Bạch Đào Nhầm To Rồi

Chương 33: Phi lễ chớ nhìn, còn nhìn nữa sẽ xảy ra chuyện đó!




Chuyển ngữ: Hoa Linh Linh

Mười lăm phút sau. 

“Qua đây.”

Bạch Đào tức giận đùng đùng ngồi xổm xuống ở một bên, cô cắn môi, đề phòng trừng mắt với Bùi Thời: “Làm gì?”

Bùi Thời nhìn xiên nướng, lời ít ý nhiều: “Ăn thịt.”

“Em không!”

Quân tử không ăn đồ bố thí! 

“Thế anh ăn vậy.” Bùi Thời làm tư thế như muốn ăn. 

Bạch Đào liếc nhìn xiên thịt gà nướng vàng ươm vừa rắc gia vị thì là lên, trong lòng cô đấu tranh kịch liệt, cuối cùng vẫn chịu thua. Bùi Thời là đồ rác rưởi nhưng thịt vô tội! Người biết đồ ăn là mới là trang tuấn kiệt! Ăn không no thì sao có thể đánh bại Bùi Thời chứ?

Ý tưởng này càng trở nên mạnh mẽ hơn sau khi Bạch Đào cắn miếng thịt gà nướng đầu tiên.

Quá ngon rồi!

Bùi Thời này vẫn có ưu điểm nha, người có tay nghề đương đại đô thị!

Bạch Đào hì hục ăn liên tục mười mấy xiên trong chớp nhoáng, đợi đến khi cuối cùng đã ăn no, cô mới phát hiện ra Bùi Thời còn chưa ăn, người đàn ông này vẫn giữ nguyên tư thế vừa rồi, đang quét tương cay ngọt vào xiên thịt trên bếp nướng, anh chỉ lo nướng cho cô ăn trước thôi. 

Bạch Đào đặt xiên thịt gà trong tay xuống, trong lòng có chút tư vị phức tạp không thể nói rõ, cô chậm rãi đi đến bên cạnh Bùi Thời, sau đó đưa xiên gà đến bên miệng anh: “Này, anh ăn đi.”

Bùi Thời sững sờ, đôi mắt đẹp nhìn cô chằm chằm.

“Anh cũng ăn đi.” Bạch Đào rời ánh mắt đi: “Đều bị em ăn hết rồi, anh còn chưa ăn gì cả, vất vả cho anh rồi.”

Bùi Thời cười, vẻ mặt nhàn nhạt: “Ưu tiên phụ nữ trước.”

Đây quả thực là do phẩm cách quý ông tốt gây ra, nhưng không biết tại sao mà Bạch Đào lại không quá vui: “Sau này không được phép ưu tiên phụ nữ nữa.”

Còn chưa kịp đợi Bùi Thời trả lời, Bạch Đào đã nói tiếp: “Sau này chỉ có thể ưu tiên bà xã, những phụ nữ khác thì không cần thiết đâu, người đã có gia đình nên khắc chế những hành vi cử chỉ lịch thiệp, giữ lại cho những người đáng được nhận, đừng có phóng điện lung tung khắp nơi, cái này cũng là vì tốt cho anh, để tránh gây ra những hiểu lầm không đáng có, bị chụp ảnh không căn cứ.”

“Ồ.” Bùi Thời mím môi, khóe miệng mang theo ý cười: “Bạch Đào, em định báo danh cho anh vào lớp nam đức(1) sao?

(1)Lớp nam đức/男德班: Là lớp bồi dưỡng toàn diện về cách làm một người bạn trai tốt, người bạn đời tốt, người cha tốt. 

“…”

Bỏ đi, coi như cô chưa nói gì.

Có thể là do môi trường đi chơi ngoại ô tách biệt với không gian làm việc thường ngày của Bùi Thời nên nhìn người đàn ông này hôm nay tâm trạng có vẻ không tệ. 

Cắn người miệng mềm (2), Bạch Đào như trút căm phẫn ăn thêm hai miếng thịt xiên nữa, quyết định không so đo tính toán với Bùi Thời. 

(2)Cắn người miệng mềm/吃人嘴短: Vế trước của nó còn có một câu nữa là “Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm (拿人手短, 吃人嘴短)”, ý nói nhận được lợi ích từ người khác thì dù có chuyện gì cũng phải ăn nói nhún nhường hơn.

