Sáng sớm tỉnh dậy, Bạch Đào mới phát hiện ra Bùi Thời đã tỉnh, người đàn ông này đang ngồi trong góc lều, đôi mắt hơi đỏ nhìn cô.
Bạch Đào gần như vừa mở mắt ra lại lập tức giả vờ mơ màng nhắm mắt vào.
Bùi Thời đang nhìn mình! Đang nhìn mình!
Người đàn ông này xem ra đến cùng vẫn không thể chống lại được thói quen yêu cô vô bờ bến ở trong lòng, một buổi sáng mát lạnh như vậy, thế mà lại thức dậy sớm, sau đó ngồi ở một bên chỉ để yên lặng ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp khi ngủ say của cô, có lẽ là nghĩ đến quá khứ nên mắt đều đỏ lên rồi!
Mặc dù lần cắm trại này hoàn toàn khác với những gì Bạch Đào nghĩ, nhưng trăm sông đổ về một biển, tình cảm đã sắp được khôi phục lại rồi!
Bạch Đào phấn khích đến suýt nữa lăn qua lăn lại, tuy nhiên cô không thể phá hủy cơ hội khó có được này.
Cứ… Giả vờ ngủ trước, để Bùi Thời nhìn thêm chút nữa đi, dù sao thì lúc này tỉnh lại, nhìn thấy dáng vẻ nước mắt lưng tròng của Bùi Thời, chẳng phải sẽ khiến anh lúng túng xấu hổ sao?
“Bạch Đào.” Giọng nói của Bùi Thời rất khàn, như thể đã khóc vậy, anh đứng dậy, tiến lại gần Bạch Đào.
Đến rồi đến rồi! Lời tỏ tình chân thành nhân lúc cô đang ngủ sắp đến rồi!
Giống như trong phim truyền hình, giây tiếp theo, Bùi Thời sẽ nói ra nỗi đau hoặc sự vùng vẫy đấu tranh trong nội tâm của mình, mà cô thì cần phải nằm đó giả vờ ngủ, đợi đến khi Bùi Thời đã thổ lộ hết, cô cảm động bật dậy, kéo anh lại rồi ôm đầu anh khóc lóc thảm thiết, những mâu thuẫn giữa hai người rất nhanh liền được giải quyết!
Đáng tiếc…
“Đừng giả vờ nữa, anh biết em tỉnh rồi.” Giọng Bùi Thời ngày càng khàn hơn, anh dừng lại một chút: “Anh có lời muốn nói với em.”
Chẳng nhẽ Bùi Thời thích chơi thẳng thắn? Trực tiếp đợi cô tỉnh dậy rồi mới bộc lộ chân tình?
Bạch Đào mở mắt ra, giả vờ như vừa mới ngủ dậy, còn vươn eo, quyết định đáp lại tình yêu của anh: “Em… Em vừa mới tỉnh.” Cô nhìn Bùi Thời, điềm đạm nói: “Ông xã, đêm qua em nằm mơ, trong đó đều là anh cả, em mơ thấy lúc chúng ta hẹn hò trước kia, từng cảnh từng cảnh cứ như đang diễn ra ngay trước mắt em vậy, chân thật như thế.”
Bạch Đào hợp thời bày ra dáng vẻ cúi đầu e thẹn: “Kỳ thực trí nhớ của em không tốt lắm, rất nhiều chuyện không quan trọng đều đã quên, nhưng từng chi tiết chúng ta yêu nhau em lại nhớ rất rõ, khi tỉnh lại rồi cũng cảm thấy vô cùng yêu anh…”
Mắt Bùi Thời trông càng đỏ hơn, anh khịt khịt mũi, Bạch Đào cảm thấy người đàn ông này cảm động đến phút chốc có thể khóc luôn rồi, ngay khi cô cho rằng Bùi Thời sẽ đáp lại mình một cách thâm tình, anh cuối cùng cũng mở miệng…
“Em yêu anh?” Người đàn ông mím môi, giọng mũi rất nặng: “Yêu anh là sẽ quấn hết chăn của anh đi sao?”
