Bắc Tống Phong Lưu

Chương 229: Tiếng đàn bất ngờ (p2)




Hồng Thiên Cửu mỉm cười lên tiếng:

- Không phải các ngươi hay nói, quân tử phải biết giữ chữ tín đó sao? Quan Nhị Gia đã đáp ứng Chư Cát quân sư, nhất định phải bắt giữ Tào Tháo. Nhưng cuối cùng thì thế nào? 

- Điều này…

Tống Ngọc Thần bị Hồng Thiên Cửu làm cho á khẩu không trả lời được.

Xác thực, nếu Quan Vũ để cho Tào Tháo chạy thoát, thì là nói lời không giữ lời. Nhưng nếu không tha, thì y chính là lấy oán trả ơn. Đây đều là hai điều tối kỵ của bậc quân tử.

Tống Ngọc Thần không phản bác được, chỉ có thể quăng ánh mắt cầu cứu về phía Lý Kỳ. HÌnh như đang nói, chuyện xưa là ngươi biên, tự nhiên do ngươi phụ trách.

“Đồ bao cỏ, đã không biết còn sính anh hùng.”

Lý Kỳ khái một tiếng, nói:

- Nha nội, Tiểu Cửu, Tống công tử, ba người đừng vội tranh luận, xin nghe tại hạ nói một lời.

- Cũng tốt, chuyện xưa là do ngươi nghĩ ra, ngươi nên giải thích.

Cao nha nội gật đầu.

Lý Kỳ lắc đầu, lừa gạt nói:

- Thực ra đôi bên đều không nói sai. Mặc kệ Quan Vụ có giết Tào Tháo hay không, đều là sai. Nhưng đến tột cùng lựa chọn thế nào, thì phải xemm tính cách của từng cá nhân. Quan Nhị Gia khiến người ta khâm phục ở điểm nào? Chính là tính cách nghĩa mỏng vân thiên của ông ta. Nếu ông ta không có tính cách đó, thì sao có thể trở thành huynh đệ của Lưu Bị và Trương Phi được. Cũng không có được những thành công về sau. Mà Lữ Bố chính là bài học tốt nhất.

Tống Ngọc Thần vội vàng gật đầu:

- Lý sư phó nói đúng lắm, ta cũng chính là nghĩ như vậy.

Dm, ngươi thật quá vô sỉ đi.

Lý Kỳ âm thầm khinh bỉ Tống Ngọc Thần.

Cao nha nội nghe Lý Kỳ nói vậy, cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý:

- Ngươi nói có chút đạo lý. Ta thưởng thức nhất chính là tính cách nghĩa mỏng vân thiên của ông ta. Chặc chậc, giống như bản nha nội vậy.

Lời này vừa ra, mọi người đều buồn cười.

Không có vô sỉ nhất, chỉ có càng vô sỉ.

Hồng Thiên Cửu cười trộm một tiếng, vẻ mặt lại tò mò hỏi:

- Lý đại ca, vậy về sau Quan Nhị Gia ăn nói thế nào với Chư Cát quân sư?

- Đúng, đúng, kế tiếp thế nào.

Cao nha nội gật đầu hỏi. 

- Kế tiếp…

Lý Kỳ vỗ thước gõ, còn chưa mở miệng, chợt nghe mọi người đều kêu lên:

- Muốn biết câu chuyện thế nào, hồi sau sẽ rõ.

Thanh âm đầy buồn bực.

Lý Kỳ sững sờ, cười ha hả:

- Đã mọi người đều biết, vậy thì tại hạ cũng không nhiều lời nữa. Tốt rồi, trưa nay đến đây thôi, buổi tối lại nói sau.

Đợi mọi người giải tán, Lý Kỳ đi tới phòng bếp, gặp mấy người Ngô Tiểu Lục đang thảo luận cuộc chiến Xích Bích, trong lòng liền tức giận. Vài tên này, việc thì không làm, còn dám chạy ra bên ngoài nghe chuyện xưa. Liền ập xuống một trầu mắng mỏ.

Mấy người Ngô Tiểu Lục tự nhiên không dám tranh luận, chỉ biết cúi đầu nghe giáo huấn, một bộ sẽ lập tức sửa đổi.

Đi ra phòng bếp, Lý Kỳ tính toán tới phòng nghỉ ở hậu viện nghỉ ngơi một lúc. Bỗng có người ở đằng sau vỗ vai hắn. Quay đầun hìn, thấy là Bạch Thiển Dạ, cười hỏi:

- Thất Nương, muội trên đó lâu vậy? Phu nhân không xuống cùng à?