Đáng tiếc ông trời lại so đo với bọn họ, hai người vừa ăn trưa xong thì trời đổ mưa, lúc đầu mưa nhỏ làm Bạch Đào phán đoán sai, cô kéo Bùi Thời đi tìm được một cái đình nhỏ cách chỗ nướng không xa để trú mưa, rồi nhìn mưa càng lúc càng lớn…

Vốn dĩ vì trời trong nắng ấm, Bạch Đào mặc không nhiều nên giờ phút này cô không thể không run rẩy trong gió thảm mưa sầu, chỉ là cô chưa run rẩy được bao lâu, một chiếc áo khoác đã rơi xuống đầu cô.

“Mặc đi.”

Bùi Thời vẻ mặt nhàn nhạt đứng cách đó không xa đút hai tay vào túi, dáng vẻ rất bình tĩnh mà lạnh lùng: “Anh không lạnh.” Anh ngừng lại một lát, nói thêm: “Ăn thịt nhiều quá, hơi nóng.” Sau đó anh nhìn Bạch Đào một cái: “Em bị thận hư, mặc nhiều chút.”

“…”

Bạch Đào có chút tức giận muốn lấy chiếc áo trên đỉnh đầu xuống, kết quả tóc cô lại bị mắc vào cúc áo bên trong, kéo một lúc vẫn không ra được, cuối cùng đau đến nước mắt đều chảy ra.

Bùi Thời rác rưởi, không thể đưa áo một cách tử tế sao? Cứ nhất định phải ném lên người cô à?

Bạch Đào vừa nghĩ vậy, vừa lên tiếng oán giận: “Bùi Thời, anh cố tình phải không? Có phải anh ghen tị tóc em dày nên cố tình ném lên đầu làm cho tóc em bị mắc…”

Có lẽ Bùi Thời cũng không nghĩ tới tình huống này, anh sững sờ một lúc, sau đó bước tới, nhưng người đàn ông này hiển nhiên không muốn thừa nhận sai lầm của mình, anh bình tĩnh ngụy biện: “Vừa ném ra nó đã phủ lên đầu em rồi, vốn cho rằng sẽ ném được vào đúng tay em.”

“Cái gì?”

Anh có lòng tốt bổ sung thêm: “Anh không ngờ em lùn thế.”

Nếu không phải tóc vẫn đang mắc vào cúc áo, Bạch Đào hiện tại đã muốn đánh chết Bùi Thời rồi. 

Nhưng người đàn ông này ngứa đòn thì ngứa đòn, động tác giúp cô gỡ tóc khỏi cúc áo lại rất nhẹ nhàng, thậm chí còn nhẹ nhàng hơn chính Bạch Đào làm, đến mức cô một chút cũng không thấy đau. 

Có điều dù tay Bùi Thời rất cẩn thận, miệng anh lại không tha cho người ta, lúc thì “Em phiền phức quá”, một lúc lại “Có kéo thì tốt rồi”, để ngăn sức nặng của chiếc áo móc trên tóc Bạch Đào, Bùi Thời thực sự đã kéo rất cẩn thận, anh luôn duy trì tư thế cúi gập người như vậy, Bạch Đào tựa như đang ở trong một không gian nửa kín nửa hở dưới lớp áo cùng anh, mỗi khi Bùi Thời nói, mùi hương chỉ thuộc về riêng anh lại bay quanh bao lấy Bạch Đào, làm cho cô bồn chồn thất thường. 

“Được rồi, gỡ ra được rồi.”

May mà cuối cùng cúc áo cũng được gỡ ra, Bùi Thời rũ bỏ bộ dáng như đối mặt với kẻ thù lớn, thở phào một hơi, Bạch Đào cũng vui mừng nhẹ nhõm trong lòng, vừa rồi Bùi Thời ở gần cô quá, nếu còn tiếp tục như thế cô sắp không thở nổi rồi. 

Bùi Thời mím môi, nhìn sang chỗ khác, giả vờ nói một cách tự nhiên: “Không cố ý.”

Anh bổ sung thêm: “Anh thực sự không ý thức được hoá ra em lại thấp như vậy.”

“…”

Đừng giải thích nữa, anh thế này thà cố ý còn hơn…

Bạch Đào quyết định không dây dưa vấn đề này với Bùi Thời nữa, vì lúc này cô phát hiện ra bên ngoài mưa đã ngớt, không lâu sau thì tạnh.

