Bạch Bào Tổng Quản

Chương 160




Tống Tư Văn cau mày nói:

- Chuyện này còn cần phải tra hay sao? Vừa nhìn đã biết ngay!

- Chư vị biết Sở Ly là người phương nào hay không?

- Là người trong phủ các ngươi.

- Chư vị tiền bối biết rồi đó, Sở Ly chỉ là một thị vệ, năm nay vừa mới bước vào cảnh giới Tiên Thiên.

Tiêu Thiết Ưng lạnh lùng nói:

- Một tiểu tử vừa mới bước vào cảnh giới Tiên Thiên, giết cung phụng cấm cung, lẽ nào chư vị không cảm thấy chuyện này hoang đường hay sao?

- Giết người không hẳn cần phải dùng võ công.

- Như vậy cũng thú vị!

Tiêu Thiết Ưng cười nhạo liếc nhìn về phía hắn:

- Cao thủ Thiên Ngoại Thiên bị người ta ám hại? Tống hộ vệ, xin ngươi dùng đầu óc một chút có được không, đừng làm cho hoàng thất mất mặt!

- Đại công tử, ngươi có ý gì?

Bỗng nhiên Tống Tư Văn biến sắc.

Tiêu Thiết Ưng cười lạnh:

- Ta cũng muốn hỏi ngươi có ý gì!... Không thèm tra xét mà trực tiếp định tội, lẽ nào Thiên sứ các ngươi đều làm việc như thế sao? Ta cũng muốn diện kiến, hỏi hoàng thượng một câu. Người phái ra hạng người vô năng thô bạo như các ngươi là cố ý chơi phủ Quốc Công chúng ta hay sao?

- Ngươi... Ngươi...

Tống Tư Văn đùng đùng đứng dậy, chỉ vào Tiêu Thiết Ưng:

- Họ Tiêu, ngươi khinh người quá đáng!

Tiêu Thiết Ưng nâng chén trà lên, chậm rãi khẽ nhấp một cái, liếc xéo hắn:

- Vào thành không xuống ngựa, trực tiếp phóng ngựa như bay ở trong thành, uy phong của các ngươi cũng thật lớn đó!

- Chúng ta vâng mệnh mà đến, là vì đề phòng hung thủ trốn thoát, cho nên mới hơi cuống cuồng một chút.

Tống Tư Văn từ từ ngồi xuống, lạnh lùng nói:

- Cho dù hấp tấp một chút, có lẽ hoàng thượng cũng sẽ không trách tội chứ!

- Hấp tấp?

Tiêu Thiết Ưng cười gằn:

- Không phải các ngươi còn muốn thúc ngựa chạy ở trong phủ Quốc Công chúng ta đó chứ?

- Vì muốn mau chóng hoàn thành sứ mệnh, cho nên chỉ có thể đắc tội.

Tống Tư Văn từ tốn nói.

Tiêu Thiết Ưng hừ lạnh:

- Chẳng lẽ các ngươi thật sự cho rằng Triệu cung phụng là do Sở Ly giết?

- Đương nhiên là hắn rồi.

Tống Tư Văn hừ lạnh, nói:

- Hắn mang theo Triệu huynh rời thành, kết quả Triệu huynh chết mà hắn lại còn sống!

- Cao thủ Tiên thiên giết cao thủ Thiên Ngoại Thiên, đúng là chuyện kỳ lạ.

Tiêu Thiết Ưng lắc đầu bật cười:

- Nếu như thật sự có thể bị cao thủ tiên thiên giết, như vậy cũng không cần làm cung phụng cấm cung. Quá mất mặt!

- Theo chúng ta biết, vị Sở Ly này đã từng giết cao thủ Thiên Ngoại Thiên.

Tống Tư Văn từ tốn nói.

- Cao thủ Thiên Ngoại Thiên bình thường sao có thể so sánh với Triệu cung phụng chứ?

Tiêu Thiết Ưng nói:

- Hắn có thể giết được cao thủ Thiên Ngoại Thiên bình thường, đã là may mắn. Triệu cung phụng lại là cung phụng cấm cung mà cũng có thể bị hắn giết hay sao?

- Vậy cũng không hẳn.

Tống Tư Văn nói:

- Trong cống cũng luôn có thời điểm lật thuyền.

- Nói như vậy. Các ngươi đã nhận định kẻ giết người là Sở Ly?

