Bắc Tống Phong Lưu

Chương 469-1: Hoàng phong vĩ thượng châm




Trương Xuân Nhi sau khi đi không lâu, những tân khách còn lại cũng đều trở về.

- Thật sự chẳng còn chút sức lực nào cả.

Hồng Thiên Cửu thời gian qua luôn vui vẻ nhìn thấy Trương Xuân Nhi đi như vậy, lập tức cảm thấy vô cùng tẻ nhạt, y vẫn chưa động thủ, buồn bực quá nói với Lý Kỳ:- Lý đại ca, chúng ta cũng đi thôi.

- Ngươi chờ một lát.

Lý Kỳ đứng dậy đi tới bên Phàn Thiếu Bạch, vỗ lấy vai gã, nói thầm vào tai:- Phàn công tử, ta nhất định sẽ toàn lực giúp ngươi báo thù này.

Phàn Thiếu Bạch hai mắt mở to, kinh ngạc nhìn Lý Kỳ, trong cái lạnh giá tuyết ngập trời, trong lòng cuối cùng cũng cảm nhận được một tia ấm áp, phải đến nửa ngày mới nói được một câu:- Cảm ơn.

“Kỳ thật ta đây cũng cũng tự giúp chính mình thôi.”Lý Kỳ lại vỗ vai gã hai cái, cười nói:- Ta đi về trước đây.Nói xong, hắn liền cùng Hồng Thiên Cửu xuống núi.

Đám người Lý Kỳ, Hồng Thiên Cửu vừa mới tới chân núi, gặp Thái Mẫn Đức híp mắt đứng ở bên đường, như đang đợi ai đó.

- Các ngươi đi trước một lát, ta có chút việcLý Kỳ để Mã Kiều, Hồng Thiên Cửu đi lên trước, sau đó tiến tới Thái Mẫn Đức, chắp tay cười nói:- Viên Ngoại, chẳng lẽ ngươi đang đợi tại hạ sao?

Thái Mẫn Đức khẽ cười nói- Lý công tử, xem ra chúng ta trước kia đều coi thường Trương nương tử nha.

Lý Kỳ cười ha hả nói:- Vậy thì sao chứ, chẳng phải vẫn không chạy khỏi pháp nhãn của viên ngoại được đó sao. 

Thái Mẫn Đức cười nói:- Công Tử cũng nhìn ra sao.

- Viên ngoại, Lý đại ca, các người đang nói gì vậy? Hồng Thiên Cửu bỗng nhiên từ sau lưng Lý Kỳ đi ra, vẻ mặt tò mò nhìn hai người bọn họ. Mới vừa rồi y nhìn thấy sắc mặt lạ thường của Lý Kỳ, trong lòng hết sức tò mò, liền vòng trở lại xem rốt cuộc là có chuyện gì, nhưng y lại nghe không hiểu màn đối thoại thần bí của Thái Mẫn Đức và Lý Kỳ.

Lý Kỳ còn bị tiểu tử này hù dọa một phen, lườm y một cái nói- Đi đi đi, đại nhận có nói, tiểu hài tử đi sang một bên.

Hồng Thiên Cửu càng không làm theo, nói:- Cái gì vậy? Ta cũng không phải là đứa trẻ, các người mau nói cho ta biết đi chứ?

Lý Kỳ thở dài, biết rằng nếu không nói cho y, y thế nào cũng làm phiền hắn cả ngày. Liền nói với Thái Mẫn Đức:- Viên Ngoại, ngươi làm sao dạy cho tiểu tử này việc buôn bán đi.

Thái Mẫn Đức lắc đầu nói:- Không dám, không dám, Thái Mõ có tài đức gì, không dám chỉ dạy Hồng công tử việc buôn bán, hay là Lý công tử chỉ cho hắn biết đi.

Lý Kỳ cười gật đầu, nói:- Tiểu Cửu, ngươi quả thật cho rằng Trương Xuân Nhi tới tế bái Phàn lão Gia Tử sao? 

Hồng Thiên Cửu nói- Vậy mà còn giả bộ, ngươi vừa rồi không thấy sao, nàng tự đập đầu, đau đớn nhiều lắm. Thiếu Bạch chưa bao giờ thấy nàng quyết liệt như vậy.

Lý Kỳ khinh thường nói:- Đây chẳng qua là khổ nhục kế thôi.

Hồng Thiên Cửu hưng phấn nói:- Chẳng lẽ là Khổ nhục kế trong hỏa thiêu Xích Bích sử dụng ư? 

“Thằng cha này thật sự là một kẻ mê muội Tam Quốc nha.”

Lý Kỳ cười gật đầu, lại nói:- Trương Xuân Nhi nếu thật có lòng đến tế bái Phàn lão gia Tử, cơ bản sẽ không tới vào lúc này.

Thái Mẫn Đức thoáng gật đầu nói:- Không tồi.

- Tại sao vậy? Lúc này cô ta tới có gì đó không đúng sao?Hồng Thiên Cửu khó hiểu nói.

