Bách Hợp Yêu Thương

Chương 13: Quá Khứ




Theo thói quen châm hai điếu thuốc, một đặt bên cạnh, một cho mình, Viên Quỳnh nhớ lại trước kia.

Khi đó nàng vẫn còn là người mới, bạn gái cũ của nàng tên Trình An Nhi, bị tên bạn trai cũ dây dưa không dứt không còn chỗ để ở, một lần nàng ấy bị bạn trai cũ làm phiền đến phát điên, liền gọi điện báo cảnh sát, thật khéo người nhận được cuộc gọi là Viên Quỳnh.

Viên Quỳnh đi tới địa điểm phát sinh sự việc lập tức đuổi bạn trai cũ của nàng ấy đi, thế nhưng sau khi gặp được Trình An Nhi, Viên Quỳnh liền hiểu vì sao bạn trai cũ của Trình An Nhi lại dây dưa không dứt.

Trình An Nhi rất đẹp, nàng ấy không giống những người phụ nữ ngày nay tìm cách giảm cân hay đại loại, nàng ấy dáng người tương đối đầy đặn, nhưng rất tinh tế, vẻ đẹp chuẩn mỹ nữ, lông mày mảnh, mắt to, khuôn mặt hình trái tim, làn da rất tốt, giọng nói du dương thánh thót.

Viên Quỳnh đuổi bạn trai cũ của nàng ấy đi, nhìn nàng ấy nói: “Về sau hắn còn đến làm phiền cô, cứ việc tìm tôi”.

Sau đó số điện thoại cá nhân của mình đưa cho nàng ấy.

Trình An Nhi bị bạn trai cũ làm phiền không chịu buông tha, vì thế vài lần gọi điện cho Viên Quỳnh xin giúp đỡ, hai người cứ như vậy nảy sinh tình cảm.

Trình An Nhi là một người phóng khoáng, cũng không kì thị người đồng tính, nhưng là nàng ấy cũng sẽ không thích Viên Quỳnh, nàng là người tham hư vinh, thường xuyên có quan hệ không rõ ràng với vài tên công tử giàu có.

Nhưng Viên Quỳnh lại yêu thương nàng ấy hết mực, tuy rằng không hài lòng với hành động của nàng ấy, những vẫn toàn tâm toàn ý che chở nàng, vì thế kéo theo không ít phiền toái, bạn trai cũ của Trình An Nhi không cam lòng, biết chuyện của nàng cùng Trình An Nhi, chạy đến đồn cảnh sát quậy phá, chỉ vào Viên Quỳnh mắng mỏ, nói toàn những lời khó nghe, còn đem chuyện Viên Quỳnh là người đồng tính làm ầm ĩ lên.

Lập tức, Viên Quỳnh trở thành tâm điểm của cục cảnh sát, mỗi người nhìn nàng ánh mắt đều mang theo vài phần khinh thường, đều cố ý duy trì khoảng cách với nàng.

Cấp trên cảm thấy như vậy không ổn lắm, muốn đem nàng điều đi nơi khác, lúc này Trình An Nhi lại cùng bạn trai quay lại.

Sự nghiệp cùng tình cảm đều không thành, Viên Quỳnh cũng không biết mình làm sao có thể vượt qua đoạn thời gian đó.

Chỉ là sau khi xảy ra chuyện đó, nàng liền im lặng ít nói, sau đó nàng liền biết được một chuyện, vì để cho Trình An Nhi lần nữa quay lại bên người mình, bạn trai cũ của Trình An Nhi liền dụ dỗ nàng ấy sử dụng ma tuý, vì để có thể lấy được ma tuý Trình An Nhi quay lại với hắn, cùng nhau rời đi biến mất khỏi cuộc sống của Viên Quỳnh.

Thế là Viên Quỳnh yêu cầu cấp trên, nàng muốn vào đội phòng chống ma tuý, cấp trên của nàng vốn muốn điều nàng đi lập tức đồng ý, điều nàng đến một thành phố nhỏ tên Cảnh Hồng ở Vân Nam, nơi này đích thị là tuyến đầu khu vực chống ma túy.