Tiêu Thiết Ưng cười lạnh nói:

- Không cần phải xem vết thương trên người Triệu cung phụng hay sao?

- Nhìn một chút cũng không thay đổi được gì.

Tống Tư Văn nói:

- Nói vậy các ngươi đã xử lý rồi?

- Ha, không trách!

Tiêu Thiết Ưng lắc đầu nói:

- Tâm tư cẩn thận luôn phải có, ngươi cho rằng chúng ta sẽ làm giả vết thương hay sao?

- Chút chuyện nhỏ này đối với phủ Quốc Công mà nói, không đáng nhắc tới.

Tống Tư Văn lạnh nhạt nói.

- Được, vậy chúng ta cứ xem trước một chút, sau khi xem, chỉ mong ngươi còn có thể nói ra những câu nói này!

Tiêu Thiết Ưng cười lạnh nói.

- Xin mời!

Tống Tư Văn đứng lên.

Mọi người đi ra ngoài phòng khách.

Tống Tư Văn có chút lơ đãng, nói:

- Đúng rồi, không phải các ngươi sẽ mang Sở Ly đi trước đó chứ?

- Yên tâm, hiện tại hắn đang bị thương nặng. Muốn đi cũng không đi được.

Tiêu Thiết Ưng lạnh lùng nói:

- Nếu như hắn thực sự là hung thủ sẽ có phủ quy phạt hắn, đối với người phá hoại quan hệ của phủ Quốc Công và hoàng thất, chúng ta tuyệt không buông tha!

Lúc hắn nói chuyện, ánh mắt vòng tới vòng lui ở trên mặt sáu người, tâm ý uy hiếp rất rõ ràng.

Hắn thầm than, lá gan của tiểu tử Sở Ly này quá lớn, thật sự dám giết cung phụng cấm cung!

Sáu tên hộ vệ cấm cung nhìn qua thi thể của Triệu Tử Lai, sắc mặt âm trầm đi ra khỏi tiểu viện, đến trước mặt Tiêu Thiết Ưng.

- Chúng ta quay về nói chuyện đi.

Tiêu Thiết Ưng bước đi ra phía sau.

- Vết thương trên người hắn là phi đao hay sao?

- Không sai. Là phi đao, thứ Sở Ly dùng chính là phi đao đúng không?

- Xem ra quả nhiên là hắn!

Tống Tư Văn gật gù, nhìn về phía Tiêu Thiết Ưng:

- Đại công tử. Chúng ta muốn gặp Sở Ly này, đối chứng trước mặt, tránh cho đại công tử nói chúng ta nghĩ oan cho hắn!

- Được.

Tiêu Thiết Ưng cười nói:

- Đương nhiên phải gặp Sở Ly một lần, đi theo ta.

Một chiếc thuyền hoa chậm rãi đi đến Đông Hoa viên.

Lý Việt đã chờ ở bên bờ, từ rất xa đã khom mình hành lễ, vẻ nịnh nọt nở nụ cười.

Mọi người bước khỏi thuyền hoa, đi lên Đông Hoa viên.

Tiêu Thiết Ưng nói:

- Lý Việt, Sở Ly thế nào rồi?

Nụ cười nịnh nọt của Lý Việt biến mất, thở dài nói:

- Không tốt lắm!

- Đi thôi. Đi xem xem.

Tiêu Thiết Ưng đi về phía trước, Lâm Toàn nhanh chóng đuổi theo.

Sáu người Triệu Khánh Sơn và Tống Tư Văn theo sát phía sau. Đi tới vị trí tiểu viện của Sở Ly.

Tiến vào tiểu viện, mùi thuốc nồng nặc phả vào mặt, khiến cho bọn họ không nhịn được muốn ho khan.

Ở giữa tiểu viện, Sở Ly đang nằm ở trên một cái giường nhỏ tắm nắng.

Hắn trợn mắt nhìn lên nhìn bầu trời, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy trắng, biểu hiện rất tiều tụy, nhìn qua giống như cây cối bị hạn hán sắp chết, hấp hối.

- Sở Ly.

Tiêu Thiết Ưng cười thầm, nhưng trên mặt lại ra vẻ lạnh lùng:

- Đây là hộ vệ cấm cung tới đây điều tra nguyên nhân cái chết của Triệu cung phụng, họ muốn hỏi ngươi mấy câu.