“…”
Bạch Đào lúc này mới nhìn xuống người mình, này không phải… Cô quả thật đã quấn hết chăn của Bùi Thời, cô lại ngẩng đầu lên nhìn anh, liền nhận ra có gì đó không ổn. Người đàn ông này nào có phải vì cảm động mà vành mắt đỏ ửng? Rõ ràng là vì bị cảm lạnh và lạnh cóng thức trắng đêm, trên người anh quấn chiếc áo khoác, ánh mắt nhìn Bạch Đào nào có tình yêu? Là con mẹ nó sự thù hận nha!
“Em còn đá anh.”
Vì bị cảm, Bùi Thời dường như đã mất đi khí thế thường ngày, đôi mắt đỏ ửng và chóp mũi hơi đỏ khiến người đàn ông trông vô cùng đáng thương, anh bình tĩnh nói: “Tối qua em đã đá anh tổng cộng năm lần, còn dùng tay đánh anh bốn lần, nói mớ xong còn khuyên muỗi đốt anh…” Bùi Thời khịt khịt mỗi: “Ừ, em yêu anh như vậy.”
“…” Bạch Đào lập tức nguỵ biện: “Không thể nào, không phải em, em không có…”
“Anh ghi âm rồi.” Sắc mặt Bùi Thời u ám nhìn chằm chằm Bạch Đào: “Em đúng là thật sự yêu anh, cho nên đến cảm lạnh cũng giữ lại cho anh, để anh nửa đêm ngồi đây chịu lạnh.”
Bạch Đào tự biết mình đuối lý, chỉ có thể lầm bầm: “Em quấn chăn làm anh tỉnh dậy vì lạnh thì anh có thể lay em tỉnh để lấy lại chăn mà…” Phút chốc cô liền tìm ra điểm mù của vấn đề: “Bùi Thời, chuyện này sao có thể trách em chứ! Sao nửa đêm anh lại ngồi đó mà không gọi em dậy?”
Vẻ mặt Bùi Thời đầu tiên có chút mất tự nhiên, sau đó anh hung dữ nói: “Anh đều đã ốm rồi, sao em còn có nhiều vấn đề như thế.”
……
Bạch Đào đi cắm trại với vẻ mặt đầy mong đợi, trong ấn tượng của cô, cùng Bùi Thời trải qua hai ngày một đêm lãng mạn hồi tưởng lại những kỷ niệm yêu đương, hàn gắn lại mối quan hệ, lại hy sinh bản thân làm chút vận động ban đêm, lịch trình sắp xếp dày đặc, trên đường trở về có lẽ sẽ mệt nhoài.
Đương nhiên, cô dự đoán không sai, trên đường trở về, cô quả thực đã kiệt sức. Buổi cắm trại chết tiệt này hoàn toàn khác với những gì cô tưởng tượng!
Lúc về Bạch Đào lái xe, nhìn Bùi Thời đang làm ổ ở ghế phó lái, vẻ mặt yếu ớt cô liền cảm thấy hối hận biết vậy chẳng làm. Sau khi tố cáo cô xong, Bùi Thời dụi dụi đôi mắt đỏ hoe, lau nước mũi, sau đó bắt đầu vênh mặt hất hàm ra lệnh cho cô lái xe. Anh ốm rồi, anh yếu đuối rồi, anh uống thuốc cảm xong buồn ngủ rồi… Tóm lại, anh không thể lái xe nữa rồi.
Thế là Bạch Đào thu dọn đồ đạc, thành công thăng lên chức lái xe. Trên đường đi, ông chủ thích xoi mói bắt bẻ của cô ngồi bên cạnh…
“Vừa rồi lúc rẽ em không bật xi nhan trước sao?”
“Phải rẽ phải vào con đường đó, em đi đường này sẽ phải vòng một vòng.”
“Phía trước là đèn đỏ, em còn phóng nhanh như vậy làm gì? Phải giảm dần tốc độ rồi, nếu không phanh gấp sẽ không thoải mái.”
