Có thể tìm được tung tích của Tưởng Hòe đúng là may mắn, manh mối này không thể bỏ qua, hắn chỉ muốn lập tức mọc thêm hai đôi cánh để bay đi, chặng đường ngàn dặm trong mắt hắn không phải quá xa.
- Không cần về chuẩn bị chút sao?
Tô Như nói:
- Lấy quần áo để thay giặt!
Sở Ly lắc đầu nói:
- Không lo được nhiều vậy, thời cơ hiếm có, ta lập tức đi ngay, chắc một đêm là có thể tới nơi!
- Cũng được.
Tiêu Kỳ khẽ gật đầu:
- Cẩn thận tên Tưởng Hòe này, hắn không chỉ khinh công tuyệt đỉnh, võ công cũng rất lợi hại, nghe nói có quyền pháp cao thâm, đừng tưởng rằng hắn chỉ giỏi khinh công mà bỏ qua quyền pháp của hắn!
Sở Ly cười nói:
- Đương nhiên rồi, cáo từ!
Tiêu Kỳ khẽ xua tay:
- Đi đi!
- Sở Ly, ngươi đợi một chút, ta lấy chút đồ cho ngươi.
Tô Như vội vàng nói, sau đó nhanh chóng rời đi.
Nàng cầm tới một tay nải giao cho Sở Ly:
- Bên trong có đồ ăn, ngươi đi cả đêm, hãy ăn chút đồ lót dạ!
Sở Ly mỉm cười nhận lấy, sau đó vụt biến mất.
Hắn mặc sức thi triển Xích Chỉ Thiên Nhai, linh khí xung quanh dạt dào, cuồn cuộn truyền vào người hắn sau đó hóa thành nội lực, giúp Xích Chỉ Thiên Nhai có thể liên tục thi triển.
Trời rạng sáng, hắn tới Mẫn Châu.
Lần theo kí hiệu riêng của phủ Quốc Công hắn tìm tới một hộ gia đình.
Đây là một gia đình giàu có, nhà cao cửa rộng, phủ đệ bốn tầng, phía sau có hoa viên, nguy nga lộng lẫy.
Hắn tiến thẳng vào khu nhà phía trước, xuất hiện trước phòng chứa củi, phòng chứa củi này có kí hiệu đặc biệt của riêng phủ Quốc Công.
Hắn gõ cửa, bên trong vọng tới giọng nói vang như sấm:
- Ai đấy?
Sở Ly đáp:
- Sở Ly!
Cánh cửa phòng củi mở ra, bên trong là một nam tử khôi ngô cường tráng, chừng ngoài ba mươi tuổi, mặt đen sạm, hai mắt sáng quắc, tinh khí thần dồi dào.
Hắn nhìn có vẻ biết chút ít võ công, chưa đạt tới cảnh giới Tiên Thiên.
Sở Ly lấy một lệnh bài bạch ngọc ra:
- Thị vệ tứ phẩm Sở Ly của phủ Quốc Công.
Lệnh bài của thị vệ tứ phẩm được làm bằng bạch ngọc, ấm áp lấp lánh, là ngọc tuyệt phẩm, thể hiện sự phú quý của phủ Quốc Công, bán mảnh ngọc này với giá một vạn lạng cũng không thành vấn đề.
- Mời vào!
Nam tử cường tráng nhìn qua lệnh bài bạch ngọc, lấy lệnh bài gỗ mun của mình ra giao cho Sở Ly:
- Mạc Tháp, ngươi có thể gọi ta là lão Mạc!
Sở Ly liếc nhìn lệnh bài gỗ lim, bước chân vào phòng chứa củi, hắn không ngồi xuống mà nói luôn:
- Mạc huynh, chúng ta không nói những lời khách sáo nữa, sự việc gấp rút, Tưởng Hòe ở đâu?
- Không tìm thấy.
Mạc Tháp xoa đầu, gượng cười lúng túng.
Sở Ly nhướng mày.
Mạc Tháp thở dài:
- Ta không tận mắt nhìn thấy Tưởng Hòe, một người đưa tin của ta nhìn thấy hắn ở tửu lầu, nhưng sau đó thì để mất dấu của hắn!
Sở Ly nhíu mày trầm ngâm.
Mạc Tháp nói:
- Có lẽ Tưởng Hòe đã không ở Mẫn Châu nữa, gã này rất cảnh giác, một khi phát hiện có người theo dõi sẽ lập tức bỏ trốn, chỉ thoáng một cái đã không thấy bóng dáng đâu nữa!
Sở Ly gật đầu, đây đích thực là phong cách hành động của Tưởng Hòe, thấy không ổn liền chạy, ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách!
- Ta cũng tìm người nghe ngóng rồi, không ai nhìn thấy Tưởng Hòe cả, vì thế ta nghi ngờ hắn đã trốn rồi!
Sở Ly than thở:
- Đúng là một kẻ khó đối phó!
- Lẩn như trạch, ta đã điều động tai mắt của toàn thành vẫn không ai nhìn thấy hắn, chắc đã rời đi rồi.
Mạc Tháp áy náy nói:
- Đều tại ta đã không dặn dò kĩ lưỡng, nhìn thấy thì coi như không biết, đừng theo dõi!
- Không theo dõi hắn cũng không ở lại lâu.
Sở Ly xua tay:
- Không ở một chỗ quá lâu.
Mạc Tháp vội gật đầu:
- Làm phiền ngươi tới một chuyến, thành thật xin lỗi!
- Chưa chắc đã không có thu hoạch… Làm phiền Mạc huynh một chuyện.
- Xin cứ nói.
Mạc Tháp vội vàng nói.
Hắn có chút chột dạ, việc này mình làm không tới nơi tới trốn, sợ phủ trách tội làm việc không hiệu quả, chỉ do dự một chút người trong phủ đã tới rồi.
