Chuyển ngữ: Hoa Linh Linh
Trong lòng Bùi Thời quay cuồng một hồi, còn kẻ đầu têu Bạch Đào vẫn không ý thức được việc “tránh bị nghi ngờ” như vậy có vấn đề gì, cô cảm thấy ranh giới giữa mình và Bùi Thời ở công ty đã ngày càng rõ ràng hơn rồi.
“Tối nay cô có đi dự tiệc sinh nhật của lão Trịnh không?” Buổi chiều ngày hôm đó, Tôn Tĩnh qua hỏi Bạch Đào, cô ấy còn đặc biệt nói thêm một câu: “Bùi tổng không đi.”
Ha, đến để dò xét cô à? Bùi Thời không đi không phải chính là cơ hội tốt để tránh bị nghi ngờ sao?
Bạch Đào lập tức nói: “Bùi tổng không đi thì em sẽ đi!”
Chỉ là Bạch Đào không ngờ tới, lúc bữa ăn đã tiến hành được một nửa, Bùi Thời vẫn đầy vẻ phong trần chạy tới, quả nhiên không ngoài dự đoán, Bùi Thời gần như vừa bước vào phòng bao, ánh mắt đằng đằng sát khí của Tôn Tĩnh liền bắn về phía Bạch Đào như một nhát dao.
Lúc Bạch Đào thấy Bùi Thời, mặc dù cô có chút bất ngờ nhưng tâm trạng lại đột nhiên tốt lên.
Người đàn ông này thật đúng là không thể tách khỏi cô dù chỉ một lát, cho dù là bữa tiệc sinh nhật của một nhân viên bình thường, bận họp đàm phán như vậy mà sau khi kết thúc anh vẫn vội vàng chạy tới.
Haizz, tình yêu chính là như vậy, cứ như thế bất giác quấn lấy bạn, tưới nhuần cho bạn lúc nào không hay.
“Mau đến đây nào Bùi tổng, thêm một chỗ ngồi đi!” lão Trịnh thấy Bùi Thời đến tham gia đương nhiên vui mừng khôn xiết, lập tức kêu người phục vụ thêm một chỗ ngồi cho anh ngồi giữa mình và một vị phó tổng họ Hạ trong công ty, mà Bạch Đào lại đang ngồi ở bên kia phó tổng Hạ, giữa cô và Bùi Thời vừa hay bị ngăn cách bởi vị phó tổng họ Hạ này.
Lúc Bùi Thời đến bữa ăn đã tiến hành được một nửa, không ít người đã uống chút rượu, lại thêm là sinh nhật của lão Trịnh, cảm xúc của mọi người đều khá hào hứng, không khí trên bàn ăn cũng không hề bị thay đổi vì sự gia nhập của anh, vẫn náo nhiệt và tự nhiên.
Ỷ vào việc nhiều người, bản thân không gây sự chú ý, Bạch Đào ngồi bên cạnh phó tổng Hạ, bí mật quan sát Bùi Thời.
Người đàn ông này thực sự là càng nhìn càng vừa mắt, dù chỉ ngồi không nói gì nhưng khí chất vẫn mạnh mẽ như vậy, có lẽ do kiểu người có khuôn mặt như anh sinh ra đã được trời ưu ái, ngay cả ánh đèn nhà hàng cũng đều đối tốt với anh, ánh sáng chiếu vào gương mặt ấy gần như hoàn hảo, khiến cả người Bùi Thời như bước ra từ trong tranh.
Bạch Đào cũng đã uống một chút rượu, nhìn khuôn mặt của Bùi Thời lúc này cô càng cảm thấy say hơn. Khi chống tay lên má mơ màng nhìn Bùi Thời, trong lòng cô cực kỳ đắc ý, nhìn xem, đến một người đàn ông như Bùi Thời còn vô cùng yêu cô! Có thể thấy mị lực của cô mạnh mẽ tới mức nào nha!
