Bạch Bào Tổng Quản

Chương 210




Sở Ly đánh giá Tề tam gia:

- Tề tam gia, có người nói tửu lâu này là do Thành vương mở.

- Ha ha... ai dám nói hươu nói vượn vậy, tửu lâu này là của ta!

Tề tam gia vung vung tay, không phản đối nói:

- Con người hiện tại nha, nghe gió thì lại tưởng là mưa. Có người tạo ra vài tin đồn thì mọi người lại đi tin, không mang đầu óc của mình theo. Thân phận của Thành vương điện hạ cao quý tới cỡ nào chứ, há có thể làm ra loại chuyện này hay sao?

Sở Ly dùng Đại Viên Kính Trí đã nhìn thấy suy nghĩ của hắn, Phiên Hương lâu này đúng là của Thành vương. Mà Tề tam gia có xuất thân là thị vệ của Thành vương, hiện tại đứng ra chủ trì Phiên Hương lâu này.

Sở Ly nói:

- Phu nhân của Chu Tử Văn xuất thân là cung nữ, Tề tam gia cũng dám mua. Nếu như không có Thành vương làm chỗ dựa, sợ rằng người bình thường không có được dũng cảm như vậy.

- Liễu Nhứ xuất thân là cung nữ?

Tề tam gia biến sắc.

Sở Ly như cười mà không phải cười nói:

- Nếu như Liễu Nhứ trở về, nhìn thấy tình hình như vậy. Chỉ cần nàng viết một phong thư chuyển vào trong cung, hoặc là đi phủ nha cáo trạng. Như vậy sẽ náo loạn khá lớn, lá gan của Tề tam gia quả thực không bình thường.

Sắc mặt của Tề tam gia lại biến đổi.

Hắn nghe ra được ý uy hiếp trong lời này của Sở Ly, nếu như thực sự làm lớn thì đương nhiên sẽ không động được tới Phiên Hương lâu. Thế nhưng sẽ khó tránh khỏi bề trên trách tội, cuối sẽ rơi vào trên người của hắn.

Sở Ly nhìn hắn một chút, lại ngồi xuống bên cạnh bàn, không nói thêm gì nữa.

Tề tam gia cũng mặt lạnh, không nói một lời nào nữa.

Chu Tử Văn không chịu được mà rụt cổ, trong tửu lâu ấm áp như mùa xuân, thế nhưng hắn lại cảm thấy rất là âm u.

- Ầm ầm!

Hai tiếng trầm thấp vang lên, hai tên hán tử chui qua cửa sổ tiến vào trong phòng, đáp xuống trước mặt của Tề tam gia.

Tề tam gia nhìn hai tay bọn họ trống trơn, sắc mặt âm trầm đến mức muốn nhỏ ra nước:

- Người đâu?

Hai đại hán cúi đầu, có chút chán nản nói:

- Tam gia, đứa bé kia đã chết rồi!

- Chết rồi?

Tề tam gia cắn răng, thốt ra vài chữ:

- Quách lão đầu nói vậy sao?

- Vâng, lão Quách nói đứa bé kia không thể chịu đựng được, cho nên đã chết rồi. Hắn đã tìm người chôn.

Sắc mặt của Tề tam gia tái xanh, quay đầu nhìn về phía Sở Ly, lại nhìn chằm chằm vào ngân phiếu trên bàn.

Nếu có thể có được những tấm ngân phiếu này, như vậy nó sẽ rơi vào trong tay hắn.

Tiền qua tay Phiên Hương lâu rất nhiều, nhưng đó đều là tiền của Vương gia, không thuộc về mình. Trong một năm qua, nếu như hắn có được một vạn lượng thì đã phải thắp hương thơm cầu nguyện rồi.

Lần này, tiền một năm đã không còn, quả thực không thể nhẫn nhịn được nữa!

Tấm ngân phiếu một ngàn lạng mà Sở Ly lấy ra nhẹ nhàng run lên, hóa thành mảnh vỡ. Hắn lại lấy ra một tấm ngân phiếu vạn lạng khác.

- Chậm đã!

Tề tam gia vội vã đưa tay quát lên.