……
Lúc này triệu chứng cảm nặng của Bùi Thời có vẻ đã nghiêm trọng hơn, cả khuôn mặt anh trở nên ửng hồng, giọng nói cũng yếu ớt vô lực, dưới mắt cũng có những giọt nước, nhưng dù vậy, người đàn ông này vẫn kiên cường không khuất phục mà “Chỉ điểm giang sơn”, giống như một thiếu gia mắc bệnh lao khó lấy lòng.
Bạch Đào không thể chịu đựng nổi nữa, lúc dừng đèn đỏ, cô quay đầu sang nghiêm túc nhìn Bùi Thời cảnh cáo…
“Bùi Thời, nếu anh còn nói nữa, em sẽ chặn miệng anh lại!”
Bùi Thời nghiêng đầu, ngừng một lát, anh như không thể tin được mà nhìn chằm chằm Bạch Đào, sau đó vẻ mặt kinh ngạc cất cao giọng: “Sao cả ngày em chỉ nghĩ đến những chuyện này vậy!”
Người đàn ông bị cảm này tiếp tục thì thào: “Anh đều đã ốm rồi!”
Bạch Đào sát lại gần: “Cái gì?”
Bùi Thời phòng bị lại có chút bất lực nhìn Bạch Đào, anh dựa sát vào chỗ ngồi hơn mà trốn tránh: “Đợi anh khỏi đã.”
Cho đến khi đèn xanh bật lên, Bạch Đào khởi động xe vẫn mù tịt chưa hiểu Bùi Thời nói gì, chỉ là rất nhanh, câu nói tiếp theo của Bùi Thời đã khiến Bạch Đào cảm thấy không tốt.
“Đợi anh khỏi rồi em hãy hôn.”
???
Không phải???
Dù Bạch Đào có ngốc hơn nữa thì giờ cũng đã phản ứng lại, ý của Bùi Thời là…
“Anh cho rằng em muốn chặn miệng anh lại tức là muốn hôn anh?!”
Không thể tưởng tượng được!
“Nếu không thì sao, không phải cả ngày em chỉ nghĩ tới những chuyện này à? Trong những cuốn tiểu thuyết thông tục đó của em không phải cũng đều là những lời thoại kiểu này sao?” Bùi Thời bị lạnh cóng đến cảm trong lòng đã tức giận, giờ cũng chẳng khách sáo với Bạch Đào nữa.
Bạch Đào hận không thể nhảy dựng lên để chứng minh sự vô tội của mình: “Em không có! Em chỉ định nhét thứ gì đó vào miệng để anh ăn thôi!”
Bởi vì cảm lạnh, giọng nói của Bùi Thời có chút uể oải, anh nhướng nhướng mí mắt, hiển nhiên không hề tin lí do thoái thác của Bạch Đào: “Ồ.”
Thái độ không chút thành ý này của anh khiến Bạch Đào đau đớn như bị kim châm, cô lập tức xị mặt xuống: “Anh không tin em. Thái độ của anh qua loa chiếu lệ như vậy!”
Bùi Thời nhìn Bạch Đào, thực sự trở nên nghiêm túc: “Ừ, anh tin em.” Người đàn ông dừng lại chút, tiếp tục nói: “Giống như tin em yêu anh nhiều bao nhiêu vậy.”
“…”
*****
Sức khoẻ của Bùi Thời bình thường rất tốt, có điều lần này cảm lạnh lại hơi dữ dội, sau khi về nhà, mặc dù đã uống thuốc nhưng bệnh vẫn không thuyên giảm, ngày hôm sau tỉnh dậy Bùi Thời vẫn cảm thấy chóng mặt, cuối cùng đành phải làm ở nhà. Ý định ban đầu của lựa chọn này vốn là muốn nghỉ ngơi nhiều hơn để bớt đau đầu, nhưng Bùi Thời không ngờ anh ngược lại càng đau đầu hơn…
Bạch Đào đối với việc chăm sóc người bệnh là anh sản sinh ra sự nhiệt tình cực kỳ lớn.