Bạch Đào không khỏi nhớ lại những chi tiết Bùi Thời yêu thương chiều chuộng cô trong các bài báo, vừa nghĩ như vậy, Bạch Đào liền cảm thấy cô quả thực nên hồi đáp lại tình yêu của anh nhiều hơn, dưới sự kích thích của cồn rượu và suy nghĩ hỗn loạn, trong một khoảnh khắc, Bạch Đào đã quên mất mình đang ở đâu, cô dường như không nghe thấy tiếng ồn ào của những người xung quanh, cho rằng mình và Bùi Thời đang trong thế giới hai người ở nhà, phút chốc như bị quỷ ám, trong mắt cô chỉ có anh.
Cũng đúng lúc này, món bò sốt vang Bùi Thời yêu thích đã được đặt lên bàn xoay, Bạch Đào gần như không chút suy nghĩ lập tức lấy đôi đũa sạch gắp thịt bò lên, sau đó hướng về phía bát của Bùi Thời, muốn dành cho người đàn ông si mê trong tình yêu này sự quan tâm đầy yêu thương…
Chỉ là Bạch Đào vừa mới đứng dậy, hai con mắt sắc như dao của Tôn Tĩnh phía đối diện liền lập tức bắn qua khiến cho cô tỉnh táo lại.
Tỉnh táo lại đi! Đây là một bữa tụ tập bên ngoài! Không phải ở nhà!
Cô không dễ dàng gì mới nỗ lực trả giá để tránh sự hiềm nghi và cứu vãn danh dự được, chẳng lẽ lại muốn mọi thứ trôi theo dòng nước trong bữa này sao?
Bạch Đào tuyệt đối không cho phép!
Nhưng…
Tôn Tĩnh dường như sớm đã đề phòng cô, từ lúc cô gắp miếng thịt bò lên và đứng dậy hướng về phía Bùi Thời, người phụ nữ này đã nhìn chằm chằm vào cô rồi, nếu như bây giờ cô quay người rút lại những hành động lúc trước, chắc chắn sẽ bị Tôn Tĩnh cho là giấu đầu hở đuôi.
Phải làm sao đây?
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Bạch Đào đột nhiên lại cái khó ló cái khôn, cô không quay người lại ngồi xuống, như thế ngược lại quá khả nghi rồi, cô chỉ là thuận theo hướng xoay người về phía Bùi Thời, dùng đũa sạch gắp thịt bò rồi đặt vào bát của phó tổng Hạ.
“Hạ tổng! Ông ăn đi! Thịt này rất ngon!”
Trên mặt vị phó tổng họ Hạ lộ ra vẻ kinh ngạc, ánh mắt đằng đằng sát khí của Tôn Tĩnh cũng dừng lại, cô ấy nhìn chằm chằm Bạch Đào, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc và nghi hoặc bối rối.
Trong lòng Bạch Đào đắc ý, không hổ là mình!
Cô muốn thấy chính là hiệu quả này! Tôn Tĩnh cho rằng cô sẽ gắp đồ ăn cho Bùi Thời sao?! Hahaha! Cô cứ không làm nha!
Chỉ là Bạch Đào vui mừng chưa được bao lâu liền phát hiện ra, mặc dù ánh mắt sát khí của Tôn Tĩnh đã biến mất, nhưng dường như có một ánh mắt khác đã thay thế Tôn Tĩnh, liên tục nhìn về phía cô, mang theo chút sát khí…
Chỉ là mỗi khi Bạch Đào nhìn qua, đối phương lại hết sức cảnh giác nhìn đi chỗ khác từ lâu.
Đây hình như là từ hướng của Bùi Thời? Lẽ nào là anh?
Nhưng đợi đến khi Bạch Đào quay sang nhìn Bùi Thời, ánh mắt anh lại đang nhìn thẳng lão Trịnh như nghiêm túc nghe lão Trịnh nói gì đó, thỉnh thoảng gật đầu tán đồng, trên mặt anh không có biểu cảm gì đặc biệt, chỉ là khóe môi hơi kéo thẳng ra, nhìn tổng thể rất tự nhiên và bình thường…
Chắc là cảm giác của cô sai rồi, này nhìn thế nào cũng không giống Bùi Thời…
Bạch Đào chột dạ hồi tưởng lại, vừa rồi khi cô đứng dậy gắp đồ ăn cho phó tổng Hạ, Bùi Thời vừa hay đang nhiệt tình nói về một dự án mới với lão Trịnh bên cạnh anh, ánh mắt căn bản không hề nhìn sang phía cô và phó tổng Hạ, có lẽ không thấy được hành động gắp thức ăn nhanh nhẹn, mạnh mẽ và chính xác của cô đâu.