Bạch Thiển Dạ cười hì hì đáp:

- Phu nhân trở về Tần phủ rồi.

- Phu nhân đúng thật là, đã đến muộn rồi còn về sớm.

Lý Kỳ oán giận nói.

Bạch Thiển Dạ hơi bĩu môi, bỗng hỏi:

- Đúng rồi, nếu Lý đại ca là Quan Vân Trường, huynh sẽ làm thế nào?

- Muội nói xem ta sẽ làm thế nào?

Lý Kỳ hỏi ngược lại.

Bạch Thiển Dạ ngửa đầu suy nghĩ:

- Muội đoán huynh căn bản sẽ không xuất hiện. Lúc Chư Cát quân sư phái binh bày trận, huynh sẽ trốn một bên không lên tiếng, càng sẽ không tiến lên chờ lệnh.

Lý Kỳ sững sờ, thở dài:

- Thất Nương, xem ra cả đời này của ta không trốn thoát khỏi lòng bàn tay của muội rồi.

Bạch Thiển Dạ đỏ mặt:

- Huynh lại nói bậy nói bạ gì đó. Phải là muội không trốn thoát khỏi lòng bàn tay của huynh thì có.

- Như nhau, như nhau.

Lý Kỳ cười ha hả.

Bạch Thiển Dạ lườm hắn một cái, nói:

- Huynh đi nghỉ đi, kể chuyện lâu như vậy, chắc cũng mệt mỏi rồi.

Lý Kỳ cười hắc hắc:

- Nếu không chúng ta cùng một chỗ.

Bạch Thiển Dạ vừa nghe, mặt liền đỏ tới mang tai, trừng hắn một cái, không nói hai lời, liền xoay người rời đi.

Buổi tối.

Thực khách tới chỉ tăng chứ không giảm.

Qua Xích Bích, là tới với Chư Cát Lượng ba lần chọc tức Chu Du. Đây không thể nghi ngờ là một hồi đùa giỡn khiến người ta rơi lệ. Dù La đại sư đã miêu tả Chư Cát Lượng theo phe chính, mà hạ thấp Chu Du thành hạng người có lòng dạ nhỏ hẹp. Nhưng Lý Kỳ lại cho rằng, nam nhân như vậy mới càng mị lực. Dù sao Chu Du trong lịch sử thực sự quá hoàn mỹ. Hoàn mỹ tới mức khiến người ta cảm thấy có chút giả dối. Đẹp trai, biết lãnh binh đánh trận, cầm kỳ thư họa mọi thứ thông. Khiến cho mọi người phẫn nộ nhất, chính là trong nhà y còn có một lão bà tướng mạo đẹp như hoa. Loại nam nhân này quả thực chính là nhân thần công phẫn.

Khi Lý Kỳ nói tới trước khi Chu Du chết, mang theo sự không cam lòng, dùng hết một hơi, hô lên câu cuối cùng ‘Trời đã sinh Du, sao còn sinh Lượng’, ngoại trừ fan trung thành với với Chư Cát Lượng là Cao nha nội vỗ tay khen hay ra, những người còn lại đều ảm đạm rơi lệ. Có vài vị nữ tiểu nhị càng che mặt khóc nức nở.

Tám chữ vô cùng đơn giản này, lại mang theo rất nhiều cảm xúc.

Càng khiến Chu Du trong Tam Quốc Diễn Nghĩa mang theo một phần bi tình.

Đang lúc mọi người cảm thấy tiếc hận, chợt nghe lầu ba vang lên một Tranh.

Sau đó là một tiếng ca như âm thanh của tự nhiên truyền tới.

Đã mờ rồi ánh kiếm ánh đao

Lùi xa rồi tiếng loa tiếng trống

Vẫn rõ ràng sống động

Bao gương mặt anh hùng

Con đường xưa ngập trong cát bụi

Thành quách xưa hóa thành hoang tàn

Năm tháng oai hùng thành lịch sử

Bao chiến công tên tuổi còn vang

….

Bài hát này thực sự vừa đúng với tâm trạng bi phẫn của Chu Du, cũng càng dệt hao trên gấm lên câu chuyện.

Một khúc hát xong.

Đại sảnh hoàn toàn yên tĩnh.

