Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm

Chương 200: Đây là tiếng kêu của Hoàng Kim Ma Điêu




Nhưng...

Khi ánh mắt bà nhìn sang hai bộ bát đũa trống không thì lại không nhịn được mà oán trách.

Hai vị trí này. Một là Sở Dao, còn lại là của Tân Hoa Ngữ.

Sở Ninh và Tân Hoa Ngữ cùng nhau trở về từ bí cảnh, ai sáng suốt đều nhìn ra được giữa hai người đã có gì đó thay đổi. Lâm Lan Chi cũng vui mừng.

Gia yến của Sở gia, bà còn cố ý chừa chỗ cho Tần Hoa Ngữ.

Nhưng vì hai mệnh lệnh của Sở Ninh.

Tân Hoa Ngữ lại rời đi, ngay cả Sở Dao cũng không thấy đâu.

“Dì Lâm cứ yên tâm!”

“Con dâu của dì không chạy đâu mài”

Hạng Bàng mặc áo bào vàng khảm ngọc ăn như chết đói, không ngừng lùa cơm, mồm miệng nói chẳng rõ ràng.

Rõ ràng là gia yến nhà người ta.

Tên này lại mặt dày tới tham dự, nói là hưởng thụ hương vị ấm áp của gia đình, nhưng rõ ràng là tham ăn mà.

“Chỉ ngươi nói nhiều!”

Sở Ninh chỉ hận không thể đạp Hạng Bàng một cái.

Hắn bắt đầu nghi ngờ ánh mắt của Tân Hoa Ngữ.

Trừ ăn nhiều, tên này còn ưu điểm gì chứ?

“Ta cũng thấy Tân tỷ tỷ tốt!”

“Chờ ta trưởng thành, ta cũng muốn gả cho đại ca ca!", Đồng Đồng cũng giơ tay nói khiến mọi người cười †o.

Ha ha!

Thanh niên bụ bẫm ngồi cạnh Sở Ninh cười nham hiểm.

Sở Ninh không ở.

Hắn ta sắp bị Sở Nguyên ép tới điên rồi, ngay cả cha hăn ta là Sở Hồng cũng gia nhập đội ngũ giục cưới.

“Đường ca, dạo này chọn được cô nương nhà ai chưa?”

Sở Ninh vỗ vai Sở Hành, ngang nhiên nói: “Ta làm đệ đệ, không giúp được gì nhưng có thể xách đao giành vợ cho huynh, để cháu trai ta sớm ngày chào đời!”

“Đường đệ, ngươi đừng hại ta!”

Sở Hành cứng mặt, nhận thấy ánh mắt của các vị phụ huynh thì cảm thấy không ổn.

Còn Sở Ninh thì đã ném đũa bỏ chạy.

Ánh trăng như nước, trong vương phủ, linh khí dồi dào, muôn hoa khoe sắc, cảnh tượng bình yên.

“Nhà...

Cũng là một trong những ý nghĩa thúc giục ta tu hành”.

Sở Ninh nghe tiếng cười truyền ra từ sảnh, môi nhếch lên.

Tiến vào cảnh giới Động, sinh mệnh triêu khí phấn chấn, hắn đã không cần ăn uống.

Nhưng hắn vẫn có mặt trong bữa cơm.

Cũng là vì hưởng thụ sự ấm áp của tình thân, là bến cảng dành cho tâm hồn của hắn.

Hưởng thụ tình thân, vốn là bản tính con người.

Có tu giả vì theo đuổi sự vô địch, để không bị kiềm chế mà vứt bỏ thất tình lục dục, chặt đứt thân tình, bỏ qua ràng buộc.

Nhưng Sở Ninh sẽ không làm thế, cũng không thử. làm thết

Kỳ lân của Sở tộc, sống để thành thần, chả lẽ không phải sống để bảo vệ sao?

“Mấy ngày trước, Hoa Ngữ đã luyện chế được Thốn Phàm Đan, sắp có thể luyện chế số lượng lớn, sau đó mở ra kế hoạch đại quân Siêu Phàm!”, Sở Ninh suy nghĩ.

Đại Hạ thăng cấp top 100 đại quốc, đây chưa phải mục tiêu cuối cùng của hắn.

Hắn muốn biến Đại Hạ thành hoàng triều, uy chấn tứ phương, đứng đầu Thanh Châu.

Một Đại Hạ vô địch Thanh Châu, không ai dám xâm phạm.

Mà xây dựng đại quân Siêu Phàm là một bước quan trọng.

Hành trình Hoá Long lần này đã mang tới cho Tân Hoa Ngữ nhiều dược liệu và linh nhũ.

Nếu không đủ. Hắn sẽ tự mình đi kiếm thêm.

“Không bao lâu nữa, Nhân Đồ, Yến Tử Lăng sẽ có thể đột phá tới Siêu Phàm!”

Sở Ninh đi lại trong vương phủ.

Tần Hoa Ngữ luyện ra Thốn Phàm Đan, hai đại tướng dưới trướng hắn cũng không chịu dùng trước.

Vì Dương Diệp đã tự mình đột phá Siêu Phàm, họ cũng muốn như thế.

Võ kỹ Siêu Phàm thì Đại Hạ không thiếu.

“Kéc!

Đúng lúc này, hơi thở cuồng bạo xông vào hậu viên, cát bay đầy trời, che đậy ánh trăng.

“Đại Kiml"

Sở Ninh giật mình.

Đây là tiếng kêu của Hoàng Kim Ma Điêu.

Con dị chủng này yếu ớt hồi lâu, nay khôi phục, hơi thở bành trướng, chấn động trời khiến hắn cũng phải giật mình.

Người Sở Ninh loé lên một cái, lao tới hậu viện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.