Bách Hợp Yêu Thương

Chương 15: Cô Đơn Làm Tôi Trở Nên Xinh Đẹp




Viên Quỳnh nói: "Trực giác, tôi cảm thấy hắn ta đang tính toán gì đó, bảo tôi có cơ hội thì gặp mặt".

Ngô Phong gật đầu nói: "Chờ hắn hẹn em, em hãy đi thử, xem coi hắn muốn làm gì".

Viên Quỳnh gật gật đầu, Ngô Phong kiểm tra tiền xong, cầm hai xấp tiền thật dày cho Viên Quỳnh, không cần đếm, nhìn độ dày kia, Viên Quỳnh cũng biết ít nhất không dưới mười vạn đô la Hồng Kông, nàng cười cầm lấy tiền.

Hết thảy đều bình yên, Trình An Nhi trước sau vẫn là một trái bom hẹn giờ.

Màn đêm rủ xuống, nàng lại nhận được điện thoại của Ngô Phong, kêu nàng đến hộp đêm Mạch Đương Nô, cô ở đó chờ Viên Quỳnh.

Viên Quỳnh tới nơi, liền thấy Ngô Phong ngồi ở hàng ghế dài chờ nàng, còn có Hoàng Vĩ Thịnh và A Đạt.

Ngô Phong thấy nàng đi tới, liền kéo nàng ngồi bên người mình, cười đem nàng ôm vào trong ngực, nói: "Có nhớ tôi không?"

Viên Quỳnh cười cười, Ngô Phong nhéo eo nàng nói: "Trả lời tôi".

Viên Quỳnh xoa chỗ bị nhéo, không tình nguyện nói: "Mới tách ra chưa được bao lâu".

Ngô Phong tựa vào vai nàng, nói: "Nhưng tôi nhớ em, em thấy tôi quan tâm em thế nào không, còn em cứ vô tâm vô phế........"

Cửa bị mở ra, vài cô gái xinh đẹp đi vào, Hoàng Vĩ Thịnh và A Đạt ánh mắt kén chọn nhìn các nàng.

Ngô Phong đảo mắt nhìn mấy cô gái, nhìn sang má mì nói: "Không phải có ca sĩ mới tới sao? Kêu cô ấy đến, chơi cùng bọn A Đạt".

Má mì sắc mặt có chút khó coi, nhưng vẫn là đi ra ngoài kêu người, tâm trạng Hoàng Vĩ Thịnh không tốt lắm, tuỳ tiện kéo một cô gái, bồi hắn uống rượu.

Không lâu sau, một cô gái trang điểm bước vào, lúc cô gái bước vào, Viên Quỳnh tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng trong lòng vẫn có chút hồi hộp, là Trình An Nhi, đôi mắt to tròn được trang điểm màu khói xanh đậm, phấn dày, môi son đỏ, dưới ánh đèn mờ ảo, nhìn qua thật lộng lẫy nhưng có chút dữ tợn.

Mắt A Đạt sáng rực lên, một tay kéo Trình An Nhi nhồi xuống sô pha, ôm vào trong ngực, Viên Quỳnh trên mặt mang theo tươi cười, cầm lấy chai bia trên bàn uống một ngụm, Ngô Phong ôm bả vai nàng, nhìn Trình An Nhi nói: "Này không phải cô Trình mấy ngày trước chúng ta vừa mới gặp sao?".

Trình An Nhi nhìn Viên Quỳnh nép trong lòng Ngô Phong cười cười, không nói gì.

Viên Quỳnh ngửa đầu dựa vào vai Ngô Phong, thổi một hơi vào lỗ tai cô.

Ngô Phong quay đầu nhìn nàng, dưới ánh đèn mập mờ, bóng đổ lên mặt Viên Quỳnh, đôi con ngươi như có sóng lưu chuyển, đường môi cong mềm mại ánh huỳnh quang, nhìn thật hấp dẫn.

Ngô Phong liếm môi, nhìn Viên Quỳnh trước mắt làm lòng cô dâng lên từng đợt khó cưỡng.