“Ông xã, anh thế nào rồi? Em đến đo nhiệt độ cho anh một chút.”
“Ông xã, đã đỡ chút nào chưa? Đây là miếng dán hạ sốt, em vừa ra ngoài mua đó.”
“Ông xã, đây là viên sủi em vừa pha cho anh, nào, uống chút đi.”
“Ông xã, thân nhiệt đã giảm chưa? Em tới để ghi lại đồ thị nhiệt độ cơ thể cho anh…”
……
Gần như cứ mười phút Bạch Đào lại chui vào thư phòng của Bùi Thời một lần, xách theo hộp thuốc, sau đó lấy ra một đống đồ, đầu tiên là đo nhiệt độ cơ thể, sau đó ghi lại, cuối cùng luôn là lấy một ít thuốc và canh để lại, cô thậm chí còn đặc biệt làm một cuốn sách “Hướng dẫn chăm sóc Bùi Thời bị cảm lạnh và ghi chép nhiệt độ”…
Bùi Thời thực sự không thể chịu nổi nữa, cảm thấy Bạch Đào có khả năng là rảnh quá, anh phải tìm việc gì đó cho cô làm: “Em vẽ xong truyện tranh chưa? Anh không sao cả, em cứ đi làm việc của em là được.”
Từ khi bị Bùi Thời trách móc mình không yêu anh, trong lòng Bạch Đào liền suy tính, cô đến đây là để duy trì cuộc hôn nhân, kết quả lại làm cho Bùi Thời không hề cảm nhận được hơi ấm của gia đình, này sao có thể được?
Bây giờ Bùi Thời ốm phải làm việc ở nhà, không phải là cơ hội tuyệt vời để cô thể hiện sao?
Nhất định phải khiến cho Bùi Thời cảm nhận được tình yêu và sự chăm sóc tỉ mỉ chu đáo!
Kết quả là đã bệnh đến thế rồi mà người đàn ông này vẫn kiên cường bảo cô đi vẽ truyện tranh!
Trong lòng Bạch Đào vô cùng cảm động: “Ông xã! Anh thật sự quá tốt! Đều đã thế này rồi! Còn không muốn làm phiền em chăm sóc anh, vẫn muốn em đi làm việc của mình, nhưng không sao, truyện tranh gì đó sao có thể quan trọng bằng ông xã? Anh đều đã ốm rồi! Nếu em vẫn còn đi vẽ truyện tranh thì chẳng phải sẽ là người không tim không phổi sao? Không được! Trước khi ông xã khỏi bệnh, em tuyệt đối không rời khỏi anh nửa bước!”
Sau màn tỏ tình chân thành này, gương mặt của Bùi Thời quả nhiên lộ ra vẻ phức tạp, nhưng càng như vậy, người đàn ông này lại càng khẩu thị tâm phi nói: “Không, anh vẫn chưa ốm nặng, em không cần quan tâm đến anh đâu, cứ đi bận việc của em là được.”
“Không cần lo đâu, em đã nộp bản thảo kỳ này rồi.”
“Nếu chương truyện tranh của kỳ này đã nộp rồi thì suy nghĩ một chút về kỳ sau và sau nữa đi.”
“Kỳ sau với sau nữa đều nghĩ xong hết rồi!”
“Thế cho chó ăn chưa?”
“Vẫn chưa.” Bạch Đào có chút không nhịn được nói: “Anh cái người này, nghĩ cho người khác trước bản thân cũng thôi đi, ngay cả chó cũng đặt nó lên trước, yên tâm, em sẽ thay anh đi cho chó ăn!”
Mặc dù cô vẫn còn hơi sợ chó, nhưng việc đổ thức ăn cho chó vào bát của rồi lắc lắc chuông thì Bạch Đào vẫn làm được, cô vỗ vỗ ngực bảo đảm: “Anh yên tâm, cứ giao cho em! Cho chó ăn xong, lại cho anh ăn!”
Cô nhìn Bùi Thời một cái: “Anh muốn ăn gì? Em bảo dì giúp việc nấu!”
