Bách Hợp Yêu Thương

Chương 41: Khúc Mắc




Viên Quỳnh rất sớm đã rời khỏi nhà Trình An Nhi, dặn dò Trình An Nhi: ”Có khả năng Ngô Phong sẽ kêu người đến nơi này tìm tôi, chị đừng nói là đã gặp qua tôi, cái gì cũng không biết”.

Trình An Nhi gật đầu đáp ứng.

Rời khỏi nhà Trình An Nhi, Viên Quỳnh dùng điện thoại công cộng gọi cho đồng đội hỗ trợ vòng ngoài của mình, hẹn xong nơi gặp mặt, lúc này điều mà nàng cảm thấy thoải mái nhất chính là được nới lỏng, không cần phải lo lắng Ngô Phong phái người theo dõi nàng, bởi vì vốn dĩ Ngô Phong không biết nàng ở nơi nào.

Điện thoại nàng vẫn tắt máy, tạm thời nàng không muốn cho Ngô Phong tìm thấy mình.

Nàng hẹn người đồng đội bên ngoài gặp mặt ở cửa sau siêu thị, cho đến bây giờ nàng vẫn không biết người đồng đội này trông như thế nào.

Nàng đến nơi hẹn, nhìn thấy vài nhân viên siêu thị đang vận chuyển hàng hoá, ai cũng đều mặc quần áo lao động.

Viên Quỳnh không biết đối phương có tới không, nhân viên chuyển xong hàng hoá đều đi vào, không bao lâu liền có một người đàn ông đi ra, ngồi xổm bên cạnh Viên Quỳnh, cầm viên phấn trong tay ghi xuống đất một dãy số, viết xong lập tức lau đi, dãy số đó Viên Quỳnh luôn luôn nhớ kĩ trong đầu, chưa bao giờ dám gọi cho số đó.

Viên Quỳnh nở nụ cười, ngồi xuống kế bên người đàn ông, người đàn ông đội một chiếc mũ lao động che đi nữa khuôn mặt.

Viên Quỳnh giơ tay gỡ chiếc mũ xuống, nàng muốn nhìn một chút xem gương mặt của vị huynh đài này trông như thế nào.

Vừa thấy được gương mặt của hắn liền thất vọng tràn trề, người đàn ông trông không được đẹp lắm, nhìn giống như mấy tên đầu trâu mặt ngựa, khuôn mặt hơi vuông, lông mày nhạt, mắt nhỏ, môi mỏng, chỉ có mỗi cái mũi cao thẳng là trông được nhất, nhưng đặt trên mặt hắn lại có vẻ hơi đâm chỉa ra, nhìn cũng không coi là được.

Viên Quỳnh cười nhạo, đưa nón cho hắn, nói: Tôi còn mỗi ngày ảo tưởng là một anh chàng đẹp trai như diễn viên, xem ra tôi coi phim hơi nhiều rồi”.

Người đàn ông không thèm quan tâm, đội lại mũ, nói: ”Tôi có thể hợp tác với mỹ nhân như cô đúng là phúc ba đời mà”.

Viên Quỳnh cười cười, nói: ”Anh đúng là có khí chất của mấy tên côn đồ nha”.

Người đàn ông lau tay lên người, sau đó vươn tay ra nhìn Viên Quỳnh, nói: ”Biệt danh Lão Thử*, lần đầu gặp mặt, xin giúp đỡ”.

*Thử: chuột

Viên Quỳnh thấy bộ dáng cà lơ phất phơ của hắn lại làm ra vẻ đứng đắn, cười đến còng lưng, cười xong mới cùng hắn bắt tay, nói một câu: ”Mẹ bà nó, đã lâu không cười mệt như, danh hiệu này của anh đúng là chuẩn thật”.

Viên Quỳnh đem tình huống đại khái nói qua một chút, Lão Thử cau mày, nói: ”Cô cứ như vậy rời đi sao? Vậy làm sao trở về?”.

Viên Quỳnh nói: ”Cô ấy sẽ tìm tôi”.

Viên Quỳnh nói ra những lời này, tim hơi hơi đau, nàng quá hiểu Ngô Phong, nàng chắc chắn Ngô Phong sẽ đến tìm nàng.

Nàng là tính kế tình cảm của Ngô Phong dành cho nàng, Ngô Phong đối với nàng là thật lòng, tim Viên Quỳnh lại chùng xuống.