Viên Quỳnh trên mặt mang theo tươi cười, nhưng trong lòng lại là khẩn trương đến cực điểm, nàng biết A Đạt có sở thích rất biến thái, Ngô Phong đưa cho Trình An Nhi cho A Đạt, ý đồ cô không thể rõ ràng hơn, A Đạt ôm lấy Trình An Nhi, ở cổ của nàng ấy hôn hít, vẻ mặt tươi cười, trong ánh mắt lại mang theo một tia tàn nhẫn.

Làm sao bây giờ? Ngô Phong đưa cho Viên Quỳnh điều khiển máy karaoke, muốn Viên Quỳnh hát một bài, Viên Quỳnh ấn chọn bài [Cô Đơn Làm Tôi Trở Nên Xinh Đẹp], cầm micro lên hát, thanh âm Viên Quỳnh rất hay, hát cũng rất chuyên tâm, tiếng ca u buồn triền miên vang vọng, làm cho Ngô Phong trầm mê, hát được một đoạn, bỗng nhiên Trình An Nhi phát ra một tiếng kêu đau, nàng ấy bị A Đạt hung hăng nhéo vào đùi.

Viên Quỳnh dừng lại, quay đầu nhìn về phía Trình An Nhi, nhìn A Đạt ôm Trình An Nhi, đang hôn cổ nàng không ngừng, trong lòng nổi lên một trận lửa giận, nhưng nàng vẫn là cưỡng chế áp xuống, tiếp tục hát, Ngô Phong híp mắt nhìn A Đạt, A Đạt đối với Trình An Nhi càng quá đáng, kéo váy của Trình An Nhi lên, vuốt ve đùi mềm nhẵn tuyết trắng, một tay cầm lấy chai bia, đổ mạnh vào miệng Trình An Nhi, Trình An Nhi bị sặc.

Trình An Nhi mấy năm nay lăn lộn, chủ yếu là dựa vào ca hát, kiếm tiền duy trì cuộc sống, cũng vài lần bất đắc dĩ làm gái bao, nhưng tổng lại cùng lắm chỉ bồi tại bàn, rót rượu, nhưng so với mấy loại "gà" được niêm yết giá kia cũng hơn vài bậc.

Nhưng bất quá trong tình cảnh này, nàng so với mấy con "gà" cũng không hơn là bao, hơn nữa trước mặt còn có Vương Lỵ Nỉ.

Trước kia Vương Lỵ Nỉ vô cùng trân trọng nàng yêu thương nàng trong lòng bàn tay, hiện tại chẳng những giả bộ không quen biết nàng, còn mặc kệ nàng bị người làm nhục.

Có lẽ vì quá nghẹn ngào, nước mắt Trình An Nhi liền trào ra.

Viên Quỳnh nghe rõ ràng tiếng khóc nức nở của Trình An Nhi, tim nàng giống như có người hung hăng đánh một phen, nhưng nàng như trước vẫn tiếp tục hát [Cô Đơn Làm Cho Tôi Trở Nên Xinh Đẹp].

Còn hát rất nhập tâm, Ngô Phong ngồi ở một bên nhìn nàng, có vẻ vô cùng say mê, trên thực tế mỗi thần sắc biến hoá của Viên Quỳnh đều không thoát khỏi ánh mắt của cô.

Theo tiếng ca vang vọng, gương mặt xinh đẹp của Viên Quỳnh mang theo một tia u buồn, trong mắt mang theo một phần cô đơn, tóc tuỳ ý xõa trên vai, một vài lọn tóc rơi xuống ngực, dáng người gầy gò cô đơn ngòi trên ghế sô pha.

Ngô Phong mắt thấy liền có một chút đau lòng kèm theo một loại cảm giác muốn khi dễ đối phương.

Trong lòng Ngô Phong gợn sóng, cô trong lòng cầu nguyện, Viên Quỳnh thật sự không quen biết Trình An Nhi.

A Đạt tay mò vào phía dưới váy của Trình An Nhi, kéo mạnh quần lót của nàng ấy xuống, Trình An Nhi hoảng sợ kêu lên, đè lại váy, cười nói: "Anh Đạt, đừng như vậy".

Tươi cười che giấu thật sâu đau khổ trong lòng, nhìn thoáng qua Viên Quỳnh đang ca hát, Viên Quỳnh như trước vẫn chuyên tâm ca hát, cũng không có chú ý nàng.

