Dịch: Hoa Gia Thất Đồng
***
Tòa điện đường mà Thiên Diễn Đạo Cung dùng để tiếp đãi quan khách này gọi là “Dung Thiên Điện”, hàm ý chủ nhân nên có khí độ cùng tấm lòng rộng rãi, dung nạp trời đất.
Song hiện tại, dẫu vị chủ nhân của ngôi điện này có tấm lòng và khí độ cũng chẳng ích gì.
“Nếu không giao dịch thì sao?” Đứng sau Tung Dương cách một bước chân, Triều Dương không kiềm được cơn giận, bèn trầm giọng quát.
Gã rít từng tiếng một qua kẽ răng. Tiếng quát ấy khiến gã khó tránh khỏi bị kích động khí tức. Gã dùng sức ấn lấy lồng ngực mình, cơn đau rõ ràng khó có thể kiềm nén được.
“Thân thể đã không khỏe mạnh thì chớ có ra mặt, ấy thế còn ăn nói lớn tiếng, nhỡ hư hại khí huyết thì thân thể làm sao khỏe lại được.” Thái tử của Âm Quỷ Vương Điện lạnh nhạt đáp, từ đầu đến cuối hắn chỉ liếc xéo Triều Dương một cái rồi thôi.
Trưởng lão của Ly Hỏa Tông bấy giờ mới hờ hững cất lời:
“Nói đi, giao dịch hay là không giao dịch?”
Tung Dương cắn chặt răng, hít lấy một hơi sâu rồi lặp lại lời của Triều Dương: “Nếu không giao dịch thì sao?”
“Không giao dịch, đương nhiên Thiên Diễn Đạo Phái từ nay không còn tồn tại nữa.” Giọng nói của Thái tử Âm Quỷ Vương Điện hời hợt cất lên ngay sau khi Tung Dương vừa dứt câu. Hắn đột nhiên thu lấy mảnh ngọc bội vào trong lòng bàn tay rồi đứng dậy, cất vài bước chân đến trước mặt Tung Dương, lạnh lùng nói:
“Chớ có vòng vo nữa. Các ngươi có thể cút đi được rồi, để hết mọi thứ trong tòa Thiên Diễn Đạo Cung này lại, như vậy thì các ngươi vẫn còn một con đường sống. Bằng không thì, Âm Quỷ Vương Điện sẽ lại có thêm vài tên quỷ hồn để thao túng…”
Tên Thái tử ấy của Âm Quỷ Vương Điện trông có vẻ còn khá trẻ, song quỷ khí âm u toát ra từ trên người hắn trong khoảnh khắc hắn đứng dậy và cất bước lại như bạt non lấp bể, chèn ép Tung Dương và Triều Dương. Giọng nói của hắn lại càng sắc bén, bá đạo vô cùng.
Trên dưới Thiên Diễn Đạo Phái bấy giờ chỉ còn lại vài người. Liệt Dương đang nằm liệt trên giường bệnh, Trầm Dương lại bị thương khi vừa trở về hôm qua; chỉ mỗi Viêm Dương là khá khẩm hơn chút ít, song lúc này gã lại đang ở chỗ của Chưởng môn nhân Linh Thông Tử.
Tung Dương tự rõ một điều: Nếu bây giờ phải động thủ đấu pháp cùng bọn họ, thì có xoay sở thế nào gã cũng không thể là đối thủ của họ được. Nhưng Tung Dương dù gì vẫn là đệ tử của Thiên Diễn Đạo Phái - một môn phái lớn từng thuộc tầng trời thứ năm, gã làm sao có thể nhẫn nhịn được sự áp bức cứ lặp đi lặp lại như thế ấy?
Gã che chắn cho Triều Dương ở sau lưng mình, giúp người sư đệ không bị quỷ khí của Thái tử Âm Quỷ Vương Điện xâm phạm. Tung Dương trầm giọng, nói:
“Ức hiếp người quá đáng.”
“Ức hiếp ngươi thì đã làm sao?”