Nhưng mưa đã tạnh rồi, một vấn đề mới lại xuất hiện. Khu nướng đồ ăn là một bãi cỏ tương đối thấp, bên ngoài đình mà Bạch Đào và Bùi Thời đang trú mưa giờ đã biến thành vũng bùn, nếu bước vào thì giày này coi như bỏ. 

Bùi Thời nhìn vũng nước, khuôn mặt thật sự không tốt lắm, nhưng Bạch Đào lại mặt mày rạng rỡ, cô lắc lắc đôi giày bọc Durex: “Thế nào gọi là bày mưu nghĩ kế, phòng ngừa chu đáo, lo trước tính sau? Chính là như em này, nhìn xem, hộ tống an toàn không sợ mưa gió!”

Biểu cảm trên mặt Bùi Thời hoàn toàn không thể hình dung nổi nữa rồi, Bạch Đào cũng không thèm nhìn nó, chỉ trịnh trọng lắc lắc Durex, ho khan: “Nếu anh cầu xin em, em cũng không phải là không thể chia cho anh hai cái mà dùng…”

Kết quả Bạch Đào còn chưa nói xong, Bùi Thời đã lập tức từ chối với thái độ kịch liệt: “Anh không cần.” Người đàn ông này sống chết không chịu nhận Durex, vẻ mặt bướng bỉnh nói: “Anh không dùng!”

Không dùng thì không dùng, Bạch Đào nghĩ, dù sao thì tôi cũng dùng rồi!

Durex, du lịch an toàn, đáng để có!

*****

Chân Bạch Đào có “áo mưa nhỏ” bảo vệ hộ tống liền như đạp gió, vũng nước gì đó đều không sợ, Bùi Thời thì cẩn thận dè dặt hơn nhiều, nhưng vì không chịu “du lịch an toàn” nên đợi đến khi bước tới khu nướng đồ ăn, trên giày của anh đã bị bắn tung tóe những vết bùn.

Bạch Đào nhìn vào mà xót xa: “Đôi này của anh là mẫu mới của mùa này, hơn nữa còn là bản giới hạn, rất khó mua đó, hiện tại đã ngừng sản xuất toàn cầu rồi, mà vải này nhìn không dễ làm sạch lắm.”

“Không làm sạch được.” Bùi Thời nói rất ngắn gọn súc tích: “Thì về đến nhà liền vứt đi.”

“Làm thế sao được? Khâu vá lại được thêm ba năm(3), hiện tại kinh tế khó khăn như vậy, cả xã hội đều đang chú trọng tới việc tiết kiệm, sao anh còn lãng phí chứ?”

(3)Khâu vá lại được thêm ba năm/缝缝补补又三年: Một câu tục ngữ TQ, cả câu phải là Mới ba năm, cũ ba năm, khâu vá lại được thêm ba năm (新三年,旧三年,缝缝补补又三年). Ý chỉ cuộc sống ngày xưa của người nghèo vô cùng khó khăn, mặc quần áo mới ba năm, cũ rồi lại mặc thêm ba năm, rách rồi khâu vào lại có thể mặc thêm ba năm nữa. 

Bùi Thời liếc nhìn Bạch Đào một cái: “Tiền anh tự kiếm được.”

Bùi Thời rõ ràng là thích đôi giày trên chân này, hiện tại giày bị vấy bẩn có chút uất ức ngột ngạt lại không thể phát tiết ra, vẻ mặt anh vẫn lạnh lùng nhưng giọng điệu hiển nhiên đã khó chịu.

Bạch Đào có chút muốn cười, cô kéo tay Bùi Thời: “Đừng tức giận mà.”

Bùi Thời phô trương nói: “Anh không tức giận.” Anh nói thêm: “Anh rất ổn, vô cùng ổn, cực kỳ ổn.”

Tuy vẫn tích chữ như vàng nhưng hơi thở xung quanh người đàn ông này đã giống như con cá nóc đang phồng mang lên rồi, còn không tức giận gì chứ? Đàn ông đúng là khẩu thị tâm phi.

Bạch Đào cười hì hì: “Em giúp anh giặt mà, nhất định sẽ khiến đôi giày sáng bừng lên! Hơn nữa tuy giày bẩn rồi nhưng chẳng nhẽ đi ra ngoài chơi với em cũng không vui sao?”

