đi đóng khung tại một phòng tranh.
Nhưng ngay sau khi bức tranh được gửi đi, một biến cố xảy ra, đài truyền hình của Vinh Tắc như thể đột ngột ngừng phát sóng. Bức tranh thiếu nhi đó không được những người quan trọng thưởng thức, cũng không bao giờ được lấy lại.
Sáng ngày hôm nay, không hiểu vì sao, Vinh Tắc sau nhiều năm lại nhớ đến chuyện này, bỗng nhiên cảm thấy rằng, nếu hiện tại anh có một đài truyền hình cá nhân, thì chương trình phát sóng có lẽ sẽ chỉ là những đoạn phim liên tục lặp lại về hai giờ cô đơn ở thành phố G, cùng với những đoạn ngắn rời rạc về những lần anh ở bên Hoàng Dư Dương.
Lùi lại sớm nhất từ một tháng trước, Lollipop đã mở mic trong kênh thoại.
"Easy~"
Lollipop nói bằng giọng điện tử.
Ngay sau đó, trong tưởng tượng của Vinh Tắc, trên màn hình của chiếc tivi đen trắng, anh nhìn thấy chính mình đeo tai nghe và đang cười.
Sau đó, Vinh Tắc bỗng muốn đưa giấc mơ mình vừa trải qua vào trong đó, vì giấc mơ của anh rất chân thực, với một logic rất chặt chẽ.
Vinh Tắc thức dậy, cho cá vàng nhỏ ăn vài hạt thức ăn, rồi đi bơi một lúc, sau đó quay lại phòng ăn để ăn sáng.
Hoàng Dư Dương vừa ăn xong, dựa lưng vào ghế, tay cầm điện thoại giơ lên giữa không trung, đầu hơi ngẩng lên nhìn video. Âm thanh trên điện thoại của cậu phát ra ngoài, có tiếng nhạc game và tiếng của bình luận viên người nước ngoài, có vẻ như cậu đang xem một video tổng hợp các pha xử lý của một tuyển thủ nước ngoài.
Vinh Tắc bước vào, Hoàng Dư Dương không nhúc nhích, chỉ chuyển ánh mắt về phía Vinh Tắc, mở miệng chào hỏi anh. Giọng nói của cậu có chút khác so với trong giấc mơ của Vinh Tắc, rõ ràng và trong trẻo hơn.
Cả thái độ cũng khác biệt, trong giấc mơ cậu có vẻ phụ thuộc hơn.
Thứ Tư và Thứ Năm tuần này là ngày nghỉ thi đấu, trận đấu giữa FA và CLG sẽ diễn ra vào Thứ Sáu, còn 4 ngày nữa để chuẩn bị.
Không hiểu sao, bộ phận truyền thông mới của Liên minh lại liên lạc với FA, hy vọng Hoàng Dư Dương và tuyển thủ hỗ trợ của CLG, Tào Hà Trù, cùng quay một đoạn video ngắn, sử dụng những đoạn video tai nạn trong buổi phát sóng để nói vài câu Trash talk* trước trận đấu.
(*)Trash talk là một thuật ngữ trong thể thao và game, dùng để chỉ những câu nói khiêu khích, châm chọc hoặc chế giễu đối thủ nhằm gây áp lực tâm lý hoặc tạo sự chú ý trước khi trận đấu diễn ra. Nó thường không mang ý nghĩa nghiêm trọng mà chủ yếu để làm trò, làm tăng sự kịch tính hoặc tạo ra không khí cạnh tranh.
Hoàng Dư Dương đã đồng ý, Liên minh đã sắp xếp để cậu dậy sớm vào sáng thứ Tư để quay phim.
Vinh Tắc liếc qua kịch bản mà Liên minh gửi đến, toàn bộ là những câu thoại mà anh rất quen thuộc, tuy nhiên có lẽ để tỏ ra tôn trọng, họ đã tránh không để Vinh Tắc tìm các phần thoại liên quan đến mình.
Vào buổi sáng khi Hoàng Dư Dương không có mặt, huấn luyện viên không tổ chức buổi họp phân tích trận đấu, các tuyển thủ ở trong phòng huấn luyện, theo yêu cầu của huấn luyện viên, bọn họ đánh đôi xếp hạng để luyện tập đội hình và sự ăn ý.
Vinh Tắc và Ấn Lạc cùng chơi với nhau, trong lúc xếp hàng, Vinh Tắc mở lại video livestream của Hoàng Dư Dương và Tào Hà Trù mà lâu rồi anh chưa xem.