Vốn vẫn kiêu ngạo chắp tay mà đưa lưng về phía Tung Dương, Thái tử Âm Quỷ Vương Điện bấy giờ quay ngoắt đầu lại, lạnh lùng đáp lời đệ tử Thiên Diễn Đạo Phái, trong giọng nói ẩn chứa vẻ khinh bạc.
Tung Dương cả giận. Vốn không thạo ăn nói, gã không đáp dù chỉ một tiếng. Thay vào đó, gã rít mạnh một hơi. Chỉ trong sát na, cả tòa cung điện tựa như có từng đợt sóng linh lực trào dậy.
Nếu không phải vì linh lực của Thiên Diễn Đạo Phái đã thất tán đến mức không thể thành hình, lượng linh lực ít ỏi cuối cùng còn sót lại chỉ đủ để chống đỡ cho tòa đạo cung không mục rữa, đổ sụp; thì một cái lật tay của Tung Dương cũng có thể tàn sát hết những kẻ đang hiện diện bên trong đạo cung lúc này. Nhưng giờ đây Tung Dương lại không thể làm được, vì gã chỉ còn có thể sử dụng linh lực tự thân của gã.
Hít lấy một hơi đó, chỉ trong chớp mắt khí thế cả người Tung Dương đã mạnh mẽ dâng cao. Gã đột nhiên bổ nhào về phía trước. Ngay trong khoảnh khắc bổ nhào đó, đôi bàn tay của gã bạt vào trong hư không, tựa như muốn gạt phăng hết thảy những gì đang che chắn trước người.
“Xẹt… Đùng…”
Tất thảy ảo ảnh đều bị Tung Dương xé rách. Gã phóng vọt lên giữa không trung, tựa như một con gấu lớn bổ nhào về phía Thái tử của Âm Quỷ Vương Điện.
Ngay khi đôi tay Tung Dương gạt phăng hư không, khoảng cách năm sáu thước giữa gã với tên Thái tử chỉ trong chớp mắt cũng đã bị gạt phăng đi.
Liền đó, Tung Dương biến mất ngay giữa không trung.
Khi hiện thân trở lại, gã đã ở ngay trước mặt Thái tử Âm Quỷ Vương Điện. Bàn tay Tung Dương tạt xuống người tên Thái tử.
Một chưởng ấy bạt xuống, một vệt lôi quang chói mắt nhá lên.
“Đùng…”
Cả người gã tựa như lôi quang chẳng khác, tay vừa cất đã bạt ngay xuống người Thái tử Âm Quỷ Vương Điện. Tên Thái tử lộ rõ vẻ thất kinh trên mặt. Khí thế hung hãn từ cú bổ đó của Tung Dương tựa như san núi bạt non: Chỉ một cú bổ, tựa hồ cả núi non cũng phải tan tành.
“Thình…”
Như thể không có chút sức lực để phản kháng, Thái tử Âm Quỷ Vương Điện bị Tung Dương giáng một đòn tan tác, tản mác thành một làn khói đen.
Vu Hán của Cửu Lê cùng với trưởng lão của Ly Hỏa Tông đều đứng phắt cả dậy. Hai người đều không thể ngờ một Tung Dương từ đầu đến bấy giờ đều giữ vẻ trầm mặc kiệm lời, đến lúc ra tay lại hung hăng dữ dội như thế.
Trên người Tung Dương giờ đây nồng nặc một luồng khí hung tàn ác sát, trông gã chẳng khác nào một con thú dữ. Đôi tay gã thõng xuống hai bên, giữa mười ngón tay có ánh chớp xẹt ngang xẹt dọc. Khi cặp mắt gã quét qua đám đông, ai nấy đều nảy sinh cảm giác sợ hãi. Nỗi sợ hãi ấy xuất phát từ sự chấn động sâu trong lòng.
“Ấy là uy lực của đệ tử đại môn phái?!” Trưởng lão Ly Hỏa Tông nghĩ thầm trong bụng.
