Bạch Bào Tổng Quản

Chương 154




Sáng sớm ngày hôm sau, Sở Ly luyện công xong liền chèo thuyền tới tiểu đảo Tinh Xá.

Tuyết Lăng chèo thuyền còn Sở Ly mặc áo xanh đứng chắp tay sau lưng ở mũi thuyền, trên hồ như có một tấm màn lụa nhẹ đang từ từ tản ra, hơi nước mỏng manh có thể nhìn thấy rõ ràng.

Không khí buổi sáng rất trong lành và ẩm ướt, hít một hơi giống như phổi được gột rửa một lần, mọi khí tích tụ tan biến, toàn thân nhẹ tênh, tâm trạng cũng trở lên vui vẻ hơn.

Tuyết Lăng mặc áo trắng ngà, gương mặt như bạch ngọc:

- Công tử, vị Triệu cung phụng này có ý gì vậy?

Sở Ly lắc đầu.

Tuyết Lăng nói:

- Ta thấy hắn không có ý gì tốt đẹp, công tử có thân phận gì chứ, làm gì có thời gian cùng hắn đi dạo?

Sở Ly bật cười:

- Thân phận của ta kém xa người ta.

Tuyết Lăng bĩu môi đỏ.

Sở Ly nói:

- Đợi lát nữa ngươi đừng có thái độ thế này, người xa tới là khách, cần phải tận đạo làm chủ, ta không đi thì ai đi? Lẽ nào là đại công tử, tiểu thư đích thân đi cùng?

- Hôm nay chúng ta đi đâu?

Tuyết Lăng nói.

- Xem ý của Triệu cung phụng.

Tuyết Lăng hừm một tiếng, tăng tốc độ chèo thuyền. Từ khi đạt tới cảnh giới Tiên Thiên, chèo thuyền không cần dùng mái chèo, có thể dùng nội lực đẩy thuyền đi nàng liền thích chèo thuyền, thích thú không biết mệt mỏi, Sở Ly biết, cảm giác mới mẻ này sẽ kéo dài một thời gian nữa mới biến mất.

Nàng đẩy thuyền đi rất nhanh, chỉ một lát đã tới tiểu đảo của Tinh Xá, thấy Triệu Tử Lai đã đứng đợi sẵn trên bờ.

Triệu Tử Lai mặc áo tím, nhìn rất thân thiện.

Sở Ly chắp tay chào từ xa:

- Làm phiền Triệu tiền bối phải đợi lâu, thật đắc tội!

- Ha ha, ta cũng vừa mới tới.

Triệu Tử Lai cười tít mắt nói:

- Vậy chúng ta xuất phát luôn thôi, tới Bạch Vân lâu ăn sáng!

Ánh mắt sáng quắc của hắn rời khỏi người Sở Ly chuyển sang Tuyết Lăng, đảo qua đảo lại trên gương mặt xinh đẹp, đôi gò bồng đảo căng tròn, vòng eo con kiến và cặp mông mẩy như trái đào của nàng.

Tuyết Lăng nhíu mày, gương mặt lại càng thêm lạnh lùng, cảm nhận ánh mắt của hắn giống thực chất, như thể một đôi tay đang vuốt ve mơn trớn, lập tức nàng sởn hết da gà, cảm thấy ghê tởm.

Nàng đã quen với ánh mắt của người xung quanh, có thể coi như không, nhưng ánh mắt sáng quắc, như thực chất dồn ép thế này khiến nàng có chút khó chịu.

- Mời!

Sở Ly bước lên một bước, chắn trước Tuyết Lăng, mỉm cười nói:

- Triệu tiền bối, xin mời!

Triệu Tử Lai cười ha ha hai tiếng, nhẹ nhàng bay lên, thi triển khinh công điêu luyện, cơ thể chuyển hướng trong không trung tạo thành một đường cong, muốn hạ xuống sau lưng Tuyết Lăng.

Tuyết Lăng giật mình sợ hãi.

