Bắc Tống Phong Lưu

Chương 39: Bạch nương tử (p2)




Lý Kỳ đương nhiên là rất muốn biết. Nhưng hắn cũng sợ hãi Bạch Thiển Dạ đang thử mình. Liền làm bộ lơ đễnh, nhún vai cười nói: - Chuyện gì? Bạch nương tử càng nói càng khiến tôi hồ đồ.

- Lý công tử cũng hồ đồ? Tôi thấy so với ai khác, Lý công tử càng thêm tinh tường. Bạch Thiển Dạ hừ một tiếng. Nghĩ thầm:"Người này đúng là một con hồ ly chính cống. Đã đến mức này rồi còn không chịu thừa nhận".

Lý Kỳ cười hắc hắc: - Làm sao Bạch nương tử biết trong lòng tôi đang nghĩ gì? Lẽ nào vừa nãy Bạch nương tử đã ăn cắp trái tim của tôi?

Đối mặt với suy nghĩ như thiên mã hành không của Lý Kỳ, Bạch Thiển Dạ cảm thấy thực sự vô lực. Từ bé đến giờ, đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy, nói chuyện cũng là một việc mệt mỏi như vậy. Bỗng linh cơ vừa động, thở dài: - Xem ra Lý công tử đúng là không biết chuyện này. Nếu đã như vậy, thì tôi đi nói cho Thái viên ngoại. Bảo y đừng hao tâm tốn trí làm gì, Túy Tiên Cư đã sớm bán cho người khác rồi. Nói xong làm bộ phải đi.

Thái viên ngoại? Lẽ nào nàng là người do Thái viên ngoại phái tới? Lý Kỳ mãnh kinh. Nếu để cho lão hồ ly biết được hắn đã mua Túy Tiên Cư. Như vậy toàn bộ kế hoạch của hắn sẽ sinh non. Vội vàng gọi lại: - Bạch nương tử, xin dừng bước.

Đôi mất Bạch Thiển Dạ ánh lên tia vui vẻ, xoay người lại, nghi ngờ hỏi: - Còn có chuyện gì không?

Lý Kỳ híp mắt nói: - Cô nương là người của Thái viên ngoại phái tới?

Lông mày nhỏ nhắn của Bạch Thiển Dạ giương lên, đáp: - Việc này đã không liên quan gì tới công tử, vậy thì tiểu nữ cũng không cần phải nói quá nhiều. Nếu có chỗ đắc tội, mong công tử thông cảm. Cáo từ.

"Mịa! Nàng này thật quá ghê tởm, cũng dám uy hiếp ta?"

Lý Kỳ khẽ nhíu mày, trong lòng rất căm tức. Nhưng hắn vẫn chưa rõ ràng mọi chuyện. Từ lúc Bạch Thiển Dạ nói hắn đã mua Túy Tiên Cư, hắn đều rơi vào thế bị động. Việc đã đến nước này, hắn cũng chỉ có thể đầu hàng, thở dài: - Được rồi, tôi thừa nhận.

Bạch Thiển Dạ lộ nụ cười đắc ý, giả vờ nghi hoặc hỏi: - Công tử thừa nhận cái gì?

Lý Kỳ nghiến răng nghiến lợi đáp: - Cô nương đã biết hết mọi thứ, cần gì giả nai như vậy?

Bạch Thiển Dạ nhìn vẻ tức giận của Lý Kỳ, phì cười nói: - Tiểu nữ học của công tử mà.

- Quả nhiên danh sư xuất cao đồ! Lý Kỳ giơ ngón tay cái, không biết liêm sỉ khen.

Bạch Thiển Dạ xì một tiếng, nhỏ giọng nói: - Đúng là không biết xấu hổ.

- Quá khen, quá khen!

Lý Kỳ cười ha hả, sau đó nghiêm mặt hỏi: - Xin thứ cho tại hạ mạo muội hỏi một câu. Cô nương đến tột cùng nghe được tin tức này từ đâu?

- Lý công tử thông minh như vậy, còn hỏi tôi làm gì? Bạch Thiển Dạ nhẹ nhàng mỉm cười.

Lý Kỳ hồ nghi nhìn Bạch Thiển Dạ, nhíu mày nói: - Chẳng lẽ là Tần phu nhân?

Người biết chuyện này, ngoại trừ hắn ra, cũng chỉ có Tần phu nhân và Ngô Phúc Vinh, còn có nha hoàn Tiểu Đào. Mấy ngày nay Ngô Phúc Vinh luôn ở bên cạnh hắn, khả năng để lộ bí mật là không lớn. Tiểu Đào vốn là nha hoàn của Tần phu nhân. Cho dù là nàng ấy nói, cũng nhất định là do Tần phu nhân bày mưu tính kế. Cho nên có khả năng để lộ bí mật nhất chỉ có Tần phu nhân. Nhưng Lý Kỳ chưa dám khẳng định là Tần phu nhân nói cho Bạch Thiển Dạ biết.

