(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Mặc dù huấn luyện viên đã cho nghỉ ngơi, nhưng các thành viên trong đội vẫn đến phòng huấn luyện.
Khoảng hơn 8 giờ tối, khi Vinh Tắc đến, Hoàng Dư Dương và Ấn Lạc đang ngồi chơi đôi.
Hoàng Dư Dương ngồi gần cửa, ở vị trí bên cạnh Ấn Lạc, đang chơi 1vs1 với Ấn Lạc.
Cậu đã tắm rửa xong, thay một chiếc áo phông, đeo tai nghe và đang chơi game rất hăng say, nhưng vẫn chú ý thấy Vinh Tắc vừa đi vào cửa, quay đầu lại cười với Vinh Tắc, cũng bởi vậy mà bị Ấn Lạc hạ gục, màn hình biến thành màu xám trong hai giây.
"Ha ha," Ấn Lạc cười nói, "Không hiểu sao có người đứng im ở đây mà lại bị cho là treo máy nhỉ."
Chắc có lẽ vì Ấn Lạc đang phát sóng trực tiếp, nên Hoàng Dư Dương không mở miệng mắng người mà chỉ vươn tay đánh nhẹ vào Ấn Lạc một cái.
Ấn Lạc nhanh nhẹn tránh sang một bên nhưng né không kịp, liền mắng lại Hoàng Dư Dương một câu, đồng thời nói với khán giả trong phòng livestream: "Có ai làm chứng không, Hoàng Dư Dương đánh tôi!"
Hoàng Dư Dương không nói gì, nhảy tới trước mặt Ấn Lạc, hạ gục cậu ta.
Vinh Tắc ngồi vào bàn của mình, đợi máy khởi động xong đã mở livestream của Ấn Lạc, vừa xem Ấn Lạc và Hoàng Dư Dương chơi chung, vừa tự mình chơi đơn.
Sau vài trận, Vinh Tắc cùng với hai người đã vào cùng một trận trong bản đồ Rừng Bão Tố.
"Anh Vinh," Ấn Lạc vào kênh thoại, chào một câu, "Thật là trùng hợp."
Trên màn hình trò chuyện ở góc dưới bên trái Hoàng Dư Dương gửi cho Vinh Tắc một tin nhắn riêng:【(^_^)】. Vinh Tắc cầm chuột chuẩn bị chọn tướng, nhìn thấy tin nhắn thì tay hơi ngừng lại, ở trong kênh thoại nói: "Thật trùng hợp."
Hoàng Dư Dương chọn Montgomery, trang bị cho nhân vật skin lễ hội mới nhất, rồi trong phòng hồi sinh nhảy qua nhảy lại làm động tác, vừa trình diễn vừa nói: "Đẹp không, đẹp không."
Khu tương tác trong phòng livestream củaẤn Lạc tràn ngập những bình luận như【Đẹp quá】 và【Dương vương thật dễ thương】. Có lẽ vì Ấn Lạc đứng quá gần, nên nhìn vào thấy hoa mắt, liền hỏi: "Làm gì vậy, cậu đến phát điên hay là mắc chứng rối loạn vận động?"
Hoàng Dư Dương không nói gì, chỉ nhắm về phía Ấn Lạc bắn vài phát súng. Ấn Lạc tức giận nhảy lên, mắng Hoàng Dư Dương là học sinh tiểu học, sau đó dùng Yukimaru tấn công mạnh vào Montgomery.
Vinh Tắc suy nghĩ một chút, rồi gửi cho Hoàng Dư Dương một tin nhắn:【Đẹp】
Hoàng Dư Dương gần như ngay lập tức đáp lại bằng một biểu tượng cảm xúc【(^_^)】.
Hoàng Dư Dương mặc bộ trang phục mới, cùng với một đồng đội ở vị trí tank đột kích vào Rừng Bão Tố, kéo giãn đối phương, trong khi Vinh Tắc và Ấn Lạc thì trực tiếp tấn công. Cả ba người bọn họ phối hợp rất ăn ý, trận đấu diễn ra rất suôn sẻ.
Trong lúc đó, điện thoại của Vinh Tắc reo lên một lần, nhưng anh không nghe máy, vừa mới kết thúc trận đấu, điện thoại lại đổ chuông.
Vinh Tắc liếc nhìn qua màn hình, thấy là chị gái của mình, liền bắt máy.
"Vinh Tắc," Vinh Hinh ở phía bên kia gọi tên anh, có vẻ như đã hơi say rượu, "Em đang ở đâu vậy?"