“Anh không muốn ăn đồ dì nấu.” Bùi Thời nhìn Bạch Đào một cái, khát vọng sinh tồn mãnh liệt khiến anh gần như nói ngay lập tức: “Anh muốn ăn đồ em nấu.”
Bạch Đào không có việc gì làm, thì tìm chút việc để cô làm đi.
“Em?” Bạch Đào sửng sốt: “Nhưng chuyện nấu ăn này, em, em cũng không thạo lắm, mấy lần trước đều là xem hướng dẫn làm cả, cho nên nếu muốn em làm thì chắc phải tốn không ít thời gian, chắc anh phải đợi rất lâu mới có thể ăn được.”
Thời gian lâu mới tốt.
“Không sao.” Bùi Thời cười: “Ốm mà ăn đồ em nấu, cảm thấy sẽ khỏi nhanh hơn chút.”
Dụ dỗ Bạch Đào đi trước mới có thể có được sự yên tĩnh quý giá.
Bạch Đào không hề biết gì về suy nghĩ của Bùi Thời cả, cô chỉ cảm thấy sao người đàn ông này sau khi bị bệnh lại thích làm nũng như vậy, nhìn xem, còn sống chết không chịu ăn đồ dì giúp việc nâud, nhất định muốn cô phải tự tay hầm canh, tính tình này…
Nhưng Bùi Thời cũng đã nói đến thế rồi, nếu cô không tự mình nấu thì sợ là bản thân sẽ rất áy náy.
Bạch Đào đồng ý với Bùi Thời xong liền chạy vào bếp bắt đầu lăn lộn.
Cũng đúng, còn gì ấm lòng hơn khi được ăn bữa cơm do chính tay vợ nấu chứ?
Để Bùi Thời cảm nhận được tình yêu của mình, Bạch Đào xắn tay áo lên, quyết định bắt đầu từ việc rửa rau, thái rau, mọi việc đều do cô tự làm, như thế mới tràn ngập tình yêu!
Chỉ là đến khi bắt tay vào làm rồi Bạch Đào mới phát hiện ra, ngay cả khi dựa theo hướng dẫn thì nhiều thứ cũng không đơn giản như cô nghĩ, Bạch Đào đã tìm ra một thực đơn bữa cơm gia đình bảy món một canh đầy yêu thương, để Bùi Thời có thể ăn sớm nhất, cô làm mấy việc cùng một lúc, vừa nấu canh, vừa rửa, thái rồi xào đồ ăn, chân tay luống cuống rất dễ mắc sai lầm, đầu tiên là thái rau cắt phải ngón tay, sau đó xào đồ ăn bị dầu ăn bắn vào cổ tay, chưa kịp xử lý vết thương thì nồi canh đã gần cạn, đợi đến khi bật nhỏ lửa lại thì đồ xào đằng kia đã sắp cháy gần hết…
Sau không biết bao nhiêu lần thất bại, đợi đến khi Bạch Đào cuối cùng cũng làm ra được một món ăn nhìn bên ngoài có thể miễn cưỡng chấp nhận được thì đã là hai tiếng đồng hồ trôi qua…
*****
Trong hai tiếng này, Bùi Thời đã xử lý xong hết tất cả các email, còn soát lại các sơ hở trong hợp đồng mà pháp lý không thể thấy. Không có Bạch Đào làm phiền, suy nghĩ của anh rất rõ ràng thông suốt, đầu dường như cũng không bị đau nữa.
Cũng đúng lúc này, Bạch Đào thò đầu vào thư phòng: “Ông xã, ăn cơm thôi…” cô ấp úng nói: “Em nấu xong rồi.”
Bùi Thời biết khả năng nấu nướng của Bạch Đào, căn bản chỉ có thể đạt đến mức ăn được mà thôi, đợi tới khi bị Bạch Đào dẫn đến ngồi vào bàn, nhìn một bàn những món ăn khá bình thường, suy nghĩ này của anh càng thêm sâu sắc hơn.
Nhưng mà trong mắt Bạch Đào lại lộ ra vẻ mong đợi: “Anh ăn thử đi!”