Sở Ly nói:

- Xem ra những ngân phiếu này không có duyên phận với Tề tam gia rồi. Như vậy đi, ta sẽ mở một mặt lưới, mang Quách lão đầu mà các ngươi nói tới đây, ta muốn đích thân gặp hắn, như vậy một vạn lạng này sẽ là của ngươi!

- Còn không mau đi!

Tề tam gia gào thét.

Hai đại hán vội vã lao ra ngoài cửa sổ, hai con mắt nhỏ của Tề tam gia gắt gao nhìn chằm chằm vào ngân phiếu.

Sở Ly chậm rãi thu hồi ngân phiếu vào trong lồng ngực:

- Tên lão Quách này là người chuyên môn cắt sao?

- Hắn phụ trách đưa thái giám vào trong cung.

Sắc mặt của Tề tam gia khôi phục bình thường, con mắt híp lại lóe ra ánh sáng.

Nếu không phải tên trước mắt này là cao thủ Tiên Thiên, lại cao hơn mình một bậc thì hắn đã đoạt ngân phiếu từ lâu rồi. Đáng tiếc đáng tiếc. Cho dù kêu tất cả mọi người lên thì cũng chưa chắc đã có thể giữ đối phương lại được.

Huống hồ, nếu như thực sự đánh. Cho dù mình có thể mượn nhân thủ của Vương phủ thì Phiên Hương lâu cũng sẽ bị tổn thất rất lớn. Khi đó chuyện làm ăn sẽ giảm bớt đi không ít, mà đây đều là tiền của mình, làm ăn lúc nào nên cứng, nên mềm thì phải mềm. Bạc mới là quan trọng nhất.

Sở Ly quay đầu liếc mắt nhìn Chu Tử Văn.

Vẻ mặt Chu Tử Văn rất không để ý, rốt cục đứa con hoang này cũng đã chết rồi!

Tề tam gia ho nhẹ một tiếng, ngoài cười nhưng trong không cười nói:

- Vào cửa lâu như vậy. Còn chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh của công tử là gì.

Sở Ly lạnh nhạt nói:

- Vẫn không nên nói cho thỏa đáng thì hơn.

- Ồ?

Tề tam gia cười híp mắt nói:

- Có chỗ nào khó kể sao?

- Nói tên cho ngươi, chỉ sợ ta sẽ phải giết ngươi.

Sở Ly lạnh nhạt nói.

Tề tam gia cười ha hả hai tiếng, nói:

- Công tử có giao tình với lão Chu. Loại nam nhân như hắn thực sự là bạch chà đạp lương thực!

- Ta có quen biết với Liễu Nhứ.

Sở Ly như cười mà không phải cười nhìn về phía hắn.

Tề tam gia miễn cưỡng cười nhạt.

Hắn bị Sở Ly làm cho khiếp sợ.

Giang hồ càng già thì lá gan càng nhỏ, Sở Ly có tu vi Tiên Thiên. Chỉ riêng hành động và khí độ đều cho thấy thân phận của hắn tuyệt đối không bình thường, hơn nữa lại có giao tình cùng Liễu Nhứ, rất có thể có quan hệ với trong cung.

Cho nên hắn thà rằng nhịn một chút, sau đó trả thù nặng nề hơn cũng không muốn. Hắn cũng không thể tùy tiện đắc tội với người không nên đắc tội, làm mất đi tính mạng mình.

Hai người không tiếp tục nói nữa, lúc này sự huyên nháo ở chung quanh trở nên rất là vang dội.

Sở Ly ngồi không nhúc nhích, trong đầu đã nhìn rõ ràng Phiên Hương lâu từ trong ra ngoài. Chỗ gửi ngân phiếu cũng đã nhìn thấy, bên trong có hai cao thủ Thiên Ngoại thiên tọa trấn.

Một tiếng hét thảm vang lên, một người áo đen từ cửa sổ bay vào bên trong, đặt mông ngồi xuống trước mặt của Sở Ly.

Hai hán tử rơi xuống đất theo, mặt không hề có chút cảm xúc trừng mắt nhìn hắn.

Người áo đen này là một lão giả sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt gian giảo, ánh mắt lấp lánh.

