Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1869-1: Điếu đả (1)




Thất vọng!

Sát Hach hết sức thất vọng. Ông ta theo đuổi không từ bỏ, không phải sự thật muốn quyết nhất tử chiến cùng quân Kim, mà là muốn bức quân Kim tiến vào sa mạc, như vậy có thể không tốn một binh một tốt, tiêu diệt một chi chủ lực này của quân Kim. Nhưng ông ta không ngờ là quân Kim lại dừng lại ở địa khu bên cạnh sa mạc này, hơn nữa còn quyết chiến đến cùng với bọn họ.

Dù vậy, ông ta cũng không sợ chút nào, bởi vì một ngày trước ông ta còn đại bại chi quân Kim này, chẳng qua là ông ta dự đoán đây nhất định là một trận thảm thắng.

Vì thế ông ta lại lặp lại chiêu cũ, mệnh lệnh Thiết Diều Tử xung phong, trước tiên xung loạn trận hình của quân địch, che chắn cho bộ binh theo sau.

Chiến thuật đơn giản, nhưng là vô cùng thực dụng, vậy là đủ rồi.

Bất kể là mèo đen hay là mèo trắng, có thể bắt được chuột thì đó là mèo giỏi!

Trong khoảnh khắc, lại là tiếng giết rung trời.

Mắt thấy bộ đội tiên phong của hai bên đã sắp ở giữa trận tao ngộ rồi, đột nhiên, trận hình quân Kim giống như thiên nữ tán hoa, toàn bộ tản ra, ở giữa nhượng xuất một đường lớn Rome.

- Sao lại thế này?

Sát Hach ở phía sau nhìn xem trong lòng giật mình.

Thiết Diều Tử này là kỵ binh hạng nặng, cương thiết hồng lưu, trọng kiếm vô phong, nhưng cũng bởi vậy mà có vẻ cực kỳ cồng kềnh, chỉ có thể xông lên theo đường thẳng, muốn thay đổi phương hướng hết sức khó khăn. Quân Kim này đột nhiên tản ra, không kiên quyết tấn công với bọn họ, lập tức khiến cho Thiết Diều Tử mất đi phương hướng, một đường lớn trống trải phía trước đi thông tới sa mạc, không thấy một nửa tên địch nào.

Mà quân Kim lại là ngựa đi đường cong, trong lúc bất tri bất giác, hai cánh lại tập trung vào cùng nhau, cong như lưỡi hái, xuyên thẳng vào trận bộ binh của đối phương ở phía sau.

Một ngày trước, chiến thuật bầy sói của bọn họ sở dĩ có thể đại thắng kỵ binh của quân Kim, tất cả đều là dựa vào Thiết Diều Tử xung phong trận hình của đối phương trước. Nhưng lần này, quân Kim lại dựa vào địa hình rộng lớn tránh được kỵ binh hạng nặng của bọn họ, trận hình duy trì vô cùng tốt, từng đợt mưa tiễn phóng ra theo hình bán nguyệt.

- A a...!

Chỉ một thoáng, trong trận bộ binh Tây Hạ liên tiếp vang lên tiếng kêu thảm thiết.

Hai "lưỡi hái Kim" này giao nhau trong trận của bộ binh Tây Hạ, thứ mang đi chính là một mảnh sinh mạng.

Bộ Binh này mất đi sự yểm hộ của kỵ binh hạng nặng, cũng mất đi phương hướng, một trong những mấu chốt vô cùng quan trọng của chiến thuật bầy sói này, chính là đều lấy thiết kỵ làm chỉ dẫn, thiết kỵ hướng xông ở đâu, thì chúng ta xông lên ở đó. Nhưng trải qua lượt xung phong như thế này của quân Kim, lập tức chặn ngang giữa bộ binh và kỵ binh của bọn họ.

Lần này đến lượt Sát Hach sốt ruột, khẩn trương điều chỉnh trận hình, mệnh lệnh Thiết Diều Tử trở về yểm hộ bộ binh.

Nhưng lúc này Thiết Diều Tử muốn quay cũng không quay được, bởi vì hai bên trái phải của bọn họ có hai chi kỵ binh nhẹ sống chết vây chặt lấy bọn họ, hai chi kỵ binh nhẹ này đều là kỵ binh thuật cưỡi ngựa tốt nhất trong trận quân Kim, cung mã thành thạo, kỹ thuật cưỡi ngựa bá đạo khiến bọn họ luôn luôn duy trì khoảng cách như gần như xa với Thiết Diều Tử, lại dùng cường nỏ, cường cung bắn chết Thiết Diều Tử.

Hai bên lôi kéo lẫn nhau, làm cho Thiết Diều Tử cũng mơ hồ, ngươi đuổi bên này, bên này bỏ chạy, nhưng bên khác lại nhích lại gần. Tiễn như mưa xuống, kỵ binh hạng nặng Tây Hạ này là có bản lĩnh, nhưng lại không biết nên đánh ở đâu.