"Trong phòng huấn luyện." Vinh Tắc gỡ tai nghe trên cổ ra, đi ra ngoài nghe điện thoại.
"Em vẫn đang thi đấu à?" Vinh Hinh có chút không hài lòng nói, "Sắp 11 giờ rồi đấy."
"Không, chỉ chơi vài ván thôi," Vinh Tắc không giải thích nhiều, hỏi cô, "Có chuyện gì vậy?"
"Chị say rồi, anh rể và tài xế đều có việc bận, chị đang ở trên đường Kim Châu, em có thể đến đón chị không?"
Vinh Tắc liếc nhìn cửa phòng huấn luyện, nói với Vinh Hinh: "Được."
Tài xế của chiến đội đã tan ca, Vinh Tắc đi xuống gara lấy xe của mình.
Địa chỉ mà Vinh Hinh gửi đến cách đường Kim Châu ba cây số, đó là một quán trà nằm bên hồ nhân tạo trong Công viên Thành Tâm. Vinh Tắc mất khoảng mười phút để đến nơi, đậu xe xong, anh gọi điện cho Vinh Hinh, Vinh Hinh một lúc sau mới bắt máy, yêu cầu Vinh Tắc vào quán trà đón cô.
"Ôi, không đi nổi rồi," cô nói, "Em vào đỡ chị một chút."
Vinh Tắc nghe giọng của chị gái, cảm thấy có chút hơi bất lực.
Chị gái anh không phải lần đầu hành động như vậy, rất có khả năng chị không say, mà chắc chắn rằng anh sẽ không từ chối, có lẽ là muốn giới thiệu một người nào đó trong quán trà cho anh.
"Ở Thính Vũ Các," cô nhắc nhở Vinh Tắc, "Em nhanh lên nhé."
Vinh Tắc cúp điện thoại, cảm thấy không còn cách nào khác, anh tắt máy xe, xuống xe đi vào quán trà. Trong quán trà, ánh đèn mờ ảo, những người phục vụ diện sườn xám, dẫn anh tới Thính Vũ Các.
Phòng riêng không lớn, bên trong chỉ có hai người, Vinh Hinh và một cô gái xinh đẹp mà Vinh Tắc không quen biết.
"Vinh Tắc đến rồi!" Vinh Hinh vui vẻ vẫy tay với anh, không hề giống như trạng thái say xỉn trong cuộc gọi trước đó.
Vinh Tắc đứng im ở cửa, hỏi cô: "Không phải nói là say rồi sao?"
"Cái gì vậy," Vinh Hinh làm mặt nghiêm, "Đừng nói linh tinh." Rồi cô lại mỉm cười: "Ngồi xuống đi, để chị giới thiệu, đây là Quý Du Khả, có thể gọi là Khả Khả."
"Trước đây chị đã từng nhắc với em rồi, cô ấy cũng rất thích xem các trận đấu game, tối nay đúng lúc chị và cô ấy, cùng với ba mẹ cô ấy đi ăn tối, ăn xong thì hai bọn chị đi uống trà," Vinh Hinh lại chỉ về phía cửa sổ kính lớn nhìn ra hồ, "Quán trà mới mở này không tệ đúng không? Em ngồi xuống đi, muốn uống gì không? Đừng cứ mãi ở trong phòng huấn luyện, nhìn mà khó chịu."
Vinh Tắc nhìn Vinh Hinh nhưng không động đậy, nụ cười trên mặt Vinh Hinh dần dần trở nên cứng ngắc. Cuối cùng, Vinh Tắc vẫn không nỡ để Vinh Hinh khó xử, anh bước vào phòng, ngồi xuống bên cạnh Vinh Hinh.
"Vậy mới đúng chứ," Vinh Hinh vỗ nhẹ vào mu bàn tay của Vinh Tắc, cười tươi nói, "Khả Khả, em trai chị chính là như vậy đó, rất trầm tính, cần thời gian để làm quen."
"Vậy ạ," Quý Du Khả với giọng nói ngọt ngào, nói với Vinh Tắc, "Em xem thi đấu game ba năm rồi, đây là lần đầu tiên gần gũi với ZRONG như thế này. Hôm qua em cũng đã đi xem FA và XUG, FA mùa hè này thật sự khác biệt."
"Chị không hiểu lắm," Vinh Hinh nói, rồi hỏi Vinh Tắc, "Lúc nãy Khả Khả nói với chị là đội các em có một người mới, có phải là người mà em mua về để ngồi ghế dự bị có đúng không?"
Quý Du Khả rõ ràng có chút ngẩn ra, khẽ "A" một tiếng.