Lý Kỳ cười nói:- Ngược lại cũng không phải không đúng, chỉ là sự việc không thích hợp, ngươi nghĩ một chút xem, nếu ngươi biết rõ sự xuất hiện của ngươi gây phiền toái không nhỏ tới tang lễ ân nhân của ngươi, thậm chí có thể làm trậm trễ giờ lành hạ táng của ân nhân đó, vậy ngươi vẫn có thể đến sao? Kỳ thật cô ta có thể đợi sau khi chúng ta đi rồi hẵng đến.

Hồng Thiên Cửu bừng tỉnh ngộ ra:- Ta hiểu rồi.Lời nói đó vừa nói ra khỏi miệng, y lại tỏ ra hoang mang:- Cô gái kia vì sao mà tới đây vậy?

Thái Mẫn Đức nói:- Dĩ nhiên là cầu một thanh danh tốt.

- Viên ngoại nói không sai. Lý Kỳ ha hả cười nói- Bốn phía gần nhất đều đồn đại là Trương Xuân Nhi tức chết Phàn lão gia tử đấy, đối với một người bình thường mà nói, lại chẳng vấn đề gì cả, dù sao chỉ là lời đồn mà thôi, nhưng đối với một thương nhân mà nói, điều này có thể gây chết người rồi. Cô ta hiện giờ đã trở thành đông chủ của Kim Lầu, giả như cô ta không vì bản thân mà trừ bỏ đi những lời đồn đại sai trái kia. Sau này buôn bán có thể tốt đấy. Ngươi nhìn cô ta vừa khóc vừa quỳ đấy, nói ra nhưng lời cảm động tận đáy lòng kia, thực sự đều là diễn trò thôi, nói trắng ra là cô ta đang giải thích cho chính mình.

Thái Mẫn Đức chen miệng nói:- Còn một điều, ở đây trong tân khách không thiếu những khách cũ của Phàn Lâu, cũng có thể nói là khách hàng cũ của Trương Xuân Nhi, cô ta hành động như vậy, kỳ thật cũng là mượn cơ hội đoạt lấy khách của Phàn Lâu.

Lý Kỳ chắp tay cười nói: - Viên Ngoại rốt cuộc là nhìn thấu đáo vô cùng.

- Đáng giận. Không nghĩ rằng người phụ nữ có chồng này lại có dụng tâm nham hiểm như vậy, Phàn Bá Bá cũng đã qua đời, cô ta còn muốn lợi dụng mượn tên tuổi của Phàn Bá bá, thật sự là “hoàng phong vĩ thượng châm”, lòng dạ đàn bà là độc ác nhất, lần sau nếu nếu còn để ta gặp lại cô ta, thế nào cũng không thể không ném cô ta xuống sông Biện Hà.Hồng Thiên Cửu căm giận bất bình nói.

Lý Kỳ vội hỏi:- Tiểu Cửu, ngươi chớ làm loạn, mới vừa rồi không thấy thủ hạ của cô ta lợi hại lắm sao.

Hồng Thiên Cửu biến sắc, khì khì nói:- Lý đại ca, ngươi cho ta ngốc sao? Ta cũng nói chơi thôi.

Lý Kỳ ngượng ngùng nói:

- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Nói xong hắn lại ha hả nói:- Chẳng qua Trương Nương Tử nhà người ta còn chưa xuất giá, cũng không thể được coi là phụ nhân, có thể người ta vẫn là hoa cúc khuê nữ đấy.

Hồng Thiên Cửu cả người khẽ run rẩy, nói- Hay là miễn đi vậy, nếu như hoa cúc khuê nữ nào lớn lên cũng trở thành một người như vậy, ta đây về sau cũng không dám nạp thêm thiếp nữa. 

- Hồng công tử nói có lý.

Thái Mẫn Đức cười ha hả, lại chắp tay nói với Hồng Thiên Cửu:- Hồng công tử có thể để cho một mình Thái Mỗ và Lý Công Tử nói vài câu được không.

Hồng Thiên Cửu đã biết điều mà gã muốn biết, gật gật đầu cười nói:- Vậy được, các ngươi nói, ta đi trước đuổi theo bọn họ.

Đợi Hồng Thiên Cửu đi rồi, Lý Kỳ đưa tay nói:- Viên Ngoại, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện. Mời.

- Mời.

Thái Mẫn Đức thoáng liếc mắt qua Lý Kỳ, cười nói:- Lý Công tử đã đoán được Thái mỗ muốn nói gì phải không?

Lý Kỳ cười nói:- Viên Ngoại quá nể mặt tại hạ rồi, tại hạ sao biết thuật đọc tâm đâu chứ.

Thái Mẫn Đức biết rằng hắn không nói thật, cũng không thèm để ý, nghiêm mặt nói:- Lý công tử, Phan Lầu này chính là Đại Tửu Lầu hạng nhất hạng nhì của Biện Kinh chúng ta, đừng nói với Trương Xuân Nhi, cho dù Phàn Lau muốn mua lấy nó, để gom góp đủ tiền, chỉ sợ cũng phải mất một hai tháng.

Lý Kỳ hừ nhẹ một tiếng, nói:- Điều này ta cũng biết, nhất định có người đứng phía sau giúp Trương Xuân Nhi rồi.

Thái Mẫn Đức đầy thâm ý liếc nhìn hắn một cái, thăm dò hỏi:- Ta thấy Lý Công Tử vừa rồi có lẽ đã biết được người đó là là nhỉ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.