Ánh mắt ảm đạm của Sở Ly nhìn vào trên người đám người Tống Tư Văn, lạnh lùng nói:

- Có gì thì cứ hỏi đi.

- Ngươi chính là Sở Ly?

Tống Tư Văn đi tới trước giường, cau mày nhìn Sở Ly:

- Ngươi bị thương?

Sở Ly thở dài.

Tống Tư Văn nói:

- Bị Triệu huynh đả thương?

Sở Ly rên một tiếng:

- Triệu Tử Lai?

Tống Tư Văn bỗng cảm thấy phấn chấn, vội hỏi:

- Ngươi có cừu oán với Triệu huynh sao?

- Mối thù sinh tử!

Sở Ly lạnh lùng nói.

- Nói như vậy, Triệu huynh là do ngươi giết?

Tống Tư Văn vội nói.

Sở Ly hừ lạnh, nói:

- Ta cũng rất muốn giết hắn!

- Được, nếu là ngươi thì tốt rồi!

Tống Tư Văn vội nói.

Sở Ly liếc xéo hắn một cái, cười lạnh nói:

- Ngươi nghe không hiểu tiếng người hay sao? Ta giết hắn?

- Sở Ly, nói chuyện cẩn thận, nói cho rõ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Tiêu Thiết Ưng ho nhẹ một tiếng, trầm giọng nói.

Sở Ly lười biếng liếc mắt nhìn Tống Tư Văn một chút, hừ lạnh nói:

- Cung phụng cấm cung, cung phụng cấm cung chó má cấu kết với hòa thượng Đại Lôi Âm Tự ám hại ta. Đây chính là chuyện tốt mà cung phụng cấm cung các ngươi làm hay sao?

- Sao?

Tống Tư Văn ngẩn ra, trừng mắt quát lên:

- Chớ có nói bậy!

Sở Ly lạnh lùng nói:

- Ta nói bậy hay không, các ngươi không biết đi điều tra xem? Hỏi hòa thượng của Đại Lôi Âm Tự một chút là có thể biết rõ!

- Thực sự là nực cười!

Tống Tư Văn cười gằn, tuy hắn bị Sở Ly làm kinh sợ, hoàn toàn ngoài ý muốn, thế nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại được:

- Triệu huynh muốn giết ngươi thì hà tất phải làm vậy, trực tiếp động thủ làm thịt ngươi là được chứ gì.

- Dựa vào hắn muốn giết ta?

Sở Ly bĩu môi, khinh thường nói:

- Hắn không có bản lãnh lớn như vậy!

- Ngươi là một cao thủ Tiên Thiên nho nhỏ, khẩu khí thật là lớn!

Tống Tư Văn quay đầu nhìn về phía Tiêu Thiết Ưng cười gằn:

- Đại công tử, phủ Quốc Công các ngươi thực sự là nhân tài đông đúc đó!

Tiêu Thiết Ưng nói:

- Khinh công của Sở Ly là nhất tuyệt, Triệu cung phụng thật sự không giết được hắn.

- Nói đùa!

Tống Tư Văn hừ lạnh nói.

Tiêu Thiết Ưng lạnh lùng nói:

- Đại Lôi Âm Tự muốn giết Sở Ly, vì sao còn muốn để Triệu cung phụng hỗ trợ chứ? Sở Ly dễ bị giết như vậy thì Đại Lôi Âm Tự cũng sẽ không hết lần này tới lần khác phái người mà không đắc thủ. Lần thành công duy nhất chính là lần này, Triệu cung phụng đã có ân lớn giúp bọn chúng đó.

-Ta muốn kiểm nghiệm thương thế của hắn.

Tống Tư Văn hừ lạnh, nói.

- Xem thương thế? Đương nhiên không thành vấn đề.

Tiêu Thiết Ưng nói:

- Đúng rồi, viết thương trí mạng của Triệu cung phụng là sao? Rốt cuộc là võ công gây ra thương như vậy, hộ vệ cấm cung các ngươi kiến thức rộng rãi, có lẽ đã nhận ra rồi chứ?

- Đại công tử?

- Ta không biết.

Tiêu Thiết Ưng lắc đầu nói:

- Chưa từng thấy.

- Chúng ta cũng không biết.

Tống Tư Văn thở ra một hơi, lắc đầu một cái.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.