Đằng Nguyên Trung Thông cười nói: - Điều này ta biết, Pháp Hoàng Bệ hạ cũng biết, nhưng phải lấy đại cục làm trọng, ngươi hãy nói với bọn chúng, để bọn chúng hiểu. Nếu quân Tống thấy khó mà lui, các ngươi cũng tha cho họ đi nhé, tin chắc sau trận chiến này, quân Tống cũng biết thực lực võ sỹ của Nhật Bản chúng ta rồi, không dám ở lại nữa.
Nguyên Nghĩa Trung trong lòng cười như nở hoa, ngoài miệng vẫn miễn cưỡng nói: - Được rồi, ta sẽ cố gắng làm như vậy. Nhưng nếu quân Tống không biết khó mà lui thì sao?
Đằng Nguyên Trung Thông cười lạnh một tiếng, nói: - Vậy sẽ để họ mãi mãi ở lại nơi này.
Dưới bóng cây cổ thụ cách Nhược Hiệp Châu 300 dặm, có hơn chục người đang ngồi xung quanh đó liều mạng ăn lương khô.
Một người đàn ông trung tuổi dựa vào thân cây, hai mắt đỏ au, ánh mắt thất thần, đầu tóc rối bù, mặt đầy ảm đạm, rách rưới. Người này chính là mấy hôm trước vẫn không thể chết được Bình Trung Chính.
- Tướng quân, ngươi ăn chút đi.
Bình Trung Chính lắc đầu, ánh mắt chậm rãi liếc nhìn khuôn mặt của những người trước mặt, thầm lẩm bẩm: - Bốn vạn huynh đệ, bốn vạn huynh đệ, chỉ còn lại. Nói tới đây, gã ngửa mặt lên trời thở dài một cái. - Đều trách ta, đều trách ta, nếu lúc đầu ta nghe theo ý kiến của Ngưu tướng quân và Triệu quân sư, sao có thất bại này chứ?
Nói tới đây, lão bỗng gào rú lên một tiếng, khóc rống lên, hai tay nắm chặt lại đấm vào tay, giống như muốn đấm gãy hai tay mình vậy.
Võ sỹ đứng bên cạnh thấy thế, liền quay mặt đi mà khóc.
- Bá!
Bình Trung Chính bỗng rút thanh bảo kiếm ra, hai mắt trợn tròn lên nói:
- Bình Trung Chính ta không còn mặt mũi nào trở về nữa, duy chỉ cái chết. Nói xong liền đặt lên cổ tự vẫn.
- Tướng quân.
Những binh lính đó hoảng hốt, liền lao tới, may mà họ nhanh tay, nếu chậm một chút, Bình Trung Chính đã mất cái mạng thực sự rồi.
Một quan tiên phong nói: - Tướng quân, nhất định không được, các huynh đệ liều mạng mới bảo vệ được chúng ta chạy thoát. Nếu tướng quân chết như vậy, vậy các huynh đệ thực sự chết không nhắm mắt. Huống hồ, ở lại Thanh Sơn, không sợ không có củi đốt.
Bình Trung Chính bật khóc lắc đầu nói:
- Hết rồi, hết rồi, hết cả rồi.
- Tướng quân, không phải còn có quân Tống sao?
Nói tới quân Tống, Bình Trung Chính bỗng trợn trừng hai mắt lên, liền nói: - Trước đây là ta không tín nhiệm họ, không nghe theo kiến nghị của họ, bây giờ họ sao có thể bằng lòng giúp ta chứ?
Vị quan tiên phong đó nói: - Nói như vậy, nhưng chúng ta binh bại, Nguyên Thị chưa chắc sẽ tha cho họ. Cho dù họ không muốn giúp chúng ta, nhưng họ vì tự bảo vệ mình, vẫn sẽ đứng về phía chúng ta.
Bình Trung Chính nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, trong lòng thầm nghĩ, gã nói cũng không phải là không có lý. Mặc dù chủ lực của ta đã thất bại hoàn toàn, nhưng ta vẫn còn có một vùng lãnh thổ rộng lớn, còn có không ít người dân, chờ thêm một khoảng thời gian nữa, vẫn có thể tái khởi.