Bùi Thời mím môi, trông tâm trạng đã khá hơn một chút, nhưng lời nói ra vẫn ngứa đòn như vậy: “Cũng tạm.”

“Em cũng thấy tạm được!”

Chỉ là mặc dù miệng Bạch Đào nói vậy, khóe môi cong lên lại không che giấu được, tuy có chút nhầm lẫn xấu hổ nhưng nhìn tổng thể cô vẫn rất vui vẻ, trước đây ngày nào cũng ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy với Bùi Thời, nhưng cô luôn vô cớ cảm thấy không quen thuộc với anh lắm. 

Trong chuyến đi ngắn ngủi này, Bạch Đào lại đột nhiên cảm thấy dường như đã hiểu Bùi Thời hơn một chút. Anh như trở nên sống động hơn trong nháy mắt, không còn là người đàn ông điềm tĩnh, xa cách và hoàn mỹ không tì vết trong ấn tượng đó nữa, cũng có lúc nhỏ nhen, phát cáu, thù dai, độc mồm độc miệng, còn có một đống bệnh thiếu gia, nhưng… Nhưng khi ghép những thứ này với nhau, Bạch Đào lại bất ngờ cảm thấy rất đáng yêu?

Mặc dù tạnh mưa rồi nhưng gió đã chẳng còn, không thể thả diều được nữa, lúc này đã chạng vạng tối, Bạch Đào ngẩng đầu nhìn lên mới phát hiện mặt hồ trong vắt, ánh chiều tà trên bầu trời phía xa xa phản chiếu xuống như một bức tranh sơn dầu, đây là một khung cảnh rất đời thường, không quá tráng lệ hay độc đáo, nhưng Bạch Đào ngồi bên cạnh Bùi Thời, lắc lư chân, lại cảm thấy một khắc này thật yên bình và tĩnh lặng.

Chỉ là sự yên bình này rất nhanh liền bị phá vỡ.

Theo kế hoạch, tối nay hai người sẽ cắm trại qua đêm trong công viên. Việc dựng lều lần này Bùi Thời trực tiếp không để Bạch Đào nhúng tay vào, anh tìm đọc hướng dẫn, hoàn thành mọi việc nhanh chóng, chỉ là…

Chỉ là tình tiết hai người tựa vào nhau ngắm trăng sao trong tưởng tượng của Bạch Đào đã không xảy ra, thay vào đó là… 

“Bốp!”

“Bốp bốp!”

“Bốp bốp bốp!”

Durex vẫn được vứt trong balo, nhưng tràng “bốp bốp bốp” kịch liệt dữ dội đã sớm xảy ra.

Cùng với tiếng “bốp bốp” là tiếng Bạch Đào chửi mắng cuộc đời: “Con này chết! Con này cũng chết đi! Chết hết cho tao!”

Không biết là thiếu nhân tính hay mất đạo đức, sau cơn mưa, công viên tự nhiên đầy muỗi!

Người thông minh suy tính ngàn lần cũng sẽ có một lần sai sót, thứ duy nhất Bạch Đào quên mang theo chính là lọ kem chống muỗi!

Đêm nay không những không có trăng sao, chỉ có bầu trời như một tấm màn đen kịt, mà xung quanh còn có rất nhiều muỗi, một lúc sau, trên chân Bạch Đào đều là vết muỗi đốt, cô vừa đánh vừa gãi, tâm trạng buồn bực khó chịu vô cùng. Tình tiết này sao lại không tốt đẹp như đã nói vậy!

Bùi Thời cũng không ngờ điều kiện cắm trại lại một lời khó tả như thế, sau khi để Bạch Đào ngồi đó đợi, anh liền ra ngoài công viên tìm khách sạn, chỉ là gần công viên tự nhiên vốn đã ít khách sạn, trừ hai cái khá tốt ra, còn lại sợ là tình hình vệ sinh còn không tốt bằng lều cắm trại, mà hai khách sạn tốt kia, một cái đang sửa chữa, một cái đã kín phòng…

Xem ra việc ở trong lều tối nay là một kết cục đã định, nhưng Bùi Thời không về thẳng mà đi bộ thêm vài km nữa, cuối cùng anh cũng mua được lọ kem chống chống muỗi trong một cửa hàng tiện lợi 24/24 ở ngã tư.