Trong phần còn lại của bữa ăn, Bùi Thời quả nhiên vẫn không có gì bất thường nên cuối cùng Bạch Đào cũng rất nhanh quên đi việc gắp thức ăn này, hoà vào không khí ăn uống náo nhiệt và thoải mái, nghe mọi người thảo luận về tương lai của dữ liệu lớn, nhìn thấy sự khao khát và nhiệt huyết tràn trề trên khuôn mặt của từng nhân viên, Bạch Đào cũng không khỏi bị cảm hoá, linh cảm về tình tiết tại nơi làm việc trong chương tiếp theo của truyện tranh cũng dần dần hiện lên trong đầu cô.
Hoá ra ở nơi làm việc cũng có thể không có sự nghi kỵ, lừa dối nhau, cũng có thể nhiệt huyết và gắn kết như vậy!
Bữa ăn kết thúc lúc tám giờ ba mươi, mọi người bắt đầu tìm người đi chung xe, Bạch Đào đang định lén chạy đi bắt xe thì phó tổng Hạ ở bên cạnh đã gọi cô lại.
“Fiona, tôi nhớ nơi cô ở hình như cùng một hướng với đường tôi về nhà?”
Bạch Đào sững sờ, sau đó mới nhớ ra mình từng điền bừa địa chỉ nhà.
Phó tổng Hạ là một người đàn ông trung niên rất ôn hoà, ông ấy cười cười: “Nếu cô muốn về, tôi có thể tiện đường đưa…”
Còn chưa kịp nói hết hai chữ “cô về”, ông ấy đã bị giọng nói lạnh lùng của Bùi Thời cắt ngang: “Không cần đâu, tôi sẽ đưa cô ấy về.”
Phó tổng Hạ sững sờ nhìn Bùi Thời, nói: “Không đúng, nơi cậu và cô ấy ở một phía đông một phía tây, không thuận đường mà.” Phó tổng Hạ này là người tốt, lập tức cười khuyên Bùi Thời: “Không sao đâu, cậu không cần phải đi đường vòng, mau về nhà với vợ đi, người trẻ tuổi các cậu ở với nhau đó gọi là ngọt ngào, không giống như người trung niên chúng tôi, khi ở bên nhau gọi là ngột ngạt, vợ tôi còn không muốn thấy tôi về nhà sớm như vậy ấy!”
Chỉ là Hạ tổng đã nói như vậy rồi, nhưng Bùi Thời vẫn không chịu từ bỏ, anh mím môi nhìn Bạch Đào: “Ồ, hôm nay tôi vừa hay phải đi phía tây thành phố một chuyến cho nên là tiện đường, mấy ngày trước Hạ tổng ông phải liên tục tăng ca, tối nay về sớm nghỉ ngơi đi.”
Các đồng nghiệp khác đang bận ghép xe, không chú ý đến động tĩnh của Bạch Đào bên này, nhưng không ngoài dự liệu của Bạch Đào, đôi mắt nhỏ của Tôn Tĩnh đang nhìn chằm chằm về phía cô như đèn pha…
Nếu như lúc này cô đồng ý đi xe của Bùi Thời, vậy chẳng phải mọi nỗ lực đều thành công cốc sao?
Đối mặt với tình huống tiến thoái lưỡng nan, cách thông minh nhất là không chọn cái nào cả!
Trong ánh nhìn của Tôn Tĩnh, Bạch Đào thẳng thừng từ chối Hạ tổng và Bùi Thời: “Hạ tổng Bùi tổng, hai người đều về nhà với vợ đi! Để tôi bắt xe về nhà một mình là được rồi!”
Hạ tổng ôn hoà cười cười, cũng không kiên trì nữa, chỉ nói đùa với Bùi Thời: “Thế thì cậu phải giúp người ta kết toán tiền xe rồi.” Sau đó ông ấy vẫy tay với Bạch Đào: “Vậy cô nhớ trên đường chú ý an toàn, tôi đi trước đây.”