Lý Thanh Chiếu nói rất đúng, từ cổ chí kim, người tài hy sinh oanh liệt nhiều không kể xiết, Hàn Tín nhục nhã chui dưới háng, Việt Câu Tiễn nằm gai nếm mật, lúc này thường khiến cho người ta xưng đạo. Tuy nhiên, cũng không thể quên, ví như họ mà nói, Tây Sở Bá Vương đối mặt chỉ là một con sông mà thôi. Vì vậy có thể thấy, thật sự có thể làm được việc qua Giang Đông, duy có Tây Sở Bá Vương.
Bình Trung Chính này còn kém xa.
Đúng lúc này, phía sau bỗng mơ hồ vang lên tiếng vó ngựa.
Viên quan tiên phóng đó liền nói: - Không xong rồi, kẻ địch đuổi tới, tướng quân, chúng ta mau chạy thôi.
Lúc này Bình Trung Chính nào còn có dũng khí chết nữa, liền lên ngựa, sợ hãi chạy về phía Châu Thương Hoàng.
Chạy được khoảng nửa giờ đồng hồ, mặc dù tiếng vó ngựa phía sau cũng còn không xa nữa, nhưng Bình Trung Chính đã thấy được tia hy vọng, cho rằng trước mặt không xa chính là địa bàn của gã rồi, chỉ cần kiên trì thêm chút nữa là có thể tạm thời giữ được tính mạng rồi.
Tuy nhiên, trong sơn lâm phía trước, có hơn 20 người đàn ông mặt mũi đầy nhựa cây đang đứng. Mặc dù không nhìn thấy mặt mũi họ, nhưng những cặp mắt lạnh lùng đó, ai cũng đều không muốn nhìn lại, không biết họ là người chết, hay là trong mặt họ có người chết.
Bỗng nhiên nghe thấy tiếng sáo trúc vang lên.
- Đến đây.
Một giọng nói hung hậu cất lên.
Bá bá bá!
Hơn 20 người lần lượt kéo cung, nhắm thẳng xuống con đường dưới chân núi.
Đông đông đông!
Một hồi vó ngựa truyền tới, kèm theo đó là một hồi tiếng xèo xèo của cung tên vừa mới được bắn ra.
Khi Bình Trung Chính dẫn gia tướng của gã vào đây, nghe thấy tiếng "sưu sưu sưu", hơn 20 mũi tên từ trên trời rơi xuống, lại nghe thấy tiếng "a a a a a â a a". Bình Trung Chính và các gia tướng của gã đều ngã xuống đất, trên đường không có tiếng chiến mã nữa,
- Giải quyết hết đi, quay về phụng mệnh quân sư.
Vừa nói dứt lời, hơn 20 người này biến mất trong rừng núi âm u.
Hai ngày sau, Việt Trung Châu.
- Ôi, Nguyên Thị này quả thật là khiến cho người ta quá thất vọng rồi, tới cuối cùng vẫn còn để chúng ta ra tương trợ.
Ngưu Cao ngồi trên ghế, nhếch môi cười. Lát sau, y bỗng nhiên quay sang nói với Triệu Tinh Yến đang nhắm mắt dưỡng thần bên cạnh: - Quân sư, người nói họ liệu có cảm thấy chúng ta có tay chân trong đó không?
Triệu Tinh Yến vẫn nhắm mắt, bình thản nói: - Yên tâm, công lao này rất nhiều người đều có, cho dù đối phương là ai, chỉ cần người đầu tiên nhìn thấy thi thể của Bình Trung Chính, nhất định sẽ nhận công lao của mình. Kỳ thực là ai giết chết Bình Trung Chính, đối với Nguyên Thị mà nói, không quan trọng. Mà quan trọng là Bình Trung Chính đã chết rồi, huống hồ chúng ta đã dùng mũi tên của bọn họ.
Ngưu Cao cười ha hả nói: - Vẫn là quân sư liệu việc như thần, biết Nguyên Thị không giết chết được Bình Trung Chính.
- Chuyện này có đáng là gì chứ, chỉ cẩn thận chút là được.