Mặc dù che giấu rất tốt, nhưng động tác thận trọng dè dặt của cô lại viết đầy ba chữ “cầu khen ngợi”, có thể làm ra một bàn món ăn này, trong lòng cô hiển nhiên khá tự hào.
Bùi Thời vốn dĩ muốn kiếm cớ không ăn, nhưng đối diện với ánh mắt như vậy, anh gần như không có cách nào từ chối.
Đợi đến khi Bùi Thời ý thức được, bản thân anh đã nâng thìa canh lên uống.
Hơi mặn.
Chỉ là Bạch Đào nhìn chằm chằm vào anh như một con chó con vừa mới cắp được xương về, đôi mắt đen láy sáng rực, chóp mũi nhỏ nhắn xinh xắn còn hơi lấm tấm mồ hôi, có lẽ cô đã phải rất nỗ lực mới có thể làm nên một bàn đồ ăn như thế này.
“Thế nào thế nào?”
Bùi Thời mạnh mẽ nuốt ngụm canh xuống: “Cũng được.”
Bạch Đào quả nhiên lộ ra vẻ mặt hơi thất vọng: “Chỉ là cũng được thôi sao?” Nhưng cô nhanh chóng phấn chấn lên, chỉ chỉ vào một đĩa rau xào khác: “Vậy anh thử món này đi!”
Mà vào lúc này, Bùi Thời cũng đã nhận ra có gì đó không đúng, từ đầu đến cuối Bạch Đào đều giấu tay dưới bàn hoặc sau lưng.
Anh cau mày lại: “Tay em bị sao vậy?”
Quả nhiên, vẻ mặt của Bạch Đào có chút mất tự nhiên, cô dời ánh mắt đi nhìn sang chỗ khác nói: “Không có gì nha.”
“Tay của em, lấy ra cho anh xem.”
Bạch Đào nói gì cũng không chịu, Bùi Thời hết cách, chỉ có thể đứng dậy, đi thẳng đến bên cạnh Bạch Đào, dùng sức kéo tay cô ra.
Cũng vào khoảnh khắc này, Bùi Thời mới hiểu tại sao Bạch Đào lại giấu đi, trên mấy ngón tay đều dán băng cá nhân, trong đó có một vết thương bị cắt vào chỗ dễ đau và khó cầm máu nhất của ngón tay, lúc này máu đang chảy ra từ băng cá nhân, lại nhìn lên nữa, trên da cổ tay trắng mịn mềm mại của Bạch Đào cũng có một vết phồng rộp màu đỏ nổi bật rõ ràng, là vết bỏng.
Nhân lúc Bùi Thời đang sững sờ, Bạch Đào nhanh chóng rút tay về, sau đó vuốt vuốt tóc: “Chỉ là vừa rồi xuất thần không cẩn thận thôi, anh đừng lo, thức ăn sắp nguội hết rồi, anh mau ăn đi.”
Trong lòng Bùi Thời nhất thời dâng lên một cảm xúc khó nói thành lời, nếu không phải anh vì muốn đuổi Bạch Đào đi mà để cô nấu cơm, cô căn bản sẽ không bị thương, dù sao với tính cách được cưng chiều của Bạch Đào, cô chỉ ước gì có thể cơm dâng tận miệng, nước rót tận tay, tuyệt đối sẽ không tự tay xuống bếp.
Bạch Đào lại không hề có ý trách móc gì anh, cô cười híp mắt, như một con chó con bị đánh cũng không thù oán gì, rõ ràng vết thương trên tay đều là do nấu ăn cho anh mà thành, nhưng cô lại không có chút ý định truy cứu nào, chỉ nhìn anh chằm chằm với đôi mắt sáng ngời.
Bùi Thời căn bản không có chút sức chống cự nào với những con chó con đáng yêu.
Dưới ánh mắt như vậy, anh ăn một miếng rau xào.
Quá nhiều dầu rồi.
Nhưng Bùi Thời lại cười, dùng vẻ mặt hạnh phúc nhất nói: “Rất ngon.”