Nhục thân của Thái tử Âm Quỷ Vương Điện bị Tung Dương giáng cho một đòn tản mác thành khói đen. Làn khói đen âm u quỷ dị đó bấy giờ vẫn còn lưu lại bên trong Dung Thiên Điện. Từ trong làn khói, chợt có tiếng người phẫn nộ lớn lối cất lên:
“Ngươi dám hủy nhục thân của ta?! Ta phải ăn tươi nuốt sống ba hồn bảy phách của ngươi, khiến ngươi sống không được, mà chết cũng không xong!”
Đám người kia đều biết Thái tử của Âm Quỷ Vương Điện ắt sẽ không chết dễ dàng như vậy. Người của Âm Quỷ Vương Điện đều có khả năng hóa thân thành quỷ hồn. Tuy nhiên, nếu nhục thân của họ không do chính họ tự mình chuyển hóa, mà bị kẻ khác đánh tan như thế này, ấy chắc chắn là chuyện vô cùng đau đớn. Bằng không, tên Thái tử kia đã không phải im bặt một khoảng thời gian lâu như thế mới lại cất tiếng.
Lời của Thái tử Âm Quỷ Vương Điện còn chưa dứt, làn khói tà mị kia đột nhiên ngưng kết thành một cái đầu khổng lồ. Cái đầu lớn há to miệng, đôi mắt vàng vọt lóe lên một luồng ánh sáng quỷ dị tựa như dòng nước hoàng tuyền. Đôi mắt ấy ẩn chứa bên trong thứ năng lực mê hoặc tâm trí con người, có thể dẫn dụ thần hồn của kẻ khác rơi xuống dòng hoàng tuyền, hại chết kẻ đó mà không lưu lại vết tích.
Thế nhưng Tung Dương hoàn toàn không gì lý đến thứ ánh sáng câu hồn phát ra từ đôi mắt vàng vọt kia. Gã bổ thẳng về phía cái đầu. Thân hình Tung Dương vốn đã cao to, cái đầu kia thậm chí còn to hơn gã. Song, khi thân thể gã chuyển động, kẻ khác vẫn cảm thấy thân thể gã to lớn, hùng hậu vô cùng.
Động tác của gã không lấy gì làm hoa lệ, gã chỉ đơn thuần bước tới một bước. Nhưng một cú bổ ấy của gã lại kèm theo ánh chớp nhoáng lên giữa bước chân, liền sau đó, gã đã tiến đến ngay phía trước cái đầu khổng lồ. Đôi tay gã cứ thế hết tát rồi lại huơ về phía cặp mắt ánh vàng kia, cứ thế xé xác cái đầu chẳng hề ngừng tay.
“Ầm…”
“Aaaa…”
Cái đầu quỷ vô hình đó thế mà lại bị Tung Dương xé tan tành. Muốn xé rách một thực thể, chỉ cần có sức lực đầy đủ là được. Nhưng cái đầu kia vô hình vô chất, ấy vậy mà vẫn bị Tung Dương xé cho tan tác. Trên tay Tung Dương bấy giờ, cái đầu quỷ vẫn còn chưa tản mác, chẳng khác chi một thực thể đã thật sự bị đôi tay của gã xé ra.
Ánh chớp tung hoành trong lòng bàn tay của Tung Dương. Chớp tuy nhàn nhạt, song lại khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi vô cùng.
Tung Dương xé toạc cái đầu quỷ. Đôi bàn tay vừa chắp lại, gã đã xé tiếp lần nữa. Chỉ thấy ánh chớp nổ tung, ầm ầm vang trong không trung.
“Aaa…”
“Giết hắn, giết hắn! Mau giết hắn…”
Tiếng của tên Thái tử lại truyền ra từ bên trong làn khói đen quỷ dị, nghe vừa kinh hãi lại vừa cấp bách. Nghe tiếng thét ấy, những đệ tử khác của Âm Quỷ Vương Điện mới hoàn hồn lại từ trong cơn sợ hãi.