Đợi đến khi Bùi Thời trở lại chỗ cắm trại, Bạch Đào đang lẩm bẩm một mình, anh tiến lại gần mới nghe thấy đối phương đang nói gì, người phụ này nữ đang chắp tay thấp giọng cầu khấn với con muỗi…

“Lát nữa chúng mày đi đốt Bùi Thời đi! Đi đốt Bùi Thời! Anh ấy thường xuyên tập luyện, chỉ số sinh hóa xuất sắc, ăn vào càng ngon và tốt cho sức khỏe hơn, mau đi ăn Bùi Thời đi! Tao không khỏe, không tập thể dục, uống máu của tao sẽ chết sớm, muốn khỏe mạnh sống lâu thì đi đốt Bùi Thời!”

“…” Bùi Thời nhìn lọ kem chống muỗi trên tay, đột nhiên cảm thấy hôn nhân và tình yêu quả nhiên chẳng có ý nghĩa gì…

*****

Bạch Đào đang lẩm bẩm thì bỗng có người từ phía sau lưng cô đi tới, sau đó có thứ gì đó được ném vào lòng cô, Bạch Đào cầm lên xem thử, kem chống muỗi? Hoá ra Bùi Thời đi lâu như vậy là để mua cái này cho cô?

“Ông xã, anh đối với em thật tốt!”

Đáng tiếc khi đối mặt với sự nịnh nọt của cô, vẻ mặt Bùi Thời lại lạnh lùng: “Em đối với anh cũng thật tốt. Đồ gì tốt đều giữ lại cho anh.” Người đàn ông này âm dương quái khí nói: “Ngay cả muỗi cũng không ngoại lệ.”

“…”

Nghe thấy rồi à…

Mặt Bạch Đào hơi đỏ lên, may mà ngoài lều có cơn gió lạnh thổi qua, cô mới có thể tiếp tục duy trì sự bình tĩnh: “Đặt được phòng khách sạn chưa?”

“Không có.” Bùi Thời mím môi, tường thuật ngắn gọn kết quả đi tìm khách sạn của mình.

Bạch Đào nghe vậy mặt quả nhiên xị xuống, lẽ nào đêm nay thật sự chỉ có thể cắm trại ở đây? Tại sao trước kia cô lại yêu thích kiểu hẹn hò quê mùa này chứ? Ở khách sạn cao cấp tinh xảo đẹp đẽ không sướng à?

Để hàn gán tình cảm, Bạch Đào đương nhiên chỉ chuẩn bị một cái lều, bên ngoài trời đêm đã buông xuống, cô xịt thuốc chống muỗi xong làm ổ trong lều từ sớm, mà đợi đến khi Bùi Thời cúi người chui vào, Bạch Đào liền hối hận.

Ban đầu cứ nghĩ rất rộng rãi, nhưng khi Bùi Thời vừa bước vào, cô liền cảm thấy nhỏ rồi, trong không gian chật hẹp, hơi thở của hai người như được phóng đại lên, ánh sáng dịu nhẹ của ngọn đèn tạo nên một vầng sáng trong không gian nhỏ hẹp.

Bùi Thời đã thay đồ ngủ, cổ áo hơi rộng, khi anh xoay người liền lộ ra một mảng xương bả vai, đường nét tuyệt đẹp khiến người ta muốn tiếp tục nhìn vào sâu hơn, người đàn ông này vẫn không hề nhận ra, anh cau mày kiểm tra xem lều có kẽ hở không, cổ áo rộng của bộ đồ ngủ làm cho làn da dưới cổ anh như ẩn như hiện, ánh sáng mờ ảo vừa chiếu vào liền lộ ra chút không khí mờ ám chỉ có vào ban đêm.

Không được nhìn nữa!

Còn nhìn nữa là sẽ xảy ra chuyện đó!

Bạch Đào thu ánh mắt lại, quyết định nói chuyện gì đó để lấy lại bình tĩnh, cô liếc nhìn Bùi Thời một cái: “Này, Bùi Thời.”

“Ừ?”

Bạch Đào chợt nhớ ra mình có một câu rất muốn hỏi, cô chống cằm nhìn Bùi Thời: “Nếu lúc đó anh đã thích em như vậy, tại sao em đến tiệc sinh nhật anh tỏ tình, anh còn lạnh nhạt với em như thế?”