Lão Thử lấy ra một con chip máy tính đưa cho Viên Quỳnh, nói: ”Đây là Troyjan Horse*, cô đem con chip này gắn vào máy tính Ngô Phong, bên kia sẽ có người trực tiếp truy cập vào máy tính của Ngô Phong, bẻ khoá mật khẩu, sao chép toàn bộ tư liệu của cô ta”.

*Troyjan Horse: một dạng virut đánh cắp dữ liệu, tên đặt theo điển tích con ngựa thành Troy trong thần thoại Hy Lạp

Viên Quỳnh nắm lấy con chip, chỉ cảm thấy nặng nề một cách kỳ lạ.

Nàng nhìn lão Thử, nói: ”Máy tính của cô ấy không chỉ đặt mật khẩu truy cập, mà các tệp tin cũng được mã hoá, hơn nữa cô ấy không phải sử dụng tường lửa thông thường.

Các thiết lập cũng rất nghiêm ngặt, lỡ lưu lại dấu vết thì làm sao?”.

Lão Thử nói: ”Cô yên tâm, người bên đó là một siêu chuyên gia, cô chỉ cần đem Troyjan gắn vào máy tính, danh sách điện thoại của cô hắn còn có thể sửa được, máy tính cầm tay càng không thể làm khó hắn”.

Viên Quỳnh gật gật đầu, yên lặng cất con chip, lão Thử còn nói: ”Sau khi cài Troyjan vào, đợi bên kia thu được tin tức thì bắt đầu hành động, đại khái cần trên dưới một tiếng gì đó rồi cô hãy lập tức phá hủy Troyjan”.

Viên Quỳnh bỗng nhớ tới một vấn đề: ”Troyjan có thể hoàn toàn phá hủy không? Khôi phục phần mềm cài đặt gì đó có lưu lại dấu vết không?”.

Lão Thử nói: ”Sẽ không, đây là do tên chuyên gia kia đặc biệt chế tạo, mấy vấn đề này hắn đã tính hết rồi”.

Viên Quỳnh gật đầu, lão Thử nói tiếp: ”Cô cũng không cần hành động vội, vị chuyên gia máy tính này chuyên môn phụ trách trọng án, hắn có thời gian chờ cô”.

Viên Quỳnh hiểu ý cười cười, không biết vì sao ngay thời điểm này nàng lại cảm thấy có chút ấm áp từ những đồng đội, bọn họ là sợ nàng áp lực quá lớn.

Nhưng mà loại cảm giác này làm cho nàng càng thêm phiền muộn.

Đến giữa trưa, Viên Quỳnh mở điện thoại, khi khởi động máy xong liền phát hiện Ngô Phong gọi cho nàng mấy chục cuộc, Viên Quỳnh nhìn điện thoại ngẩn người, trong lòng trần ngập áy náy.

Điện thoại lại đổ chuông, người gọi vẫn là Ngô Phong, Viên Quỳnh để cho điện thoại đổ chuông không ngừng, chính là không có ý định bắt máy.

Điện thoại vẫn đổ chuông nhiều lần, lần cuối cùng là do A Vượng gọi cho nàng, Viên Quỳnh bắt máy, điện thoại truyền đến giọng của A Vượng: ”Chị Quỳnh à chị trở về đi, đại tỷ nói nếu chị không trở về thì chị ấy sẽ chặt tôi ra làm đôi đó”.

Viên Quỳnh không nói gì, tắt máy, lại gọi điện cho Ngô Phong, không đợi cho Ngô Phong nói chuyện, nàng liền nói: ”Chị chặt hắn làm đôi đi, chặt thử đi, chặt xong rồi chị vĩnh viễn sẽ không thấy được tôi nữa”.

Nói xong tắt máy rồi tắt nguồn luôn.

Nàng muốn cho mình một chút thời gian để yên tĩnh lại, bây giờ tim nàng rất mệt, vô cùng mệt, nàng hy vọng có thể có một chút thời gian, không phải để đấu trí với Ngô Phong mà là để nhung nhớ cô.

Nàng lang thang ở bên ngoài hai ngày, xài hết tiền trên người——vốn dĩ thời điểm nàng rời đi, trên người cũng không có đem theo bao nhiêu tiền, nàng có hơi bất đắc dĩ, suy nghĩ một chút liền gọi cho A Đạt, A Đạt bắt máy.

Viên Quỳnh liền nói: ”A Đạt, tôi không có tiền, anh cho tôi mượn một ít đi”.

A Đạt có chút ngoài ý muốn, nói: ”Vậy sao không trở về?”.