Sau khi hóa thân thành đầu quỷ, người của Âm Quỷ Vương Điện sẽ không e dè những pháp bảo thông thường, khi tụ khi tán đều vô cùng quỷ dị. Đặc biệt nhất chính là cặp “Nhiếp hồn hoàng tuyền nhãn” ấy, kỳ bí khôn lường. Tuy vậy, pháp thân Âm Quỷ hiệu xưng bất tử bất diệt kia lại không có chút sức phản kháng dưới bàn tay của Tung Dương. Quả là trên đời chẳng có cái chi thực sự bất tử bất diệt.
Tiếng gào của tên Thái tử cất lên, mấy đệ tử còn lại của Âm Quỷ Vương Điện nhất loạt há to miệng mà kêu lớn. Đó cũng là một trong các loại pháp thuật của Âm Quỷ Vương Điện – tiếng rít đinh tai của ác quỷ. Thế nhưng khi tiếng rít của chúng vừa mới cất lên, Tung Dương đã bổ nhào đến.
Thân thể của Tung Dương khiến người khác cảm thấy nặng nề, song khi dung hợp với Thiên Lôi Chú, thì pháp, võ tương hợp. Thân ảnh vừa chuyển động, chân vừa cất bước, “ầm” vang một tiếng, gã đã đến ngay trước mặt mấy đệ tử của Âm Quỷ Vương Điện. Tung Dương cất tay giáng xuống, bọn chúng đều không sao tránh khỏi. Đỉnh đầu chúng bị chưởng pháp của Tung Dương vỗ trúng, chỉ trong sát na đều có kết cục giống hệt cái đầu quỷ trước đó, hóa cả thành khói đen tản mác. Thân thể chúng bị ánh chớp đánh phải, cũng tan tác thành khói đen.
Mấy tiếng kêu đau đớn thảm thiết vang lên. Tung Dương xuất chiêu vừa dữ dội lại vừa dứt khoát, khiến cho những kẻ khác hoa cả mắt. Trong số những kẻ đó, chỉ riêng trưởng lão của Ly Hỏa Tông nhủ thầm trong lòng:
“Thiên Diễn Đạo Phái đã suy yếu đến mức này, mà đệ tử trong phái lại vẫn mạnh mẽ như vậy, có thể thấy đại đạo yếu quyết của đạo phái này huyền diện thế nào. Quả thực là ý trời xui khiến cho Thiên Diễn Đạo Phái rơi đến chốn này mà.”
Bọn họ vẫn chưa động thủ.
Tuy Tung Dương thể hiện ra uy lực lớn mạnh, song họ đều biết không có lý gì Âm Quỷ Vương Điện lại không chừa cho mình một thủ đoạn sau cùng.
Chính vào lúc ấy, có một kẻ từ đầu đến bấy giờ vẫn trầm mặc lặng yên, chưa hề xuất thủ, nay lại đột ngột cất tay. Kẻ đó chính là Từ Quân.
Một cái vòng tay màu trắng hiện ra giữa không trung. Cái vòng vừa lóe lên đã phóng to ra gấp mấy lần mà vẫn chưa ngừng lại.
Cái vòng tay màu trắng đó do từng cái đầu lâu trắng hếu xâu lại mà thành. Nó vừa lóe lên thứ ánh sáng u ám và phóng to ra giữa không trung thì chụp ngay về phía Tung Dương. Lúc cái vòng chụp xuống, lửa trắng từ đâu bốc lên ngùn ngụt bên trên những cái đầu lâu kia, trong ngọn lửa vang vang tiếng khóc của trẻ sơ sinh.
Tiếng khóc vừa cất, thân hình của Tung Dương bên dưới chiếc vòng bạch cốt bỗng trở nên chậm dần. Trông thấy những cái đầu lâu trẻ con đang lao về phía mình mà khóc óe lên, gã vươn tay bắt lấy. Nhưng những cái đầu lâu trẻ con kia chẳng hiểu bằng cách nào đó đã dạt ra được cả. Tiếng khóc bấy giờ xông thẳng vào tim Tung Dương, khiến gã cảm thấy bao nhiêu tình cảm trong lòng mình đều như bị những tiếng khóc đó quấn lấy. Thần ý của gã vốn trong trẻo thanh tịnh, ngay thời khắc này bỗng trở nên vẩn đục.