Bùi Thời đang kiểm tra góc cuối cùng của lều, anh sửng sốt một chút, không trực tiếp trả lời câu hỏi, chỉ liếc nhìn Bạch Đào: “Bữa tiệc sinh nhật hôm ấy, em vì thích anh nên mới tỏ tình sao?”

Người đàn ông nhìn Bạch Đào chằm chằm: “Em không phải, em không phải là thích anh, em là vì muốn trả thù Bùi Phi.”

Bạch Đào lập tức bừng tỉnh, thì ra là vậy!

Xem ra lúc đó khi Bùi Thời nghĩ đến việc cô không phải vì tình yêu mà là có ý đồ riêng nên mới tiếp cận anh, chắc chắn trong lòng phải đau đớn đến mức không thể ngủ được đi?

Tội nghiệp quá!

“Không ngờ trong lòng anh lại kiêu ngạo như vậy nha, em còn tưởng đàn ông các anh thịnh hành loại chuyện “Không lấy được trái tim của cô ấy thì chiếm lấy thân thể của cô ấy cũng được” này chứ?”

Lúc này Bùi Thời cũng nằm xuống, Bạch Đào lật người, lăn đến bên cánh tay anh, vừa nghĩ đến việc lúc đó người đàn ông này si mê mình nhiều thế nào, ý thức về sứ mệnh của chuyến đi này trong lòng Bạch Đào lại càng trở nên rõ ràng hơn. Cảm giác này, cô vẫn là muốn đi cứu vãn một chút!

Vừa nghĩ như thế, Bạch Đào liền tiến sát vào cánh tay của Bùi Thời, gối lên cánh tay anh, ngẩng đầu lên nhìn anh, sau đó nũng nịu nói: “Ông xã.”

Thân thể Bùi Thời hơi căng chặt lại, mất tự nhiên lật người: “Anh buồn ngủ rồi.”

Chỉ cho phép Bùi Thời anh có thị lực tốt mà không cho phép Bạch Đào cô sắc bén sao?

Cô chỉ là dựa vào anh gọi một tiếng ông xã, Bạch Đào nhìn thấy vô cùng rõ ràng, Bùi Thời phản ứng rồi…

Nhạy cảm như thế sao?

Bạch Đào có chút lo lắng cũng có chút thấp thỏm, nhưng càng nhiều hơn là tâm lý xấu xa nổi lên. Trêu trọc Bùi Thời hình như cũng rất thú vị. Vừa rồi còn không ngừng mạnh miệng, cả ngày cười cô mua Durex muốn “ăn thịt” à? Được! Giờ tôi sẽ làm cho anh muốn ăn thịt cũng không ăn được!

Bùi Thời càng tránh né cô thế này, còn quay người để che đậy phản ứng của mình, Bạch Đào càng muốn trêu đùa anh, cô tiến gần lại áp sát vào lưng Bùi Thời, lần này cô ghé sát vào tai anh, cố tình thổi vào, con người Bùi Thời nhìn thì lạnh lùng nhưng tai lại đặc biệt nhạy cảm.

“Ông xã, lúc trước em sai rồi, nhưng hiện tại, tâm hồn và thân thể của em chỉ thuộc về anh thôi nha.”

Bạch Đào cố ý dùng giọng nói nũng nịu, sau khi thổi vào tai Bùi Thời xong, tai anh liền đỏ lên với tốc độ đáng sợ, người đàn ông này mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào Bạch Đào miệng hùm gan sứa: “Bạch! Đào!”

Anh kiềm chế nói: “Đêm nay em không muốn ngủ phải không?”

“Không, em muốn ngủ, em cũng buồn ngủ rồi.” Bạch Đào nói xong liền giả vờ buồn ngủ ngáp dài, sau đó dưới ánh mắt như muốn giết người của Bùi Thời nhẹ nhàng tắt đèn đi, mặc kệ sự sống chết của người đàn ông đối diện mà chui vào trong túi ngủ của mình: “Ông xã ngủ ngon nha, không phải anh cũng buồn ngủ rồi sao? Vậy đi ngủ sớm đi ha.”

Cho anh giả vờ! Cho anh không khách khí mà chỉ trích người khác! Cho anh cười nhạo tôi vì đã mang Durex!

Nghe âm thanh người đàn ông bên cạnh cáu kỉnh lật người và tiếng thở dốc đang bị kìm nén rõ ràng, Bạch Đào liền cảm thấy hả dạ vô cùng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.