Tiếp tục tiêu tiêu hao như vậy, chi Thiết Diều Tử này sớm hay muộn sẽ bị quân Kim biến thành ma toàn bộ.

Sát Hach lòng nóng như lửa đốt. Quân Kim đánh không lại có thể chạy, nhưng bọn họ thì chạy không thoát, hiện giờ đối với bọn họ mà nói, cũng giống như là tử chiến đến cùng.

Không có cách nào, Sát Hach thấy khi hai lộ kỵ binh quân Kim giao hội, đột nhiên dẫn tám ngàn thân binh của mình xông lên, chủ này đích thân ra trận, lính Tây Hạ lập tức sĩ khí đại chấn.

Quả nhiên, Sát Hach xông lên như vậy, cũng khiến quân Kim có chút trở tay không kịp, cuối cùng cho bộ binh Tây Hạ cơ hội được hít thở. Sát Hach khẩn trương dẫn bộ binh xông tới hai chi kỵ xạ do Hoạt Lý Cải, Na Dã thống lĩnh.

Mà Lưu Ngạn Tông thấy chủ tướng của đối phương đích thân xông lên, bản thân cũng không cần thiết ở lại nữa, dù sao trận chiến này đã diễn hóa thành quyết chiến, cũng đích thân dẫn năm nghìn kỵ binh cuối cùng xông lên. Gã biết rằng Sát Hach lần này tới là muốn cứu Thiết Diều Tử thoát khốn, nếu Thiết Diều Tử không thể thoát thân đi yểm hộ bộ binh, như vậy chỉ có thể để bộ binh đi lên yểm hộ kỵ binh hạng nặng. Nói tóm lại, quyết không thể để kỵ binh hạng nặng thoát ly sự yểm hộ của bộ binh, cũng không thể để bộ binh mất đi sự yểm hộ của kỵ binh hạng nặng.

Đối với quân Kim mà nói, là nhất định không thể bọn họ hội hợp lại lần nữa, nhất định phải phân ra mà giết hết.

Mắt thấy Thiết Diều Tử đã gần trong gang tấc rồi, Sát Hach còn chưa tới kịp vui mừng, một chi kỵ binh từ trên trời giáng xuống, lại chặn đường đi của bọn họ, mà hai "Lưỡi hái" phía sau kia cũng vọt lên, hai bên lại lần nữa diễn biến thành một cuộc hỗn chiến.

- Mau! Phái Hồng Dăng binh! Nhất định phải yểm hộ Thiết Diều Tử.

Sát Hach ở trong trận gấp đến độ lớn tiếng la lên.

Chỉ thấy hơn mười kỵ binh đầu buộc khăn đỏ, thân mặc áo giáp đỏ từ trong trận của Sát Hach xông ra ngoài, những bộ binh bầy sói kia vừa thấy hồng binh này, lập tức hội tụ lại một chỗ, theo sát phía sau Hồng Dăng binh.

Hoá ra Hồng Dăng binh này là chuyên môn vì chiến thuật bầy sói mà thiết lập, mục đích chính là phòng ngừa bộ binh và kỵ binh hạng nặng tách rời. Tuy chiến thuật bầy sói là xé chẵn ra lẻ, chia làm nhiều cánh quân, nhưng phương hướng di động tất cả cánh quân vẫn là lấy Thiết Diều Tử làm chủ. Trong tình huống bình thường, là không cần Hồng Dăng binh, nhưng nếu bộ binh mất đi phương hướng, mà trong chiến tranh một khi đã đánh rồi, ngươi không thể nào lớn tiếng mà bố trí chiến thuật lâm thời, cũng không thể nói tạm dừng trước với đối phương, ta bố trí lại một lần nữa rồi đánh, cho nên mới có Hồng Dăng binh này. Vai trò của bọn họ chính là chỉ dẫn bộ binh di động.

Lúc đầu, Lưu Ngạn Tông vẫn chưa phát giác, nhưng gã thấy bộ binh của đối phương bắt đầu hội tụ, lúc này mới phát hiện, khẩn trương dặn đại tướng dưới quyền, đánh chết những Hồng Dăng binh này. Bang bang bang!

Nhưng tiễn lại bị khôi giáp trên người Hồng Dăng Binh ngăn lại. Hồng Dăng Binh này là vô cùng quan trọng, bọn họ cũng đều là kỵ binh hạng nặng, năng lực phòng ngự rất mạnh.

- Để ta tới!

Một tiếng hét lớn, chỉ thấy đại tướng quân Kim cầm Khai sơn đại phủ trong tay chạy đến, thúc ngựa chạy lên xông vào một tên Hồng Dăng binh này, búa lớn bổ xuống, một cột máu vọt lên, chỉ thấy tên Hồng Dăng binh kia chỉ có phần thân dưới ở lại trên ngựa. Những mãnh tướng quân Kim này đều lần lượt lãnh binh xông vào Hồng Dăng binh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.