Thời điểm lần thứ hai chú ý đến Bạch Diệc Sơ là khi cậu mười hai tuổi, rốt cuộc có thể bước ra bên ngoài Ngụy gia đi học.
Cậu học rất tốt, ngoại trừ thân thể ốm yếu phải uống thuốc thì cậu chẳng khác gì những người xung quanh.
Khi hắn đưa cho Ngụy Chinh kết quả học tập, bởi vì mới giải quyết được một số chuyện phức tạp mà hắn thấy có chút thả lỏng, vì thế không ngần ngại khen ngợi một câu.
Vô tình làm đối phương lộ ra một nụ cười diễm lệ, con ngươi Nguy Chinh co rụt lại, hô hấp như dừng lại trong nháy mắt.
Đẹp đẽ, mọi thứ đều bị lu mờ bởi một khóe môi cong.
Ngắn ngủi nhưng rực rỡ.
Ngụy Chinh phát hiện hắn có phản ứng, khàn khàn nói mấy tiếng, động tác cũng trở nên cứng nhắc, lập tức bảo Bạch Diệc Sơ đi về trước, đối phương do dự liếc bảng kế quả học tập phải đưa cho thầy đang đặt ở trên đùi Ngụy Chinh, nhưng vẫn nghe lời đi ra khỏi cửa.
Cậu vừa đi không lâu, Ngụy Chinh đã gọi điện cho tình nhân của hắn.
Đáng tiếc đối phương đến chậm, chờ đến chậm, Ngụy Chinh chờ cô tắm xong thì nhận ra dục vọng của mình đã mềm oặt, liền không liếc mắt đuổi tình nhân về.
Tình nhân không nói gì cứ thế hiên ngang bước ra cửa lớn Ngụy gia, Nguy Chinh đứng dậy đến phòng con trai để trả kết quả học tập.
Thiếu niên thân thể trắng nõn thon dài, đơn bạc ngây thơ, vẻ đẹp yếu ớt, còn có giọt nước rơi xuống,
Thời điểm nhìn thấy Ngụy Chinh, cậu thoáng chốc hoảng loạn, theo bản năng nắm chặt khăn tắm, gương mặ vì tái nhợt sau khi tắm lại phảng phất chút ửng hồng, dáng vẻ thất kinh, khiến cho vẻ đẹp thuần khiết kia lại càng trở nên diễm lệ.
Trong nháy mắt, Ngụy Chinh trầm mắt xuống, cổ họng khô khan nhưng vẫn cười nói : « Mới tắm xong ? Cha mang bảng kết quả học tập đến cho con. » Hắn buông lời động viên trước sự gượng gạo của cậu : « Trước mặt cha mình còn phải ngượng ngùng sao ? »
Nhưng bản thân hắn biết, dục vọng của hắn đang cứng lên.
Sau buổi tối ngày hôm ấy, mọi người vỡ lẽ Ngụy gia đổi khẩu vị sang mua vui trên thân thể đàn ông.
Thân thể yêu ớt thơ ngây mềm mại là thế, nhưng buổi tối hôm ấy Ngụy Chinh vẫn chưa ra tay, chỉ là kiềm chế dục vọng của mình lại.
Không làm ra loại chuyện kinh khủng kia.
Ngụy Chinh nhắm mắt lại, nhớ tới cái tiếng gọi cha kia, bỗng nhiên nổi lên tà ý.
Bạch Diệc Sơ năm mười bốn tuổi, cùng Ngụy Chinh ngủ trên một cái giường, bên ngoài nhìn vào đều thấy Ngụy Chinh yêu thương đứa con trai này biết bao, có thể nói đi đâu làm gì cũng có nhau.
« Với cha việc gì phải ngại ngùng. »
Lời nói thân mặt, hành động mờ ám cuối cùng là đến buổi tối nằm cạnh nhau.
Đáy lòng Bạch Diệc Sơ kỳ thật không thích việc thỉnh thoảng phải nhận lấy một nụ hôn, tình cờ là lướt trên mặt, rơi xuống môi, khuấy đảo bên trong, hoặc là nụ hôn ngấu nghiến trên cái cổ mảnh khảnh, sau đó từ từ, Bạch Diệc Sơ nhắm mắt cam chịu để vạt áo của mình bị cởi ra, sau đó đầu v* bị ngậm, không ngừng bị liếm láp, đùa giỡn. Bạch Diệc Sơ lúng túng giãy dụa, cuối cùng gương mặt đỏ bừng, đầu v* bị liếm láp ướt át, quần áo bị cởi bỏ lộ ra xương quai xanh tinh xảo.
Rốt cuộc Ngụy Chinh cũng chịu mặc lại quần áo cho cậu, tình cờ lại nhìn thấy gương mặt ngày một tinh xảo đẹp đẽ của Bạch Diệc Sơ, hắn lại không kiềm chế nổi ngậm lấy đầu v* cậu cách một lớp quần áo, thẳng cho đến khi làm cho con trai nuôi mình viền mắt ướt át nghẹn ngào, hắn mới chịu tha cho cậu, kéo cậu vào trong lòng ngực như động viên chẳng khác gì một người cha mẫu mực.
Bạch Diệc Sơ làm sao đủ thủ đoạn để chống lại Ngụy Chinh ?
Cậu đi đâu cũng luôn có người theo dõi.
Cứ nhẫn nại như thế, nhẫn nại cho đến một buổi tối, Nguy Chinh ung dung thong thả cởi áo của cậu, thỏa mãn nở ra nụ cười : « A Bạch à, có mình cùng cha chơi trò này không ? »
_Hết chương 2_