Nói tới đây, Triệu Tinh Yến bỗng nhiên mở trừng hai mắt, đứng lên, sửa sang lại quần áo, nói: - Được rồi, bây giờ cuối cùng cũng tới lúc chúng ta ra sân rồi.
Ngưu Cao cười ha hả nói: - Lão Ngưu ta sớm đã không chờ được nữa rồi.
Mặc dù trước mắt hai đường đông, tây đều không có bất kỳ tin tức nào truyền tới Biện Lương, nhưng Triệu Giai và Lý Kỳ kỳ thực trong lòng đều hiểu đây tuyệt đối không phải là thời Thái Bình Thịnh thế, vì vậy Lý Kỳ quyết định nhân lúc này còn có chút nhàn rỗi, trước tiên sẽ tiến hành hôn sự cho ba người đám Ngô Tiểu Lục. Lần này nếu bận rộn, hắn cũng không biết tới khi nào mới có thể bớt được chút thời gian rảnh rỗi.
Xu Mật Sứ phủ.
- Nhanh lên, nhanh lên, Điền Thất, các ngươi đặt thêm ít đèn lồng ở bên trái.
- Vâng, đại nương.
- Ngô đại thúc, như vậy có được không?
- Cao thêm chút nữa, cao thêm chút nữa.
- Ồ.
Chạng vạng ngày hôm đó, toàn bộ Xu Mật Sứ phủ đều chìm trong bận rộn, hàng chục nhân viên làm công của Túy Tiên Cư đều trèo lên trèo xuống. Còn Trần Đại Nương, Ngô Phúc Vinh thì bận rộn khắp nơi bố trí những chi tiết nhỏ, chỉ thấy phía trên cửa chính Xu Mật Sứ phủ treo hai chiếc đèn lồng đỏ lớn, hai bên còn dán một đôi câu đối chữ hỉ màu đỏ. Từ thể chữ cho thấy, đây tuyệt đối là một tay Thái Kinh viết ra. Đây không phải là sản vật của mùa xuân để lại, mà là vì ngày mai, cũng chính là ngày mùng 1 tháng hai, chính là ngày đại hôn của ba người Mã Kiều.
Chương 1848.1: Mỗi người một mục đích
Trong đại trướng Nguyên Thị.
Lúc này đại quân Nguyên Thị sỹ khí ngất trời. Lần này bọn họ không chỉ giành được thắng lợi lớn, hơn nữa còn tiêu diệt được toàn bộ chủ lực Bình Thị. Họ cũng không định cho Bình Thị bất kỳ cơ hội nào nữa, Nguyên Nghĩa Trung đang bàn bạc với đám người chuyện phản công.
Một đại tướng trong đó nói: - Tướng quân, mạt tướng cho rằng Bình Thị đã không thể quay chuyển được tình thế nữa rồi, vốn đã không còn đáng lo ngại nữa. Trước mắt, chúng ta có nên thu phục đường Bắc Lục hay không kẻ địch quan trọng chính là quân Tống đối diện bờ sông bên kia.
Lời này vừa nói ra, những người còn lại đều lần lượt gật đầu. Bình Thị có bao nhiêu của cải, họ đều rất rõ. Nhưng họ không rõ quân Tống tình hình thế nào? Ban đầu cũng chính là vì nguyên nhân này, đã khiến chọ họ tiến công đánh lui toàn bộ quân Tống ở Bắc Lục đạo, suýt chút nữa đã thành đại họa.
Một người lại nói: - Bình Thị chính là phản đồ của Nhật Bản ta. Nhưng quân Tống lại xuất binh tương trợ, hiển nhiên là muốn đối đầu với Nhật Bản ta. Bọn chúng cho dù có mạnh hơn nữa cũng từ xa tới, còn chúng ta là tác chiến tại chỗ, căn bản không cần kiêng kỵ quân Tống, sao không nhân cơ hội tiêu diệt quân Tống. Dù sao, chúng ta và triều đình nước Tống cũng không có qua lại với nhau.
Không ít người đều phụ họa theo.