Lý Kỳ đứng ngây như phỗng ở lầu hai, hai mắt đã bắt đầu toát ra lửa. Bài hát này, hắn quá rõ ràng. Chính là khúc cuối của Tam Quốc Diễn Nghĩa. Trên đời này, ngoại trừ hắn ra, cũng chỉ có một mình Quý Hồng Nô biết hát. Hơn nữa thanh âm của Quý Hồng Nô, hắn đã quen không thể quen hơn.

Không cần phải nói, người hát chính là Quý Hồng Nô.

Nhưng Lý Kỳ nghĩ mãi không ra, vì sao Quý Hồng Nô lại chợt xuất hiện ở Túy Tiên Cư.

Qua một hồi lâu, đám đông mới bộc phát tiếng hoan hô mãnh liệt.

Tiếng vỗ tay vang lên thật lâu không dứt.

Đây có thể coi là cao trào của buổi kể chuyện hôm nay.

- Hồng nương tử.

Cao nha nội chợt hét lên một tiếng, chạy vội vàng lên lầu hai.

Hồng Thiên Cửu cũng phản ứng tới, hưng phấn chạy theo.

Lý Kỳ giật nảy mình, muốn ngăn cản, nhưng Cao nha nội chạy vượt qua. Trong lòng không ngừng kêu khổ, vội vàng đuổi theo.

Cao nha nội theo tiếng ca tìm tới nhã gian của người hát, đẩy mạnh cửa một cái, chỉ thấy bên trong có bốn người. Tần phu nhân và Bạch Thiển Dạ ngồi bên cái bàn, mặt khác còn có một nha hoàn, và một gã tiểu nhị có da mặt trắng nõn đang cúi đầu đứng phía sau Bạch Thiển Dạ và Tần phu nhân.

Cao nha nội quét mắt, không nhìn thấy nữ nhân mà Lý Kỳ miêu tả, vội hỏi:

- Phu nhân, người vừa nãy hát có phải là Hồng nương tử?

Tần phu nhân hơi nhíu mày:

- Là thì thế nào?

- Vậy nàng ấy đang ở đâu?

Cao nha nội sốt ruột tới mức sắp nhảy lên.

Bạch Thiển Dạ đột nhiên nói:

- Hồng nương tử vừa hát xong liền rời đi rồi.

- Đi rồi?

Cao nha nội sững sờ, hướng Tiểu Cửu hỏi:

- Vừa rồi ngươi có thấy nữ nhân nào không?

Hồng Thiên Cửu không hiểu ra sao, lắc đầu:

- Đệ không chú ý.

Vừa nãy cậu ta nghe đến ngây người, sao có thể chú ý nhiều như vậy.

- Đuổi theo.

Cao nha nội ném một câu đơn giản, liền vội vàng chạy xuống lầu.

Hồng Thiên Cửu và vài tay hạ nhân cũng vội vàng chạy theo.

Bọn họ vừa đi, Lý Kỳ liền mang theo vẻ mặt tức giận đi vào.

Người tiểu nhị đứng ở một góc, vừa thấy Lý Kỳ tới, ngẩng đầu, sợ hãi nói:

- Lý đại ca, xin lỗi huynh, muội…

Tiểu nhị kia chính là Quý Hồng Nô.

- Hồng Nô, muội chớ sợ.

Tần phu nhân lại hướng Lý Kỳ, nói:

- Lý Kỳ, ngươi đừng trách Hồng Nô, là ta kéo muội ấy tới.

Lý Kỳ hừ lạnh một tiếng, trầm giọng nói:

- Khoản sổ sách này, đợi tí nữa ta lại tính với ba người. Hồng Nô, cô lập tức rời đi từ cửa sau. Ta sẽ sai người tiếp ứng cô.

- Vì sao? Đám người nha nội đã đi rồi, huynh còn lo lắng chuyện gì?

Bạch Thiển Dạ kinh ngạc hỏi.

- Thất Nương, chút thủ đoạn kia của muội có thể giấu diếm được Cao nha nội. Nhưng tiểu tử Thiên Cửu kia tinh ranh vô cùng. Ta thấy qua không được lâu, cậu ta sẽ tỉnh ngộ. Có tiểu nhị nào của Túy Tiên Cư mà cậu ta không biết. Hơn nữa hai người các ngươi ở chỗ này, sao có thể để một nam nhân đứng ở bên trong.

Lý Kỳ nói xong, hướng Quý Hồng Nô:

- Hồng Nô, cô còn không mau đi.

- Vâng.

Quý Hồng Nô gật đầu, bước nhanh ra ngoài.

- Ta đi cùng với muội.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.