Ánh mắt Bạch Thiển Dạ lóe lên sự khen ngợi, gật đầu mỉm cười: - Thực ra chuyện này cho dù công tử không nói, tiểu nữ cũng tính toán nói cho công tử. Miễn đến lúc đó công tử lại chất vấn Vương tỷ tỷ.

- Vương tỷ tỷ? Lý Kỳ nghi ngờ hỏi.

- Vương tỷ tỷ chính là Tần phu nhân. Bạch Thiển Dạ dậm chân, la lên.

Lý Kỳ bừng tỉnh đại ngộ: - À, à, lỗi quá, lỗi quá. Tuy nhiên vì sao Tần phu nhân lại muốn kể chuyện này cho cô nương biết. Lẽ nào cô nương là thân thích của phu nhân?

- Không phải. Bạch Thiển Dạ lắc đầu: - Tuy nhiên hai nhà chúng tôi chỉ cách có một vách tường. Cho nên từ nhỏ tôi và Vương tỷ tỷ đã quen thân rồi, cảm tình hơn cả chị em. Dù Vương tỷ tỷ cầm kỳ thi họa, mọi thứ tinh thông. Nhưng đối với việc buôn bán lại dốt đặc cán mai. Cho nên ngày ấy Vương tỷ tỷ thương lượng xong với công tử. Liền mời tôi tới, rồi kể mọi chuyện cho tôi. Hỏi ý kiến của tôi về việc trả tiền theo định kỳ kia. Là lợi hay là hại. Tuy nhiên xin công tử yên tâm. Dù Bạch Thiển Dạ tôi không phải là chính nhân quân tử gì, nhưng tuyệt đối không phải hạng tiểu nhân bội bạc. Việc này tôi sẽ không nói cho bất kỳ ai.

"Hóa ra hai nàng là hàng xóm! Thế giới này thật là nhỏ"

Biết được Bạch Thiển Dạ không phải là địch nhân, Lý Kỳ âm thầm thở phào: - Ài, phu nhân làm người cái gì cũng tốt, nhưng chỉ hơi bi quan. Chuyện tốt như vậy, còn cần hỏi ý kiến người khác sao? Chỉ cần đầu óc không có vấn đề, đều giơ cả hai tay hai chân đồng ý rồi. À, Bạch nương tử thông minh như vậy, tin rằng lúc ấy nhất định cao hứng thay cho Vương tỷ tỷ mà nhảy cẫng lên chứ.

Bạch Thiển Dạ cười duyên đáp: - Công tử chớ nói lung tung. Không sai, việc này đúng như lời công tử nói. Chưa hẳn là việc xấu với Vương tỷ tỷ và Tần gia. Nhưng dựa vào những điều tiểu nữ chứng kiến. Người được lợi nhất vẫn là Lý công tử chứ không ai. Công tử cơ hồ không tốn một đồng, liền mua được một nửaÁch, cổ phần công ty của Túy Tiên Cư. Tin rằng lúc ấy công tử nhất định mừng rỡ nhảy cao tới vài xích.

- Này này, cô nương chớ nói lung tung. Sao tôi lại không mất một xu. Không nói xa, chỉ riêng món chao kia, tin rằng cô nương cũng biết. Món chao này phải dùng toàn nguyên liệu thượng đẳng để làm. Thành phần cực kỳ đắt đỏ. Mà phu nhân một đồng cũng không phải chi ra. Đều là tôi dốc cạn túi để mua sắm. Còn có, việc trả tiền theo định kỳ, đâu có nghĩa là không trả tiền? Hơn nữa số tiền tôi trả còn cao gấp đôi Thái viên ngoại kia. Vậy mà cô nương vẫn nói tôi chiếm tiện nghi. Ài, xem ra phu nhân nhờ cô nương tham mưu, không phải hành động sáng suốt gì! Lý Kỳ lắc đầu thở dài.

Nói tới món chao, Bạch Thiển Dạ bỗng cười không dứt miệng. Bộ ngực sữa cao ngất cũng tùy theo lắc lư, cực kỳ mê người!

- Cô nương cười cái gì?

Lý Kỳ đen mặt hỏi. Trong lòng rất là buồn bực. Mình nói giỡn với nàng ta, nàng ta lại ra vẻ đứng đắn. Mình nói chuyện nghiêm túc, nàng ta lại không ngừng câu dẫn mình. Đúng là không hiểu nỗi trong đầu đám con gái nghĩ cái gì. Khó trách người khác đều nói, nữ nhân là loài động vật không thể lý giải.

Bạch Thiển Dạ lườm hắn một cái, khẽ nói: - Ngươi người này chẳng có một câu nói thật.

"Oan uổng! Đúng là oan uổng mà" Lý Kỳ cả giận nói: - Bạch nương tử, cô nương đang vũ nhục nhân phẩm của tôi đấy. Cô nương sao không đi hỏi thăm một chút. Lý Kỳ tôi nổi tiếng là người thành thật. Vịn người già qua đường, giúp chú bác làm bánh bao. Còn có, nói dối là thứ gì, tôi hoàn toàn không biết.

Có thể đổi trắng thay đen đến mức như vậy, chỉ sợ cả Đại Tống không có ai bằng Lý Kỳ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.