Sau khi Bạch Đào từ chối Bùi Thời, ánh mắt của Tôn Tĩnh nhìn cô quả nhiên trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, Bạch Đào vừa muốn nhân lúc Tôn Tĩnh buông lỏng cảnh giác ra hiệu bằng mắt cho Bùi Thời, kết quả anh lại trấn tĩnh liếc nhìn cô: “Nếu đã vậy thì cô tự bắt xe đi.”
Nói xong, người đàn ông cũng không thèm nhìn đến Bạch Đào đang nháy mắt ra hiệu, dứt khoát quay người rời đi…
Bùi Thời vừa rời đi, Tôn Tĩnh hoàn toàn thả lỏng, tâm trạng của cô ấy có vẻ rất tốt, vẫy tay với Bạch Đào rồi cũng rời đi.
Trong phút chốc, người đi liền đi, người ghép xe liền ghép xe, đợi đến khi Bạch Đào hồi thần lại thì trong phòng ăn ngoại trừ cô ra đã không còn ai nữa.
Nơi tụ tập lần này không dễ bắt xe, Bạch Đào gần như gọi điện cho Bùi Thời ngay lập tức: “Bùi Thời! Bọn họ đều đi hết rồi! Anh mau đến đón em đi!”
Bùi Thời rất nhanh liền nghe điện thoại, đáng tiếc giọng nói của anh có chút lạnh lùng: “Không phải em không ngồi xe anh, muốn tự bắt xe về nhà sao?”
Giận rồi giận rồi, người đàn ông này quả nhiên tức giận rồi.
Bạch Đào mềm giọng nhẹ nhàng nói: “Ông xã, xe của anh đỗ ở đâu trong bãi đỗ xe vậy? Em qua tìm anh là được, vừa rồi nhiều người, em chỉ là muốn tránh bị nghi ngờ thôi mà.”
“Anh đang đi rồi, lái xe nghe điện thoại không an toàn, cúp đây.”
“Alo? Ông xã? Alo? Bùi Thời?! Bùi Thời?!”
Bạch Đào trợn mắt há mồm nhìn điện thoại trực tiếp phát ngốc luôn, Bùi Thời vậy mà lại cúp điện của cô rồi! Cúp máy rồi!
Bạch Đào tức gần chết, cô thử mở mấy mấy phần mềm gọi xe, quả nhiên không ngoài dự đoán, gần đó một chiếc xe cũng không có, vừa rồi cô còn muốn hồi đáp lại tình yêu của Bùi Thời cái gì chứ! Không cho nữa! Sau này cũng không cho nữa! Đồ rác rưởi!
Buổi tối hôm nay trời đã bắt đầu hơi lạnh, đôi chân trần dưới làn váy của Bạch Đào có chút lạnh, cô run lên, quấn mình chặt hơn một chút.
Một khắc này, trong lòng Bạch Đào chợt tỉnh ngộ, kết hôn quả thật không có ích lợi gì cả, đây chính là đàn ông! Cô chẳng qua chỉ từ chối lời đề nghị đi xe của anh, người đàn ông này liền lộ ra bản chất hẹp hòi! Nhìn khuôn mặt đáng ghét của người đàn ông này đi!
“Má nó, Bùi Thời rác rưởi! Tức chết mình rồi…”
Ngay khi Bạch Đào vừa run rẩy vừa định tiếp tục mắng chửi thì xe của Bùi Thời đã dừng lại trước mặt cô, cửa kính xe của người đàn ông không đóng, lúc này đang nhìn Bạch Đào với vẻ mặt không chút biểu cảm: “Đồ rác rưởi đến đón em về nhà rồi đây.”
Tác giả có điều muốn nói:
【Màn kịch nhỏ】của【Đao vàng bắp cải】
Bùi Thời: Tôi ghét nhất những thứ có vị đào.
Bạch Đào: Hả? Ông xã~
Bùi Thời: Nhưng thích Bạch Đào nhất.
【Màn kịch nhỏ】của【Cầu vồng sau cơn mưa】
Khi Tôn Tĩnh biết sự thật:
Tôn Tĩnh: Không ngờ cô Bạch Đào lại là người như thế này, không ngờ Bùi tổng sẽ thích người như thế này, càng không ngờ tôi cũng thích người như thế này, gu thẩm mỹ của tôi không bình thường rồi!!
Bùi tổng: …