Trình An Nhi trong mắt hiện lên một chút đau đớn.

Viên Quỳnh kỳ thật vẫn luôn chú ý động tĩnh bên kia của Trình An Nhi, nghe thấy tiếng kêu của Trình An Nhi, lòng nàng liền xoắn lên, lại nghe A Đạt nói: "Con điếm thối tha, bày đặt giả vờ cái gì thuần khiết, còn không phải ở đây bán thân sao?".

Viên Quỳnh trong lòng tức giận, nhưng chung quy vẫn không biểu hiện ra ngoài, hát xong, đem micro để một bên, nhìn thoáng qua Trình An Nhi, nhìn đến nàng ấy cố gắng kìm chế nước mắt, ngực như là bị người dung dao đâm một nhát, có chút cảm giác khó thở.

Nàng cầm chai bia, ngửa đầu uống một ngụm lớn, Ngô Phong tựa vào vai nàng nói: "Làm sao vậy? Sao tự nhiên lại không vui?".

Viên Quỳnh nhìn cô cười nói: "Không có không vui, chỉ là bệnh đau bao dạ dày tái phát".

Ngô Phong "À" một tiếng nói: "Tôi kêu người đi mua thuốc cho em".

Viên Quỳnh lắc đầu nói: "Không cần, bệnh cũ thôi, nghỉ ngơi một chút là được rồi".

Ngô Phong cười đem tay luồn vào trong áo nàng, đặt tay lên bụng nói: "Tôi giúp em xoa xoa".

Viên Quỳnh cười cười, đẩy cô nói: "Đừng xoa nữa, ngứa........"

Trình An Nhi cắn môi nhìn nàng, A Đạt nhìn Ngô Phong chỉ chỉ Trình An Nhi nói: "Chị Phong, em về trước".

Ngô Phong bộ dạng hiểu ý, phất tay nói: "Đi đi, đi đi, cậu kiềm chế một chút, đừng làm chết người."

Nói xong cười cười, Trần An Nhi nhìn thoáng qua A Đạt, trong mắt tràn ngập hoảng sợ, Viên Quỳnh cũng nhìn Ngô Phong cười cười, đáy mắt nhìn Trình An Nhi lại phát hiện Trình An Nhi đang nhìn nàng, ánh mắt tràn ngập bất lực cùng tuyệt vọng.

Viên Quỳnh ngửa đầu lại uống một ngụm bia, xoay đầu nhìn Ngô Phong nói: "Cô muốn hát bài gì? Tôi bấm cho cô".

Ngô Phong nhìn nàng nói:" [Tình Yêu Thắm Thiết], tôi hát cho em nghe".

Viên Quỳnh cười liếc cô một cái, bấm bài [Tình Yêu Thắm Thiết], Ngô Phong cầm lấy mic ôm bả vai Viên Quỳnh bắt đầu hát.

Viên Quỳnh ban đầu còn tập trung nghe, không bao lâu sắc mặt càng ngày càng kém, Ngô Phong nhìn nàng, sắc mặt có chút trắng bệch, hỏi nàng: "Làm sao vậy?".

Viên Quỳnh nói: "Dạ dày đau quá".

Ngô Phong quan tâm vuốt ve mái tóc có chút loạn của nàng, nói: "Tôi kêu người đi mua thuốc".

Viên Quỳnh lắc đầu nói: "Vô dụng thôi, tôi muốn về".

Ngô Phong nói: "Tôi đưa em về".

Nói xong, định đứng dậy cùng nàng, Viên Quỳnh vội vàng nói: "Không cần, cô cứ chơi đi, đừng vì tôi mà mất hứng, tôi bắt xe về được rồi".

Ngô Phong cũng không kiên trì bắt buộc, nói: "Em trên đường về cẩn thận, về tới gọi điện cho tôi".

Viên Quỳnh gật đầu, một tay cầm lấy áo khoác, một tay ấn bụng trái rời khỏi, Ngô Phong nhìn nàng rời đi, sắc mặt trầm xuống, trong lòng cảm xúc rối loạn, nhìn Hoàng Vĩ Thịnh, Hoàng Vĩ Thịnh hiểu ý, liền đi theo sau nàng.

- --------------------------------------------------------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.