Nhưng Nguyên Nghĩa Trung trầm ngâm không nói. Trong lòng y cũng đã có tính toán rồi. Mặc dù y không thể bằng được Bình Trung Chính về mặt quân sự, nhưng về mặt chính trị, lại mạnh hơn Bình Trung Chính. Trong lòng y rất hiểu, Đằng Nguyên Thị kỳ thực không có coi y là tâm phúc, một khi Điểu Vũ Pháp Hoàng củng cố triều đình rồi, có trời mới biết được họ có liên hợp lại để đối phó với mình hay không.
Điểm này không thể không phòng được, trước tiên phải tính đến đường lui cho mình.
Còn sự lớn mạnh của Bình Thị thì rõ như ban ngày rồi, đây chỉ có một nguyên nhân, đó chính là Đại Tống. Hiện tại Bình Trung Chính đã không có bất kỳ thực lực nào nữa, vì vậy trong lòng Nguyên Nghĩa Trung nghĩ nếu mình hợp tác với Đại Tống, thuận tiện tiếp nhận tập đoàn Bình Thị, như vậy trên dưới triều đình ai cũng phải nể mặt y ba phần.
Đó chính là chính trị, mãi mãi không có kẻ địch tuyệt đối, chỉ có lợi ích vĩnh viễn.
Trước đó, trên dưới Nguyên Thị còn hận quân Tống tới tận xương tủy. Nhưng lúc này, gia chủ của họ đã manh nha suy nghĩ liên minh với Đại Tống.
Lúc này, một cận vệ bước tới, hành lễ nói: - Khởi bẩm tướng quân, đại thần Thái Chính giá lâm.
Nguyên Nghĩa Trung nghe xong, liền dẫn thuộc hạ ra ngoài trướng nghênh đón.
Đại thần Thái Chính này chính là Đằng Nguyên Trung của Đằng Nguyên Thị bắc gia. Con người này cũng là một người hiếm thấy, hơn nữa còn là một phản cốt. Mặc dù gã là quý tộc, nhưng vốn là đứng bên phía Bạch Hà Pháp Hoàng. Nhưng thấy Bạch Hà Pháp Hoàng không ổn, hơn nữa thiên hoàng Sùng Đức tuổi tác không còn trẻ nữa, do đó liền dựa vào bên phóa Điểu Vũ Pháp Hoàng. Vì vậy sau khi Điểu Vũ Pháp Hoàng lên ngôi, đại thần Thái Chính gã không có mất đi, không thể không nói, người này vô cùng có năng lực, chẳng qua là có khả năng đầu cơ trục lợi.
Nhưng người như thế là đáng sợ nhất, Nguyên Nghĩa Trung cũng không đám chậm trễ. Tới ngoài trướng, chỉ thấy một người đàn ông mặc hoa phục đứng giữa quân doanh, thật đúng là tám ngọn gió cũng thổi bất động, đánh phát rắm là qua được sông.
Người này chính là Đằng Nguyên Trung Thông.
Nguyên Nghĩa Trung liền bước lên phía trước hành đại lễ. Y rất hiểu người này có lòng đố kỵ cực lớn, nếu không nể mặt y, nói không chừng sẽ hận cả đời ngươi.
Nguyên Nghĩa Trung Thông kỳ thực cũng chính là muốn thử xem Nguyên Nghĩa Trung có ỷ vào mình để đánh thắng trận hay không, nên không coi y ra gì. Thấy Nguyên Nghĩa Trung vẫn tôn kính gã như vậy, trong lòng vô cùng vui mừng, cuối cùng cũng lộ rõ nụ cười trên mặt, bước lên phía trước đỡ Nguyên Nghĩa Trung lên, tỏ ý Điểu Vũ Pháp Hoàng ca ngợi Nguyên Nghĩa Trung, mình cũng khen ngợi vài câu.
Sau cuộc đối thoại quan trường, Nguyên Nghĩa Trung đã mới Đằng Nguyên Trung vào trong trướng.
Đằng Nguyên Trung liền ngồi xuống, hỏi: - Pháp Hoàng Bệ hạ sai ta tới ngoài việc an ủi tướng quân ra còn muốn hỏi thăm tướng quân có bắt được loạn thần tặc tử Bình Trung Chính không?