Sở Ly quay người giơ tay ôm lấy vòng eo nhỏ bé mềm mại của nàng, xoay người, vị trí của hai người lập tức hoán đổi cho nhau.

Triệu Tử Lai vừa hạ chân xuống, Sở Ly liền quay người lại, đứng đối diện với hắn.

Triệu Tử Lai cười ha ha, nhìn Tuyết Lăng được Sở Ly che chắn ở phía sau, lắc đầu bật cười:

- Xem ra Tiểu Sở ngươi rất lo lắng cho thị nữ này.

Sở Ly bình tĩnh đáp:

- Là thị nữ thân cận của tại hạ, Triệu tiền bối, chúng ta đi thôi!

Tuyết Lăng cắn chặt môi hồng, nép sát sau lưng hắn, cảm giác an toàn và ấm áp lập tức lấp đầy trong tim, nàng quay đầu đi không nhìn Triệu Tử Lai.

Sở Ly đẩy thuyền đi nhanh, chả mấy chốc đã tới bờ.

Sau khi hắn và Triệu Tử Lai lên bờ, liền quay người nói với Tuyết Lăng:

- Ngươi về đi, hãy làm cho xong việc mà ta giao phó!

- Vâng.

Tuyết Lăng mặc dù kinh ngạc nhưng vẫn trả lời dứt khoát.

Nàng biết Sở Ly đã thay đổi ý định, vốn định cho nàng đi theo, dù sao thì không có người bưng trà rót nước cũng sẽ rất khó coi, những việc thế này bọn họ tự làm sẽ mất thể diện, chứng tỏ phủ Quốc Công tiếp đãi không chu đáo.

- Ha ha!

Triệu Tử Lai cười ha ha xua tay:

- Đừng, cứ để cô nương này đi bên cạnh là được, chỉ hai nam tử chúng ta thôi thì có ý nghĩa gì chứ, có cô nương này đi cùng mới thú vị, có phải không nào?

Sở Ly cười đáp:

- Nàng ấy có việc phải làm, không thể trì hoãn.

- Có việc gì to tát chứ?

Triệu Tử Lai lắc đầu bật cười:

- Để người khác đi làm là được, lẽ nào lão già như ta lại là linh thú ăn thịt người sao?

Sở Ly mỉm cười, nhìn Triệu Tử Lai thật kĩ:

- Thị nữ này của ta rất nhút nhát, không chịu đựng được sự dọa nạt của Triệu lão, hãy tha cho nàng ta đi, ngươi đi đi!

Hắn nói xong không đợi Triệu Tử Lai nói tiếp liền xua tay cho Tuyết Lăng đi về.

Tuyết Lăng không thèm nhìn Triệu Tử Lai, đẩy thuyền lướt đi.

Triệu Tử Lai ngạc nhiên:

- Cô nương này là cao thủ Tiên Thiên sao, đúng là nhìn sai mất rồi.

Sở Ly khẽ cười nói:

- Nàng ấy rất nỗ lực, Triệu tiền bối, đi thôi.

- Ta rất thích cô nương này.

Triệu Tử Lai bước chậm rãi, mỉm cười nói:

- Nếu như tới gặp đại công tử xin người chắc rằng đại công tử sẽ không từ chối.

Sở Ly mỉm cười lắc đầu:

- Đại công tử sẽ không đồng ý.

Hắn không biết phủ Quốc Công khác thế nào, thị vệ và hộ vệ của phủ Dật Quốc Công không phải tài sản cá nhân, tất cả đều có luật lệ của phủ, luật lệ là nền tảng của phủ Quốc Công, đại công tử có to gan thế nào đi nữa cũng không dám phá hoại, tùy ý hành sự.

- Sao…?

Triệu Tử Lai cười ha ha nói:

- Hay là ta thử xem sao?

- Triệu tiền bối nhiều tuổi rồi nhưng vẫn rất khỏe mạnh, kiên cường, thật bái phục.

Sở Ly mỉm cười nói.

Trong lòng hắn đã dấy lên sát ý nhưng vẫn cười rất nhã nhặn.

