Bắc Tống Phong Lưu

Chương 292: Phiên vân phúc vũ




Bạch Thiển Dạ cơ hồ dùng hết khí lực nói ra câu đó, sau khi nói xong, nàng mềm nhũn ngả vào người Lý Kỳ, hơi thở hổn hển.

Không phải chứ, đây là lời kịch của mình mà.

Bạch Thiển Dạ chủ động đã khiến đầu óc của Lý Kỳ có chút không kịp phản ứng, mồ hôi trên trán dần hiện.

Hai người có thể nghe thấy tiếng tim đập mạnh của nhau.

Hồi phục tinh thần, Lý Kỳ khẽ cau mày. Thái độ khác thường của Bạch Thiển Dạ đã khiến hắn cho rằng Bạch Thiển Dạ chắc hẳn đã nhận lấy ủy khuất gì đó. Nghĩ bụng, Bạch lão hàng, nếu lão dám khi dễ Thất Nương của ta, cho dù là cha vợ, lão tử cũng nhất định không bỏ qua cho ngươi. Hắn ôn nhu nói:

- Thất Nương, chúng ta vào trong hẵng nói.

Bạch Thiển Dạ nghe Lý Kỳ nói vậy, khuôn mặt càng thêm đỏ bừng, ừ một tiếng. Rõ ràng nàng hiểu lầm ý của Lý Kỳ.

Đi vào trong trang viên, trên đường đi có vài nữ tỳ thấy hai người bọn họ dán vào nhau, đều rất tự giác cúi thấp đầu xuống, coi như không nhìn thấy gì.

Lý Kỳ nửa đỡ nửa ôm Bạch Thiển Dạ đi vào phòng của hắn, rồi ngồi xuống mép giường. Nhưng hiện tại hắn không có chút nhu tình nào, mà chỉ có lửa giận, cau mày hỏi:

- Thất Nương, muội nói thật cho huynh biết, là tên vương bát đản nào khi dễ muội, để lão tử đi đập nát chân của y.

Bạch Thiển Dạ khẽ giật mình, nước mắt chậm rãi chảy xuống, ngửa đầu nhìn Lý Kỳ. Thấy vẻ mặt hắn đầy tức giận, trong lòng tuôn ra cảm giác ngọt ngào, mỉm cười ngượng ngùng, bỗng ôm lấy cổ Lý Kỳ, môi thơm đưa tới.

Hương thơm mang theo mùi hoa lan nhàn nhạt trong miệng nàng, giống như một chậu nước ấm, lập tức giội tắt lửa giận trong lòng Lý Kỳ, ngay cả khói cũng không thấy bốc lên.

Má, lại bị cưỡng hôn! Chuyện như vậy, sao luôn để một nữ nhân chủ động được. Lý Kỳ a Lý Kỳ, xem ra mười hai năm giáo dục, ngươi đã vứt hết qua đầu rồi.

Lý Kỳ âm thầm buồn bực. Không được, mình không thể lại để như vậy. Nên biến bị động thành chủ động. Dâm quang lóe lên trong ánh mắt của hắn, hai tay bỗng dùng lực ôm lấy Bạch Thiển Dạ, hung hăng mút lấy đôi môi kiều nộn như hoa của nàng. Chỉ cảm thấy mềm mại, nhẵn nhụi, trăm nếm không ngại.

- A…

Bạch Thiển Dạ cả kinh, duyên dáng kêu to một tiếng. Một cái lưỡi nóng rực như lửa, thuận thế xông vào miệng anh đào, không ngừng trêu đùa cái lưỡi thơm tho của nàng.

Đối mặt với một kẻ lão luyện như Lý Kỳ, Bạch Thiển Dạ đâu còn là đối thủ. Chỉ có thể ngượng ngùng, ngốc nghếch đáp lại. Quyền chủ động đã rơi hết vào trong tay Lý Kỳ. Hai bàn tay to theo chiếc lưng bóng loáng của nàng rơi xuống kiều đồn. Hai tay khẽ dùng lực, vuốt ve bờ mông.

Bạch Thiển Dạ bị hắn làm cho động tình, thở hổn hển, mùi lan tỏa ra, khuôn mặt đỏ bừng, mị nhãn như tơ, như nước mùa thu mang theo ý xuân. Từng cảm giác tê dại từ bờ mông theo làn da truyền tới, Kiều khu giãy dụa, như phản kháng như nghênh đón, càng giống như đang khiêu khích. Chẳng khác gì xuân dược kích thích Lý Kỳ.

Một tay to vuốt ve kiều đồn, một tay khác thì nắm chặt eo nhỏ, dần đẩy lên trên, bỗng bị một ngọn núi hình cong cản trở.

Chinh phục chúng nó.