Anh vô cùng nghiêm túc và trang trọng ăn cả một bàn thức ăn, dù là cơm sống, đồ ăn có món mặn, món nhiều dầu hay quá ngọt, nhưng trong nội tâm Bùi Thời đều cảm thấy một bàn này rất quý giá.
Nhìn thấy Bùi Thời ăn hết sạch sẽ, Bạch Đào quả nhiên lộ ra vẻ vui mừng và đắc ý: “Còn nói cũng được, cũng được mà anh ăn vui vẻ như vậy!”
Bùi Thời này đúng là khẩu thị tâm phi, lúc đầu thì một mặt ghét bỏ, sau đó miễn cưỡng nói cũng được, kết quả lại ăn hết không chừa thứ gì, còn không phải vì tài nghệ nấu nướng của cô tốt sao! Bạch Đào ngất ngây nghĩ, quả nhiên không chuyện gì có thể làm khó mình! Sức mạnh của tình yêu là vô tận! Ngón tay bị thương, cổ tay bị bỏng cũng đáng giá!
Bạch Đào vừa muốn đắc ý nói thêm vài lời, Bùi Thời đã gọi tên cô.
“Bạch Đào.”
Người đàn ông ngừng lại một chút: “Anh xin lỗi.”
Giọng Bùi Thời trầm thấp, bộ dáng nghiêm túc, trịnh trọng nhìn vào mắt Bạch Đào.
Đây là xin lỗi vì bản thân khẩu thị tâm phi sao?
Bạch Đào vừa muốn xua xua tay ra hiệu không cần, Bùi Thời lại mở miệng lần nữa.
“Sau này sẽ không để em nấu ăn nữa.”
Bạch Đào sửng sốt: “Tại sao? Không phải em nấu rất ngon sao?”
“Rất ngon.” Bùi Thời mím môi: “Nhưng anh sẽ không để em nấu nữa.”
Anh nhìn Bạch Đào, nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay bị thương của cô: “Bởi vì anh sẽ không để em bị thương nữa.”
“Anh xin lỗi.”
Anh lại trịnh trọng xin lỗi một lần nữa, sau đó nắm lấy tay Bạch Đào kéo qua, nhẹ nhàng hôn lên đầu ngón tay bị thương của cô: “Sau này anh sẽ không để loại chuyện này xảy ra nữa.”
Bạch Đào hoàn toàn không dự liệu được sự phát triển này, cho đến khi đôi môi của Bùi Thời chạm vào đầu ngón tay cô như chuồn chuồn đạp nước, xúc cảm tê dại như đụng phải dòng điện từ đầu ngón tay truyền đến, cuối cùng cô cũng phản ứng lại, bối rối hoảng loạn rút tay về, nhịp tim tăng tốc một cách không thể kiểm soát.
Cô vô thức muốn chạy: “Em, em đi rửa bát!”
Bùi Thời ngăn cô lại: “Để dì giúp việc đi.”
“Cháu trai của dì cũng bị ốm, em thấy dù sao cũng không cần phải nấu cơm nên đã để dì về rồi, em, để em đi đi!”
“Em ngồi đây chờ.” Bùi Thời đẩy Bạch Đào về chỗ ngồi, sau đó anh ho khan, nói một cách mất tự nhiên: “Anh đi.”
……
Cuối cùng là Bùi Thời rửa bát, anh dọn dẹp bếp sạch sẽ, sau đó gọt hoa quả cho Bạch Đào, đun sữa, cả buổi chiều, Bạch Đào muốn làm bất cứ việc gì cũng đều bị Bùi Thời ngăn cản, người đàn ông này rõ ràng vẫn đang bị cảm, kết quả ngược lại đều là anh chăm sóc cô.
Bạch Đào càng nghĩ càng thấy áy náy bất an, nhân lúc Bùi Thời giải quyết công việc, cô đi ngang qua thùng rác. Đôi giày dính đầy bùn của Bùi Thời đang nằm yên lặng trong đó.