Anh cảm thấy có lẽ vì giờ anh đã rất quen thuộc với giọng nói của Hoàng Dư Dương, nên trải nghiệm xem video cũng trở nên khác biệt.
Xem xong video, Vinh Tắc phát hiện Hoàng Dư Dương đã gửi mấy tin nhắn trong nhóm chỉ có đồng đội, than vãn rằng nếu biết trước thì cậu đã không đồng ý quay phim, bị Tào Hà Trù hành hạ, cùng kịch bản của Liên minh không hề để lại cho cậu chút tôn nghiêm nào.
Ấn Lạc đáp lại: "Nếu không muốn quay thì đi tìm một nhà máy làm việc đi."
Hạ An Phúc trả lời: "Xin lỗi Dương vương, cái thằng hỗ trợ vô dụng như tôi chỉ có thể lãng phí, không thể chắn sát thương cho anh ở Tháp đâu."
Phàn Vũ Trạch nói: "Lúc về nhớ mua vài gói thuốc cho tôi."
Vinh Tắc chơi xong một ván, ra khỏi trận, thấy cách đây 15 phút, Hoàng Dư Dương đã gửi một bức ảnh của mình tại phim trường, với biểu cảm mặt khóc, nói là mệt quá, muốn về nhà. Vinh Tắc hỏi cậu có về ăn cơm không, Hoàng Dư Dương trả lời là về, đã quay xong và đang trên đường về.
Vinh Tắc cùng Ấn Lạc chờ một lúc, nhưng mãi vẫn chưa vào được trận tiếp theo, thời gian đã gần 12 giờ, Vinh Tắc liền đề nghị quay về ăn cơm trước, hủy bỏ việc xếp hàng.
Trời mưa lất phất, mấy người từ bãi đậu xe ngầm đi bộ về ký túc xá, máy hút ẩm trong gara đã mở hết công suất, phát ra tiếng ù ù.
Bọn họ bước qua cửa tầng hầm, ngửi thấy mùi thức ăn, các thành viên của đội hai đã đang ăn cơm. Dì giúp việc bê đồ ăn ra, thấy chỉ có bốn người, liền nhìn về hướng còn lại rồi hỏi: "Dương Dương đâu rồi?"
"Dương Dương đi mua thuốc cho cháu rồi," Phàn Vũ Trạch nói, "Bây giờ cậu ấy là người chạy vặt cho chúng cháu."
Dì giúp việc vừa cười vừa bảo Phàn Vũ Trạch đối xử tốt với Hoàng Dư Dương, thì Hoàng Dư Dương xách túi từ cửa hàng tiện lợi bước vào.
Hoàng Dư Dương đã tạo kiểu tóc, mái tóc mềm mại được xịt keo giữ nếp, có vẻ như còn bị cắt đi một chút, mặc áo đấu đội chủ nhà màu đen, tay phải đeo chiếc vòng bảo vệ để che đi hình xăm, khiến làn da của cậu trông càng thêm trắng sáng.
Cậu có đôi mắt rất to, khuôn mặt không biểu cảm, điệu bộ cố tỏ ra ngầu khi bước tới bên cạnh Phàn Vũ Trạch, đặt túi đựng thuốc lên đầu Phàn Vũ Trạch, nói: "Tổng cộng năm mươi vạn, nếu không có số tài khoản của tôi thì có thể hỏi bộ phận tài chính, cảm ơn anh đại ca."
"Biến đi," Phàn Vũ Trạch lấy túi xuống, nhìn vào hóa đơn trong túi, "289 đồng 5 hào à." Cậu ta mở điện thoại chuyển tiền cho Hoàng Dư Dương: "Để tôi làm tròn số cho cậu, ông đây hào phóng không?"
Bên cạnh Hạ An Phúc còn một chỗ trống, nhưng Hoàng Dư Dương không ngồi vào.
Cậu đi vòng qua bàn, ngồi xuống bên cạnh Vinh Tắc. Vinh Tắc ngửi thấy mùi keo giữ nếp nhẹ nhàng thoang thoảng từ người cậu.
Hoàng Dư Dương múc một nửa bát cơm, mở điện thoại xem một chút, nhìn Phàn Vũ Trạch ở phía đối diện rồi thắc mắc: "Cậu mẹ nó, 289 đồng 5 hào thành 290 đồng mà cũng gọi là làm tròn?"
"Vậy thì trả lại cho tôi 5 hào." Phàn Vũ Trạch nói.