Vinh Tắc liếc nhìn Quý Du Khả, cố gắng kiên nhẫn giải thích với Vinh Hinh: "Em không mua cầu thủ mới để ngồi ghế dự bị."
"Chị không biết, nhưng người cung cấp tin cho chị đã nói vậy đấy," Vinh Hinh xua xua tay.
"Lý Bội à?" Vinh Tắc hỏi cô một cách bình tĩnh.
Biểu cảm của Vinh Hinh thay đổi ngay lập tức, cô há miệng rồi miễn cưỡng nói: "Cái gì, cái gì Lý Bội chứ? Đừng có đoán bừa." Sau cô lại nói: "Em còn chưa gọi trà nữa?", rồi bấm nút gọi phục vụ.
Nhân viên phục vụ gõ cửa rồi bước vào, Vinh Tắc gọi một ấm Chính Sơn Tiểu Chủng. Khi cửa phòng đóng lại, Vinh Hinh nhìn Vinh Tắc rồi lại nhìn Quý Du Khả, cuối cùng vẫn lên tiếng: "Bội Bội cũng là do chị ép cô ấy nói ra."
"Đều là tại em cái gì cũng không nói với chị," Vinh Hinh lộ ra vẻ mặt hơi tủi thân, "Khả Khả biết còn nhiều chuyện hơn cả chị. Em đừng làm khó Bội Bội nhé."
Quý Du Khả biết nhiều chuyện hơn Vinh Hinh, là bởi vì Vinh Hinh chẳng quan tâm gì đến IPFL, nhưng Vinh Tắc sẽ không nói như vậy với chị gái, chỉ có thể trả lời: "Em biết rồi."
"ZRONG," Quý Du Khả xen vào, nhẹ nhàng nói, "Em cũng sẽ không nói với người khác anh là nhà đầu tư đâu."
"Cái gì ZRONG," Vinh Hinh lại nói, "Gọi em ấy Vinh Tắc là được rồi."
Ba người đã uống trà được hơn nửa tiếng, chủ yếu là Vinh Hinh và Quý Du Khả trò chuyện.
Quý Du Khả có vẻ thực sự rất thích xem giải đấu, cũng có chung sở thích với Vinh Tắc, mặc dù Vinh Tắc ít nói, nhưng cô vẫn có thể nói chuyện với Vinh Hinh, thậm chí còn sửa một số thuật ngữ và cách dùng từ trong lĩnh vực thể thao điện tử mà Vinh Hinh sử dụng.
Đến khoảng 11 giờ rưỡi, Vinh Hinh nhận được một cuộc gọi, là từ người giúp việc trong nhà, báo rằng thằng út của cô gặp ác mộng tỉnh giấc, cứ khóc đòi mẹ. Vinh Hinh đã cố gắng thuyết phục qua điện thoại, nhưng cuối cùng vẫn không làm thằng nhóc nguôi ngoai, đành phải hứa sẽ về nhà ngay.
Quý Du Khả lên tiếng, nói rằng cô đi taxi về là được, nhưng Vinh Hinh trợn mắt: "Sao được, để bọn chị cùng đưa em về trước."
Lên xe, Vinh Hinh gọi ba cuộc điện thoại, cô ngồi ở ghế sau, Vinh Tắc vẫn có thể nghe thấy tiếng khóc lóc của thằng cháu trai.
"Chị, hay là bọn em đưa chị về trước nhé," Quý Du Khả nói, "Em không vội."
Vinh Hinh không thể cúp được điện thoại, cuối cùng chỉ có thể ra hiệu cho Vinh Tắc đổi hướng, đi thẳng về nhà cô trước.
Khi về đến nhà Vinh Hinh, cô xin lỗi Quý Du Khả, dặn Vinh Tắc đưa cô ấy về an toàn rồi vội vã xuống xe. Cả xe bỗng nhiên trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều.
Vinh Tắc hỏi địa chỉ nhà của Quý Du Khả, rồi thiết lập lại định vị.
Khi xe ra khỏi gara ngầm, Quý Du Khả bỗng nhiên lên tiếng gọi Vinh Tắc, hỏi anh: "Anh có bạn gái không?"
Vinh Tắc trả lời: "Không," cô cười một cái, nói: "Em không có ý gì khác, chỉ là muốn hiểu thêm một chút thôi."
Cả hai lại im lặng một lúc, Vinh Tắc lái xe lên cầu vượt.