Giờ đây trong đầu Lý Kỳ chỉ có một ý niệm. Tay lớn chậm rãi trèo lên ngọn núi cao ngất, vừa lớn vừa mềm, co dãn mười phần. Chậc chậc, không thể tưởng được cô gái nhỏ này lại có dáng người tốt như vậy. Trước kia không chạm vào nên không phát hiện.

- A.

Hai mắt Bạch Thiển Dạ trợn trừng, thở nhẹ một tiếng, hơi nóng phun vào mặt Lý Kỳ.

Hai mắt Lý Kỳ bắn ra ánh lửa, giống như sói đói vậy, đẩy Bạch Thiển Dạ nằm xuống giường, bộ ngực sữa cao ngất mặc cho hắn tùy ý sờ nặn.

Đã đến mức này, Lý Kỳ cũng không cần cố kỵ, thu hồi bàn tay ở mông, lục lọi bên hông Bạch Thiển Dạ. Nhưng tìm cả buổi, cũng không tìm được cái nút áo chết tiệt kia. Kinh nghiệm cởi áo giai nhân, lần đầu tiên gặp phải nan đề. Hắn đến Bắc Tống lâu như vậy, nhưng cũng không hiểu lắm về quần áo của nữ tính thời này. Lần trước tới Phượng Tê Lâu, hắn vẫn luôn ở thế bị động. Ngay cả quần áo đều là vị tiểu tỷ kia tự cởi. Đương nhiên hắn cũng sẽ không trông cậy Bạch Thiển Dạ làm vậy. Nhất thời sốt ruột đến đầu đầy mồ hôi, trong lòng tức giận thầm mắng. Là cái tên vương bát đản nào thiết kế bộ xiêm y này vậy, không phải là hãm hại người sao.

Thẹn quá hóa giận, hắn hung hăng phát tiết lên quần áo của mình. Muốn cởi quần áo của người trước, đầu tiên phải cởi quần áo mình đã. Hắn rất thuần thục cởi sạch tinh quang.

Đây là lần đầu tiên Bạch Thiển Dạ chứng kiến một nam nhân không bị cản trở như vậy, nhất thời sợ tới mức kêu to một tiếng, bàn tay nhỏ bé che kín mắt lại.

Lý Kỳ thấy bộ dáng thẹn thùng vũ mị của nàng, trong lòng càng thêm ngứa, nói khẽ vào tai của Bạch Thiển Dạ:

- Bảo bối của ta, ta thề, đời này nhất định sẽ đối đãi tốt với muội, không để cho bất kỳ kẻ nào khi dễ muội. Nếu làm trái lời thề, trời giáng lôi phách, chết không được toàn thây.

Bạch Thiển Dạ vội vàng che miệng hắn lại, ánh mắt chậm rãi mở ra, thâm tình nhìn Lý Kỳ nói:

- Lý đại ca, huynh chớ thề độc. Chỉ cần đời này có thể ở bên cạnh huynh, Thất Nương đã cảm thấy mỹ mãn rồi.

Nói xong, nàng kéo một cái lụa trắng ở trước ngực, quần áo liền buông lỏng.

Mịa, thì ra nút áo ở trước ngực! Tinh mang lóe lên trong mắt Lý Kỳ, cười hì hì nói:

- Sinh ta ra là bố mẹ, người hiểu ta nhất là Thất Nương.

Bạch Thiển Dạ sao không hiểu ý của hắn, mím môi cười, gắt giọng:

- Lý đại ca, huynh thật là xấu.

- Đây không phải là xấu, mà gọi là khó khăn không lùi bước.

Lý Kỳ vừa nói chuyện, bàn tay lớn nhẹ nhàng cởi áo trắng. Một cái yếm màu đỏ đập vào mắt, chậc chậc cười nói:

- Cái yếm này đẹp thật.

Còn chưa chờ Bạch Thiển Dạ phản ứng, cái yếm đã bị Lý Kỳ lấy đi. Hai tòa núi ngọc rốt cuộc lộ ra chân diện, trắng nõn mê người. Lý Kỳ rốt cuộc phát huy được cái tài cởi áo giai nhân kia.

Bạch Thiển Dạ kinh hô một tiếng, hai tay vô ý thức che ngực.

Đến thế này rồi, cô nàng còn thẹn thùng như vậy.

Lý Kỳ vươn tay ra, cười ha hả nói:

- Ngoan, để Lý đại ca thưởng thức một chút.

Nói xong liền nhẹ nhàng kéo hai tay nàng ra.

Chỉ thấy bộ ngực nàng hơi run run, Lý Kỳ cẩn thận nhìn, là cỡ L, máu mũi suýt nữa bắn ra.