Sở Ly nói:
- Có thể tới nơi cao nhất trong thành treo một tấm vải trắng, bên trên viết Tưởng Hòe là con kỹ nữ!
- Sao…?
Mạc Tháp trợn tròn mắt.
Sở Ly cười nói:
- Hắn không lộ diện, vậy thì chửi hắn xem hắn có ở trong thành hay không.
- Việc này…
Mạc Tháp gượng cười nói:
- Làm vậy…
- Có chút không quang minh chính đại sao?
Sở Ly mỉm cười:
- Hắn cướp đồ của chúng ta, chửi hắn vài câu có là gì?
- Chửi vài câu sau lưng không sao.
Mạc Tháp gượng cười nói:
- Nhưng treo ở nơi cao nhất có quá đáng không?
- Muốn ép hắn xuất hiện.
Sở Ly xòe tay nói:
- Chỉ có thể dùng hạ sách này.
- Nhưng hắn ta khinh công tuyệt đỉnh, cho dù có xuất hiện thật cũng không có cách nào bắt được hắn.
Mạc Tháp nói.
Sở Ly nói:
- Chỉ cần hắn xuất hiện, việc còn lại giao cho ta.
- Xem ra khinh công của Sở huynh đệ cũng rất lợi hại.
Mạc Tháp cười nói.
Việc này cũng khó trách, phủ đã phái hắn tới đây nhất định là kẻ có khinh công hơn người, nếu không cũng không cần tới làm gì, hơn nữa hắn tới được đây nhanh như vậy, đúng là khinh công lợi hại.
- Vậy nhờ Mạc huynh một phen!
Sở Ly xua tay nói.
- Tưởng Hòe khinh công tuyệt đỉnh nhưng cũng rất cao ngạo, cho dù biết là cạm bẫy cũng sẽ xuất hiện!
Mạc Tháp nói:
- Không kiêng dè, nhất định sẽ đi giật tấm vải trắng đó!
Sở Ly mỉm cười.
Tưởng Hòe không phải kẻ đại ác, chỉ thích cướp đồ, nói là lấy của người giàu chia cho người nghèo.
Làm như vậy không biết đã đắc tội bao nhiêu người, nhưng hắn vẫn có thể tiêu dao tự tại, một là vì có khinh công tuyệt đỉnh, hai là vì làm việc cẩn trọng, chưa chắc đã mắc mưu.
Nhưng lần này hắn đã quá đáng rồi, Trường Sinh Thảo là vật cứu mạng, hắn cướp đi đồng nghĩa với việc tuyệt đường sống của nhị tiểu thư, không khác nào là thù giết người.
- Sở huynh đệ hãy nghỉ ngơi ở chỗ ta, ta lập tức phái người đi làm.
Mạc Tháp nói.
Sở Ly khẽ gật đầu, chắp tay:
- Vậy làm phiền rồi.
Mạc Tháp xua tay nói:
- Đây là việc trong phận sự, không cần khách sáo.
Hắn là người nói là làm, lập tức chắp tay quay người bước đi, đóng cửa lại.
Sở Ly ngồi trên dường điều khí. Thi triển Xích Chỉ Thiên Nhai suốt một đêm, nội lực vô cùng vô tận, áp lực đè lên cơ thể rất lớn, cũng may Kim Cang Độ Ách Thần Công đã đạt tầng thứ tư mới có thể cầm cự được.
Tới trưa, Mạc Tháp trở về, mang cho Sở Ly một ít rượu thịt.
Hai người uống rượu, ăn thức ăn, nói chuyện phiếm.
Mạc Tháp nói những việc mình làm, mua chuộc tửu lầu lớn nhất thành, đổi biển hiệu thành tấm vải trắng chửi Tưởng Hòe, phấp phới bay trong gió, cả thành Mẫn Châu đều có thể nhìn thấy.
Mạc Tháp cười ha ha nói:
- Chỉ cần Tưởng Hòe vẫn ở đây, trừ khi hắn cam chịu làm con rùa rụt cổ, nếu không nhất định sẽ ra tay. Thân có khinh công tuyệt thế, tính tình cao ngạo, Tưởng Hòe có thể nhẫn nhịn cơn giận này được không? Nếu như nín nhịn vậy thì Mạc mỗ ta thừa nhận thua hắn, tâm phục khẩu phục.
Sở Ly nghe Mạc Tháp cười ha ha, lắc đầu bật cười:
- Sở huynh đệ, tối nay chúng ta canh gác ở tửu lầu, xem hắn có xuất hiện hay không!
- Không cần đâu, ta đi là được.
- Một mình ngươi sao?
Mạc Tháp nhíu mày:
- Nhiều người thêm sức mạnh.
Sở Ly lắc đầu:
- Nhiều người cũng vô dụng thôi.
- … Được.
Mạc Tháp thấy Sở Ly vô cùng tự tin nên cũng muốn khoanh tay xem kịch hay, muốn biết thị vệ tứ phẩm do phủ phái tới có khinh công kinh người gì. Trong lòng hắn ta vừa ngưỡng mộ Sở Ly lại vừa có chút đố kỵ. Mình có võ công giỏi nhưng chỉ có thể ở tại Mẫn Châu xa xôi hẻo lánh, so với Sở Ly đúng là một trời một vực!
Hắn muốn xem Sở Ly có bản lĩnh gì, nếu hắn ta làm hỏng việc phủ cũng sẽ biết không phải mình vô dụng mà là Tưởng Hòe quá lợi hại.
Sở Ly nhìn rõ tâm tư của hắn nhưng giả bộ không biết, bản tính con người là vậy, không thể yêu cầu quá cao, Mạc Tháp chỉ cần không cản trở là được.