Hoàng Dư Dương mắng Phàn Vũ Trạch một câu, nhìn qua các món ăn trên bàn, sau đó cậu đột nhiên hơi quay đầu lại, trò chuyện với Vinh Tắc: "Hôm nay món ăn nhìn cũng ổn."
Hoàng Dư Dương nói chuyện với Phàn Vũ Trạch và với Vinh Tắc bằng hai giọng điệu khác nhau, âm sắc của cậu vừa giống như trong các buổi phát sóng trực tiếp, lại vừa mang hơi hướng giống trong những giấc mơ của Vinh Tắc.
Vinh Tắc chỉ ậm ừ một tiếng, Hoàng Dư Dương quay đầu lại, gắp một miếng thức ăn, có lẽ cảm thấy vòng bảo vệ cổ tay không thoải mái, cậu lấy xuống rồi nhét vào túi.
Vinh Tắc vẫn nhìn thêm một hai giây vào hàng lông mi của Hoàng Dư Dương, đồng thời cũng nhìn thấy hình xăm ở mặt trong cổ tay cậu.
Hình xăm của Hoàng Dư Dương không lớn, bình thường khó có thể nhìn thấy, nó là hình một phần tư mặt trời nhỏ, nằm sát theo đường viền cổ tay, màu xanh lam và tím của các mạch máu có thể nhìn thấy dưới làn da trắng, xuyên qua bên dưới hình xăm, giống như những đường vân trên bề mặt mặt trời, xua tan đi không khí ẩm ướt trong nhà ăn.
Vinh Tắc muốn nhìn thêm một chút nữa, nhưng Hoàng Dư Dương đã xoay tay xuống dưới, anh không thể nhìn thấy nữa.
Ăn xong cơm, Hoàng Dư Dương nói với các anh em đi trước vào phòng huấn luyện, còn cậu thì cảm thấy tóc và mặt rất khó chịu, phải lên trên tầng tắm rửa một cái.
Ấn Lạc cười cậu là một chàng trai thẳng, ăn không quen đồ tinh tế, liền bị Hoàng Dư Dương ấn vai rồi xoa đầu.
Hoàng Dư Dương cao hơn Ấn Lạc, nhưng sức mạnh của họ gần như tương đương. Nhìn thấy Ấn Lạc sắp xoay người để phản kích, Hoàng Dư Dương liền lùi lại một bước, lưng va vào trong lồng ngực Vinh Tắc đang đi về phía trước.
Cậu vô tình chạm nhẹ vào cằm của Vinh Tắc bằng phần sau gáy, quay lại nhìn Vinh Tắc, khiến anh trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy khó phân biệt được đâu là mộng, đâu là thực.
Hoàng Dư Dương có cơ thể ấm áp, làn da khô và mềm mại, cảm giác thật hơn cả trong giấc mơ. Tuy nhiên, trong giấc mơ, Hoàng Dư Dương nói "Có thể ở bên em không", còn thực tế cậu lại hỏi: "Có đau không, anh Vinh?" rồi quay lại mắng Ấn Lạc một câu.
Vinh Tắc còn chưa kịp cảm nhận gì, thì Hoàng Dư Dương đã di chuyển ra xa.
Hoàng Dư Dương đi lên tầng, còn Vinh Tắc và các đồng đội thì đi trước vào phòng huấn luyện.
Trên đường đi, Hạ An Phúc như thường lệ cúi đầu nhìn điện thoại, rồi lên tiếng báo tin: "Dạo này fan nữ của Hoàng Dư Dương nhiều quá, ghen tị ghê."
"A," Ấn Lạc tiến lại gần xem, "Không thể nào, fan nữ của cậu ta có thể nhiều bằng fan của tôi sao."
"Fan nữ của cậu từ đâu ra vậy," Phàn Vũ Trạch nói, "Tôi biết cậu chỉ có ba mẹ thôi mà."
"Biến đi," Ấn Lạc mắng Phàn Vũ Trạch, rồi lại áp sát Hạ An Phúc đọc tiêu đề trên diễn đàn: "【Xem Official Weibo phát đoạn hậu trường mới chưa, tôi trực tiếp yêu ông xã】, cái gì mà hậu trường, kéo xuống xem đi."
"Đừng chen," Hạ An Phúc đẩy đầu Ấn Lạc ra một chút, nói, "Tôi gửi vào nhóm cho các cậu tự xem."
Cậu ta gửi đường link diễn đàn vào nhóm, khi đến phòng huấn luyện, Vinh Tắc mở ra xem một chút.