- Ài… cũng không biết làm sao!

Triệu Tử Lai lắc đầu nói:

- Sống lâu quá rồi, thời gian trôi đi nhàm chán, cần phải tìm thú vui gì đó giết thời gian, nữ nhân là thứ kì diệu nhất trên thế gian, do ông trời tạo ra để mua vui cho nam tử chúng ta!

Sở Ly bật cười hai tiếng.

- Tiểu Sở, ngươi đừng quá coi trọng nữ nhân, nếu không không những không hưởng thụ được mà ngược lại sẽ thương tích đầy mình, tự chuốc lấy khổ cực!

Triệu Tử Lai lắc đầu, vô cùng xúc động.

Sở Ly cười nói:

- Triệu tiền bối từng bị nữ nhân làm tổn thương sao?

- Ha ha.

Triệu Tử Lai lắc đầu bật cười:

- Tiểu Sở, thông minh quá cũng không phải việc tốt, sống không lâu được đâu.

- Đa tạ Triệu tiền bối quan tâm.

Sở Ly mỉm cười nói:

- Sư phụ của Lục Ngọc Dung chắc hẳn là một nữ nhân lợi hại, khiến Triệu tiền bối tổn thương sâu sắc.

Trong mắt Triệu Tử Lai lấp lánh ánh sáng, hàn khí tỏa ra xung quanh.

Đây là vết thương rất lâu rồi không thể lành lại của hắn, bao nhiêu năm qua đi vẫn không ai dám nhắc tới, tên tiểu tử thối không biết sống chết trước mắt lại năm lần bảy lượt đụng chạm tới vết thương này, hắn ta thật đáng chết.

Sở Ly giả bộ không biết gì, khẽ mỉm cười nói:

- Sư phụ của Lục Ngọc Dung họ Phó phải không?

- Ngươi biết không ít nhỉ!

Triệu Tử Lai thu lại nụ cười vẫn luôn xuất hiện trên mặt, sa sầm sắc mặt nói:

- Tiểu cô nương vừa nãy tên gì vậy?

- Tuyết Lăng.

Sở Ly mỉm cười:

- Phó Ngọc Doanh tiền bối nhất định là một nhân vật tâm kế hơn người.

Hai người ra khỏi cổng nam của phủ Quốc Công, chậm rãi đi dạo trên phố, giống như nhàn nhã tự tại, nói chuyện phiếm với nhau.

- Ha ha…

Triệu Tử Lai trong lòng trào dâng sát ý, nụ cười lại tiếp tục nở trên môi, không cần giận với một kẻ sắp chết:

- Xem ra phủ Quốc Công không hổ tai mắt nhạy bén, con chó của hoàng thất.

Hắn vốn nhận sự nhờ vả của Lục Ngọc Dung đi giết Sở Ly, mặc dù có chút nuối tiếc, Sở Ly mới ít tuổi mà đã đạt tới tam phẩm, tiền đồ rộng mở, giết đi thật đáng tiếc, nhưng ai bảo hắn đắc tội với Lục Ngọc Dung, chỉ có đường chết thôi.

Lúc này hắn thay đổi ý định, tên nhãi này đúng là đáng chết, chả trách Lục Ngọc Dung nhất định phải giết hắn.

Sở Ly mỉm cười nói:

- Phủ Quốc Công là chó săn của hoàng thất, vậy Triệu tiền bối thì sao?… Nếu Triệu tiền bối gây căng thẳng với phủ Quốc Công, không biết hoàng thất sẽ bao che cho phủ Quốc Công hay Triệu tiền bối?

Nụ cười của Triệu Tử Lai lại biến mất một lần nữa, cười nhạt nói:

- Lẽ nào Tiểu Sở muốn thử?

Sở Ly mỉm cười lắc đầu:

- Không cần, vẫn phải nể mặt hoàng thất.

- Ha ha, được lắm!

Triệu Tử Lai lại mỉm cười:

- Người trẻ tuổi thật vô tri không biết sợ là gì!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.