Cái vòng bạch cốt đó chính là Ngũ Quỷ Tỏa Thần Trạc ("tỏa thần trạc": cái vòng khóa thần hồn), pháp bảo quan trọng của Âm Quỷ Vương Điện. Chính điện chủ của Âm Quỷ Vương Điện đã đích thân giao nó cho Từ Quân, nên có thể thấy, tuy lão không tự mình đến, song lão vẫn rất để tâm đến nơi này.
Thần hồn của Tung Dương tựa như bị năm con quỷ lôi kéo. Đôi tay gã huơ lên, lôi quang chớp nhoáng, song lại không thể chạm vào năm cái đầu lâu kia. Ánh chớp dưới chân gã vừa lóe, thân ảnh của Tung Dương đã lẩn khuất đâu mất, song đầu lâu vẫn vây quanh gã, khiến gã trốn không được, mà dứt cũng không xong.
Gã không kiềm được, khẽ gầm một tiếng, trong lòng tuy không cam chịu nhưng cũng không sao thay đổi được một sự thực: Bản thân gã đã cạn sức rồi. Nếu bấy giờ Thiên Diễn Đạo Phái không suy yếu đến mức này, gã hoàn toàn có thể phá được pháp bảo kia. Song hiện tại linh lực của Thiên Diễn Đạo Phái gần như không còn lại gì, phần “linh” ẩn chứa bên trong linh lực cũng đã kiệt quệ đến cùng cực.
Đứng một bên quan sát, Triều Dương lúc này cũng sốt sắng không yên. Nhưng có sốt sắng cũng chẳng ích gì, mà càng sốt sắng, lồng ngực gã lại càng thêm đau đớn. Kỳ thực, thương thế của gã không hề khó trị, điểm then chốt là phải tịnh dưỡng, tuyệt không được nổi nóng; song từ khi Thiên Diễn Đạo Phái xảy ra chuyện đến nay, gần như mỗi ngày gã đều phải phát cáu.
Lúc này, tận mắt trông thấy Tung Dương sư huynh, người duy nhất không bị thương tích gì của môn phái, lâm vào tuyệt địa, bị hạ nhục bởi chính những kẻ mà trước đây mình chẳng bao giờ ngó đến, Triều Dương cảm thấy cơn đau tựa vô hình lại tựa hữu hình trong lồng ngực mình giờ đây như nước triều dâng, khiến gã vật vã không thôi.
Vốn dĩ, Thiên Diễn Đạo Phái cũng có mấy món bảo vật, nhưng số pháp bảo ấy đều đã bị đám sư thúc sư bá kia đem đi cả lúc họ rời bỏ môn phái. Nếu những món bảo vật ấy vẫn còn đây, ắt đủ để trấn áp tất cả những kẻ tiến vào Thiên Diễn Đạo Phái hôm nay.
Khi Tung Dương bất lực gầm lên, Ngũ Quỷ Tỏa Thần Trạc kia thu nhỏ lại dần. Trông thấy chiếc vòng đã sắp chụp lên người Tung Dương, Thái tử của Âm Quỷ Vương Điện chợt hiển hóa thành hình từ trong làn khói quỷ dị. Chỉ nghe hắn lạnh lùng nói:
“Hôm nay, các ngươi đều phải chết.”
Nhưng chính khi hắn vừa dứt lời, từ trong nội đường có một vệt lôi quang rực rỡ phóng ra.
Lôi quang tựa chiếc roi dài, roi dài vun vút ra từ trong nội đường, vùn vụt tiếng sấm khiến người không kịp bưng tai.
Ngọn roi chớp mang theo sát ý cùng nộ hỏa vô tận.