Sau khi đến cục cảnh sát Cảnh Hồng, Viên Quỳnh mới bắt đầu hiểu biết cái gì được gọi là tàn nhẫn, cái gì gọi là gian nan.

Nhưng cho dù nàng có dũng cảm và thông minh đến cỡ nào, nàng cũng không có cách hoà nhập với đội cảnh sát hình sự, đồng nghiệp ở đây cũng biết chuyện của nàng, hơn nữa người dân ở đây tương đối bảo thủ, nàng ở trong này chính là khác người, mỗi người mặt ngoài đối với nàng đều duy trì lễ phép, nhưng bên trong luôn giữ khoảng cách.

Thực ra trước khi làm nội gián, Viên Quỳnh cảm thấy tương lai của mình thật u ám, vì thế khi đội hình cảnh cần một người trà trộn vào một tổ chức buôn lậu ma tuý để nằm vùng, Viên Quỳnh liền nói: “Tôi đi”.

Dù sao nàng cũng chẳng phải bận tâm điều gì, mà người chiến hữu cùng nàng chia một điếu thuốc trước đó cũng bởi vì bị phát hiện là nội gián, bị tổ chức buôn ma tuý này tàn nhẫn tra tấn giết hại.

Ngày hôm sau, sáng sớm Viên Quỳnh rời khỏi nhà, Ngô Phong ngồi ở phòng khách, nhìn nàng đi vào, bèn ôm nàng vào ngực, ngã xuống sô pha.

Viên Quỳnh nhìn Ngô Phong đang đè trên người mình, bất đắc dĩ thở dài nói: “Không phải cô nói hôm nay giao hàng sao?”.

Ngô Phong nói: “Đó là chuyện hai ngày sau, tôi đã hẹn rồi”.

Viên Quỳnh nói: “Vậy hôm nay cô gọi tôi tới làm gì? Tôi còn tưởng là hôm nay”.

Ngô Phong có chút thất vọng nói: “Em không muốn gặp tôi à?”.

Nói xong đưa một chân ra lướt qua chân Viên Quỳnh, quỳ gối lên sô pha, hai tay men theo bên người Viên Quỳnh đặt lên hông, nhìn Viên Quỳnh nói: “Đừng nhàm chán như vậy được không? Tôi biết em có chút thích tôi mà.”

Cô nói xong lấy tay đặt lên ngực Viên Quỳnh, nở nụ cười nói: “Tim em đập rất nhanh”.

Viên Quỳnh nhìn cô mặc một chiếc áo lót màu đen, lộ ra khe ngực sâu hun hút, Viên Quỳnh đưa tay gối đầu, đưa mắt nhìn cảnh xuân trước mắt, nói: “Cô là bà chủ của tôi, cô kêu tôi tới tôi có thể không tới sao? Cần gì phải dụ tôi đến”.

Ngô Phòng nhìn vẻ mặt lưu manh của nàng, ánh mắt đang nhìn chằm chằm ngực mình, cố ý hạ người thấp xuống, nói: “Không giống nhau, tôi trực tiếp gọi em lại đây đó là ra lệnh cho em, vậy sẽ có cảm giác không bình đẳng, tôi dụ em qua đây là vì tôi muốn gặp em”.

Viên Quỳnh cười: “Hahahaha..”, ánh mắt mang theo trêu tức nói: “Cô không phải yêu tôi rồi chứ?”.

Ngô Phong hỏi ngược lại: “Tôi nói tôi yêu em, em tin không?”.

Viên Quỳnh đẩy cô ra ngồi ngay ngắn lại, nói: “Không tin”.

Ngô Phong cười cũng ngồi ngay lại nói: “Nói thật tôi cũng không tin, nhưng tôi nghĩ chúng ta còn có thể phát triển thêm”.

Nói xong cô lại đứng lên nói: “Hôm nay cùng nhau đi ăn cơm trưa đi, bù cho buổi hẹn hò không thành hôm qua”.