Vừa nói tới Bình Trung Chính, Nguyên Nghĩa Trung có chút tiếc nuối. Hóa ra trong cuộc hỗn chiến đó, mặc dù đã tiêu diệt được toàn bộ chủ lực Bình Thị, nhưng Bình Trung Chính đã chạy thoát khỏi vòng vây của họ dưới sự bảo vệ của đám thân tín. Điều này có thể nói là nuối tiếc lớn nhất trong cuộc chiến này, liền nói: - Không dám giấu Thái chính đại thần, trong cuộc loạn chiến, Bình Trung Chính vẫn chạy thoát. Nói xong, y liền nói tiếp: - Nhưng Thái chính đại thần cứ yên tâm, trải qua trận chiến này, Bình Thị đã không thể trở mình được nữa rồi. Hơn nữa, ta cũng đã cho Nguyên Vi Nghĩa đuổi theo. Nếu không có gì bất ngờ, có lẽ sẽ đuổi bắt được Bình Trung Chính.
- Bình Trung Chính này chưa diệt trừ, ta khó mà yên tâm được!
Đằng Nguyên Trung Thông thở dài nói.
Nguyên Nghĩa Trung liền nói: - Thái chính đại thần cứ yên tâm, lần này Bình Trung Chính gã ta có chạy đằng trời, ta nhất định sẽ lấy được cái đầu trên cổ gã ta.
Người thì đã chạy rồi, Đằng Nguyên Trung cho dù không giấu nổi nỗi bất đắc dĩ, bật cười ha hả nói: - Chuyện này ta đương nhiên là tin ở tướng quân rồi. Nói xong, y lại hỏi: - Vậy không biết bước tiếp theo tướng quân định làm thế nào?
Nguyên Nghĩa Trung nghe thấy trong lời này có ý thăm dò, liền trầm ngâm một hồi, nói:
- Ồ, chúng ta đang chuẩn bị phản công quy mô lớn, tranh thủ thu phục Bắc Lục Đạo, thuận tiện sẽ tiêu diệt sạch toàn bộ quân Tống đó.
Đằng Nguyên Trung Thông bỗng thở dài một cái.
Nguyên Nghĩa Trung nói: - Thái chính đại thần sao lại thở dài?
Đằng Nguyên Trung Thông liền nói: - Đối với chuyện có thể đánh thắng cuộc chiến tranh này hay không, ta đương nhiên là không nghi ngờ gì tướng quân. Nhưng ý của Pháp Hoàng Bệ hạ, vẫn là không được đuổi tận giết cùng. Dù sao, sau triều Đường, Nhật Bản của chúng ta và triều đình Trung Nguyên cũng không có qua lại gì. Mấy năm gần đây, chỉ đều là Bình Trung Chính liên lạc với triều Tống. Vua Tống nghe nói cái gì cũng chỉ là lời của Bình Trung Chính. Trong đó có lẽ có chút hiểu lầm, cho nên Pháp Hoàng không muốn sinh linh lầm than thêm nữa. Hơn nữa, nghe nói quân Tống ở Việt Trung Châu cũng rất nghiêm cẩn, không có giết choc. Cho nên, Pháp Hoàng vẫn hy vọng có thể khiến cho quân Tống biết khó mà lui, không nên gây khó dễ họ.
Mặc dù triều đình Nhật Bản không qua lại gì với triều đình Đại Tống, nhưng mậu dịch dân gian lại vẫn rất thường xuyên. Hơn nữa, trong mắt của các nước xung quanh triều Tống vẫn luôn xem là một vị vua khiêm tốn, hầu như là đánh không trả đòn, mắng không cãi lại, cho nên, triều đình Nhật Bản không muốn trở mặt với Đại Tống. Họ vẫn muốn duy trì mối quan hệ như trước đây.
Nguyên Nghĩa Trung nghe thấy thế trong lòng bỗng thấy vui mừng, điều này không giống như y nghĩ, nhưng ngoài miệng vẫn nói: - Pháp Hoàng có lệnh, thần sao dám không nghe, chỉ là ai, các huynh đệ bên dưới không cam lòng. Dù sao, quân Tống ở Việt Trung Châu cũng đã giết chết không ít võ sỹ của ta.