Chỉ thấy mái tóc dài đen nháy của Bạch Thiển Dạ tung xõa trên gường, hai mắt đóng chặt, lông mi dài hơi rung động, như không dám mở ra. Cái mũi quỳnh ti, đôi môi anh đào, vầng trán như mùa xuân, cực kỳ mê người. Chiếc cổ dài trắng noãn như tuyết. Hơi thở hổn hển, trước ngực phập phồng. Hai nhũ hoa màu hồng phấn cũng theo đó mà phập phồng, như ba đào sóng biển. Còn có đôi chân ngọc bóng loáng, khép chặt vào nhau, lờ mờ có thể nhìn thấy cỏ thơm, càng dụ hoặc vô cùng. Toàn thân cao thấp, giống như một khối ngọc trắng, hồn nhiên thiên thành, không một tỳ vết.

Hoàn mỹ, quả thực quá hoàn mỹ, Lý Kỳ ta hà đức hà năng, lại có thể có được một bảo bối như nàng.

Lý Kỳ nuốt nước miếng, không khỏi thở dài:

- Thất Nương, muội thật là đẹp.

Bạch Thiển Dạ ưm một tiếng, đỏ bừng tới mang tai, mắt đẹp đóng chặt, hô hấp càng thêm dồn dập. Ánh mắt như lửa nóng của Lý Kỳ, khiến nàng ngượng ngùng vô cùng, đâu còn dám nói lên lời.

Lý Kỳ mắt chứa ý cười nhìn nàng, bàn tay lớn nhẹ nhàng sờ làn da bóng loáng, trắng ngần từ trên xuống dưới, cảm thụ vẻ mềm mãi, nhẵn nhụi.

Tiếp theo hắn lại chậm rãi đặt tay lên lồng ngực rồi xoa bóp. Một cảm giác nhu nhuyễn thoải mái khó nói lên lời. Chậm rãi nhấm nháp đôi môi anh đào của Bạch Thiển Dạ, hai tay vân vê nhũ hoa. Vị huynh đệ ở phía dưới kia đã sớm rục rịch, cũng biểu hiện ra vẻ bá đạo đã lâu. Bộ dáng thật là dữ tợn, cọ sát vào cỏ thơm vài cái.

(Phun cả máu @@)

- Lý đại ca!

Bạch Thiển Dạ đâu từng bị kích thích như vậy, khuôn mặt nóng rực như lửa, bàn tay nhỏ bé nắm chặt ga giường, tim đập rộn lên.

- Bảo bối, ta tới đây.

Lý Kỳ đặt người lên Bạch Thiển Dạ, nhẹ nhàng đẩy một cái, một đóa hoa xinh đẹp rạng rỡ dần tách ra.

- A…

Bạch Thiển Dạ thở nhẹ một tiếng, hạnh phúc và thống khổ đan xen với nhau, chậm rãi mở mắt, rưng rưng, kích động nói:

- Lý đại ca, cuối cùng muội đã là người của huynh, không ai có thể tách chúng ta được.

Phù dung trướng hạ, hồng triều phiên cổn, cao triều điệt khởi, xuân ý áng nhiên.

Theo xuân ý nồng đậm, Bạch Thiển Dạ từ một thiếu nữ đã lột xác thành một nữ nhân. Vầng trán thiếu vài phần trẻ trung, lại nhiều thêm vài phần vũ mị. Khuôn mặt dính sát vào lồng ngực rộng lớn của Lý Kỳ, hận không thể hòa vào cả người hắn.

Có lẽ bởi vì đã lâu không ‘Ăn thịt’, cho nên hôm nay Lý Kỳ rất long tinh hổ mãnh, tinh thần sáng láng, khóe miệng nhếch lên một tia cười tà, tay phải nhẹ nhàng vuốt ve bộ ngực sữa của Bạch Thiển Dạ, cực kỳ thoải mái.

Hai người đều rất ăn ý hưởng thụ sự yên lặng sau cơn mây mưa.

Qua một lúc lâu, Bạch Thiển Dạ bỗng mở miêng:

- Lý đại ca, huynh dẫn muội đi nhé.

Những lời này đã kéo Lý Kỳ về thực tế, hắn nhướn mày, nghiêm mặt hỏi:

- Thất Nương, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ không phải cha muội cho phép muội ra ngoài?

Bạch Thiển Dạ bĩu môi đáp:

- Làm gì có chuyện ông ấy thả muội ra.

- Vậy muội làm sao ra được?

Lý Kỳ sững sờ.

- Là mẹ của muội, thừa dịp cha không có ở nhà, vụng trộm cho muội đi ra.

Không phải chứ, đến nhạc mẫu cũng phải lén lút. Sao lại đến mức này nhỉ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.