Rõ ràng trong lòng anh rất để ý đến đôi giày này, nhưng vì muốn giữ thể diện còn mắc bệnh sạch sẽ của thiếu gia, vậy mà lại thật sự trực tiếp vứt nó đi!
Bạch Đào nhặt đôi giày từ thùng rác lên, quyết định giặt cho anh, đôi giày này nhìn có vẻ như vẫn có thể cứu được! Tiết kiệm một chút, khâu vá lại thêm được ba năm! Đây là tài sản chung sau khi kết hôn đó!
Tiếc là dù đã giặt rất kỹ nhưng mặt bên của giày có một vết ố tẩy thế nào cũng không sạch được, Bạch Đào nghĩ một hồi, chạy lên tầng lấy sơn acrylic của mình, sau đó dựa theo vết ố phác thảo ra hình dáng một cành đào nhỏ, bên cạnh lại vẽ thêm một quả đào be bé dễ thương…
Lúc Bùi Thời xử lý xong email bước ra khỏi thư phòng, cảnh tưởng anh nhìn thấy là như thế này: Bạch Đào đang nghiêm túc cúi đầu xuống vẽ nguệch ngoạc lên giày, ngón tay dính một ít sơn nhưng cô lại chẳng quan tâm, khóe miệng hơi nhếch lên mang theo ý cười, còn ngâm nga hát.
Cô không hề nhận ra Bùi Thời đang ở cách đó không xa, đắc ý quan sát “kiệt tác” của mình: “Đóng một con dấu lên chân anh, đi đến đâu cũng đều là người của Bạch Đào em.”
Bùi Thời dựa vào tường uể oải nói: “Bạch Đào.”
Bạch Đào bị anh làm cho giật mình, nhìn thấy rõ là Bùi Thời, cô hơi hoảng loạn bỏ giày xuống, giả vờ bình tĩnh: “Anh làm gì vậy!”
“Tính chiếm hữu của em sao lại lớn như vậy.”
Giọng nói của người đàn ông này rất ngứa đòn, dáng vẻ cũng rất bỡn cợt, trong giọng nói còn mang theo ý cười khiến người ta phiền lòng, Bạch Đào ngay lập tức cảm thấy mình lại bị chế giễu rồi, mặt cô đỏ bừng vừa muốn phản bác biện giải, Bùi Thời đã đi về phía cô, anh vừa tới, cảm giác ám muội nhỏ bé lại ập đến, may mà cảm giác này chỉ kéo dài trong vài giây, bởi vì Bùi Thời đi thẳng tới trước mặt Bạch Đào, sau đó cầm lấy đôi giày trong tay cô.
Anh nhướng mày: “Đây không phải là đôi giày anh vừa vứt đi sao?” Anh lật sang mặt bên của giày: “Ồ, em nhặt lên giặt sạch rồi vẽ một quả đào sao? Cho anh à?”
“Không phải cho anh!” Bạch Đào cảm thấy có chút chán nản, trong tiềm thức liền nói lung tung: “Anh đã vứt đi rồi, em không thể xử lý rồi quyên tặng cho người cần sao?
Kết quả Bùi Thời bỏ giày xuống đất xỏ chân vào, anh đi giày bước hai bước đến trước gương soi, dáng vẻ rất hài lòng, sau đó cứ thế đeo giày, ném lại một câu “Anh chính là người cần” cho Bạch Đào.
???
Mà còn chưa kịp đợi Bạch Đào phản ứng, Bùi Thời đã đi đến đầu cầu thang, anh thuận thế quay đầu lại.
“Cảm lạnh của anh đã khỏi rồi.”
Cho nên?
Bạch Đào không nói gì, cắn cắn môi nhìn chằm chằm Bùi Thời, người đàn ông này hắng giọng, tiếp tục nói: “Em có việc gì đặc biệt muốn làm với anh thì có thể làm rồi, nếu thực sự không muốn đợi nữa, thì không cần đợi đâu.”
Hả?
Bùi Thời mím môi, lại nhìn đôi giày trên chân mình lần nữa, lúc này mới bình tĩnh tự nhiên đi lên tầng.