Hoàng Dư Dương có lẽ đã tắm xong, cũng nhìn thấy, trả lời Hạ An Phúc trong nhóm với một dấu chấm hỏi và một biểu tượng mặt nôn mửa.
Hạ An Phúc đã gửi năm sáu liên kết, liên kết đầu tiên mở ra là một bài đăng mà Ấn Lạc đã đọc qua, trong bài có video hậu trường do Official Weibo đăng sáng nay về việc Hoàng Dư Dương và Tào Hà Trù quay phim, trong bài đăng chính, có hai đoạn gif của Hoàng Dư Dương.
Một bức ảnh là Hoàng Dư Dương ngồi trên sofa, khuỷu tay chống lên đầu gối, cười về phía máy quay, trông có vẻ hơi căng thẳng và không tự nhiên; bức ảnh còn lại là cậu đứng cạnh Tào Hà Trù, cầm điện thoại chụp ảnh trong studio, sau đó cúi đầu như đang nhắn tin cho ai đó, khóe miệng khẽ cong lên.
Vinh Tắc kéo xuống dưới, thấy hầu hết các bình luận đều nói rằng chỉ cần người này không mở miệng nói chuyện, thì cậu chính là kiểu bạn trai lý tưởng. Có một bình luận đạt được lượt thích cao: "Nếu cậu ấy có thể gửi cho tôi ảnh với cái biểu cảm này, cho dù cậu ấy gửi video phân tích trận đấu đội tôi bị đánh bại, tôi cũng có thể chịu đựng ba lần."
Thoát khỏi liên kết, Vinh Tắc phát hiện trong nhóm, Ấn Lạc đã chụp ảnh Hoàng Dư Dương, chụp lại bức ảnh thứ hai và gửi vào trong nhóm, hỏi Hoàng Dư Dương: "Cậu đang nhắn tin cho ai mà cười đến mức đáng ghét thế?"
Hạ An Phúc cũng chụp ảnh Hoàng Dư Dương, nói: "Tình yêu chỉ ảnh hưởng đến tốc độ rút dao của cậu thôi."
Hoàng Dư Dương chỉ mắng một câu, có phần cứng nhắc phớt lờ câu hỏi của Ấn Lạc.
Ba người còn lại nhận ra Hoàng Dư Dương đang tránh né, lập tức hăng hái lên, bắt đầu phối hợp trêu chọc Hoàng Dư Dương. Ban đầu, Hoàng Dư Dương còn gửi vài biểu cảm, nhưng sau đó cậu im lặng, giả vờ không nghe thấy, để mặc đồng đội trêu chọc.
Vinh Tắc nhìn góc chụp của Hoàng Dư Dương trong bức ảnh động, mở giao diện trò chuyện giữa mình và Hoàng Dư Dương ra, phát hiện bức ảnh mà Hoàng Dư Dương chụp thực ra là gửi cho mình.
Về lý trí, Vinh Tắc hiểu rằng Hoàng Dư Dương khó có khả năng có cảm xúc mập mờ nào dành cho anh.
Sau khi tỉnh giấc từ giấc mơ, Vinh Tắc đã nghĩ về chuyện này rất nhiều lần. Anh đã xác nhận rằng đó chỉ là một suy nghĩ sai lầm và đã cố gắng bỏ qua những suy nghĩ đó.
Nhưng trong ván game tiếp theo, Vinh Tắc chơi solo, vào được một trận đấu ở bản đồ Rừng Bão Tố. Khi thấy đồng đội chọn Montgomery và thay trang phục skin lễ hội, anh không thể tránh khỏi việc nhớ lại hình ảnh Hoàng Dư Dương nhảy nhót trong phòng hồi sinh, hỏi "Đẹp không, đẹp không"
Anh cũng nhớ lại cảnh Hoàng Dư Dương khóc và ôm chặt lấy anh khi bị cấm thi đấu, rồi khi chơi bài đấu địa chủ, cậu tựa vào vai anh, hay khi gọi điện thoại kể khổ, nói rằng Hạ An Phúc không cho gọi món tôm hùm đất muối tiêu.
Sau đó, trái tim của Vinh Tắc lại từ từ đập mạnh hơn, như thể một cảm giác nặng nề dâng lên trong lồng ngực.
Anh tự nhủ, thực ra mình cũng muốn yêu đương, chỉ là đối tượng không giống như những gì mà Vinh Hinh nghĩ, có lẽ còn khó khăn hơn cả việc giành được chức vô địch.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");