Hắn nhanh chóng quét qua chung quanh một chút, thân thể lập tức thẳng lên, ôm quyền một cái rồi nói:

- Tam gia, có chuyện gì cứ dặn dò một tiếng là được rồi, không cần trận thế lớn như vậy chứ?

Tề tam gia cau mày nói:

- Lão Quách, đứa trẻ ba ngày trước ngươi mua đã thực sự chết rồi sao?

- Ha ha, đứa bé kia rất nõn nà, chỉ là đáng tiếc.

Lão Quách lắc đầu một cái, vẻ mặt có chút thương xót:

- Nếu như tiến vào cung, nói không chừng có thể ra mặt được, đáng tiếc đáng tiếc, hắn không có mệnh phú quý kia nha!

Sở Ly nói:

- Lão Quách, chẳng phải ngươi đã bán một trăm lạng sao?

- Cái gì?

Lão Quách ngẩn ra, vội nói:

- Một trăm lạng gì? Sao ta nghe không hiểu chứ?

Sở Ly lắc đầu nói:

- Ngươi bỏ ra bao nhiêu tiền mua người từ nơi này? Mười lạng? Bán ra một trăm lạng, thực sự là biết buôn bán đó. Nếu đổi lại là ta, ta cũng sẽ nói nó đã chết rồi!

- Lão Quách!

Tề tam gia nha lạnh lùng nói.

Lão Quách nhìn Sở Ly, lại nhìn Tề tam gia, bị ánh mắt âm trầm của hắn làm cho phát lạnh, lão Quách vội vàng kêu lên:

- Đừng đừng, ta nói ta nói, tiểu tử kia bị ta bán đi!

- Bán cho ai?

- Ta thực sự không biết, có hai tên đến nhà ta mua, đưa cho ta một trăm lạng, ta cũng không ngốc, đương nhiên phải bán đi rồi.

Tề tam gia khẽ cắn răng, ánh mắt càng ngày càng lạnh lẽo.

Sở Ly móc ra hai tấm ngân phiếu một vạn lượng ở trong lòng, lại đặt lên trên bàn:

- Tề tam gia, tìm được đứa trẻ thì những thứ này đều là của ngươi... Đây là một vạn, ngươi thu trước đi. Tìm được đứa trẻ, ta sẽ lại đưa hai vạn nữa!

Hắn nói xong đưa ngân phiếu một vạn lượng cho Tề tam gia.

Tề tam gia nhận lấy, giơ ngón tay cái lên rồi nói:

- Được, thoải mái! Chuyện này cứ để ta lo liệu!

Hắn quay đầu qua chỗ khác, trừng mắt lên:

- Hai người các ngươi, còn có lão Quách, phải tìm ra được hai tên này cho ta. Cho mỗi người các ngươi một ngàn lạng, không tìm được thì các ngươi cũng đừng mong giữ mạng sống!

- Cái này...

Lão Quách làm khó dễ.

Tề tam gia lạnh lùng nhìn hắn:

- Làm sao, không làm được sao?

-... Được được, thử một chút xem, thử một chút xem.

Lão Quách than thở:

- Tam gia tai mắt linh thông, nhất định có thể tìm được!

- Hừ, ngươi biết là tốt rồi!

Tề tam gia hừ lạnh.

Hắn lập tức đổi một khuôn mặt rất hòa khí để nói với Sở Ly:

- Công tử, yên tâm, chỉ cần bọn họ còn ở Thần Đô thì ta có thể tìm ra được!

Sở Ly gật đầu, lại chỉ tay vào Chu Tử Văn:

- Tam gia, giúp ta đưa hắn lên đường đi thôi.

Chu Tử Văn giật mình, vội vàng kêu lên:

- Ngươi có ý gì? Ngươi muốn làm gì!

Sở Ly cũng không thèm nhìn hắn.

Tề tam gia cười ha hả nói:

- Loại nam nhân này đã sớm đáng chết rồi, cứ để đó cho ta tự lo liệu.

Hắn liếc mắt ra hiệu, hai đại hán tiến lên vỗ Chu Tử Văn một cái, niêm phong huyệt đạo của hắn lại, sau đó xách xuống dưới lầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.