Ban đêm 12 giờ trên cầu vượt, xe cộ không còn nhiều, những tòa nhà cao tầng sáng đèn vụt qua cửa sổ. Khi đi được một nửa chặng đường, Quý Du Khả lại lên tiếng: "Vinh Tắc," hỏi anh: "Anh có muốn yêu đương không?"
Vinh Tắc không có ấn tượng xấu gì với Quý Du Khả, nhưng cũng không thể nói là có thích cô, anh nhìn về phía trước, lịch sự mà trả lời cô: "Chưa từng nghĩ đến."
"Không biết chị tôi nói với cô như thế nào," anh nói với Quý Du Khả, "Hiện tại, tôi chỉ muốn tập trung vào thi đấu."
"... Thực ra," cô nói, "Chị ấy bảo đây là năm cuối của anh rồi."
Vinh Tắc không cảm thấy bất ngờ, nhưng cũng không có ý định làm rõ những gì Vinh Hinh đã nói.
"Em cảm thấy FA năm nay thật sự có thể vô địch đó, em nghe chị ấy nói anh không thích YOMVP1 lắm, nhưng xem trận đấu thì không thấy rõ. Thật ra em cũng thấy cậu ta hơi kiêu ngạo," Quý Du Khả nói, "Lời nói thì không được hay cho lắm, nhưng cách chơi lại rất hợp với FA."
Vinh Tắc liếc nhìn cô một cái, bỗng nhiên có một cuộc điện thoại gọi đến.
Màn hình trên xe hiển thị là Hoàng Dư Dương.
Vinh Tắc không né tránh Quý Du Khả, nhận cuộc gọi. Hoàng Dư Dương ở đầu dây bên kia nói: "Ba chữ D muốn gọi tôm hùm đất, anh có về ăn không?"
"Về." Vinh Tắc trả lời.
"Vậy anh muốn chọn vị nào, Thập tam hương, Mã lạt, hay là Mật chế?" Hoàng Dư Dương hỏi, rồi bỗng nhiên nhỏ giọng than vãn: "Tôi muốn gọi Muối tiêu, ba chữ D không cho tôi gọi, bảo Muối tiêu là tà giáo."
Hoàng Dư Dương nói với giọng điệu đầy tội nghiệp, Vinh Tắc nghe xong thì bật cười: "Vậy thì tôi lấy Muối tiêu nhé."
"Ôi," Hoàng Dư Dương vui mừng, rồi như thể quay lại nói với Hạ An Phúc: "Ba Vinh muốn Muối tiêu, hiểu chưa?"
Hạ An Phúc ở đầu dây bên kia mắng Hoàng Dư Dương chơi xấu.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Quý Du Khả không nói gì thêm.
Vinh Tắc đưa Quý Du Khả về nhà xong, lại lái xe quay trở lại đường Kim Châu, các đồng đội đã về đến ký túc xá, đơn tôm hùm đất cũng đã đến.
Hoàng Dư Dương ngồi bên bàn ăn Muối tiêu, nhìn thấy Vinh Tắc đi lên từ gara ngầm, liền đeo găng tay vẫy tay với Vinh Tắc.
Tối hôm đó, Vinh Tắc ngủ sớm hơn bình thường, chưa đến 2 giờ đã ngủ thiếp đi.
Có lẽ do thời tiết nóng bức, anh đã cài đặt nhiệt độ điều hòa quá cao, trong giấc mơ, anh cảm thấy nóng nực. Anh mơ thấy những cảnh vừa mới xảy ra, quay lại phòng riêng trong quán trà, Vinh Hinh và Quý Du Khả ngồi đối diện với anh, Vinh Hinh nói: "Em thử yêu đương một lần đi, coi như là chị xin em đấy."
Anh tìm lý do đi vệ sinh, bước ra khỏi phòng riêng, ở góc rẽ gặp được Hoàng Dư Dương.
Hoàng Dư Dương nói: "Anh muốn yêu đương rồi à", Vinh Tắc trả lời: "Ừ, có lẽ là vậy, 23 tuổi rồi." Hoàng Dư Dương liền ôm chặt lấy Vinh Tắc, ngẩng đầu lên, hôn vào môi Vinh Tắc, rồi nở một nụ cười giống như mọi khi, nói: "Có thể ở bên em không?" rồi bỗng dưng lại hỏi: "Nhưng em có phải không đẹp lắm không?"
Vinh Tắc đáp: "Không", "Đẹp mà", rồi lại hôn cậu một lần nữa, cảm giác như anh ngửi thấy một mùi thuốc lá nhè nhẹ trên người Hoàng Dư Dương, đồng thời cũng cảm thấy đôi môi của cậu mềm mại như đường.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");