Hai người đến một nhà hàng kiểu Trung, Ngô Phong đưa thực đơn cho Viên Quỳnh bảo cô gọi món, đồng thời nói: “Ăn cơm xong, tôi dẫn em đi mua chút quần áo”.

Viên Quỳnh nhìn thực đơn nói: “Không cần, quần áo mua xong tôi cũng không mặc, phí tiền lắm, chi bằng cô trực tiếp cho tôi tiền đi”.

Ngoi Phong nở nụ cười, nói: “Em thật là thẳng thắng”.

Viên Quỳnh nói: “Làm nghề này, ngày nào cũng phải đối mặt với họng súng, chẳng phải cũng vì tiền sao”.

Ngô Phong cười nói: “Đúng thật…..

mà tôi thấy em cũng không phải dạng người thích tiêu tiền, vậy em kiếm tiền làm gì?”.

Viên Quỳnh cười cười nói: “Em trai của tôi bị bệnh tim bẩm sinh, tim bị dị dạng, cô cũng biết mà, bệnh này tốn rất nhiều tiền”.

Ngô Phong kinh ngạc nói: “Thì ra là vậy”.

Những điều Viên Quỳnh nói đều là sự thật, nhưng mà nàng nói là hoàn cảnh thật sự của người nàng đang mượn thân phận, Viên Quỳnh thật cũng là vì em trai bị bệnh tim mới đi con đường này, cuộc sống khốn nạn, không khỏi làm người ta oán than.

Ngô Phong nhìn nàng, nhưng không nhìn ra biểu cảm gì trên mặt Viên Quỳnh, thực đơn che đi hơn nửa mặt Viên Quỳnh, cô cười nói: “Yên cương tô điểm ngựa, áo quần trang điểm người.

Em không ăn mặc đẹp một chút, người khác sẽ chê cười tôi”.

Viên Quỳnh buông thực đơn nhìn cô, có chút bất mãn nói: “Tôi là người của cô? Tôi là thuộc hạ của cô mới đúng”.

Ngô Phong cười không nói, Viên Quỳnh chỉ vào hai món trên thực đơn, hỏi: “Cô muốn ăn gì?”.

Ngô Phong nói: “Sao cũng được, món nào thanh đạm một chút là được”.

Viên Quỳnh liền gọi thêm hai món, không bao lâu đồ ăn được dọn lên, hai người vừa ăn vừa nói chuyện.

Trong nhà hàng một đôi nam nữ vừa ăn xong chuẩn bị đi ra ngoài, đi ngang qua hai người, một cô gái đi tới chợt quay đầu nhìn lại Viên Quỳnh, vẻ mặt mang theo kinh ngạc, xoay người gọi một tiếng: “Lỵ Lỵ!”.

Viên Quỳnh vẫn tươi cười nói chuyện với Ngô Phong, cũng không để ý có người đang gọi nàng.

Thật là nàng đã quen cái tên Viên Quỳnh này, cái tên kia đối với nàng thật xa lạ, nàng thật sự không có để ý đến cô gái kia đang gọi nàng, nàng ta thấy nàng không có phản ứng liền đi tới, nhìn kỹ nàng, nói: “Lỵ Lỵ, là cô sao?”.

Viên Quỳnh lúc này mới ngạc nhiên quay đầu nhìn người phụ nữ hỏi: “Cô đang gọi tôi?”.

Ngô Phong cầm chén trà, chậm rãi nhấp một ngụm, nhìn Viên Quỳnh, người phụ nữ kia cầm vai Viên Quỳnh nói: “Em không phải không nhận ra tôi chứ!”.

Viên Quỳnh nhìn cô gái này, ánh mắt mang theo kinh ngạc, nhìn kĩ nàng ta nói: “Tôi và cô có quen biết sao?”.

Ánh mắt cô gái chứa đầy sự mất mát, lại mang theo một tia không cam lòng nói: “Tôi là Trình An Nhi”.

- --------------------------------------------------------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.