Viên Quỳnh nói: ”Tôi ở bên ngoài rất thoải mái, anh đừng nói cho chị ấy biết tôi ở đâu”.

A Đạt im lặng một chút, nói: ”Cô ở đâu?”.

Viên Quỳnh nói: ”Anh hứa với tôi sẽ không nói lại với A Phong đi”.

A Đạt nói: ”Cô ở bên ngoài một mình như vậy không tốt lắm đâu, tôi khuyên cô đừng giận dỗi nữa”.

Viên Quỳnh cười lạnh nói: ”Tôi không phải dỗi, tôi chỉ là mệt chết đi được, tôi chưa bao giờ thấy qua ai có ham muốn khống chế như chị ấy”.

A Đạt lại im lặng, Viên Quỳnh nói tiếp: ”Anh không phải là người keo kiệt như vậy đâu ha, tôi cũng không phải không có tiền, chỉ là không mang theo mà thôi”.

A Đạt nghe thế mới nói: ”Sao cô không tìm đàn em của mình?”.

Viên Quỳnh nói: ”Đại ca à, anh không có não hả? Tôi mà tìm bọn họ, bọn họ chắc chắn sẽ chạy đi nói cho A Phong”.

A Đạt nói: ”Được rồi, tôi không nói cho cô ấy biết, cô nói cô đang ở chỗ nào?”.

Viên Quỳnh nói cho hắn địa chỉ rồi tắt máy.

A Đạt nói cho Ngô Phong cũng được, không nói cho Ngô Phong cũng không sao, dù sao đối với Viên Quỳnh cũng đều có lợi chứ không hại.

Nếu A Đạt nói cho Ngô Phong, với tính tình đa nghi của Ngô Phong chắc chắn sẽ nghi ngờ vì cái gì mình không tìm người khác mà lại đi tìm hắn? Nếu không nói cho Ngô Phong, chắc chắn trong lòng A Đạt có quỷ, có dụng ý đối với mình, nghĩ đến đó, Viên Quỳnh càng thêm cười lạnh.

A Đạt xem ra cũng thông minh, không phải loại người thấy sắc thì t*ng trùng bò hết lên não, bởi vì người mà Viên Quỳnh chờ được là Ngô Phong.

Ngô Phong xuống xe nhìn thấy gương mặt tái nhợt của Viên Quỳnh mà không khỏi đau lòng, Viên Quỳnh thấy người đến là cô liền xoay người rời đi.

Ngô Phong chạy tới nắm lấy tay nàng, nói: ”A Quỳnh, có chuyện gì chúng ta về nhà rồi nói được không em? Đừng giận nữa”.

Viên Quỳnh giãy khỏi tay cô, nói: ”Em không phải giận dỗi gì chị, chỉ là hai ngày này em đã suy nghĩ kĩ, kỳ thật chị cũng không làm sai cái gì, em mới bên chị không được bao lâu, chị cũng không biết quá rõ về em, chúng ta tiến triển quá nhanh, em yêu cầu đối với chị cũng quá cao.

Cho nên em nghĩ……….

Dù cho mối quan hệ của chúng ta sau này có như thế nào thì em cũng sẽ dọn ra ngoài, ở chỗ của chị không thích hợp lắm”.

Ngô Phong lại ôm lấy nàng, ôm chặt nàng, nói: ”A Quỳnh, tôi yêu em, đừng đi được không, tôi cũng không biết nên nói cái gì, giờ em xem hành động của tôi…..

rồi mới suy nghĩ có nên rời đi hay không, được không em?”.

Viên Quỳnh bỗng nhiên có cảm giác muốn khóc, vì cái gì mà hai người bọn họ cứ mãi dây dưa không rõ? Nàng hung hăng đẩy Ngô Phong ra, muốn rời đi.

Ngô Phong lại giữ chặt lấy cánh tay nàng, vặn chế trụ lại, cưỡng chế nàng, ôm nàng vào trong ngực, nói: ”Dù sao tôi cũng không cho em đi”.

Viên Quỳnh giãy giụa một hồi cũng không giãy ra được, lại giơ cùi chỏ đánh vào bụng Ngô Phong, nhưng là vẫn không giãy ra được.

Viên Quỳnh lo lắng kêu lên: ”Chị dám động tay động chân với em? Em còn bị thương đó".

Ngô Phong nghiến răng nói: ”Ai bảo em không chịu quay về, cho dù có đánh em bất tỉnh tôi cũng sẽ đánh để đưa em về”.

- --------------------------------------------------------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.